Ái Triều
Hắn bị thương rất nặng, cả người toàn là vết thương do sói
cắn.Cũng may y thuật của nàng không tệ đã giúp hắn cầm máu
trị thương.Chỉ là...nàng không chắc khi nào thì hắn có thể
tỉnh lại.
...Chợt thấy tay hắn khẽ động, nàng sửng sốt nhìn chằm chằm
khuôn mặt Tôn Phi Hải.Mí mắt hắn rung nhẹ, hai mắt từ từ mở
ra...
Nàng không nén nổi vui mừng: “Tôn Phi Hải, huynh tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi!”
Khi nhìn rõ người trước mặt là nàng, hắn khẽ thì thào: “Nàng khóc à?”
“Ta...”
Dù trong nhà rất tối nhưng qua ánh lửa đuốc, hắn thấy rất rõ
đôi mắt sưng húp của nàng: “Đừng khóc, ta không muốn nhìn thấy
nàng lại rơi lệ.”
“Nhưng ta rất lo cho huynh, ta sợ huynh sẽ không tỉnh lại nữa.”
“Ta còn chưa nỡ chết đâu!” Ta còn chưa nỡ rời xa nàng! ( )
“Xem nàng kìa, khóc đến sưng cả hai mắt.” Tôn Phi Hải khẽ cười: “Sao hả? Thích ta rồi à?”
“Ta...ai nói ta thích huynh?” Miêu Ánh Huyên hơi mất tự nhiên: “Ta
chỉ đang nghĩ vạn nhất huynh xảy ra chuyện gì, người nhà huynh
đến tìm ta tính sổ thì nguy!”
Tôn Phi Hải hơi gượng dậy ngồi tựa vào thành giường: “Chỉ vậy thôi sao? Rõ ràng nàng đang nói dối!”
“Gì chứ? Ai thèm nói d...”
“Suỵt! Im lặng nào!” Tôn Phi Hải đặt một ngón tay lên môi nàng,
chặn lại lời nói của nàng: “Ta biết chuyện này không nên nói
vào tình cảnh này nhưng hiện tại ta không thể chờ được nữa
rồi.Ánh Huyên à, có lẽ nàng không tin nhưng ngay từ lần đầu
tiên gặp nàng ta đã thích nàng rồi.Nàng biết không, mấy ngày
sau khi trở về ta không lúc nào không nhớ đến nàng.Ta biết như
vậy rất không hay nhưng ta không cách nào ngăn bản thân mình thôi
nhớ nàng.Vì vậy hôm trước chúng ta mới gặp lại nhau trên núi!”
Miêu Ánh Huyên nghe đến nỗi đầu óc đần độn.
Tôn Phi Hải: “Sao vậy?”
“Huynh...huynh vừa mới nói huynh...thích ta?”
“Đúng vậy, ta thích nàng!” Hắn nhấn mạnh: “Rất thích, rất thích!”
“Nhưng...” Huynh vừa mới gặp ta được hai lần.
Tôn Phi Hải cười khẽ: “Ta biết nàng đang nghĩ gì, nhưng ta đối với nàng chính là vừa gặp đã yêu.”
“...”
“Nàng có còn nhớ nàng từng nói, nếu lần này có thể trở về
nàng sẽ đền đáp ta xứng đáng không? Bây giờ ta nói ta muốn
nàng lấy chính mình để đền đáp, nàng có đồng ý không?”
“Hả?!” Miêu Ánh Huyên sửng sốt: “Huynh...sao huynh...”
Tôn Phi Hải bỗng lớn tiếng cười: “Đùa nàng thôi, đừng sợ!”
Miêu Ánh Huyên cúi đầu trầm mặc, nghĩ nghĩ một lát nàng ngẩng đầu: “Tôn Phi Hải, thật ra...”
“Ai da, tỉnh rồi sao, tỉnh lại là tốt rồi...haha!”
Quỷ lão vừa đi bẫy thú trở về, thấy hắn đã tỉnh phỏng chừng rất vui mừng, lão nói: “Hai người đợi nhé, lão đi làm bữa
tối, hôm nay phúc khí tốt, bẫy được một con lợn rừng lớn.”
Miêu Ánh Huyên cười cười nhìn lão rồi quay sang nhìn Tôn Phi
Hải, cẩn thận đỡ hắn nằm xuống: “Huynh nghỉ ngơi đi, ta ra
ngoài giúp Quỷ lão.”
Dứt lời liền quay người đi.
***
Trưa hôm sau...
“Ấy...các người là ai? Định làm gì?” Quỷ lão quẫn bách kêu to.
Sáng nay lão đi bẫy thú, đến trưa vốn định trở về thì gặp
phải một đám kẻ lạ mặt, bộ dáng hung dữ không biết từ đâu
tới.
Một kẻ mặc áo đen lớn tiếng quát: “Nói, có thấy công tử nhà ta qua đây không?”
“A ngưu, lui xuống!” Chương Hàm nhíu mày.
A Ngưu thu lại vẻ mặt hung hăng, lui xuống.Chương Hàm tự mình
tiến về phía Quỷ lão: “Thất lễ rồi, xin hỏi vị tiền bối này có thấy một vị công tử ăn mặc sang trọng dưới này không?”
Hắn vừa dứt lời thì một kẻ khác cũng vội đi tới, người này
một thân bạch y, nét mặt sốt sắng: “Còn cả một vị cô nương
nữa, lão có thấy không?”
Quỷ lão quan sát hai người trước mặt cảm thấy thái độ cũng
không tệ, liền hỏi thử: “Hai người muốn tìm Tôn Phi Hải và Miêu Ánh Huyên?”
“Đúng vậy, đúng vậy, chính là họ, lão biết hiện giờ họ đang ở đâu không?”
“Họ là gì của các người?”
Chương Hàm: “Là công tử nhà ta!”
Bạch y: “Muội muội ta.”
Quỷ lão ngẫm nghĩ rồi đáp: “Đi theo vãn bối!”
[...] Miêu Ánh Huyên đang ngồi trước hiên nhà buồn bã tước mấy
cánh hoa thì nghe tiếng bước chân: “Quỷ lão về...Á, ca ca!”
Miêu Kiến Văn vội vàng tiến lên, sau khi xem xét một lượt thấy
nàng không vấn đề gì cơn giận lúc này mới bùng nổ: “Sao? Đi
quên đường về rồi phải không? Có tin huynh đánh gãy hai chân
muội không?”
“Muội...”
Bỗng trong nhà vọng ra tiếng nói của Tôn Phi Hải: “Ngoài này có chuyện gì vui vậy?”
Tất cả mọi người đều hướng vào bên trong, Miêu Ánh Huyên cũng
quay đầu lại.Tôn Phi Hải đang đứng trước cửa, nét mặt hắn đã
chuyển thành kinh ngạc.Không đợi hắn kịp phản ứng, bọn Chương
Hàm lập tức xông tới: “Vương gia, sao...sao người lại ra nông nỗi này?”
Miêu Ánh Huyên nhìn cảnh ấy thầm thở dài ảo não, nhìn
xem...nhà người ta vừa gặp lại đã ân cần hỏi han, ngược lại ca ca nhà mình thì chỉ hận không thể dạy đời mình một trận.
Mà đợi đã...họ vừa gọi vương gia? Cái gì vương gia?
Miêu Ánh Huyên quay sang nhìn Tôn Phi Hải thì thấy hắn cũng đang nhìn mình, nét mặt bối rối.
“Đừng có lảng, nói đi, tại sao muội ở dưới này?” Miêu Kiến Văn nào chịu buông tha dễ như vậy.
“Ai da, huynh đừng có bày ra vẻ mặt bổ đầu đó với muội được
không?” Nàng nhăn mặt kéo Miêu Kiến Văn tới trước mặt người kia: “Do muội bất cẩn rơi xuống vách núi, là huynh ấy cứu muội, ai ngờ lại hại cả huynh ấy cùng rơi xuống!”
Miêu Kiến Văn nhăn mày tợn: “Huynh đã nói với muội thế nào? Đi
hái thuốc không được đến gần những nơi nguy hiểm, muội có nghe
lọt chữ nào không? Nếu hôm nay muội xảy ra chuyện muội nói
người nhà phải làm thế nào? Cha mẹ phải làm thế nào? Lại
còn làm liên luỵ đến người ta nữa, muội thật đúng là...”
Thấy Miêu Kiến Văn giận đến mức này, cũng biết mình đuối lý, nàng chỉ biết cúi gằm mặt xuống.
Tôn Phi Hải thấy cũng không đành lòng, bèn khuyên nhủ: “Vị huynh đài này cũng đừng giận quá, kì thực chuyện này cũng không ai muốn cả.”
Miêu Kiến Văn cố gắng áp chế lửa giận bình tĩnh lại: “Muội có bị thương chỗ nào không?”
Nàng hơi ngẩng mặt nhìn hắn, lắc đầu.
Miêu Kiến Văn quay sang Tôn Phi Hải: “Vương gia, muội muội ta không
biết điều đã làm liên luỵ đến ngày, thành thật xin lỗi.”
“Mọi người không sao là tốt rồi, đừng để ý chuyện này!”
“Nhìn vương gia thương thế không nhẹ, ngài nên hồi phủ nghỉ ngơi đi, huynh muội ta cũng xin cáo từ.”
Dứt lời định kéo Miêu Ánh Huyên rời đi thì bị Tôn Phi Hải gọi giật lại.
“Ta có thể nói vài câu với Miêu cô nương được không?”
Miêu Kiến Văn hơi nhíu mày nhưng cũng không ngăn cản.