“Người nhà của Tham mưu trưởng Cố Hoài Việt à?” Thẩm Mạnh Xuyên hờ hững nhắc
lại, ánh nhìn sắc sảo nhắm vào hai người trước mặt, “Sao bộ dạng lại như thế này? Không phải lừa đảo đấy chứ?”
Nghiêm Chân tức nghẹn, cậu bé trừng mắt với anh ta: “Chú mới là lừa đảo ấy!”
Thẩm Mạnh Xuyên cúi đầu nhìn cậu nhóc, chợt cười: “Trương Tề, gọi điện cho
Bộ chỉ huy Sư đoàn A, bảo Tham mưu trưởng Cố Hoài Việt của họ mau tới
nhận người. Đãi ngộ tốt quá, vừa diễn tập xong là được đoàn tụ ngay với
gia đình.”
Nghiêm Chân chau mày: “Là chúng tôi tự đến, anh ấy
không biết.” Lời vừa thốt ra liền thấy hối hận. Quả nhiên, ý cười trong
mắt Thẩm Mạnh Xuyên càng đậm hơn.
Tiểu đội trưởng Cảnh thấy không còn gì để nói thêm, gãi gãi đầu lui ra ngoài chuẩn bị cho buổi liên
hoan. Gian phòng rộng lớn vắng vẻ, chỉ còn lại một người lớn một trẻ nhỏ họ đối đầu với Thẩm Mạnh Xuyên, sau lưng thỉnh thoảng truyền tới tiếng
Trương Tề nói nhỏ trong điện thoại. Thẩm Mạnh Xuyên kéo một chiếc ghế
ngồi xuống, rồi hất cằm về phía Nghiêm Chân, “Hai người đứng thế không
mỏi à? Ngồi đi.”
Nghiêm Chân đưa mắt nhìn anh ta, rồi ngồi xuống bên mép sofa cùng Gia Minh, nét mặt có vẻ cảnh giác.
Thẩm Mạnh Xuyên tươi cười thoải mái: “Không cần căng thẳng, kể ra thì tôi
với Cố Hoài Việt còn là bạn học cùng khóa, tốt nghiệp cùng một năm, vẫn
có chút giao tình. Cam đoan đưa hai người đến 953 an toàn.” Nói xong
liền châm một điếu thuốc, tiểu Gia Minh thuận theo hoàn cảnh lập tức hắt xì.
Nghiêm Chân cũng mỉm cười: “Cảm ơn anh, nhưng có thể tắt thuốc đi được không, trẻ con không nên hít khói thuốc lá.”
Thẩm Mạnh Xuyên nhìn cô thờ ơ, cuối cùng vẫn tắt thuốc đi thật. Không lâu
sau, Trương Tề cất tiếng: “Báo cáo, đầu dây 953 bận, không gọi được ạ.”
Thẩm Mạnh Xuyên cũng không buồn quay đầu lại: “Thế thì gọi cho Trung đoàn 1, không được nữa thì chúng ta đích thân đưa đi.”
Trương Tề mím môi, gọi tiếp một cuộc, lần này đã liên lạc được.
Thẩm Mạnh Xuyên nhìn Nghiêm Chân: “Trung đoàn 1 của Sư đoàn A cách chúng tôi không xa lắm, chắc là sẽ đến trước 953, hai người cứ kiên nhẫn đợi ở
đây đi.” Nói rồi phủi phủi ống quần, đi ra phía ngoài. Dõi mắt theo bóng lưng anh ta, Nghiêm Chân mơ hồ cảm thấy con người này khá kì lạ. Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ vụt thoáng qua, cô đã quá mệt mỏi, tranh thủ thời
gian này nghỉ ngơi cái đã.
Không bao lâu sau, có tiếng còi xe bên ngoài vang lên, xem ra người đến đón họ đã tới. Lần này, Thượng úy
Trương Tề mỉm cười nhìn Nghiêm Chân và Gia Minh, mời một lớn một nhỏ hai người ra ngoài.
Thẩm Mạnh Xuyên đứng trên bậc thềm, chau mày nhìn vị Thiếu tá trước mặt: “Đoàn trưởng của các anh đâu, sao cậu ta không tới?”
Anh Thiếu tá chừng hơn bốn mươi tuổi ung dung đưa tay chào: “Đoàn trưởng của chúng tôi đang bận, nên phái tôi tới.”
Thẩm Mạnh Xuyên quay lại hỏi Trương Tề: “Cậu nói với họ như thế nào?”
“Nói là bên này có hai người, bảo anh ấy tới đón ạ.”
Thẩm Mạnh Xuyên không nói lên lời, vẫy tay gọi họ: “Đi đi đi, mau lên mau lên.”
Trông thái độ đó, Nghiêm Chân cũng chẳng buồn nói lời cảm ơn anh ta nữa, túm
lấy cậu bé, lên thẳng xe của anh Thiếu tá. Anh Thiếu tá không nói năng
gì, cho đến khi chiếc xe chầm chậm ra khỏi khu đồn trú 827 mới chính
thức chào hỏi Nghiêm Chân. Tên anh Thiếu tá là Khương Tùng Niên, là Tiểu đoàn phó một Tiểu đoàn thuộc Trung đoàn 1. Anh ta chỉnh lại chiếc gương chiếu hậu, qua đó tươi cười nhìn hai người ngồi ghế sau: “Tuổi tôi lớn
hơn Tham mưu trưởng nhiều, không cần gọi là chị dâu nữa nhé.”
Nghiêm Chân thấy hơi ngượng ngùng, “Phiền anh quá ạ.”
Khương Tùng Niên thong thả lái xe: “Không sao, người vừa rồi là Sư trưởng tạm
quyền của Sư đoàn D Thẩm Mạnh Xuyên. Cậu ta có ý muốn Đoàn trưởng của
chúng tôi đích thân tới đón, lần tập trận này Sư đoàn ta đã thắng, người ta kiêu ngạo, ít nhiều gì cũng có chút không phục.”
Nghiêm Chân
cũng thấy nở mày nở mặt. Cậu bé Cố Gia Minh lúc này hoạt bát hẳn lên,
đứng hẳn dậy ngắm nhìn sắc đêm trên thảo nguyên. Chốc lát sau, bụng sôi
lên ùng ục mới quay ra nhìn Nghiêm Chân bằng ánh mắt tội nghiệp: “Con
đói.”
Nghiêm Chân lục tìm trong cặp sách rồi ngẩng đầu lên nói: “Con ăn hết lương thực dự trữ của chúng ta rồi còn đâu.”
Cậu nhóc tức thì bặm môi lại.
Khương Tùng Niên ở phía trước cười cười, “Gắng chịu đựng, sắp tới chỗ bố rồi, sẽ bảo chú đầu bếp nấu món ngon cho cháu ăn.”
Nghiêm Chân hỏi: “Còn xa không ạ?”
“Không xa nữa.” Nói xong chiếc xe vòng qua một lối rẽ, chạy thẳng vào khu vựa
953 đóng quân. Đợi xe dừng hẳn lại, Nghiêm Chân dắt Gia Minh xuống xe,
nhìn sơ qua một lát, nơi đây so với đồn trú trên thảo nguyên lúc trước
không khác gì nhiều, lúc này đang liên hoan.
“Hai người đợi ở đây đã, tôi đi tìm Tham mưu trưởng.” Khương Tùng Niên nói, thoắt cái đã
chợt cười, “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, nhìn kìa.”
Nghiêm Chân nhìn theo hướng anh ta chỉ, thấy mấy người đứng dưới tán cây đại
thụ, dáng vẻ nghiêm trang, cho dù ẩn trong bóng tối cô cũng thấy rất rõ. Khương Tùng Niên chạy bước nhỏ tới đó, còn Nghiêm Chân dường như bị
đóng đinh tại chỗ, đứng yên bất động. Cô vất vả như vậy cả quãng đường
dài đưa Gia Minh đến để gặp anh, có lẽ do quá nôn nóng, nên đến lúc thật sự gặp được, cô nhận ra mình không biết mở lời ra sao.
Giờ này,
Cố Hoài Việt vẫn chưa có dự cảm gì về việc “cục nợ” xuất hiện. Anh đứng
cạnh Sư đoàn trưởng Lưu Hướng Đông, mỉm cười nhìn các chiến sĩ đang ăn
uống như hùm như hổ. Phen này đã vắt kiệt sức của đám thanh niên trai
tráng kia, giờ đang cố sống cố chết mà nhồi cơm vào bụng cho thỏa. Tiểu
Mã của khu đồn trú chạy tới giơ tay chào hai người: “Báo cáo thủ trưởng, tiệc liên hoan đã chuẩn bị xong.”
Lưu Hướng Đông gật đầu, vỗ vỗ lên vai Cố Hoài Việt: “Tham mưu trưởng Cố, uống vài chén chứ?”
Cố Hoài Việt cười điềm nhiên, “Sẵn sàng.”
Bữa tối của họ được bày ở trong phòng, Tiểu Mã đang vui mừng khấp khởi nhìn hai vị thủ trưởng của Sư đoàn A đi về phía bàn tiệc mà mình đã dày công bố trí, thì một tiếng hét gầm trời đột nhiên vang lên sau lưng.
“Bố....” Giọng trẻ con lanh lảnh.
Tất cả lặng thinh, im bặt. Cả ngàn chiến sĩ vừa mới rồi còn đang cắm cúi ăn uống đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dồn hết về nơi phát ra âm
thanh kia – Cố Gia Minh.
Đối diện với những ánh nhìn đồng loạt
hướng tới, Nghiêm Chân chỉ muốn bưng mặt bỏ chạy, thế nhưng cậu bé lại
hoàn toàn không để ý đến, vừa túm chặt ngón tay út của Nghiêm Chân không để cô đào thoát, vừa hướng về phía bóng dáng cao lớn đang mặc bộ đồ dằn ri kia gọi to: “Bố ơi....”
Bây giờ thì Tiểu Mã đã nhận ra, và hai vị thủ trưởng đi phía trước cũng hoàn hồn lại rồi.
Thoạt đầu Cố Hoài Việt còn thấy hơi khó tin, hơi sững sờ, xoay người lại. Một bóng người đã đứng trước mặt anh, đưa tay là động tác chào nghiêm
chỉnh, nở nụ cười sáng láng. Khương Tùng Niên cười nói: “Tham mưu
trưởng, nhiệm vụ đón đưa người nhà thủ trưởng đã xuất sắc hoàn thành.”
Nhưng sự chú ý của người đàn ông trước mặt này rõ ràng không nằm ở câu
nói của anh ta, ánh mắt của anh, hoàn toàn đặt vào hai người ở phía sau
anh ta kìa.
Là Nghiêm Chân và Cố Gia Minh!
Cố Hoài Việt
nhướng mày, hoàn toàn bất ngờ. Mắt thấy hai người vẫn đang nấp sau chiếc xe Jeep, Cố Hoài Việt không kìm được nghiến răng, còn nấp nữa, ai nhìn
được người ta đều thấy hết cả rồi!
Anh nhìn Lưu Hướng Đông, không nói năng gì loáng cái đã sải bước về phía trước. Đi được nửa đường lại
như nhớ ra điều gì chợt dừng bước chân, quay lưng lại thấy các chiến sĩ
vẫn đang tròn mắt nhìn. Còn các chiến sĩ cũng rất biết điều, đều nhao
nhao tiếp tục vùi đầu vào mâm cơm, những ai lớn gan chỉ dám ghé mắt liếc thêm chốc lát.
Bà xã của Tham mưu trưởng! Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy!
Cố Gia Minh và...Nghiêm Chân. Nhìn hai người này, Cố Hoài Việt nheo nheo
con mắt. Cậu bé bị anh nhìn đến mức căng thẳng, không kìm được dựa sát
vào Nghiêm Chân. Còn Nghiêm Chân lúc này cũng cố vờ như trấn tĩnh, phải
làm cho gương mặt mình không biến sắc để dò xét cảm xúc của anh, quả
thực độ khó không hề ít ỏi. Cố Hoài Việt chắp tay sau lưng, cúi nhìn
thẩm tra hai người giây lát, cuối cùng lên tiếng: “Quả nhiên.”
Hai chữ ngắn gọn, khiến Nghiêm Chân và Cố Gia Minh cùng lúc ngẩng lên nhìn
anh. Cố Hoài Việt ngập ngừng, quét mắt nhìn cả hai rồi mới chầm chậm nói nốt nửa còn lại: “Cứ lần nào có dự cảm không lành là kiểu gì cũng có
một cục nợ mò tới.”
Cố Gia Minh và Nghiêm Chân rất thức thời, cúi đầu không nói. Cố Hoài Việt không chịu nổi đưa tay lên day day huyệt
thái dương. Đau đầu, đau đầu thật rồi. Mở mắt ra, thấy cậu bé đang ghé
mắt nhìn anh khép nép e dè. Lúc này mới biết sợ sao? Cố Hoài Việt lạnh
nhạt nhìn cậu: “Cố Gia Minh!”
Giọng nói trầm thấp khiến cậu nhóc lập tức rùng mình, tội nghiệp biết bao.
“Là ý của ai?”
Đã gọi thẳng cả họ tên ra rồi, còn hỏi là ý của ai. Cậu bé bĩu bĩu môi, không nói gì.
Nghiêm Chân cảm thấy mình nên nói gì đó, cô nắm tay cậu bé, ngẩng đầu lên:
“Cố...Hoài Việt.” Cô cân nhắc rồi ấp úng gọi tên anh, một giây sau đã
thấy anh dịch chuyển tầm mắt sang phía mình. Cô cố gắng không để ánh mắt chưa kịp thu hồi khí thế của anh dọa nạt, khẽ nói: “Gia Minh đói
rồi....” Lời vừa thốt ra, đến bản thân cô cũng cảm thấy không có chút uy lực nào, nhưng vẫn phải nói cho hết câu, “Vậy nên, anh muốn mắng, thì
đợi một lát nữa đi.”
Cố Hoài Việt điềm tĩnh nhìn cô, khuôn mặt
trắng ngần, có sự mệt mỏi, nhếch nhác của người vừa băng qua cả vùng
thảo nguyên bát ngát. Nhưng thần sắc điềm tĩnh, dường như còn hơi căng
thẳng. Anh nhìn điệu bộ hai người tách ra, chợt cảm thấy có chút tức
cười. Tuổi anh đã lớn bằng tuổi cả hai người này cộng lại, mà còn xét
nét đâu ra đấy với họ thì sẽ khiến người khác cười cho mất. Nghĩ một
lúc, anh cúi người xuống, nhìn Cố Gia Minh vẻ nghiêm nghị, không động
đậy. Cho đến khi cậu bé không chịu nổi nữa, bắt đầu ngó ngoáy, anh mới
đứng lên, búng tay lên đầu cậu: “Ăn cơm trước, xong bữa sẽ trị tội con!”
Cậu bé trề môi ra, còn Nghiêm Chân cuối cùng đã được thở phào.
“Tiểu Mã.”
Tiểu đội trưởng Tiểu Mã bên cạnh tiến lại gần: “Thủ trưởng, cơm thì sao ạ?”
“Làm thêm mấy món ăn nóng đơn giản, lấy thêm mấy cái màn thầu nữa.” Cố Hoài Việt quay đầu lại hỏi: “Được không?”
Hai người đang cúi gằm ủ rũ còn dám nói không được hay sao? Đã bị bắt làm
tù binh thì lấy đâu ra tư cách đòi hỏi được thiết đãi ăn uống!
Tiểu Mã rất nhanh nhẹn, không bao lâu đã mang thức ăn lên. Một đĩa khoai tây sợi xào, một đĩa trứng sốt cà chua, còn thêm một đĩa nhỏ thịt bò thái
lát. Cố Gia Minh cầm màn thầu ăn quên trời đất. Thường ngày, sức ăn của
cậu không lớn, nhưng hôm nay đã tiêu diệt một lèo hết hai cái màn thầu.
Nghiêm Chân lo lắng nhìn cậu bé đang tiến tới cái màn thầu thứ ba, cứ
tiếp tục ăn thế này thì sao mà ngủ được đây?
Tiểu Mã còn ân cần hỏi: “Đủ không ạ, không đủ thì dưới bếp vẫn còn màn thầu, em lấy cho cậu nhóc thêm mấy cái nhé?”
Nghiêm Chân vội vã từ chối ý tốt của Tiểu Mã.
Lưu Hướng Đông đánh Tiểu Mã một cái: “Đừng có mà gặp chị dâu một cái là vồn vã quá lên, cậu tưởng thằng nhóc ăn một lèo hết được mười hai cái màn
thầu không chớp mắt sao?”
Cậu nhóc vội ngẩng đầu lên, miệng vẫn đang bận nhồm nhoàm kháng nghị: “Đợi cháu lớn lên, cháu cũng ăn được!”
Nghiêm Chân lại thấy ái ngại, vỗ vỗ lên đầu cậu nhóc, nhắc cậu ăn vừa phải
thôi. Bữa cơm tối nay, cô không ăn được nhiều. Vốn dĩ rất đói, nhưng
chắc đã bị quá bữa, dạ dày thấy hơi khó chịu, không còn muốn ăn nữa.
Một lúc sau, cuối cùng cậu bé đã ăn no. Cậu đặt đũa xuống, xoa xoa cái bụng căng tròn hỏi: “Bố đâu ạ?”
“Hả?” Nghe cậu bé hỏi vậy, Nghiêm Chân mới nhận ra từ lúc vào đây đã không
thấy bóng dáng Cố Hoài Việt. Cô đứng dậy, vừa định ra ngoài xem sao thì
thấy Cố Hoài Việt xách một chiếc cặp lồng đi vào.
Anh nhìn Nghiêm Chân, lại nhìn sang Cố Gia Minh. Cậu bé bị anh nhìn đến sởn cả gai ốc,
anh càng nhìn chằm chằm, cậu nhóc lại càng khúm núm, mấy chữ có tật giật mình viết cả lên mặt!
“Buồn ngủ không?”
“Dạ có.” Cậu bé phối hợp theo rất ăn ý còn ngáp dài một cái.
Cố Hoài Việt hừ giọng, gọi Tiểu Mã tới đưa cậu bé tới phòng trực ban đã
dọn sẵn để ngủ. Chỗ ngủ nghỉ ở khu đồn trú vốn đã thiếu thốn, đột nhiên
lại thêm hai người nhà, tạm thời đành phải dành ra phòng trực ban.
Nghiêm Chân đứng dậy theo tiểu Gia Minh, Cố Hoài Việt ngẩng đầu, chợt lên tiếng gọi cô lại: “Đợi chút đã.”
Nghiêm Chân đành ngồi xuống, thấy anh đặt chiếc cặp lồng tới trước mặt mình,
liền nói: “Em không đói.” Nãy giờ anh đều ở bên ngoài, sao lại biết được cô chưa ăn cơm?
“Là cháo.” Anh cũng không ngẩng lên. “Dạ dày em khó chịu thì có thể ăn một chút.”
“Anh, sao anh biết?”
Nghiêm Chân không nói tiếp được nữa, vì từ lâu cô đã biết khả năng quan sát
của anh quá nhạy bén. Cố Hoài Việt chậm rãi nhẹ nhàng múc cháo ra, bỗng
rèm cửa bị vén lên, Tiểu Mã ló đầu vào: “Chị dâu, chị nếm thử đi, thêm
đường rồi đấy ạ.”
Ơ kìa? Lại có người đang nghe lén ngoài cửa
sao? Nghiêm Chân im bặt, còn Cố Hoài Việt đã không lấy gì làm lạ, đưa
cháo đến trước mặt cô: “Em ăn đi.”
Do đã được lót thêm mấy lần đệm nên khi nằm lên cảm giác chiếc giường xếp
không còn mỏng manh nữa. Cậu bé đắp hai lớp chăn, cong người lại như con tôm, bình yên đi vào giấc ngủ. Nghiêm Chân lại không ngủ nổi.
Cô vén tấm rèm che cửa sổ đầu giường, lặng lẽ ngắm nhìn đêm thảo nguyên,
gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng rít trầm trầm. Trong khu đồn trú có
một hàng đèn đường nhàn nhạt, xuyên qua lớp ánh sáng yếu ớt này, Nghiêm
Chân dường như có thể nhìn thấy xa xa có chiến sĩ đang trực trong trạm
gác, dáng đứng kiên cường, như một thân cây trên thảo nguyên đã đứng yên từ rất lâu. Trông ra hết thảy những điều lạ lẫm trước mắt, chợt cô rất
muốn ra ngoài đi dạo. Nghĩ vậy, cô liền đứng lên. Đầu tiên là dém lại
chăn cho ông tướng con, choàng lên mình chiếc áo khoác quân đội đắp lúc
ngủ, rồi đẩy cửa ra ngoài. Cô cố gắng nhẹ nhàng hết sức, nhưng khi khép
cửa lại vẫn kêu vang một tiếng. Nghiêm Chân giật nảy mình. Qua một lúc
yên tĩnh trở lại, cô mới dám cất bước đi.
Thảo nguyên, thật tĩnh
lặng. Thảo nguyên, cũng thật lạnh. Nghiêm Chân kéo sát chiếc áo khoác
trên người, đứng dưới một tán cây đại thụ, từ đây nhìn ra xa, từng
chiếc, từng chiếc xe thiết giáp đậu ở kia nghiêm trang oai vệ. Dù trầm
mặc nhưng vẫn đầy uy nghi. Nghiêm Chân không bước tới gần, chỉ đứng tại
đây, lặng lẽ nhìn, nhìn thứ chỉ tồn tại trong thế giới của anh. Những
thứ này với cô vừa lạ lẫm, lại vừa thân quen. Men theo con đường nhỏ là
một dãy doanh trại chỉnh tề, chắc được xây dựng từ lâu, dưới ánh sáng
yếu ớt cũng có thể nhìn ra được sự cũ kỹ. Bỗng có tiếng bước chân sột
soạt từ sau lưng, cô lưỡng lự ngẩng đầu, thấy một bóng người kéo dài từ
phía trước đi tới, chiếc đèn pin trong tay phát ra thứ ánh sáng nhàn
nhạt. Người ấy như cảm nhận được phía trước có bóng người đã đứng đó yên lặng rất lâu, chiếc đèn pin trong tay quét về phía trước. Phút chốc,
bốn mắt nhìn nhau – là Cố Hoài Việt.
Trông thấy cô, Cố Hoài Việt
chỉ ngơ ngẩn giây lát, sau đó cầm đèn pin chầm chậm bước tới, nhìn cô
rụt cổ trong chiếc áo khoác quân đội, khẽ giọng hỏi: “Sao lại đi ra
ngoài?”
Nghiêm Chân nhìn anh, hồi lâu mới định thần lại: “Em
không ngủ được.” Nói ra cô cũng thấy lạ, rõ ràng đã mệt mỏi cả ngày
trời, đặt lưng xuống là phải ngủ được ngay, không ngờ nằm ở đó mà tâm
hồn lại lặng lẽ bay bổng tận đâu.
“Có phải tại giường không?” Cố Hoài Việt ngẫm nghĩ, “Gia Minh ngủ hay đạp, nếu không ổn thì xếp thêm một cái giường nữa.”
Nghiêm Chân lắc đầu, “Không phải đâu.” Cô cười cười, “Chẳng qua em, bỗng dưng muốn đi dạo.”
Suy nghĩ của Cố Hoài Việt khẽ dao động, vừa định nói gì thì có ánh sáng
chiếu vào họ - là ánh đèn pin trong tay người lính gác, Nghiêm Chân đưa
tay lên che mắt theo phản xạ, chỉ thấy Cố Hoài Việt khẽ ra dấu tay, ánh
đèn kia nhanh chóng vụt tắt.
“Ban đêm đừng đi lại lung tung.” Anh khẽ nói, “Có lính gác đứng trực, sẽ dễ đánh động người ta.”
“Vâng.” Nghiêm Chân đáp, lặng lẽ đi theo sau anh, sắc mặt hơi bối rối. Nhưng
ngoài bối rối ra, cô cũng không nghĩ tới việc hỏi anh tại sao đêm khuya
thế này mà anh vẫn chưa ngủ.
Thực ra vốn dĩ Cố Hoài Việt đã sắp
ngủ rồi, nhưng lại nghe thấy tiếng động dưới lầu, sợ có điều không ổn,
bèn dậy đi theo. Giường xếp vừa hẹp vừa cứng, cô không ngủ được là lẽ
đương nhiên, Cố Hoài Việt cũng không nói gì thêm. Anh dừng bước, quay
đầu nhìn Nghiêm Chân, cô không hiểu sao đột nhiên lại bị anh nhìn chằm
chằm như vậy.
“Em có thích ngắm sao không?”
“Hả?”
“Bên kia có một đài ngắm sao do các anh em dựng lên, muốn đi xem không?”
“Không về phòng ạ?”
“Không ngủ được thì dạo bộ một lúc đi.” Cố Hoài Việt nói, “Nhẹ nhàng là được.”
Sửng sốt một lát, Nghiêm Chân mỉm cười: “Vâng.”
Tuy đặt tên là đài ngắm sao, nhưng trên thực tế là một gò cao gồm những
phiến đá xếp chồng lên nhau. Nghiêm Chân ngồi đó, ngẩng đầu nhìn ngắm
những ngôi sao sáng lấp lánh đầy trời, chợt thấy lòng mình thư thái. Cố
Hoài Việt ngồi xuống cùng cô, trong đêm rét lạnh thế này anh chỉ mặc một bộ quân phục rằn ri.
“Anh không lạnh à?”
“Quen rồi.” Anh nói, “Anh từng đóng quân ở Tây Tạng, ở độ cao hơn bốn nghìn mét so với mực nước biển, lạnh hơn ở đây nhiều.”
Anh từng đóng quân ở Tây Tạng sao? Từng đóng quân ở nơi gian khổ như thế? Nghiêm Chân nhất thời cảm thấy khó tin.
“Ban đêm ở đó mới thực sự là lạnh.” Cố Hoài Việt nói, trong ánh mắt mang nét ôn hòa của người đang đắm chìm trong hồi ức.
“Thế chẳng phải sẽ không nhìn thấy được sao đêm à?”
“Nhìn thấy chứ.” Anh nói, “Ngẩng đầu lên là thấy.”
Nghiêm Chân bất giác ngẩng đầu, bầu trời đầy ngập ánh sao lại một lần không
hẹn mà gặp, có thứ cảm giác diệu kỳ nảy sinh một cách tự nhiên. Cô chợt
cười: “Hôm nay lần đầu tiên em ngồi xe la kéo, suốt dọc đường chỉ oán
trách đường đi xa quá, thảo nguyên rộng quá mà quên mất không ngẩng lên
nhìn.” Cảnh đẹp như vậy, cũng có thể khiến người ta được an ủi.
“Em vất vả rồi.” Anh nói, “Thằng bé Gia Minh được mọi người trong nhà nuông chiều đâm sinh hư.”
“Không sao đâu.” Nghiêm Chân cười nói, “Trẻ con đứa nào chẳng mong được đón sinh nhật cùng với bố.”
Đón sinh nhật? Cố Hoài Việt ngẩn ra, rồi bật cười không ngớt: “Thằng oắt con, tìm được lý do cũng chính đáng đấy.”
Nghiêm Chân nhìn anh vẻ khó hiểu, Cố Hoài Việt nói: “Sinh nhật nó vào tháng Tư.”
Nói cách khác, cô đã bị lừa, bị một tên nhóc con bảy tuổi lừa gạt. Nghiêm
Chân thẫn thờ, không thốt nên câu, ngẩng đầu nhìn sao trời, mỗi một vì
sao lấp lánh đều hệt như ánh mắt ranh mãnh của cậu bé. Một lúc sau,
Nghiêm Chân bật cười, không hiểu sao lại thấy nhẹ nhõm. “Thực ra, em có
thể hiểu được suy nghĩ của thằng bé.” Cô nói, “Hồi nhỏ, bố ở cách em rất xa, lúc đó mong ước lớn nhất của em cũng là được gặp bố.”
Cố
Hoài Việt nghiêng đầu qua, nhìn vào đôi mắt tỏa ý cười rạng rỡ của cô.
Nghiêm Chân dừng một lúc, nói: “Bố em cũng là một quân nhân.”
Cố
Hoài Việt nghe thấy thế hơi nhướng mày, điều này với anh mà nói quả thực bất ngờ. Nghiêm Chân có chút ngại ngùng lại không giấu nổi niềm tự hào: “Tuy quân hàm của bố em không bằng được anh, nhưng cũng coi như có được một trong những đặc điểm lớn của quân nhân chuyên nghiệp, đó là quanh
năm suốt tháng không ở nhà. Hồi còn sống, bố là lính Tên lửa đạn đạo,
giữ chức Tiểu đoàn phó của một Tiểu đoàn. Lúc nhỏ em chỉ mong bố có thể
dành ra một ngày thôi để đón sinh nhật cùng em một lần. Khi đó, em không sao hiểu được việc bố cứ bận rộn suốt, sau đó bố nói với em, phục tùng
mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng của người lính.” Nói đến đây cô
nhoẻn cười, “Anh nói xem, có phải ai đi lính cũng thích lôi câu này ra
làm cái cớ không?”
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, tựa như thì thầm
với chính mình. Cố Hoài Việt nghiêng đầu, nhìn cô đang cúi đầu, khuôn
mặt vương nét buồn man mác. Hồi lâu, anh nói: “Không phải cái cớ đâu.”
Nghiêm Chân ngẩng đầu, đối diện với ánh nhìn của anh.