Câu hỏi như một lời khiêu khích, chẳng lẽ Đổng Mặc không biết người
như Ôn Hành Viễn không thể chịu nổi bị người khác khiêu khích ư? Anh giữ chức vụ này đã nhiều năm, đã gặp qua vô số hung thủ cùng tội phạm giết
người, cũng đã phá được vô số các vụ án thảm thiết quỷ dị, nhưng ít nhất chưa có ai ngang nhiên nói ra lời khiêu khích trước mặt anh như Đổng
Mặc. Đổng Mặc, xem như là người đầu tiên.
Lửa dục cùng với tất cả
tình triều đều tiến tới, bàn tay anh dạo trên thân thể Đổng Mặc một cách tự do, không có chừng mực, giống với ý tứ trong lời nói của Đổng Mặc,
anh không định dừng lại, mà căn bản cũng không thu lại được.
“Ưm…”
Đối với sự khiêu khích của anh, Đổng Mặc không kìm được phát ra tiếng ngâm
nhẹ, Ôn Hành Viễn vừa lòng chuyển nụ hôn từ cổ lên môi cô, cảm giác được sự mềm mại cùng tình ý tràn đầy. Khi ngón tay anh chạm đến cánh hoa,
Đổng Mặc nín thở, môi mỏng khẽ nhếch lên nhìn anh, chóp mũi bởi vì xấu
hổ mà hơi hơi phiếm hồng, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt.
Hai chân không tự chủ được khép chặt lại.
Ôn Hành Viễn khẽ vuốt ve lưng cô trấn an, một tay ôm lấy mông cô nâng lên, đặt cô trên bàn. Anh dùng nụ hôn ngăn những lời từ chối muốn nói cũng
không dám nói ra của Đổng Mặc, ngón tay còn lưu lại ở cánh hoa nhẹ nhàng tách đùi cô ra.
Vào khoảnh khắc anh động thân, Đổng Mặc cắn lên
vai anh. Đau, nhưng so với sự đau đớn này mà nói, trái tim trống trải
được lấp đầy, cùng với sự sung sướng trong lòng đều đáng giá hơn chút
đau đớn ít ỏi này.
***
Ngày xử bắn Mã Mai được thực thi sau
khi định án một tuần, lão Viên được cho phép theo dõi toàn bộ quá trình. Sau ngày đó, lão Viên giống như đã thay đổi thành người khác, cảm xúc
trên mặt không thể đoán biết được, như là nhẹ nhõm, lại như là có nỗi
đau. Vưu Nhiên đứng ở một góc cách đó không xa, nhìn theo bóng lưng lão
Viên càng lúc càng xa, lòng bàn tay siết chặt, dựa vào tường, hốc mắt
nóng lên.
Khóe miệng Ô Hàng giương lên một nụ cười gượng gạo, anh
ngồi bệt dưới đất, ánh mắt trống rỗng. Vưu Nhiên lặng lẽ đứng phía sau
nhìn chăm chăm vào lão Viên, trong lòng chua xót, mà anh, cũng đang âm
thầm quan sát Vưu Nhiên, trong lòng cũng dâng lên mùi vị chua xót đó.
Anh không buông tay được Vưu Nhiên, cũng như Vưu Nhiên không buông tay được lão Viên. Đặt mình vào vị trí của Vưu Nhiên, có lẽ nỗi đau của cô lúc
này nhất định không ít hơn anh chút nào. Nếu nói Vưu Nhiên đang thuyết
phục chính mình từ bỏ lão Viên thì anh cũng thế, anh cũng muốn buông tay đối với Vưu Nhiên, gian nan cùng rối rắm trong đó ít nhất anh có thể
hiểu được.
Không biết từ lúc nào trước mặt Ô Hàng xuất hiện một
đôi giày, anh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Vưu Nhiên mặt không biểu
cảm, vội vàng đứng lên phủi lớp bụi trên quần áo, lắp bắp không biết
phải nói gì mới tốt.
“Anh vẫn luôn ở đây à?”
Ô Hàng vốn định lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm biết rõ còn cố hỏi trên mặt Vưu Nhiên, đành phải gật đầu.
Vưu Nhiên thầm nghĩ trong lòng, tuy biết rõ tất cả nhưng cô vẫn sẽ đau lòng thay anh. Bản thân cô không thể so được với những cô gái khác, bây giờ
lại côi cút lẻ loi một mình, công việc cũng nguy hiểm, hơn nữa còn lớn
tuổi hơn anh, không đủ bình tĩnh, cho dù anh có thể chấp nhận thì gia
đình anh, bọn họ chắc chắn không thể chấp nhận cô được. Đã biết rằng
không thể, thì sao cô còn có thể tiếp tục kéo anh xuống nước. Với điều
kiện của anh, khẳng định có thể tìm được một người thích hợp hơn cô.
Ô Hàng dường như đọc được suy nghĩ trong lòng cô: “Không có việc gì, em
có thể chờ, vì sao tôi không thể?” Anh nói là tình cảm của cô đối với
lão Viên.
Vưu Nhiên nhìn chằm chằm anh, không phủ nhận cũng không
thừa nhận, nhưng ngay sau đó cô nói: “Vậy, tôi đã có thể từ bỏ, vì sao
cậu không thể buông tha?”
Ô Hàng hơi cau mày, có chút khó hiểu
nhìn về phía Vưu Nhiên. Vưu Nhiên cho rằng anh đã không còn lời nào để
nói, đang muốn bỏ đi thì cánh tay đột nhiên bị Ô Hàng giữ chặt: “Em nói
em muốn buông tay lão Viên? Từ nay về sau trong lòng không nghĩ về anh
ta nữa, cũng không nhớ tới anh ta, cuộc sống sau này tự mình trải qua
thật tốt?”
Đáy mắt anh ánh lên niềm vui và sự kích động nhàn nhạt, khiến Vưu Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, cô cho rằng khi cô nói
như vậy, tiểu tử này nhất định không nói được gì, ai ngờ rằng anh sẽ có
biểu hiện như vậy.
Hiển nhiên, trọng điểm trong câu nói mà Ô Hàng
và Vưu Nhiên để tâm không giống nhau, cái anh để ý là Vưu Nhiên chính
miệng nói cô muốn buông tay lão Viên. Việc này… Đây là những lời anh đã
trông chờ rất lâu: “Đội phó, từ bỏ cho anh ta chính là đối tốt với bản
thân, em nghĩ thế là đúng, tôi ủng hộ em!” Anh nở nụ cười ngây ngốc, còn đưa tay làm tư thế cố lên, không để Vưu Nhiên đáp lời anh đã cười chạy
đi.
Nhìn theo bóng lưng anh, Vưu Nhiên không biết nói gì. Cô khẽ thở dài một cái, bỏ tay vào trong túi áo, suy nghĩ một hồi.
Mà lúc này trong đội cũng phát sinh một chuyện khiến người ta không thể
hiểu được, Tống Ninh muốn từ chức. Đơn xin từ chức cũng đã điền xong,
cấp trên cũng phê chuẩn xuống dưới. Việc này lúc trước không ai nghe
được tiếng gió, bây giờ đột nhiên như một trái bom nổ bùng lên trong
đội. Mọi người trong diễn đàn thảo luận sôi nổi lý do Tống Ninh từ chức, nhưng ý kiến được đa số mọi người tán thành chính là một núi không thể
có hai hổ, có Đổng Mặc ở đây, Tống Ninh kia tâm cao khí ngạo đương nhiên không thể chấp nhận nổi, huống hồ trước đây còn bị Đổng Mặc đánh bại
nhiều lần trước mặt mọi người. Xét về lý lịch hay kinh nghiệm, Vưu Nhiên đều đặc biệt hơn bọn họ, không có cạnh tranh điều tất nhiên, vì vậy mọi người đều chĩa mùi dùi về phía Đổng Mặc, khiến ngay cả Đổng Mặc cũng
tưởng là do mình.
“Tống Ninh, cô không cần phải từ chức, nếu nguyên nhân là ở tôi, tôi……”
“Tôi từ chức là vì chuyện riêng của mình, các người muốn tôi nói bao nhiêu
lần nữa? Không liên quan gì đến cô hết, cô đừng đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu mình được không?” Tống Ninh vừa thu thập đồ đạc vừa cố nén cảm
xúc giải thích, Đổng Mặc đứng bên cạnh cũng nhất thời lâm vào khó xử. Cô ta nhét đồ đạc linh tinh vào hộp giấy, vừa mới xoay người lại liền thấy Ôn Hành Viễn cầm theo đơn xin từ chức mượn ở chỗ Mã cục trưởng đi nhanh vào phòng, đem đơn xin từ chức kia đập lên bàn: “Tống Ninh, nói xem đây là chuyện gì?” Vừa rồi nếu không phải anh vô tình gặp Mã cục trưởng,
chỉ sợ giờ phút này anh cũng không biết chuyện Tống Ninh muốn từ chức.
Anh đã dẫn dắt Tống Ninh nhiều năm, nhìn thấy cô nỗ lực trưởng thành từng
ngày một, nhưng lại không biết vì sao bây giờ cô lại muốn bỏ qua nhiều
năm nỗ lực của mình, viết một tờ đơn xin từ chức chấm dứt tất cả.
Mắt Tống Ninh hơi đỏ lên, lắc lắc đầu, đem lá đơn xin từ chức trên bàn bỏ
vào hộp giấy. Không giải thích bất cứ điều gì mà bỏ ra ngoài, Ôn Hành
Viễn giữ cô lại: “Tôi muốn cô cho tôi một lý do!” Anh thực sự tức giận,
nói lớn tiếng để mọi người không thể nghe thấy sự tức giận trong lời
nói. Đổng Mặc vội vàng đi đến bên cạnh, kéo tay anh ý bảo anh bình tĩnh
một chút.
Tống Ninh cố gắng kiềm chế nước mắt sắp trào ra, xoay
người lại giải thích một lần nữa: “Từ chức là việc riêng của em, không
liên quan đến người khác. Về lý do từ chức, em cũng khó có thể nói rõ
nguyên nhân, em chỉ hy vọng có thể yên lặng rời khỏi nơi em đã công tác
nhiều năm. Sư phụ, em làm thế này tuy có lỗi với nhiều năm dạy bảo của
anh, nhưng đây đã là nhượng bộ lớn nhất em làm vì bản thân mình, em
không mong anh có thể hiểu, em chỉ mong anh có thể để cho em yên lặng
rời đi.” Đây là mong muốn duy nhất của cô lúc này, yên lặng rời khỏi
cảnh đội.
Tống Ninh cô không thể đối mặt với tình cảnh người đàn
ông mình yêu nhiều năm cả ngày quấn quít với anh người yêu trước mặt
mình, cũng không thể đối mặt với ý nghĩ ích kỉ nhất thời của mình suýt
chút nữa hại chết Đổng Mặc, cũng không thể đối mặt với tâm tư ích kỷ của bản than suốt ngày trọc khoáy Vưu Nhiên, càng không thể đối mặt với sự
chán ghét của đồng nghiệp như một áp lực vô hình mạnh mẽ đè ép bản thân. Cho nên cô phải rời khỏi, nmắt không thấy tâm không phiền, coi như cho
mình một con đường thoát khỏi vấn đề thường xuyên quấy nhiễu mình, một
lần nữa sống lại.
“Cho dù là vậy thì tôi cũng cần một lời giải
thích hợp lí.” Ôn Hành Viễn tuyệt đối không tin Tống Ninh sẽ vì bất cứ
chuyện đại sự nào mà từ chức, hơn nữa đó lại là chuyện cô không thể nói
lý do. Lý do gì mà không thể nói? Đến tận bây giờ cô ta vẫn không để ý
đến địa vị hay quyền lực, con người cũng luôn luôn thẳng thắn thành khẩn hào phóng, nếu thực sự có chuyện xảy ra cũng sẽ không một mình giấu
nhẹm trong lòng. Anh cảm thấy rất kì quái, huống hồ cô ở trong đội nỗ
lực nhiều năm như vậy, mặc dù anh không nói, nhưng những nỗ lực, áp lực
và khổ sở Tống Ninh đã trải qua để đạt được thành quả anh đều có thể
nhìn thấy rõ ràng.
Lúc này Vưu Nhiên cũng vừa theo cảnh đội trở về từ bên kia, nhìn thấy bộ dạng Tống Ninh hiện giờ, trong lòng cũng đoán
được vài phần. Lý do Tống Ninh muốn từ chức rời khỏi đơn vị cũng không
phải khó đoán. Tuy rằng cô không giữ lại, nhưng cũng tuyệt không phản
đối. Kể từ lần trước Tống Ninh nhất thời vì sự ích kỉ của mình mà khiến
Đổng Mặc gần như xảy ra tai nạn, ấn tượng của cô đối với Tống Ninh liền
mất sạch. Tình cảm lâu nay Tống Ninh dành cho Ôn Hành Viễn cô cũng nhìn
thấy, chẳng qua là cô không nói ra. Tuy rằng cô ấy hào phóng, thông
minh, ưu điểm rất nhiều, nhưng trong lòng ngập tràn cao ngạo và hiếu
thắng, Vưu Nhiên trước sau cũng không muốn gặp lại.
Ai cũng có một người không hợp với mình, giống như Đổng Mặc và Tống Ninh. Đổng Mặc mặc dù còn nhiều thiếu sót, nhưng so với Tống Ninh mà nói, cô càng muốn
thấy Đổng Mặc kín đáo và khiêm tốn. Cho nên khi nhìn thấy dáng vẻ cô bây giờ, Đổng Mặc cũng không khuyên ngăn. Có lẽ, đối với Tống Ninh bây giờ
từ chức là lựa chọn tốt nhất, bởi vì cô biết, Tống Ninh không vượt qua
được lời nói tối qua của cô. Bản thân cô ấy không phải là một người xấu, nhưng lại làm ra một chút chuyện xấu. Có lẽ Đổng Mặc sẽ khiến cô rơi
vào mâu thuẫn, cho nên chỉ có rời đi mới khiến lòng cô dễ chịu hơn một
chút.
Tống Ninh nhìn chằm chằm Vưu Nhiên, cô biết Vưu Nhiên có thể hiểu ý của mình, cho nên cũng không giải thích nhiều lời gì với cô ấy,
lập tức bước chân đi về phía trước, hoàn toàn phớt lờ lời nói của Ôn
Hành Viễn.
“Cô ấy là Tống Ninh, chẳng lẽ cô ấy cam tâm bỏ qua nỗ
lực và thành quả của mình nhiều năm qua sao? Cô ấy chắc chắn hiểu rõ cái gì nên, cái gì không nên làm, anh cũng không cần ép cô ấy nói ra lý
do.” Vưu Nhiên ngăn Ôn Hành Viễn lại, lý do rời đi này, chỉ sợ cũng là
chút tôn nghiêm cuối cùng của cô trước mặt Ôn Hành Viễn.
Ôn Hành
Viễn nhất thời nghẹn lời, anh không cam lòng nhìn Tống Ninh, trơ mắt
nhìn người chính mình bồi dưỡng lâu nay nói đi liền đi, trong lòng nhất
thời không nghĩ thông. Nhưng lại không thể ép buộc cô nói, tuy rằng tiếc nuối, nhưng quyền quyết định vẫn nằm trong tay cô, anh cũng không có
quyền can thiệp quá nhiều. Vì vậy, suy nghĩ cẩn thận, cũng chỉ có thể để cô rời đi.
Anh miễn cưỡng xoay người, mới vừa đi vài bước, trước
cửa đột nhiên xuất hiện bóng dáng lão Viên. Vưu Nhiên hơi kinh hãi, lập
tức quay đầu đi tới vị trí của mình. Ôn Hành Viễn nghe Đổng Mặc gọi một
tiếng anh Viên, lúc này mới quay đầu lại.
Lão Viên cùng anh đứng
dưới một tàng cây cổ thụ, anh cho rằng hôm nay lão Viên xem xử bắn xong
sẽ rời hỏi thành phố A, về nhà mình. Còn đang định gọi cho anh ấy một
cuộc điện thoại, nhưng sợ tâm trạng anh ấy vẫn chưa bình tĩnh lại, nên
thôi. Nhưng thật không ngờ anh ấy lại đến tìm mình.
“Chuyện qua
rồi tôi cũng liền cho qua, không có gì luẩn quẩn trong lòng.” Lão Viên
chắp hai tay sau lưng: “Tôi đến là muốn nói với cậu một việc.”
Ôn Hành Viễn nghi hoặc, là chuyện gì khiến lão Viên phải đến tận đây?
“Tôi đã do dự chuyện này rất lâu, tuy ông ấy căn dặn tôi không được nói,
nhưng tôi vẫn rất lo lắng. Tôi cảm thấy giữa cậu và Đổng Mặc, phải có
một người biết mới tốt.” Lão Viên nói vậy, Ôn Hành Viễn mơ hồ cảm giác
được chuyện này có liên quan đến Đổng Nghiễn, bởi vì có thể đem anh và
Đổng Mặc buộc lại với nhau, chỉ có Đổng Nghiễn .
“Đội trưởng Đổng
ông ấy…” Thời điểm lão Viên nói ra lời này vẫn hơi do dự, nhưng nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, anh vẫn lựa chọn nói cho Ôn Hành Viễn biết:
“Bệnh của đội trưởng Đổng đã ở thời kỳ cuối, kết quả dự đoán từ ba tháng trước. Lúc trước tôi luẩn quẩn trong lòng định tự tử, cũng là đội
trưởng Đổng lấy chuyện này ra an ủi tôi, những người có cơ hội sống thì
nên sống thật tốt. Việc đã đến nước này, tôi nghĩ anh cũng nên đối mặt, ở những ngày cuối cùng của ông, giúp ông trải qua đoạn thời gian này thật tốt.”
Ôn Hành Viễn ngẩn ra: “Thời kỳ cuối?” Trong lòng giống như
bị ai đó đốt lên một ngọn lửa, anh không dám tin nhìn lão Viên, sau đó
trong đầu lập tức hiện ra vô vàn hình ảnh của Đổng Nghiễn, khó trách lần trước ông có thể trở về nhà mừng năm mới, khó trách ông muốn Đổng Mặc
yên tâm, khó trách ông lần này cần đi xa nhà. Đợi chút, đi xa nhà……
Chuyện này nhất định tồn tại nguy hiểm……
Anh bỗng nhiên liên tưởng đến chuyện gì đó, không kịp chào lão Viên đã chạy đến bãi đỗ xe, dùng
tốc độ cao nhất lái xe của mình rời khỏi đó. Nhất định không phải chỉ là về nhà đơn giản như vậy, sư phụ nhất định có việc gạt mình. Anh hi
vọng, trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện gì, hi vọng anh còn có thể tới
kịp.
Anh nắm chặt tay lái, nét mặt căng thẳng.
Đội trưởng Ôn bất ngờ rời đi khiến một số người không hiểu, Đổng Mặc phải quấn lấy
lão Viên hỏi rất lâu mới biết được Ôn Hành Viễn về nhà ba mình, vì thế
cô mặc kệ người khác khuyên can, thậm chí không kịp chào ai, lao tới bến xe ngay lập tức. Suốt đường đi di động chú Ôn đều không có người trả
lời, trong lòng cô như có lửa đốt, ngồi xe đuổi theo sang đó.
Cô
không biết có chuyện gì xảy ra khiến chú Ôn sốt ruột như vậy, nhưng cô
có thể xác định chắc chắn rằng sự tình có liên quan đến ba mình.