Ác Ma Hoàng Hậu

Chương 39: Đến Trường 3


trướctiếp

Edit: Tử Hoa

Beta: A Tử

Tuyết Nhi đi theo Giang lão sư, nhưng lại không thấy nhiều người như lúc trước, thật là kỳ quái, rõ ràng lúc cùng ba ba đến đây nơi này có rất nhiều người, lại còn cãi nhau ầm ĩ, như thế nào bây giờ lại yên lặng như vậy?

Tuyết Nhi cúi đầu suy nghĩ, phía trước Giang lão sư đột nhiên ngừng lại, chỉ cửa bên người: “Thủy Thanh Huyễn, đây là năm hai ban nhất, từ giờ em sẽ là học sinh ở đây, giờ em đi theo tôi, trước làm quen với bạn học.”

Tuyết Nhi đi theo Giang lão sư vào phòng học, nhìn cả trai lẫn gái ngồi ở dưới có chút không quen, nhất là chuyện tất cả mọi người đang nhìn nàng, nàng cảm thấy thực không tự nhiên, cảm giác giống như chú chim bị xoi mói, nàng không thích tất cả mọi người nhìn chằm chằm nàng như vậy.

“Chào các em.”

“Chào thầy ạ.”

Tuyết Nhi nhìn phía dưới học sinh đột nhiên đứng lên, có chút sợ hãi, lập tức minh bạch đây là hành lễ với thầy giáo, trước kia nàng cũng phải cúi đầu chào tiên sinh.

Một tiếng “Ngồi xuống” tất cả mọi người đồng loạt ngồi xuống.

Giang lão sư đối với học sinh phía dưới nói: “Các em học sinh, đây là Thủy Thanh Huyễn, từ hôm nay trở đi nàng chính là một thành viên của ban chúng ta, hi vọng mọi người có thể đoàn kết, hữu ái.” Lập tức, Giang lão sư lại quay đầu hướng Thủy Thanh Huyễn nói: “Thủy Thanh Huyễn, em hướng mọi người tự giới thiệu bản thân đi.”

Tuyết Nhi có chút không rõ, hắn không phải đã nói hết rồi sao? Vì sao còn muốn nàng nói lại? Hiện tại nàng chỉ hy vọng có thể nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi trên này, đành phải theo lời nói của Giang lão sư: “Mọi người hảo, mình gọi là Thủy Thanh Huyễn, mong mọi người về sau chiếu cố mình nhiều hơn.”

Phía dưới một mảnh yên lặng, thật lâu mới nghe được một câu “Có ý tứ.” Nàng còn không kịp thấy rõ ràng là ai, Giang lão sư đã lên tiếng: “Thủy đồng học, chỗ ngồi của em ở bên cạnh Vương Ngọc Hồng.”

Tuyết Nhi nhìn nhìn phía dưới, nàng không biết ai là Vương Ngọc Hồng, chính là nhìn đến bên trái hàng thứ ba có một chỗ trống, không chút nghĩ ngợi nàng liền đi qua.

Mới vừa ngồi xuống, Giang lão sư đã nói thêm: “Các em học sinh, Thủy Thanh Huyễn bởi vì bị bệnh nên trước kia vẫn là do giáo sư dạy kèm ở nhà, từ hôm nay trở đi nàng chính là một thành viên năm hai ban nhất chúng ta, hi vọng mọi người có thể giúp đỡ nàng, chiếu cố nàng.”

Giang giáo sư còn chưa nói hết, phía dưới đã nghị luận sôi nổi.

“Nguyên lai nàng có bệnh a, quái thiếu.”

“Nàng chưa từng đi học, có lẽ là không có thi xếp lớp.”

“Xem nàng như vậy, nói không chừng là si ngốc hoặc là nhược trí.”

. . . . . .

Tuy rằng nàng không biết rõ các nàng đang nói gì, nhưng si ngốc thì nàng vẫn hiểu, nàng hướng thanh âm bắn ra hai đạo kiếm, thầm nghĩ: ta nhớ rõ ngươi, dám nói ta si ngốc, người nào không biết ta Thượng Quan Phi Tuyết là người hẹp hòi nhất, nhưng nàng lại quên mất mình bây giờ là Thủy Thanh Huyễn nhu nhược.

“Ngươi tên là Thủy Thanh Huyễn phải không, ta gọi là Vương Ngọc Hồng.”

Gặp Tuyết Nhi không để ý nàng, Vương Ngọc Hồng lại lôi kéo ống tay áo của nàng nói: “Ngươi có khỏe không.” Lúc này nàng mới phát hiện Tuyết Nhi căn bản không thấy nàng, theo tầm mắt Tuyết Nhi nhìn sang, bừng tỉnh, cười nói: “Nguyên lai ngươi nhận thức Trần Á Lâm a, ta còn tưởng ngươi không biết ai cơ.”

“Ai là Trần Á Lâm?” Tuyết Nhi quay đầu nhìn về phía Vương Ngọc Hồng.

“Nao, chính là người ngươi vừa nhìn a, ngươi không biết sao?” Vương Ngọc Hồng có chút khó hiểu.

“Nga, nguyên lai hắn gọi Trần Á Lâm.” Tốt lắm, nàng nhớ kỹ.

Cả một buổi sáng, Tuyết Nhi luôn thấy mờ mịt, chỉ biết một hồi tiếng vang là thầy giáo ra ngoài, một hồi tiếng chuông là thầy giáo đi vào, nàng căn bản không nhớ thầy giáo nói những gì, vài thứ kia nàng căn bản cũng không biết.

Nàng rõ ràng cảm giác được mọi người đối với nàng rất tò mò, nhưng không ai lại gần nàng nói chuyện, sau khi thầy giáo ra ngoài, mọi người cũng chỉ ngồi tại chỗ đánh giá nàng, không ai dám đến bên nàng. Ngay cả bạn học lúc trước nói chuyện với nàng, nàng cảm thấy thực cô đơn, thực buồn, đơn giản ghé vào bàn ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, sảo sảo nhượng nhượng phòng học đột nhiên yên tĩnh, Tuyết Nhi lúc này mới ngẩng đầu, lại phát hiện phòng học to như vậy giờ lại chỉ còn chính mình, nhiều học sinh như vậy cũng không biết là đi đâu, nàng có chút trợn tròn mắt.

Quên đi, đi thì đi, càng thanh tĩnh, nàng tiếp tục gục xuống bàn ngủ.

“Đông, đông, đông” mơ hồ Tuyết Nhi đột nhiên nghe được tiếng leng keng, híp mắt nhìn nhìn, này vừa thấy, sâu ngủ dọa tỉnh một nửa, không biết khi nào thì chung quanh nàng lại có một nhóm người.

“Tỉnh, tỉnh. . . . . .” Tuyết Nhi lúc này mới ý thức được những người trước mắt này dường như là bạn học của nàng, lúc này mới không nhanh không chậm ngáp một cái, chuẩn bị tiếp tục nằm xuống ngủ.

“Uy, ngươi không nhìn thấy chúng ta đang chờ ngươi sao?” Một thanh âm mang ý cười vang lên ở trên đỉnh đầu Tuyết Nhi.

“Nhìn thấy, ta lại không bảo các ngươi chờ ta.” Nam nữ thụ thụ bất thân, mới mặc kệ hắn.

“Nếu nhìn thấy, vậy đây là ý gì?” ý cười trong thanh âm rõ ràng không còn.

“Ngủ.” Tuyết Nhi căn bản không thèm để ý đến hắn, nằm úp sấp trên bàn chuẩn bị tiếp tục ngủ.

“Thùng thùng thùng… chúng ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Người nói chuyện rõ ràng đang tức giận, thanh âm cũng thay đổi.

Không để ý tới, tiếp tục ngủ.

“Thùng thùng thùng đông. . . . . .”

“Chán ghét, các ngươi có thể cách ta xa một chút được không.” Tuyết Nhi tức giận đứng lên.

“Tức giận, tức giận. . . . . .”

“Lão đại, nàng tức giận.” Tuyết Nhi trừng mắt nhìn bọn họ liếc mắt một cái, lại ngồi xuống, biết nàng tức giận là tốt rồi, chạy nhanh biến đi.

“Lá gan ngươi không nhỏ, ngươi có biết ta là ai không?”

“Ta quản ngươi là ai, biết, Bổn cung buồn ngủ.” Tuyết Nhi trong lúc lơ đảng mượn ra ngữ khí hoàng hậu.

“Ha ha ha, , , ngươi nói bổn cung, ngươi nghĩ mình là công chúa sao.” Người nói chuyện kéo kéo mái tóc nàng, giễu giễu nói: “Không phải ngươi mắc chứng vọng tưởng đi.”

Tuyết Nhi thế này mới nhớ tới mình là Huyễn nhi, không phải Thượng Quan Phi Tuyết, một phen rút về mái tóc của mình, cả giận nói: “Ai cần ngươi trông nom ta mắc bệnh gì, ngươi cút xa ta ra một chút là được.”

“Chậc chậc, tính tình thật đúng là không nhỏ, hảo, ta liền thu ngươi làm ngựa cho ta.”

Tuy rằng Tuyết Nhi không biết ngựa là gì, nhưng nàng xem ánh mắt tối tăm của mọi người, không cần nghĩ cũng biết là chuyện không tốt, đứng lên đẩy ra đám đông, cả giận nói: “Các ngươi cút xa một chút cho ta, ai thèm làm ngựa của ngươi.”

“Lão đại, nàng phản kháng, có muốn mang ra ngoài sửa chữa một chút không.” ý tứ sửa chữa dĩ nhiên Tuyết Nhi biết, nàng đi tới, hung tợn trừng mắt tên tiểu tử hư hỏng kia nói: “Muốn sửa chữa phải không, ta xem ngươi mới là ngươi nên sửa chữa.” Giơ chân lên đá một cái, đây chính là cách Linh Linh dạy nàng, Linh Linh nói đá nam nhân phải đá vào nơi đó, vẫn chưa có cơ hội thí nghiệm, hôm nay vừa thấy, hiệu quả quả thật không tệ.

“Ôi, lão đại, hắn đá huynh đệ của ta.”

“Ba ba ba, , , hảo, ngoan độc, Lão Tử thích.”

“Có bệnh.” Tuyết Nhi quét mắt đám tiểu tử một cái, liền rời khỏi phòng học.

trướctiếp