Ác Ma Hoàng Hậu

Chương 38: Đến Trường 2


trướctiếp

Edit: Tử Hoa

Beta: A Tử

Hôm sau, từ sang sớm mẹ đã gọi Tuyết Nhi dậy, ăn xong bữa sáng, mẹ sửa sang tốt cặp sách đặt vào tay Tuyết Nhi, mắt rưng rưng nhìn chăm chú vào con gái “Huyễn nhi, cuối cùng nguyện vọng của con cũng có thể thực hiện.”

“Tốt lắm, giờ con có thể đi học em nên cao hứng mới phải như thế nào lại khóc rồi.” Thủy Minh Viễn nói xong lau đi nước mắt của thê tử.

“Huyễn nhi, xong chưa? Ba ba đưa con đi học nhé.”

“Dạ.”

Tuyết Nhi, không, hiện tại nên gọi là Thủy Thanh Huyễn.

Tuyết Nhi lòng đầy bất ổn ngồi lên xe, dù nàng biết trường học ở đây và thế giới kia bất đồng, ví dụ như tiên sinh thì phải kêu thầy giáo, nhưng nàng vẫn cảm thấy lo lắng. Nhờ TV nàng đã biết chút ít nhưng có nhiều chuyện nàng không biết rõ cũng không thể tưởng tượng, như chuyện có rất nhiều người cùng học một chỗ cùng nghe một thầy giáo giảng dạy, lại còn chuyện trai gái học chung. . ., nơi này thật là kỳ quái. Vốn nàng muốn hỏi mẹ một chút, nhưng lại cảm thấy không ổn, nàng không biết mẹ rốt cuộc có biết chuyện nàng không phải Huyễn nhi thật sự không, mẹ vẫn cư xử với nàng giống trước vẫn gọi nàng là con gái.

“Ngồi ổn chứ? Ba ba lái xe nhé.” Thủy Minh Viễn đạp chân ga chuẩn bị khởi động, gia gia nãi nãi đang ở ngoài cửa sổ gõ kính.

Thủy Minh Viễn nhìn cha mẹ, có chút bất đắc dĩ, quay cửa xuống nói: “Ba mẹ, hai người đừng đi theo, tí nữa ta cũng phải đi làm, không có thời gian đưa hai người trở về.”

“Xú tiểu tử, có phải ngại ba mẹ làm vướng mắt ngươi, mau cấp Lão Tử mở cửa xe.” Ông nội nói xong hung hăng trợn mắt nhìn Thủy Minh Viễn.

Thủy Minh Viễn bất đắc dĩ nói: “Ba, thật sự ta phải đi làm, hôm nay 9 giờ có cuộc họp, ngộ nhỡ bị muộn. . . . . .”

“Lão Tử ta cũng đi công ty nhìn xem không được sao?” Ông nội mở cửa xe đặt mông ngồi xuống.

“Đi, ngươi mau bảo Lão Lưu đưa ngươi đi đi.”

“Không được, ta muốn ngồi cùng cháu yêu của ta.” Tuyết Nhi nhìn ông nội dựng râu trừng mắt, lại nhìn ba ba bất đắc dĩ, quay sang bà nội đang cười hì hì, thật đau đầu, chuyện trường học đã mơ hồ, giờ cả nhà đều muốn đi cùng, thật nghi ngờ không biết nàng có ngất không.

Tuyết Nhi nghĩ nghĩ quay cửa xuống đối ông bà nội nói: “Ông nội, bà nội, Huyễn nhi phải đi đến trường, trường học có nhiều bạn học như vậy, nếu để người biết ngày đầu tiên Huyễn nhi đến trường, cả nhà cùng đi theo, nhất định sẽ chê cười Huyễn nhi. Ông nội cùng bà nội ở nhà chờ Huyễn nhi được không? Tan học Huyễn nhi hứa sẽ về cùng ông nội chơi cờ.” Gọi mình là Huyễn nhi thật có chút không quen.

Tuyết Nhi nhìn ông nội có chút do dự, liền thay đổi khuôn mặt tươi cười làm nũng: “Ông nội Huyễn nhi không muốn bị người ta cười chê, được không.”

Ông nội cười sờ đầu Tuyết Nhi nói: “Hảo, hảo, nghe cháu yêu của ta vậy.” Lập tức lại quay đầu hung hăng trừng mắt Thủy Minh Viễn nói: “Xú tiểu tử, ngươi còn không mau đưa cháu yêu của ta đến trường.”

“Dạ, ba vào nhà trước đi, chúng ta đi ngay.” Nói xong Thủy Minh Viễn khỡi động xe.

Tuyết Nhi nghĩ nghĩ cảm thấy có một số vấn đề cần làm rõ, nàng nhìn ba ba chuyên chú lái xe, làm bộ không để ý hỏi: “Ba ba, trong trường học có phải có rất nhiều nữ sinh bằng tuổi con không?”

Thủy Minh Viễn nhìn con gái, cười nói: “Huyễn nhi, không cần khẩn trương, ba ba là bạn học của hiệu trưởng, hơn nữa trường học có rất nhiều bạn học tầm tuổi con, rất nhanh con sẽ quen thôi.”

“Nha” đáp án của ba ba cùng hiểu biết của Huyễn nhi không sai nhiều lắm.

Thủy Minh Viễn tựa hồ nhìn ra con gái khẩn trương, khẽ cười nói: “Ngoan, không cần khẩn trương, bạn học, thầy giáo ở trường rất tốt, hơn nữa đến trường con có thể giao lưu với rất nhiều bạn.”

“Ba ba, con đã biết.”

. . . . . .

Dọc theo đường đi, Tuyết Nhi chăm chú lắng nghe ba ba nói này nói nọ. . . , bất tri bất giác đã đến trường học.

Xe đỗ trước cổng trường học, Tuyết Nhi có chút không quen, cửa trường rất lớn, lớn tới mức khiến nàng nhớ tới hoàng cung, nhớ tới Diễm ca ca của nàng.

“Huyễn nhi mau xuống xe, đã đến trường rồi.” Huyễn nhi có chút mất mát, theo ba ba đi vào trong trường.

Bên trong ồn ào tiếng người làm Tuyết Nhi có chút không thích ứng, dù đã biết trường học có rất nhiều người nhưng chuyện tranh cãi ầm ĩ như vậy thì nàng chưa từng nghĩ đến, Tuyết Nhi nhìn nhìn quần dài trên người mình, lại nhìn nhìn váy trên người nữ sinh khác, nghĩ đến sau này mình cũng phải mặc váy ấy, cảm thấy có chút không tự nhiên. . . . . .

Tuyết Nhi theo ba ba đến phòng hiệu trưởng.

“Hiệu trưởng phương, khỏe chứ.” Thủy Minh Viễn đi tới bắt tay hiệu trưởng Phương.

“Thủy tổng, ngài khỏe chứ, ngọn gió nào đã mang ngài đến đây?”

“Hôm nay là ngày đầu tiên con gái ta đến trường, sợ con bé không quen.” Thủy Minh Viễn kéo Huyễn nhi qua nói: “Huyễn nhi đây là hiệu trưởng Phương.”

“Chào hiệu trưởng Phương.” Huyễn nhi dựa theo lời mẹ hướng hiệu trưởng chào hỏi.

“Hiệu trưởng Phương, đây là con gái ta Thủy Thanh Huyễn.” Nghe ba ba giới thiệu, Tuyết Nhi biết từ giờ trở đi mọi người sẽ gọi mình là Thủy Thanh Huyễn, tuy cảm giác không tự nhiên lắm, nhưng ai bảo mình chiếm thân thể Huyễn nhi, đành phải từ từ quen thôi.

“Thủy tổng, lệnh ái ở chỗ chúng tôi thì ngài cứ yên tâm.”

“Vậy phiền toái hiệu trưởng Phương, nếu có chuyện gì lúc nào ngài cũng có thể gọi điện cho tôi, con gái ta liền phiền ngài chăm sóc.” Thủy Minh Viễn lại cùng hiệu trưởng Phương khách sáo vài câu.

Thủy Minh Viễn dặn dò con gái: “Huyễn nhi, có chuyện gì không hiểu con cứ hỏi thầy giáo, tan học ba ba đến đón con.”

“Ân.” Tuyết Nhi gật gật đầu, đối với chuyện ba ba rời đi cũng không để ý lắm, trước mắt có rất nhiều chuyện ở trường học làm nàng rất hiếu kì, có nhiều bạn cùng lứa tuổi như vậy, nàng bức thiết muốn đi tìm hiểu. Lúc này, nghiễm nhiên Tuyết Nhi quên mất chuyện trường học là nơi nàng không nguyện ý đến nhất.

“Thủy đồng học, tình huống của em, ba em đã nói cho tôi biết, tuy trước kia ở nhà có giáo sư dạy nhưng chúng tôi không biết cụ thể trình độ của em, cũng không biết em phù hợp với lớp nào, nên tạm thời chúng tôi sắp xếp cho em vào năm hai, nếu cảm thấy không thích hợp thì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lớp cho em.” Phương hiệu trưởng nói với Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi gật gật đầu, tâm đã sớm bay ra ngoài.

“Thùng thùng” một nam nhân trung niên đứng cạnh cửa, Tuyết Nhi nhìn nam nhân kỳ quái, không phải cửa đã mở sao, sao hắn còn gõ làm gì.

“Giang lão sư, mời vào.”

“Hiệu trưởng, ngài tìm ta.” nam nhân trung niên một mực cung kính đứng ở trước mặt Phương hiệu trưởng.

“Đây là Thủy Thanh Huyễn, từ hôm nay trở đi sẽ học ở lớp thầy, thầy mau đưa em đến phòng học đi.”

“Tốt, vị bạn học này xin đi theo ta.” Giang lão sư đến trước mặt Tuyết Nhi nói.

Tuyết Nhi có chút khó hiểu, bất quá nếu hắn bảo mình đi theo, vậy cứ đi theo đi, nghĩ vậy Tuyết Nhi trả lời “Hảo.”

trướctiếp