Long Hương không ngờ, nhị cô nương vẫn coi như ngoan ngoãn nhu
thuận mà lão phu nhân đã tự làm bản thân xấu mặt trước. Cô
hấp tấp đến giúp lão phu nhân vuốt ngực thuận khí.
Hoài Âm quận chúa cũng không ngờ một câu nói ra có thể làm Lý phu nhân sợ đến vậy nên đâm ngại, đành ngồi chờ lão phu nhân
thuận khí.
Không thể trách Lý phu nhân được, đánh chết bà cũng không tin
người cầu hôn đã an tọa trong phòng khách Lý gia nãy giờ. Muốn cưới con gái bà là ‘quỷ kiến sầu’ của Đại Sở? Thuyết thư
tiên sinh có uống mê tâm tán cũng không nói được mấy câu hoang
đường đến thế.
Lúc Lý phu nhân không biết ứng đối ra làm sao, Trữ Kình Phong
liền mở miệng trả lời vấn đề lúc nãy: “Vãn bối năm nay hai
mươi lăm, thân thể coi như khỏe mạnh, chưa từng cưới vợ, trong
nhà không có thiếp thất. Vãn bối ngưỡng mộ Lý nhị tiểu thư đã
từ lâu, thế nhưng nàng lúc ấy đã có hôn ước, vốn tưởng rằng đã lỡ nhau kiếp này, không ngờ nghe tin nhị tiểu thư hủy hôn ước
liền đến cầu thân, mong lão phu nhân thành toàn tâm nguyện. Lão
phu nhân còn điều gì muốn hỏi?”
Hoài Âm quận chúa hiểu tâm trạng Lý phu nhân rõ lắm chứ, chính bà cũng từng bị cái mặt lạnh của biểu đệ dọa không thở nổi rồi mà, bằng không sao lại chạy từ Thư thành sang đây muối mặt cầu hôn cho đệ đệ. Bà rất hợp tình hợp lý mở miệng tiếp
lời hòa hoãn không khí: “Mẫu thân ta với mẫu thân Kình Phong là chị em ruột, dì ta mất sớm, phụ thân Kình Phong qua đời năm
hắn mười bảy. Phụ mẫu mất sớm, việc chung thân đại sự của
biểu đệ ta không thể không lo. Chẳng qua Kình Phong tiêu chuẩn
rất cao, không vừa mắt cô nương nhà ai, nay hắn lại tương tư nhị cô nương của quý phủ. Vì nhị cô nương bị bệnh, Kình Phong lo nhà
họ Trữ cầu hôn không đủ thành ý nên mời ta làm mai, có chỗ nào sơ sót mong lão phu nhân thứ lỗi.”
Lý do thoái thác chuẩn bị từ trước bị chặn đứng. Nếu đơn
thuần nhìn Trữ Kình Phong: Xuất thân cao không cần phải nói, giờ là Tư Mã tay cầm binh quyền, tạm bỏ qua mái đầu đầy tóc bạc,
thì cũng coi như tuấn tú lịch sự, quan trọng hơn chính là vị này
không thê không thiếp, quả đúng là một nam nhân cực phẩm. Nhưng
chuyện tốt như mơ này không thể không khiến Lý phu nhân sinh nghi. Rồng giữa biển người, sao lại cố chấp muốn cưới Nhược Ngu
đang mang bệnh, mấy ngày trước hắn còn tự mình ra lệnh giam con gái. Nhớ tới lời đồn con gái thứ hai kết thù với Trữ Tư Mã,
chuyện tới cửa cầu hôn lập tức biến thành cái bẫy tinh vi.
Đầu óc ở trong phủ trạch cả nửa đời của Lý lão phu nhân chợt bị những dòng nước sông ào ào chảy vào cọ rửa, trực giác nói cho bà biết không thể đồng ý với mối hôn sự này, nhưng nếu từ
chối cũng phải tìm lý do thoái thác….
Lão phu nhân dưới ánh mắt lạnh băng của Trữ Tư Mã, lọc lại câu
từ, cuối cùng chọn được câu từ hoàn hảo, lễ phép mở miệng:
“Khó được đại nhân yêu quý, nhưng con gái… Con gái của thảo dân
tuổi còn nhỏ không xứng với đại nhân.”
Ý câu này là chê Trữ Kình Phong lớn tuổi! Hoài Âm quận chúa
nghe liền không vui, nhưng không tiện quát lại, đành buông tiếng
thở dài: “Kình Phong do màu tóc nên nhìn có hơi già, cũng do nghịch tặc Viên Thuật, nếu đồ quân nhu không chậm trễ, Kình Phong cũng không mạo hiểm đột phá vòng vây khiến bản thân trúng kì độc
làm tóc chuyển bạc...”
Nghe Hoài Âm quận chúa nói đến đây, đầu óc Lý phu nhân ngừng
gió lặng sóng, đổi thành cái mông ngồi trên đống than. Áp giải quân lương do nhà mình đảm nhiệm, theo ý quận chúa, Lý gia
phải có trách nhiệm bồi thường tuổi xuân cho Tư Mã đại nhân,
nếu lấy điểm ấy từ chối cầu thân là không thỏa đáng. Vừa lội
dưới nước lên lại bị đẩy vào lửa, quả thật Lý phu nhân chịu
không nổi, theo quán tính lại nhìn về phía nhị nữ nhi. Trước
đây mỗi lần gặp phải khó khăn không giải quyết được, Nhược Ngu
sẽ giải quyết ngay không để bà đau đầu ứng đối. Nhưng hiện giờ, thiếu nữ thông minh tháo vát một thời lại giống như thiếu
xương, lười biếng nằm bò trên bàn, đưa đầu lưỡi liếm nước trà, Long Hương đứng bên nhìn không được nữa, kéo kéo tay áo nhị
tiểu thư , nàng liền dùng miệng ngậm quả mơ trong ly rồi ngồi
thẳng dậy, sau đó chu cái miệng hồng nhỏ nhắn, thổi thẳng quả mơ lên người Trữ Tư Mã….
Lý Tuyền Nhi không muốn nghe thêm tiếng Nhược Ngu nào nữa, nét
mặt không đổi đáp: “Nhị tỷ trước nay lập dị, dựa theo ‘Đạp sóng lướt thuyền' cũng không có thiết kế nào như vậy, theo bản vẽ
tổ tiên lưu lại là không sai. Như Bách, gần đây chàng buồn
chuyện gì? Có phải vì chuyện Trữ Tư Mã cầu hôn nhị tỷ?”
Thẩm Như Bách nắm chặt cây bút trong tay, ôn hòa nói: “Chỉ là
gần đây công việc bề bộn nên hơi mệt, giờ ta và nàng đã thành
vợ chồng, tất nhiên nàng và đứa con trong bụng là quan trọng
nhất. Nhưng vì sao Trữ Tư Mã lại đến cầu hôn với nhị tỷ nàng, có phải
nàng ấy đang khôi phục hay không? Trữ Tư Mã có ý đồ muốn chiếm bí kỹ Lý gia có phải không?”
Lý Tuyền Nhi bối rối. Cô tuy thuộc nằm lòng bí tịch, nhưng nếu nhị tỷ khôi phục, lại tìm được chỗ dựa Trữ Tư Mã, dưới tài
năng của nhị tỷ, bản thân cô còn ngày lành sao?
Cô suy nghĩ một lát rồi đáp: “Chắc không phải, thị nữ Lệ Chi
bên người ta có giao tình rất tốt với quản sự nội viện Lý
Phúc của Lý gia, tuy theo ta gả qua đây nhưng ngày thường bọn họ vẫn hay gặp nhau ở chợ nói chuyện phiếm. Nghe Lý Phúc nói,
ngày ấy lão phu nhân không đáp ứng hôn sự, hơn nữa nhị tỷ còn
nhổ mơ lên người Tư Mã ngay trước mặt quận chúa.”
Con ngươi Thẩm Như Bách lóe sáng, trầm thấp hỏi: “Nếu như thế, tại sao hắn lại muốn cưới Nhược Ngu?”