Lý phu nhân hoàn toàn không nghĩ tới hai người đến cầu hôn trong miệng
quản gia lại là hai vị này. Tư Mã đại nhân cả người sát khí
cuồn cuộn tới nhà bà làm gì. Còn có vị Hoài Âm quận chúa
kia chính là đích nữ của con trai thứ hai của tiên đế. Năm đó,
vị nhị hoàng tử này có khả năng làm chủ đông cung nhất nhưng
lại sớm lộ chí không tại giang sơn xã tắc, gửi gắm hết tâm
tình cho non xanh nước biếc, tránh xa phân tranh trên triều. Con gái lớn Hoài Âm quận chúa của nhị hoàng tử gả cho Vân Đỉnh hầu
Phạm Tằng làm vợ, còn con trai thứ tư hiện tại được phong Khang Định vương trấn giữ Tây Bắc. Quận chúa vì phổi không khỏe nên
không ở tại kinh thành khô ráo mà định cư tại một trang viên
cách Liêu thành vài trăm dặm.
Lý phu nhân đối với vị nữ quyến hoàng tộc Đại Sở này tất
nhiên có nghe, thế nhưng Lý gia tuy giàu có, kết giao với quan
lại không ít, nhưng vị hoàng thân thứ thiệt như Hoài Âm quận
chúa cũng chỉ đứng xa mà nhìn, người phú quý đều có vòng
tròn kết giao riêng bà trèo không tới được. Đến lễ tết thì
đội tàu trong nhà cũng chỉ từng chở cống phẩm cho vị quận
chúa này đến kinh thành mà thôi.
Hôm nay nghe quản gia báo hai người đến phủ, Lý phu nhân thường
tự xưng ung dung bình tĩnh, hay xuất nhập quan trạch cũng luống
cuống tay chân. Bà vội vã thay quần áo, gọi nha hoàn đỡ, vội
vã ra cửa đón khách.
Chờ đến cửa, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa xa hoa tinh xảo
đang đậu ở đó, có thể nhìn ra người ta đã tận lực thu gọn đội
hình thế nhưng thị vệ theo sau xe vẫn kéo dài đến cuối ngõ.
Có rất nhiều hàng xóm ló đầu ra xem lại bị thị vệ đưa đao ra
yêu cầu tránh đi nên không thể ra cửa ngắm đoàn xe nạm vàng
đỉnh ngọc.
Tư Mã đại nhân cưỡi ngựa đến, mặc áo gấm cổ tròn màu trắng
ngà thêu mây tường vân, thắt lưng rộng tôn lên bóng lưng thẳng
tắp, cả đầu tóc trắng được tỉ mỉ cố định bằng phát quan nạm minh châu Nam Hải; Mày hắn đen như mực, tròng mắt lấp lánh tia
sáng, lúc này không mặc giáp nên làm cả người thêm vài phần nho nhã.
Trong cv ghi là áo không bâu, còn trong raw ghi 立领, mà tra trên
mạng thì toàn ra áo cổ tròn nên t để luôn áo cổ tròn.
Sau khi xuống ngựa, hắn đứng trước cửa Lý phủ, tay cầm một
cái roi ngựa nhẹ nhàng gõ vào cái cọc buộc ngựa, cả người
như một vị môn thần(*) túc sát (**), tuy rằng hạ nhân tùy theo
thứ bậc đều quỳ đầy cửa nghênh đón hai vị khách quý vào nhưng hắn vẫn không nói một lời đứng trước cửa.
Lúc này, Tư Mã đại nhân đứng ở cửa hồi nãy giờ mới rút tấm bái thiếp dát vàng, dùng hai tay giao cho Lý phu nhân: “Tùy tiện
quấy rầy, mong lão phu nhân thứ lỗi.”
Lý phu nhân có thể nói cái gì, bị cảnh tượng trước mắt chấn kinh
không nhẹ, nhưng nào dám trách tội nhị vị hoàng thân đường đột chủ nhà, thậm chí không dám hỏi rõ mục đích người ta đến liền cung thỉnh nhị
vị vào phòng khách, sau lại phân phó quản gia lấy bộ trà cụ trân quý
mới tinh trong tư khố đến đãi khách.
Hoài Âm quận chúa tuổi xấp xỉ Lý phu nhân, chỉ là bảo dưỡng
tốt, nhìn qua còn rất trẻ. Nàng vào tiền viện Lý gia thì âm
thầm đánh giá một phen, cảm thấy trình độ thưởng thức của
thương hộ này cũng không tục, tranh chữ bày trong phòng khách
dù không phải bút tích danh gia đương thời, tinh tế nhìn lại
thì đều là của văn nhân nhã sĩ tiền triều, phối hợp với bố
cục phòng khách lại càng thêm tinh tế, nếu không biết chi tiết
Lý gia còn tưởng đây là phòng khách nhà thư hương. Nổi bật
nhất là một bức tranh có bút lực cứng cáp khí thế hùng hồn lại nhìn không ra ai vẽ.
Lý phu nhân nhìn Hoài Âm quận chúa xem bức tranh ‘Giương buồm
lướt sóng’ đến nhập thần, liền cười nói: “Đây là bức vẽ vụng về của con gái dân phụ, khiến quận chúa chê cười.”
Hoài Âm quận chúa kinh hãi, từ bút lực của họa sĩ vẽ thật
không nhìn ra người vẽ lại là một cô gái trẻ, lập tức khen
ngợi: “Kinh đào phách lãng, phá hiểu viễn hàng (*), theo họa ý thì
người vẽ chính là kỳ nữ ngực mang chí lớn.”
(*)sóng lớn vỗ bờ, trong sương sớm ra khơi xa ( t dịch không xuôi nên để nguyên luôn )
Kiểu khen thế này, trước đây Lý phu nhân nghe đã nhiều, chỉ là
trước kia có thể bình tĩnh nhận, nhưng giờ nghe có người khen
con gái lòng bà lại trở nên chua chát. Bà lập tức mời quận
chúa ngồi vào ghế, miễng cưỡng mở miệng hỏi: “Tạ ơn quận
chúa khen ngợi, quận chúa cùng Tư Mã đại nhân đến đây chẳng hay có việc gì?”
Hoài Âm quận chúa cười đáp: “Nghe biểu đệ Kình Phong của ta
nói, nhị tiểu thư của quý phủ trời sinh đoan trang thanh lịch,
xinh đẹp muôn phần. Năm ngoái nàng từng áp tải hàng tới trang
viên của ta ở Thư thành, chỉ tiếc khi đó ta cùng phu quân đi ra
ngoài nên không gặp mặt. Hôm nay cùng biểu đệ tới quý phủ mong
một lần gặp Nhược Ngu cô nương.”
Người ta khách khí trả lời, nhưng Lý phu nhân cũng biết dù
quận chúa ở trong phủ cũng không gặp Nhược Ngu. Nhà mình phú
khả địch quốc, nhưng trong mắt hoàng thân quốc thích cũng chỉ
coi như hạng thường dân áo vải, cùng với người bán nước ven
đường chả khác gì nhau, làm gì có chuyện hạ mình tiếp đãi.
Lúc trước nghe quản gia nói, hai vị này đến cầu hôn, thiếp Trữ
tư ma đưa viết đầy đủ ngày tháng năm sinh, không biết công tử
danh môn vọng tộc nào có thể làm phiền hai vị đích thân đến
cửa. Lý phu nhân nghĩ mãi không ra. Quận chúa giờ không đề cập
nửa chữ đến việc cầu hôn mà đưa ra yêu cầu gặp Nhược Ngu, lý
do gặp cũng chính đáng, làm sao bà từ chối được.
Nay phu nhân gọi ra gặp khách, người thì còn ở thư phòng nghịch giấy mực, quả thật là nước đã đến chân. Long Hương nghe nói Hoài
Âm quận chúa tới chơi, gấp đến độ bất chấp nhã hứng múa bút
vẩy mực của tiểu thư, kéo người về phòng rửa tay chân sạch
sẽ, chọn một bộ váy dài chấm đất màu xanh lá thêu hoa đào để tiểu thư thay. Tóc dài không kịp gội lại, chỉ lấy nước hoa
hồng lau qua, lại chải nguyên bảo kế cắm thêm một cây trâm hình
hoa hải đường màu xanh, tiếp theo để mấy sợi tóc rũ xuống gò
má trắng nõn tôn lên gương mặt kiều mị khả ái của tiểu thư.
Long Hương tự cho mình có bản lĩnh trong chuyện ăn mặc tóc tai,
đáng tiếc tiểu thư không thích chưng diện, làm hoang phế tài
năng của cô. Tiểu thư lại ngày ngày ra vào bến tàu, da phơi
nắng đến đen xạm, thêm chuyện làm ăn bận rộn nên càng không ngó tới đống trang phục trâm cài tinh xảo phu nhân mua cho, làm Long
Hương thấy mà đau lòng thay cho chúng.
Bây giờ tiểu thư thật sự rất dễ sống chung, không cần mỗi ngày làm lụng vất vả, chỉ cần ăn no ngủ kĩ, da thịt cũng dần
sáng lên, hàng sáng đều ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm
cho Long Hương tô tô vẽ vẽ. Long Hương thầm nghĩ, đầu óc tiểu thư bây giờ dùng không tốt lắm nên khuôn mặt phải chăm sóc tỉ mỉ,
cô nương xinh đẹp đi đâu cũng được người thích. Theo cô thấy,
tiểu thư tuy rằng ngây dại nhưng so với các phụ nhân chỉ biết
tán dóc trong thành thì linh động hơn hẳn.
Ôm tâm lý mong chủ lấy mặt kiếm cơm, nô tài tận trung là Long Hương mỗi ngày đều nghiền một viên trân châu to cỡ móng tay cho tiểu
thư đắp mặt, làm làn da bị phơi nắng của tiểu thư trắng trắng
non mềm hẳn ra. Hôm nay, công cuộc chăm sóc sắc đẹp cuối cùng
đã có đất dụng võ, khách quý muốn gặp tiểu thư chắc chắn sẽ giới thiệu lương duyên, ánh mắt của quận chúa đương nhiên cao hơn so với đám bà mối, tất nhiên phải ăn mặc cho tiểu thư lộng
lẫy sáng ngời
Trên đoạn đường đến tiền thính, Long Hương dặn dò tiểu thư cặn
kẽ chốc nữa phải ngoan ngoãn hành lễ vấn an, sau đó ngồi yên
trên ghế, tuyệt đối không được ngọ nguậy.
Chờ vào tiền thính, cố gắng của Long Hương cũng không uổng
công. Hoài Âm quận chúa nhìn dáng người yểu điệu của Nhược
Ngu, ánh mắt sáng ngời, liên tục gật đầu, về phần Tư Mã đại
nhân mặt lạnh cũng nhìn chằm chằm, mãi một lúc lâu sau mới
buông mắt thổi thổi ly trà trong tay.
Nhược Ngu vốn nghe lời Long Hương ngoan ngoãn thỉnh an khách, thế nhưng vừa ngẩng mặt lên thấy Trữ Kinh Phong liền do dự không
tiến lên. Nàng không quên mấy ngày ở chung với hắn.
Người này lúc nóng lúc lạnh, vốn thấy hắn mua cho mình rất
nhiều đồ chơi nhỏ đáng yêu, trước khi chia tay còn tặng cả một
con diều hâu trắng tuyết nên đối với hắn có phần hảo cảm, thế nhưng lúc sắp lên xe ngựa, vô ý quay đầu nhìn lại thì thấy
hắn nhìn chằm chằm mình, con ngươi ẩn ẩn màu đỏ.
Nhược Ngu tuy không thông minh nhưng cũng hiểu khi con ngươi hắn
đổi màu đỏ là không có chuyện tốt. Bị nhìn chằm chằm, cho dù chui vào xe ngụa cũng cảm giác được ánh mắt như thiêu như đốt, Nhược Ngu lập tức ngóng trông xe ngựa mau xuất phát, cách hắn
thật xa.
Nàng tuy tính trẻ con, tuy rằng mỗi ngày đều nghịch đồ chơi
hắn tặng nhưng lại hồn nhiên quên mất cảm kích người tặng, sau
một thời gian gặp lại hắn chỉ nhớ cặp mắt đỏ như muốn ăn
thịt người kia. Ánh mắt thâm trầm của hắn nhìn khá giống ánh
mắt của Thẩm nhị thiếu, làm nàng cả người không được tự nhiên,
cả hai đều đáng ghét. Giờ hắn tiếp tục nhìn nàng như vậy, xem nàng giống như miếng bánh hạnh nhân phủ mật, chỉ hận không thể cắn một cái. Nhược Ngu mím miệng, ngực ẩn ẩn khó chịu.
Long Hương nhìn tiểu thư đứng bất động trong sảnh, liền sợ tiểu thư giở tính bướng bỉnh, làm mất mặt phu nhân trước mặt
khách, lập tức nắm tay tiểu thư, thúc nàng đi về phía trước,
nhỏ giọng nhắc: “Phu nhân chuẩn bị cho khách rất nhiều hoa quả, chốc nữa tiểu thư thích loại nào Long Hương lấy cho tiểu thư.”
Vừa lúc này, ánh mắt Chư Kinh Phong cũng dời đi, Nhược Ngu thở
hắt ra một hơi, sau đó mặc cho Long Hương lôi kéo nàng vào phòng khách, rất tự nhiên gọi to Lý phu nhân: “Mẹ.” Gọi xong, nàng
lôi từ trong ngực ra một tờ giấy trắng, như hiến vật quý đưa
cho Lý Phu nhân: “Nhược..Nhược Ngu viết, có đẹp không?”
Trên mặt giấy chỉ có một chữ Lý, chữ này là nàng chiếu theo
chữ đệ đệ luyện mấy ngày, cuối cùng cũng viết được một chữ
có thể đọc. Đáng tiếc, sau khi nàng bị thương, tay chân phối
hợp yếu, từ tháng trước mới có thể xuống giường đi lại, cổ
tay giờ không linh hoạt, chữ Lý viết ra cong cong thẳng thẳng,
hai bên lề còn đầy vết mực nhỏ, nhìn chả khác nào cái cây
đang ra hoa.