Ái Triều
[...] Đến một chỗ cách đó không xa, Miêu Ánh Huyên lên tiếng trước:
“Huynh...mà không, phải là vương gia mới đúng, vương gia có chuyện gì
thì nói nhanh đi, ca ca còn đang đợi ta!”
“Nàng đừng như vậy được không?”
Nàng cười nhạt: “Vương gia đang trách tiểu nữ bất kính với ngài hả?”
“Miêu Ánh Huyên, nàng rõ ràng biết ta không có ý này!” Tôn Phi Hải vừa bực
vừa không biết làm sao, đành nói: “Chuyện kia không phải ta muốn dấu
nàng mà là chưa có cơ hội để nói.”
“Ngài là vương gia, muốn làm gì là việc của ngài không liên quan đến ta.Nếu không còn gì thì ta đi trước.”
“Khoan hãy đi.” Hắn vội ngăn nàng lại: “Bốn ngày sau ở Hồng Ân tự phía tây
kinh thành mở một ngày hội lớn, hằng năm cứ đến ngày này dân chúng trong thành đều tham gia vô cùng náo nhiệt, ta biết nàng không phải người
vùng này nên có lẽ chưa nghe qua.”
“Rốt cuộc vương gia muốn nói gì?”
“Ta muốn hẹn nàng đi cùng, ta hi vọng nàng không từ chối.”
Miêu Ánh Huyên: “Vậy phải làm vương gia thất vọng rồi vì ta sẽ không đi đâu.”
Dứt lời nàng quay người đi mất.
Tôn Phi Hải giận dữ lớn tiếng: “Ta cho nàng hai lựa chọn.Giờ mùi bốn ngày
sau hoặc là nàng tới gốc cây đại thụ trước thôn, hoặc là ta sẽ đến thẳng nhà nàng, tùy nàng lựa chọn.”
Nàng dừng bước, tức tối quay lại: “Huynh...”
Ngông cuồng!
“Thế nào?”
“Đừng có mơ!”
Hắn nhếch môi: “Được thôi, nàng cứ đợi mà xem.”
Về phần Quỷ lão, trước khi từ biệt họ đã chủ động nhận lỗi về việc lừa lão hôm trước, nhưng lão chỉ cười ha ha tựa như đã biết từ lâu khiến họ vô
cùng ngượng ngập, rồi lão đột nhiên thở dài nói rằng: Thiên hạ rộng lớn, hi vọng còn có ngày gặp lại.Họ không hiểu câu này lắm nhưng cũng chỉ
nghĩ lão nói cho có lệ mà thôi.
***
Tôn Phi Hải bị thương
không nhẹ nên sau đó Chương Hàm đã mời một số danh y có tiếng trong kinh thành về phủ chữa trị.Việc hắn xảy ra chuyện cũng chỉ có người trong
vương phủ biết, chưa hề làm kinh động đến hoàng cung.Nếu có thánh chỉ
truyền tới thì lấy cớ Tôn Phi Hải bị nhiễm phong hàn không tiện vào
cung.Có ai mà không biết, Nhị vương gia trước nay là người sống khá yên
phận, ít tham gia triều chính nên tránh được rất nhiều rắc rối không
đáng có.
Đại phu vừa rời đi thì Chương Hàm cũng tiến lên, móc trong vạt áo miếng ngọc bội đưa cho Tôn Phi Hải: “Vương Gia!”
Tôn Phi Hải cầm lấy, như đã đoán ra phần nào: “Ngươi tìm được ta là nhờ miếng ngọc bội?”
“Vâng!” Chương Hàm đáp: “Sau khi vương gia mất tích, thuộc hạ cùng đám a Ngưu
đã chia nhau vào sâu trong rừng tìm kiếm vương gia hai ngày hai đêm
nhưng vẫn không rõ tung tích của người.Đến ngày thứ ba, trên đường đi
thuộc hạ bắt gặp Miêu Kiến Văn.Dị Thảo sơn xưa nay vắng vẻ, đột nhiên
xuất hiện một kẻ lạ mặt khiến thuộc hạ vô cùng nghi ngờ, do thám một hồi mới biết y đang tìm Miêu cô nương.Thuộc hạ cảm thấy rất có khả năng hai người đang ở cùng nhau nên y mới đi cùng chúng thuộc hạ.Còn về chuyện
kia, lúc đi ngang qua vách núi bọn thuộc hạ có dừng chân tại đó một lát, vô tình nhìn thấy miếng ngọc vương gia hay mang bên người nên mới suy
đoán người đã gặp phải chuyện không hay.”
Thật ra lúc ở dưới sơn cốc Tôn Phi Hải cũng nhận ra miếng ngọc bội biến mất nhưng vì không quan trọng nên hắn không quá để tâm.
“Ừm, bổn vương mệt rồi, ngươi lui đi.”
Chương Hàm gật đầu lui xuống.
***Mấy ngày sau khi trở về, Miêu Kiến Văn quản Miêu Ánh Huyên vô cùng chặt
chẽ, không cho nàng rời khỏi nhà một bước.Hắn nói: Ta không rõ muội và
tên vương gia kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không phải hạng người
chúng ta có thể tùy tiện giao du.Thế nên, muội biết điều một chút đừng
suốt ngày chạy loạn gây chuyện, nên nhớ mục đích chúng ta tới đay để làm gì.Xong việc, chúng ta lập tức trở về Lăng Nhạc.
Miêu Ánh Huyên
không thể cãi lại, chỉ còn cách ngoan ngoãn ở nhà.Hằng ngày ngoài việc
đi đi lại lại trong nhà thì nàng chỉ biết chơi cùng tiểu hồ ly.Lại nói,
tiểu hồ ly hôm đó phúc lớn mạng lớn đã chờ được nàng trở về, qua vài
ngày dưỡng thương nó đã bình phục lại không ít.Nó rất ngoan, biết nàng
là ân nhân cứu mạng nên sớm đã coi nàng như chủ nhân của mình.Miêu Ánh
Huyên ôm tiểu hồ ly vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông đen óng của nó,
than thở: “Mi xem, ca ca làm vậy có khác nào giam lỏng ta đâu, ta đúng
là đáng thương mà! Có điều...”
Hôm nay chính là ngày Hồng Ân tự
mở hội, nàng láng máng nghe được tiếng bàn tán sôi nổi của đám người
trong thôn về lễ hội, phỏng chừng đây thực sự là một ngày hội lớn có
truyền thống lâu đời trong thành Kim Châu này.Hôm đó, Tôn Phi Hải có nói nếu giờ mùi* hôm nay nàng không đến gốc cây cổ thụ trước thôn thì hắn
sẽ đến thẳng nhà nàng.Nàng không thể để hắn tới đây được, nàng có cảm
giác ca ca rất không có thiện cảm với Tôn Phi Hải, nếu để ca ca biết
chuyện này nhất định sẽ lại mắng nàng một trận, làm thế nào bây giờ?
Miêu Ánh Huyên thầm tính toán, bây giờ là giờ thìn*, sáng nay ca ca có
chuyện cần giải quyết ở sư môn nên đã đi từ sớm, có lẽ lát nữa sẽ về.
*Giờ mùi: từ 13h-15h xế trưa
*Giờ thìn: từ 7h-9h sáng
Đến trưa Miêu Kiến Văn trở về, vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn
thơm nức.Hắn nhanh chóng đi vào nhà bếp, Miêu Ánh Huyên đeo tạp dề quay
lưng về phía hắn.Trên mặt bàn bày đầy những đĩa thức ăn màu sắc rực rỡ,
trông cực kì đẹp mắt.
Nghe tiếng động, nàng quay đầu lại trên tay cầm đĩa thịt viên chiên: “Ca, huynh về rồi! Ngồi xuống ăn cơm đi, muội xong rồi.”
Trên bàn ăn, Miêu Kiến Văn kì lạ nhìn nàng: “Sao hôm nay làm nhiều đồ ăn vậy?”
“Lẽ nào muội làm nhiều đồ ăn cho ca ca mình còn không được ư?” Miêu Ánh Huyên cười hì hì.
Miêu Kiến Văn có chút thụ sủng nhược kinh, bình thường nha đầu này không phải là người không dưng lại tốt với người khác như vậy.
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Hả? Đâu có...muội thì có chuyện gì chứ?”
Miêu Kiến Văn nheo mắt nhìn nàng chằm chằm.
“Ai da...được rồi!” Miêu Ánh Huyên đành thừa nhận: “Chắc huynh cũng nghe nói về lễ hội rồi chứ?”
Miêu Kiến Văn gật đầu, hắn cũng là tình cờ nghe được người ta bàn tán.
“Vậy...”
“Muội muốn đi?”
Nàng chớp chớp mắt mấy cái, bày ra bộ dáng nịnh nọt: “Đúng vậy, ca ca à, huynh sẽ cho muội đi đúng không?”
Miêu Kiến Văn điềm nhiên cúi đầu ăn cơm, đáp: “Đi làm gì, chẳng có gì hay ho cả.”
“Huynh đã đi đâu mà biết? Muội từng nghe nói phong tục tập quán của
Nguyên Lạc rất phong phú.Lại nói, đây là một lễ hội nổi tiếng toàn thành, chắc chắn không tầm thường đâu, nhất định có rất
nhiều trò hay.Vả lại, hiếm lắm mới có cơ hội đến đây một lần muội muốn đi xem thử.”
“Toàn là mấy trò nhạt nhẽo, muội xem sẽ chán!”
Huynh mới nhạt nhẽo ấy!
Miêu Ánh Huyên muốn đập bàn nhưng vẫn cố nhịn: “Không chán, không
chán, muội thề đó! Ca, huynh cho muội đi đi, ca không nể mặt
muội thì cũng phải nể mặt mấy đĩa thức ăn trên bàn chứ?”
“Đừng tưởng làm mấy món này là có thể mua chuộc được huynh.” Miêu
Kiến Văn cứng rắn nhếch môi: “Thời gian này muội ngoan ngoãn ở
nhà cho huynh, không được phép đi đâu cả.”