Trong đơn vị quân đội, nghỉ ngơi có thể coi là chuyện xa xỉ nhất. Cho dù Sư
đoàn A đã giành được kết quả thắng lợi sau đợt tập trận, thế nhưng
khoảng sáu giờ sáng, các chiến sĩ đã thức dậy luyện tập, không lơi lỏng
một chút nào.
Nghiêm Chân bị tiếng người ồn ào bên ngoài đánh thức, giật mình ngồi bật dậy, vén rèm cửa nhìn ra ngoài.
Các chiến sĩ vừa hoàn thành bài chạy năm ki-lô-mét trở về, đang đứng ngay
ngắn giữa trường tập luyện. Sư trưởng Lưu Hướng Đông đứng trước họ đang
nói gì đó, Cố Hoài Việt đứng xa xa một bên, nét mặt trầm tĩnh mà nghiêm
nghị.
Lặng lẽ quan sát một chốc, Nghiêm Chân hạ rèm cửa xuống,
mặc quần áo và làm vệ sinh cá nhân. Một bên giường trông huơ trống hoác, chắc cậu bé đã dậy từ lâu. Còn cô ngủ rất say, chẳng hề phát hiện ra.
Đêm qua cô về khá muộn. Giờ nghĩ lại Nghiêm Chân mới cảm thấy khó mà tin nổi, cô lại có thể ngồi ngắm sao với một người đàn ông ít nói ít cười
giữa nửa đêm canh thâu? Nếu như cô có đôi chút tâm tình thiếu nữ, chắc
sẽ cảm thấy đây là một chuyện vô cùng lãng mạn.
Nghiêm Chân cười
cười lắc đầu, tay vốc nước lên rửa mặt. Nước không ấm lắm, Nghiêm Chân
cắn răng cố rửa cho xong. Chợt nghe tiếng cửa kẽo kẹt kêu lên, một bóng
người bé nhỏ lách vào trong, là cậu bé Cố Gia Minh. Cô liếc mắt nhìn
cậu, thấy cậu nhóc đang bĩu môi, chừng như không vui vẻ gì: “Sao thế?”
Cậu bé ngồi bên giường, lầu bầu đáp: “Bố nói, ăn sáng xong thì phải về nhà.”
“Tốt quá còn gì?”
“Tốt cái gì.” Cậu bé trợn mắt nhìn cô, “Hai chúng ta về thôi!”
Nghiêm Chân bật cười: “Con còn định bảo bố về nhà cùng chúng ta nữa à? Bố bận mà.”
Cậu bé mím môi không nói.
Một lát sau, Tiểu Mã đưa cơm sáng tới, Nghiêm Chân bận bịu cho cậu bé ăn
sáng. Ăn xong không lâu liền nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ trực
thăng ầm ầm, Nghiêm Chân ra cửa nhìn, một chiếc trực thăng đang đáp
xuống khoảng đất trống cách đó không xa. Cố Hoài Việt và Lưu Hướng Đông
đứng đợi ngoài dó, lúc Nghiêm Chân ra khỏi phòng thì vừa khéo gặp được
Chính ủy Cao Tường từ trên lầu đi xuống. Tối qua Chính ủy Cao tới Bộ
Tổng chỉ huy, sáng nay mới trở về, nghe nói hôm qua có người nhà tới,
còn là người nhà của Tham mưu trưởng Cố Hoài Việt, liền cảm thấy rất thú vị. Anh ta chỉnh lại mũ, nhìn Nghiêm Chân: “Người nhà Hoài Việt hả?”
Nghiêm Chân nhìn Chính ủy Cao, gật gật đầu. Chính ủy Cao nở nụ cười ôn hòa:
“Không cần căng thẳng đâu, tôi là Cao Tường, Chính ủy viên của Sư đoàn
A. Chào cô.”
Nghiêm Chân bắt tay anh ta.
“Tôi công tác
cùng Hoài Việt ở Sư đoàn A bấy lâu, đây là lần đầu người nhà cậu ấy tới
đấy. Điều kiện nơi này không tốt, chỗ nào chưa được chu đáo mong cô bỏ
quá cho nhé.”
Quả thực, được quan tâm quá mức khiến Nghiêm Chân
vừa mừng lại vừa lo, vội lắc đầu nói: “Không sao đâu ạ.” Cô cười có chút bối rối, “Là tại chúng em đến không đúng lúc.”
Chỉnh úy Cao lắc
đầu, trông thấy mấy người ở xa xa kia đang đi về phía họ, biết không đủ
thì giờ hàn huyên, liền cười bảo: “Tư lệnh Tịch trên Quân khu đến rồi,
là thủ trưởng cũ của Hoài Việt đấy, cô có muốn ra chào không?”
“Em ạ? Được không?” Nghiêm Chân hỏi không chắc chắn.
“Đi thôi.”
Chuyến đi lần này của ông Tịch Thiếu Phong đến cùng với Triệu Kỳ Sơn – Quân
đoàn trưởng Tập đoàn quân mà Sư đoàn A trực thuộc. Vừa xuống máy bay đã
thấy rất nhiều người đứng đợi, Lưu Hướng Đông nhanh nhẹn đưa thủ trưởng
một chiếc áo khoác, bị Tịch Thiếu Phong gạt đi.
“Thảo nguyên gió lớn, Tư lệnh khoác áo lên đi ạ.”
Ông Tịch Thiếu Phong đứng nghiêm nghị, mắt trừng trừng nhìn anh ta: “Gì thế này, không mặc!”
Lưu Hướng Đông mặt mũi khổ sở nhìn Cố Hoài Việt. Cố Hoài Việt gật gật đầu, ý bảo anh ta đừng sốt ruột. Sức khỏe ông Tịch Thiếu Phong không tốt,
trong Quân khu cũng không nhiều người biết chuyện này. Trước khi cuộc
tập trận trước bắt đầu, anh cùng Lưu Hướng Đông lên Quân khu một chuyến, đúng lúc gặp được vị bác sĩ chăm sóc sức khỏe đến khám cho ông. Vị bác
sĩ này trước kia từng đi theo ông Cố một thời gian, chuyện trò một lúc
mới bất cẩn để lộ ra bệnh tình của ông Tịch Thiếu Phong – là ung thư
gan, giai đoạn sớm.
Triệu Kỳ Sơn đi sau ông Tịch Thiếu Phong, “Lần này các cậu đánh cho Sư đoàn D thảm đấy.”
Lưu Hướng Đông cao giọng nói: “Mục đích diễn tập là để kiểm tra năng lực
tác chiến trên diện rộng của chỉ huy cùng các chiến sĩ, không phát huy
ra được sao gọi là kiểm tra ạ?”
“Thế không làm theo kế hoạch diễn tập là chủ ý của ai?”
Lưu Hướng Đông cứng họng, ý kiến này ban đầu do Đoàn trưởng Đoàn 1 đề xuất, nhưng cũng phải được người là Sư đoàn trưởng là anh ta phê duyệt. Nói
sao cũng không tránh khỏi can hệ. Nguyên văn lời của Đoàn trưởng Đoàn 1
là: “Không muốn đem diễn tập biến thành diễn kịch, kịch bản đã viết sẵn
ra đấy rồi, còn đánh đấm gì nữa!”
“Vậy cũng tốt mà, nhắc nhở Sư đoàn D phải chú ý linh hoạt cơ động.” Cố Hoài Việt lên tiếng.
Triệu Kỳ Sơn liền đưa mắt nhìn anh, Tư lệnh Tịch lại cười cười, quay đầu nhìn anh chàng nho tướng duy nhất trong đám cấp dưới, “Cái cậu này. Vẫn y
như vậy, bình thường lẳng lặng ngấm ngầm, mà suy nghĩ tính toán thì ghê
gớm lắm.”
Cố Hoài Việt điềm nhiên cười, không nói gì.
Chính ủy Cao từ xa đã thực hiện động tác chào với ông Tịch Thiếu Phong và
Triệu Kỳ Sơn. Ông Tịch Thiếu Phong gật đầu về phía anh ta, ánh mắt lại
nhìn vào đứa trẻ bên cạnh. Chỉ thấy cậu nhóc này đội một chiếc mũ bê-rê, cặp mắt nhìn ông trong trẻo sáng ngời, cũng không hề biết sợ người lạ,
ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ cứ nhìn thẳng như vậy. “Cu cậu này là con nhà
ai thế?” Ông có cảm giác rất quen, như đã từng gặp ở đâu.
Chính ủy Cao cười định giới thiệu, nhưng liếc mắt thấy bố cậu bé đứng đó, liền đổi ý: “Không phải nhà em đâu ạ.”
Ông Tịch Thiếu Phong ngoảnh lại nhìn Lưu Hướng Đông, “Cậu à?”
Sư trưởng Lưu lắc đầu cười: “Em không có cái vinh hạnh đấy đâu.”
Cuối cùng, ánh mắt ông Tịch Thiếu Phong chuyển tới Cố Hoài Việt, trên mặt lộ vẻ khó tin, vừa đúng lúc người đó điềm tĩnh gật đầu, khẳng định một
câu: “Con của cháu ạ.”
Tư lệnh Tịch bật cười, cúi xuống bẹo má cậu bé, “Khỏi nói, đã thấy nét giống giống rồi.”
Cố Gia Minh nhìn ông cụ trước mặt mình, cũng có sao có vạch mà thấy dễ gần hơn ông nội nhà mình biết bao nhiêu, nhất là ông còn nựng khuôn mặt
cậu, hỏi: “Cậu nhóc, đi cùng ai đến thế?”
Cậu bé ngước mắt lên,
ngó ông Tịch rồi lại liếc sang bố, một người sắc mặt ôn hòa thân thiết,
một người không biểu lộ gì. Bất đắc dĩ, lùi lại một bước, túm lấy người
đang núp sau lưng Chính ủy Cao lôi ra. Là Nghiêm Chân.
Cô mặc bộ
đồ rằn ri, đội chiếc mũ rộng che khuất nửa khuôn mặt nhưng vẫn còn thấy
hơi lúng túng, đưa tay túm gọn tóc, hơi cúi người chào Tư lệnh Tịch: “Là cháu dẫn cậu bé đến ạ.” Lời vừa nói ra đã lập tức chứng minh giới tính
của cô – là nữ.
Ông Tịch Thiếu Phong ngỡ ngàng, hạ mũ xuống, nhìn Nghiêm Chân rồi lại nhìn Cố Hoài Việt: “Đây là vợ cậu hả?”
Cố Hoài Việt thoáng đưa mắt sang Nghiêm Chân, gật đầu điềm đạm: “Gia Minh cứ quấn chặt lấy nên Nghiêm Chân mới đưa nó tới đây.”
Nghiêm Chân nhìn ông Tịch Thiếu Phong và Triệu Kỳ Sơn có phần căng thẳng, bàn
tay bất giác siết chặt tay cậu nhóc, chặt đến mức đôi lông mày của cậu
nhóc nhíu cả lại, nhưng kiên quyết không dám kêu đau. Bởi nét mặt của
những người này đều rất kì lạ. Xem ra, thủ trưởng bố vẫn còn là bình
thường.
Ông Tịch Thiếu Phong chăm chú nhìn Nghiêm Chân, lát sau bất ngờ thốt lên ba tiếng: “Tốt, tốt, tốt!”
Nghiêm Chân bị ba tiếng tốt đầy uy lực của ông làm cho hỏang hốt, mí mắt giật
mạnh, thấy ông Tịch Thiếu Phong đưa tay về phía cô: “Chào cháu.”
Nghiêm Chân vội vã bắt lấy tay ông, bàn tay chai sần, cứa vào tay còn thấy
đau. Thấy Tư lệnh Tịch cùng Triệu Kỳ Sơn đã đi vào phòng, Nghiêm Chân
mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cố Hoài Việt ở lại sau cùng, nói với Nghiêm Chân: “Tư lệnh Tịch là thủ trưởng cũ của anh, em không cần căng thẳng đâu.”
Nghiêm Chân nhìn anh gật đầu. Cố Hoài Việt cúi xuống chỉnh sửa lại quần áo cho Gia Minh, nói với cô: “Tạm thời giờ anh không đi với hai người được.
Nếu thích thì hai người có thể đi dạo quanh đây, để anh bảo người đi
cùng dẫn đường.” Nói rồi gọi cậu binh nhì Tiểu Trương đứng gác tối qua
tới.
“Cậu đưa chị dâu cậu đi dạo loanh quanh đây nhé.”
“Rõ!” Tiểu Trương làm động tác chào, nở nụ cười ngại ngùng.
Nghiêm Chân cũng khẽ cười, nhìn theo bóng dáng Cố Hoài Việt đi khỏi, mới thu tầm mắt lại: “Đi nào.”
Nhiệt độ trên thảo nguyên cuối tháng mười một so với những nơi khác chênh
lệch rất lớn, từ sáng đến tối lúc nào cũng phải vùi mình trong quần áo
thật dày. Nghiêm Chân nhìn Tiểu Trương chỉ mặc một chiếc áo rằn ri,
không nén nổi cảm thán. Đúng là đã trải qua huấn luyện có khác, sức khỏe căn bản là vượt trội hơn hẳn người thường. Cũng đừng xem thường Tiểu
Trương mới đi lính năm đầu, đi dạo thôi mà phong thái cũng như đang
duyệt binh. Nghiêm Chân cười, vừa trông chừng cậu nhóc không để cậu chạy lung tung vừa hỏi Tiểu Trương: “Tiểu Trương này, cậu đi như vậy có thấy mệt không?” Tiểu Trương nhìn cô không hiểu, nụ cười của Nghiêm Chân
càng nở rộ, dặn cậu ta: “Cứ thoải mái, thả lỏng đi.” Cô chầm chậm đi
theo sau Tiểu Trương, nhìn bốn phía chung quanh thảo nguyên bao la. Đây
xem như một kỳ nghỉ ngoài dự kiến. Ở thành phố C đã quen với nếp sống
tất bật, đến nơi thảo nguyên mênh mông này, trong lòng thấy nhẹ nhàng
khoan khoái.
“Tiểu Trương, thảo nguyên lúc có tuyết rơi trông thế nào?” Cô đột nhiên tò mò.
Theo thói quen, Tiểu Trương bối rối gãi đầu: “Em là lính mới, vẫn chưa thấy tuyết trên thảo nguyên bao giờ.”
“Có mong được thấy tuyết không?”
Tiểu Trương gật đầu, nói thêm mấy câu: “Nhà em ở miền Nam, chẳng mấy khi có
tuyết. Đây là lần đầu em tới miền Bắc nên cũng muốn nhìn thấy tuyết ở
đây. Nhưng mà nghe Tiểu đội trưởng nói, ở đây tuyết rơi mấy ngày mấy đêm không ngừng nghỉ, tuyết mà rơi thì chúng em khổ rồi. Vì chúng em dựa
hết vào đồ tiếp tế hàng tuần của Trung đoàn. Tuyết rơi xe không đến đây
được.”
Ra là như vậy. Cô đăm chiêu nhìn cậu tân binh vẫn chưa mất đi vẻ non nớt của một thiếu niên trước mặt mình, “Tiểu Trương, có nhớ
nhà không?”
“Nói không nhớ là nói dối.” Tiểu Trương cúi đầu,
nhưng chẳng bao lâu đã lại ngẩng lên, sắc mặt lộ vẻ kiên định, “Nhưng
đến đây em cũng không hối hận.”
Nghiêm Chân cười cười, tiếp tục
đi về phía trước. Cô chỉ bỗng nhiên thấy tò mò. Tham mưu trưởng Cố Hoài
Việt khi là một tân binh trông như thế nào? Ở nơi cách mực nước biển đến hơn bốn nghìn mét, cuộc sống của anh ra sao? Có phải cũng nhớ nhà hay
không....
Dừng lại, dừng lại, dừng lại! Cô nghĩ quá xa xôi rồi. Nghiêm Chân ôm mặt, để bản thân mau chóng thu lại mạch cảm xúc.
Lại loanh quanh trên thảo nguyên một lúc, Nghiêm Chân và cậu bé quay về chỗ cũ. Về tới khu đồn trú, đúng lúc gặp Cố Hoài Việt đã thay quần áo đi ra ngoài. Dáng đứng thẳng tắp khiến ánh mắt Nghiêm Chân không kìm được nấn ná nhìn anh: “Tư lệnh Tịch đi rồi ạ?”
“Vừa mới đi.” Chuyến đi
lần này của Tư lệnh Tịch khá vội vàng, hơn nữa bên phía Sư đoàn D còn
nhiều việc cần phải xử lý hơn. Cũng chẳng trách trước khi đi, Thiếu
tướng Triệu Kỳ Sơn đã nói với họ một câu thế này: “Các cậu lại có thêm
một công tác tư tưởng quan trọng phải làm đấy.” Cố Hoài Việt lấy lại
tinh thần, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng long lanh của cậu bé. “Bạn nhỏ Cố Gia Minh, đã ăn no ngủ kĩ hay chưa?”
Cậu bé kéo tay Nghiêm Chân, ngoảnh đầu sang một bên, không đếm xỉa đến anh. Cố Hoài Việt hừ một
tiếng, lấy dây lưng gõ gõ đầu cậu bé, lực gõ rất nhẹ nhưng cậu bé Cố Gia Minh vẫn nặn ra được một khuôn mặt bánh bao nhăm nhúm, lườm anh giận
dỗi.
Lưu Hướng Đông trông tình hình vội vã đi tới, vỗ vỗ lên vai
Cố Hoài Việt: “Thôi thế là được rồi, đừng nặng tay, khéo cu cậu khóc rơi cả mũi ra bây giờ.”
Cố Hoài Việt không nói đùa, oắt con này
không có đặc điểm gì nổi bật, chỉ được cái mặt dày. Anh cúi người, chỉnh lại chiếc mũ lệch trên đầu cậu bé: “Roi cũng mua sẵn rồi, em lại muốn
xem nó khóc một trận đây.” Dứt lời, đầu ngón tay anh lập tức bị túm lấy
cắn cho một cái. Sau khi buông ra, cậu bé Cố Gia Minh vênh mặt lên cười
đắc ý, ba người lớn có mặt tại trận đều không nhịn được cười.
Chính ủy Cao ăn sáng xong phải tới Đoàn 1 của Hoắc Trí Viễn. Tuy cuộc diễn
tập đã kết thúc nhưng vẫn còn rất nhiều công việc cần lãnh đạo trong Sư
đoàn đến sắp xếp. Mấy người họ bận tối tăm mặt mũi, nhưng cho dù là vậy, Cố Hoài Việt vẫn dành thời gian đích thân lái xe đưa Nghiêm Chân cùng
Cố Gia Minh ra sân bay. Suốt quãng đường, cậu bé Cố Gia Minh mặt mũi ỉu
xìu. Nghiêm Chân ngồi ghế trước, nhìn qua gương chiếu hậu thấy cậu bé
cúi gằm, không sao tươi tỉnh lên nổi mà đau lòng. Có lẽ cậu bé đã mệt,
hôm qua để gặp được bố, bao nhiêu hăng say nghị lực đều rút ra dùng cạn
rồi.
“Gia Minh, có lạnh không?” Cô nghiêng người, nhẹ giọng hỏi.
“Không ạ.” Cậu bé cúi đầu nghịch khẩu súng cũ đã hỏng, buồn bã trả lời.
Thu tầm mắt trở lại, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn của Cố Hoài Việt trong
gương. Chỉ thấy anh mỉm cười lắc đầu. Anh đã quen với những cuộc chia ly như vậy. Thế nhưng Nghiêm Chân đột nhiên lại muốn hỏi anh, khoảnh khắc
khi anh nhìn thấy họ, hoặc có lẽ khi thấy Cố Gia Minh, anh có vui mừng
chút nào hay không? Sợ rằng kinh ngạc là chính. Cô cười khổ, đưa mắt
nhìn ra xa.
Đến trung tâm thành phố W đã là mười hai giờ trưa.
Cậu bé Cố Gia Minh tỉnh dậy sau giấc ngủ, cảm giác đầu tiên là đói,
tiếng kêu òng ọc réo lên trong bụng. Cậu bé hiếm khi ngượng ngùng thế
này, đưa tay gãi gãi gáy, cặp mắt sáng rực khi chợt nhìn thấy tấm biển
hiệu KFC cách đó rất gần.
“Bố ơi, con muốn ăn cái này!”
“Không được.” Cố Hoài Việt thẳng thừng gạt đi, dừng xe lại trước một nhà hàng
mang phong vị địa phương. Mở cửa xe, thấy cậu nhóc đang dẩu môi lên liền đưa tay búng trán cậu, “Ăn mấy thứ linh tinh, không ra thể thống gì.”
Cố Gia Minh tức thì gườm anh tức tối.
Để xoa dịu cơn giận dỗi của cậu be, Nghiêm Chân gọi mấy món bình thường
cậu vẫn thích ăn. Cô không muốn ăn cho lắm, nhưng vì lát nữa phải lên
máy bay nên đành ăn tạm một chút. Cố Hoài Việt đậu xe xong dặn Nghiêm
Chân mấy câu đã đi vào cửa hàng tạp hóa đối diện, nói là đi mua đồ. Cậu
bé thì đói thực sự, vừa ăn cánh gà chiên vừa mút đầu ngón tay, còn không quên thắc mắc: “Bố đâu rồi ạ?”
Nghiêm Chân xoa đầu cậu: “Bố con nói ra ngoài có việc, đi một lát là về.”
Đúng là vừa ăn xong thì Cố Hoài Việt quay lại, bộ thường phục quân dụng màu xanh anh đang mặc vô cùng nổi bật.
“Ăn no chưa bạn nhỏ Cố Gia Minh?”
Cố Gia Minh xoa bụng, trừng mắt nhìn bố hậm hực. Cố Hoài Việt xoa đầu cậu
bé, khóe môi hơi nhếch lên. Nghiêm Chân hiểu, vào thời khắc ly biệt, anh cũng không nỡ lòng nào mắng mỏ tên oắt con ưa gây rối này, cô nhìn anh: “Anh không ăn chút gì đi à?”
Cố Hoài Việt lắc đầu: “Đi thôi.”
Cố Hoài Việt đậu xe ngoài sân bay, nhận vé máy bay xong, xách theo một
chiếc túi màu den đi về phía Nghiêm Chân và Cố Gia Minh đang ngồi ở sảnh chờ. Anh đưa vé máy bay cho Nghiêm Chân, rồi cúi xuống, nghiêm nghị
nhìn Cố Gia Minh. Cậu bé đang uống nước tức thì rùng mình, dựa sát vào
người Nghiêm Chân. Nghiêm Chân không rõ anh định làm gì, nhưng từ nét
mặt hiền hòa của Cố Hoài Việt có thể thấy được, chắc chắn anh sẽ không
nạt nộ cậu bé. Ý cười trong mắt anh hiện lên rất rõ ràng: “Bạn nhỏ Cố
Gia Minh, lần sau chưa xin phép thì không được tự ý tới nghe chưa.”
Cố Hoài Việt thinh lặng vài giây, hừ một tiếng: “Vui thì có vui, nhưng hoảng còn nhiều hơn.”
Cậu bé Cố Gia Minh lại xị mặt ra, chợt một niềm vui hoàn toàn bất ngờ xuất
hiện trước mặt cậu – là một khẩu súng đồ chơi mới tinh, giống y hệt khấu súng trước! Lập tức, hai con mắt cười đến híp cả lại.
Cố Hoài
Việt cong lên khóe môi, từ lúc cậu bé ngồi nghịch khẩu súng bị hỏng
trong xe anh đã nhìn thấy rồi. Đó chính là món quà sinh nhật anh mua
tặng cậu, bị bạn làm hỏng mất, còn đánh nhau với người ta một trận.
Những chuyện này anh đều biết, anh còn biết Nghiêm Chân che giấu giúp
cậu nhóc. Anh ngẩng đầu nhìn Nghiêm Chân, cô đang cười dịu dàng, trên má thấp thoáng lúm đồng tiền.
“Bố, sao lại mua quà cho con?” Cậu bé vừa lắp súng vừa hỏi.
Cố Hòai Việt cầm lấy khẩu súng, lắp ráp rất thuần thục, đưa trả lại cho cậu bé: “Quà sinh nhật.”
Nghiêm Chân nhìn hai cha con đang đứng sóng đôi với nhau, cười cười nhéo má
Gia Minh, nói: “Bạn nhỏ Cố Gia Minh có thích món quà này không?”
Cậu bé di chân trên đất, mặt đỏ bừng.
“Về đến nhà phải ngoan ngoãn nghe lời. Còn gây chuyện nữa liền phạt con cấm túc.”
“Biết rồi ạ.” Lần này cậu bé trả lời rất ngoan, điệu bộ cười hì hì thật đáng yêu.
Cố Hoài Việt bật cười thành tiếng, lúc ánh mắt giao với Nghiêm Chân, khóe
mắt vẫn còn nguyên ánh nhìn dịu dàng chưa kịp tan biến. Nghiêm Chân thẫn thờ, cũng từ từ nở nụ cười.