Khách Nhân Bói Một Quẻ Không?
"Theo lời của đại sư, ta tìm được nhì tử ở một thôn phụ cận thành phố X, gọi là Hạ Thủy thôn, tiểu Bảo bị người bán làm con nuôi cho một gia đình trong thôn đó" Liễu Thúy Hoa nhớ đến vẻ mặt ghê tởm của cả nhà kia thì mặt mày căm tức, tuy tiểu Bảo không phải cô sinh ra nhưng cũng một tay chăm óc mấy năm,
huống chi tiểu Bảo còn xem cô như mẹ, cái nhà đó mua đi con của cô nhưng lại làm cho nó sống đói sống khổ. Liễu Thúy Hoa hận không thể đem cả
nhà đó đánh chết.
Liễu Thúy Hoa được Hạ Vân Ly chỉ điểm lập
tức nghĩ đến vị thiên kim kia nên cường ngạnh muốn chồng mình liên hệ
cảnh sát theo dõi vị thiên kiam quả nhiên tìm được manh mối. Việc tiểu
Bảo bị người bắt đi, chủ mưu không ai khác là vị thiên kim kia, cô ta
muốn gả vào nhà chồng của Liễu Thúy Hoa nhưng chồng của Liễu Thúy Hoa
lại một mực với vợ không thèm điếm xỉa đến tấm chân tình của cô ta khiến lòng tự trọng của vị thiên kim kia tổn thương nghiêm trọng nhất thời
tâm sinh ác niệm mới có vụ bắt cóc này. Sau bọn buôn người kia cùng vị
thiên kim nổi lên sung đột về tiền bạc bị cảnh sát tóm vừa vặn.
Vị tiểu thư kia cũng không phải muốn bán luôn tiểu Bảo mà chỉ muốn dùng cơ hội này để đá Liễu Thúy Hoa đi, nhưng không ngờ tiểu Bảo lại tìm về
được mà bọn bên nhà mua tiểu Bảo bị cảnh sát hỏi cung thế nhưng khai ra
chứng cứ để cảnh sát lần ra đám người buôn bán trẻ em, nói không chừng
thêm một vài ngày nữa sẽ có kết quả.
Gia đình của vị thiên kim
kia khi biết con gái liên quan đến vụ bắt cóc trẻ em thì vội tìm nhà
chồng của Liễu Thúy Hoa mong muốn có thể giảng hòa nhưng chòng của Liễu
Thúy Hoa kiên quyết không chịu, gia thế của vị thiên kim kia có thể xem
như giàu có nhưng so với gia đình chồng của Liễu Thúy Hoa thì không đáng kể. Hiện vị thiên kim kia đang tại trong sở cảnh sát mang danh nghĩa hỗ trợ điều tra.
Lúc này mẹ chồng cô mới nhìn rõ bộ mặt của vị
thiên kim kia, hối hận không thôi. Từ lúc nghe được tin vị thiên kim bị
cảnh sát câu lưu, mẹ chồng cũng không dám đối diện Liễu Thúy Hoa và con
trai, ở nhà dần trở nên im lặng.
"Ít nhiều được sự trợ giúp
của đại sư, nếu không cũng không mau như vậy tìm được tiểu Bảo, may mắn
nữa là tại thành phố X cũng chỉ có Hạ Thủy thôn kia là đầy đủ điều kiện
địa thế mà đại sư nói, có chút lòng thành mong đại sư nhận lấy", Liễu
Thúy Hoa từ trong ví lấy ra ba ngàn đồng để lại trên bàn.
Hạ Vân Ly cũng không chối từ, cười gật đầu, đem tiền để vào cái hộp sắt đựng tiền của sư phụ.
"Nhìn đại sư tuổi không lớn, không biết đại sư vẫn còn đi học hay
sao?", Liễu Thúy Hoa tìm được con trai, mẹ chồng lại không còn làm khó
dễ, nên tâm tình cũng sáng rọi hơn, cũng có chút tò mò hỏi.
"Đồ đệ vốn có qua cao học, nhưng sau một đoạn bị bệnh không kịp tham gia thi tuyển nên đành theo lão đạo mưu sinh, mong phu nhân đừng cười", Hạ
Tùng Bách lúc này mới lên tiếng, không phải không nghĩ cho đồ đệ tiếp
tục học lên nhưng khi đó đầu óc của đồ đệ không tỉnh táo đôi khi trở nên điên điên khùng khùng, đi bệnh viện cũng không tìm được nguyên nhân nên ông cũng không dám để đồ đệ tiếp xúc với nhiều người sợ xảy ra chuyện.
"Này!....., nếu đại sư không chê, chồng của ta có ỳ mời đại sư lại nhà nhằm cảm tạ, không biết đại sư thấy sao", Liễu Thúy Hoa trong lòng có chút ý nghĩ,
nhưng vẫn phải về thương lượng lại với chồng, nhớ đến lời của ông xã thì vội đưa ra lời mời.
"Nếu Liễu nữ sĩ có ý, chúng ta cũng không tiện từ chối", Hạ Vân Ly quay sang sư phụ trưng cầu ý kiến, thấy sư phụ không có ý từ chối thì gật đầu đồng ý.
Hai bên trao đổi địa chỉ cùng thời gian, Liễu Thúy Hoa lại cảm tạ mới dắt con trai rời đi.
"Đồ đệ à, chúng ta lại có thêm ba ngàn đồng, nếu tiếp tục có thêm vài vụ
làm ăn như thế, chẳng mấy chốc chúng ta phát tài..ha...ha", Nhìn mấy tờ
tiền một trăm đồng xếp chỉnh tề thành từng xấp, Hạ Tùng Bách cười không
khép miệng được. Ông đã có thể thấy ngày lành của hai thầy trò không còn xa.
Hạ Vân Ly thấy sư phụ cao hứng cũng đi theo vui mừng,
nàng xem Hạ Tùng Bách như cha, có thể cho cha già qua ngày lành, nàng
sao có thể không vui vẻ cho được, hai người đem tiền cất kỹ, lại ngồi
đến đúng năm giờ chiều mới thu quán.
Thời gian lại qua thêm
một tuần, hai thầy trò hằng ngày vẫn bãi quán xem bói nhưng khách nhân
lại không nhiều, dù có cũng chỉ là xem ngày cưới, đưa tang hay mua nhà
linh tinh, mấy vụ đó Hạ Vân Ly không tính toán tiếp nên cho sư phụ làm
kiếm thêm tiền quà vặt.
Ngày hôm nay, bầu trời hiếm khi trong
xanh, không khí tươi mát hơn những ngày khác, Hạ Vân Ly đi theo Hạ Tùng
Bách vẫn ở chỗ cũ bày quán đoán mệnh.
Vừa đến chỗ ngồi, hạ
Tùng Bách đem theo dưa hấu để lại trên bàn, bản thân ngồi tựa vào cây
thụ, Hạ Vân Ly ngoan ngoãn đem dưa hấu bổ ra thành miếng, Hạ Tùng Bách
nhận lấy một khoanh dưa vừa ăn vừa hỏi, "Đồ đệ, con nói xem hôm nay có
sinh ý lớn hay không?", thanh âm tràn ngập chờ đợi. Bởi đệ tử xem bói
rất cao giá hơn nữa còn kén chọn khách hàng nên một tuần này toàn là Hạ
Tùng Bách xem giùm người ta, tiền cũng ngượng ngùng lấy nhiều bởi người
ta toàn xem mấy việc vụng vặt tuy trong tay có mấy ngàn đồng nhưng tiền
cũng không ai chê thiếu, huống chi đồ đệ còn lấy ra phân nữa tiền quyên
tặng cho trại cô nhi viện.
Hạ Vân Ly cười cười, cầm lấy khoanh dưa hấu miệng nhỏ nhai nhai, "Có duyên liền sẽ gặp được thôi".
"Đồ đệ, sư phụ nghĩ ngươi không cần xem mệnh chuẩn như vậy, nói đại
khái một chút là được rồi", Hạ Tùng Bách hơi chần chừ nói, đối với việc
đoán mệnh tuy Hạ Tùng Bách chỉ hiểu sơ sài nhưng có một số nguyên tắc
nhất định ông vẫn phải biết.
Hành nghề xem bói đoán mệnh là
một dạng thăm dò thiên cơ nên người có năng lực trong nghề này điều sẽ
dễ dính phải "Năm tệ tam thiếu".
"Năm tệ" là nói về "Góa, quả, cô, độc, tàn", giải thích rõ hơn chính là người đoàn mệnh thường sẽ
thuộc về góa phụ, hoặc cô độc cả đời, nghiêm trọng hơn có thể sẽ bị tàn
tật.
"Tam thiếu" nói thẳng ra là "Tiền, mệnh, quyền", nói
cách khác, người đoán mệnh không thể có cuộc sống giàu cóm không thể
tham gia quyền lợi, mệnh cách lại không trường thọ.
"Năm tệ
tam thiếu" có thể xem như là báo ứng vì nhìn trộm thiên cơ, Người đoán
mệnh càng có bản lĩnh báo ứng sẽ càng nhiều, bởi họ có thể can thiệp vào sinh tử, đảo loạn mệnh cách, nhìn thấu thiên mệnh.
Cho dù là
dạng lừa đảo không tinh thông huyền thuật nhưng cũng mang máng dựa vào
"năm tệ tam thiếu" mà lừa gạt, nên có rất nhiều thầy bói điều sẽ giả mù, giả thọt chân.
"Sư phụ lo lắng báo ứng của luật nhân quả lên người ta?" Hạ Vân Ly đương nhiên biết trong lòng Hạ Tùng Bách suy nghĩ cái gì.
"Không sai". Hạ Tùng Bách khuôn mặt mang lên vẻ ưu sầu, "Liền nói đến hôm
trước vị Liễu nữ sĩ kia, theo như ngươi nói vị nữ sĩ kia có số xa con
trai, ngươi lại can thiệp vào thay đổi mệnh cách, mệnh cách nào dễ dàng
thay đổi như thế, chỉ e thiên đạo không vừa mắt ngươi".
"Sư
phụ, kì thật ta xem bói cũng chỉ nhìn người có duyên", Hạ Vân Lỹ nghĩ
nghĩ một chút, nhưng đây là cảm giác của nàng, nàng không cách nào nói
cho Hạ Tùng Bách hiểu, nàng đành thuật lại điều quy của bổn môn.
Thiên Cơ đạo nhân tu luyện đạo pháp đã có chút chạm đến quy tắc của
Thiên đạo, ông sáng lập Thiên Cơ môn chỉ vì người trong quốc gia có thể
sớm có được cuộc sống yên bình cũng vì đào tạo người tài, liên tục thay
đổi số mệnh của vô số người. Tuy nhiên vật cực tắc phản, chân lý đó nói
cũng không sai, Thiên Cơ đạo nhân lúc đầu chỉ cầu quốc gia có một đường
sinh cơ nhưng sau lại mong muốn quốc gia cường thịnh nên dẫn giới huyền
thuật đi lên một đỉnh cao, lại bỏ qua Thiên đạo nào có thể dung tha cho
kẻ rình trộm quy tắc của mình, nhân tài điêu linh, huyền thuật giới
xuống dốc, thiên địa linh khí xoáy mòn, đây có thể xem như là Thiên đạo
cảnh cáo.
Bất quá đến đời của mô vị trưởng môn họ Mộc thì môn quy của Thiên cơ môn có chút thay đổi, không còn loạn xem tướng bói
mệnh mà thuận theo duyên số. Vị trưởng môn họ Mộc này cũng là người dẫn
theo các đệ tử còn lại của Thiên cơ môn quy ẩn rừng sâu, né tránh Thiên
đạo nên Thiên cơ môn mới có thể truyền thừa cho đến ngày hôm nay.
Hạ Tùng Bách cũng từng nghe nhiều truyền thuyết về Thiên cơ môn, có thể nói đối với huyền thuật giới chỉ cần là theo học môn pháp này không ai
chưa từng nghe nói đến Thiên cơ môn, sự huy hoàng cùng với sự tích của
Thiên cơ môn hiện nay vẫn còn lưu truyền trong giới huyền thuật nhưng đa phần đã không còn nhiều, bởi Thiên cơ môn là tồn tại ngàn năm trước là
môn phái lớn nhất của giới huyền thuật đến nay thì không còn ai nghe nói về nó nữa, cho nên rất nhiều huyền thuật sư hay môn phái huyền thuật
điều cho rằng Thiên cơ môn đã tuyệt tích, không ngờ đồ đệ của ông lại là đệ tử cuối cùng của Thiên cơ môn.
Ông không khỏi thở dài tiếc hận cho một môn phái huy hoàng.
Ở dưới bóng cây ngồi hơn hai giờ, Hạ Tùng Bách đã muốn ngủ gà ngủ gật,
một chiếc xe thể thao gầm rú từ xa chạy đến đỗ ngay trước mặt hai sư
trò. Hạ Vân Ly ngẩng đầu nhìn lên, đó là một chiếc xe thể thao màu đỏ
chóe rất bắt mắt, giá trị vô cùng xa xỉ. Từ trên xe bước xuống hai người nam nhân, một trong hai người là Trương Kỳ mà nàng đã từng xem mệnh
qua, còn một người khác đi cùng thì nhìn qua tuổi tác không lớn, cũng
thuộc dạng soái ca, khi nhìn thấy nàng thì nở nụ cười nhẹ.
Hai người vừa xuống xe thì Trương Kỳ nói gì đó vào tai của thiếu niên,
thiếu niên hơi hơi nhíu mày nhưng không nói gì thêm mà gật gật đầu.
Trương Kỳ mang theo thiếu niên đi đến trước sạp quán của Hạ Vân Ly, hơi có vẻ lúng túng nói, "Hạ....Đại sư".
Hạ Vân Ly nhìn vẻ mặt nhăn nhó, lấp bấp của Trương Kỳ thì hơi buồn cười,
không cần đoán cũng biết được hắn vì sao lại đến đây, dựa theo công dụng mà lá bùa nàng cho hắn đến hôm nay có lẽ cũng mất đi phép thuật.
Trương Kỳ ngay từ đầu muốn kêu nguyên danh của Hạ Vân Ly, nhưng nhớ đến bản lĩnh của Hạ Vân Ly thì nữa đường chuyển thành Đại sư.
"Ngươi hảo, Hạ đại sư, ta gọi Trương Mẫn là em họ của Trương Kỳ, là một
bác sĩ tâm lý". Trương Mẫn thấy anh họ cứa đứng như trời trồng ở đó thì
nhanh chân giới thiệu. Thanh âm của thiếu niên thanh thúy, dễ nghe mang
theo sức sống của tuổi trẻ nên rất dễ lấy được thiện cảm của người khác, bất quá tiếng đại sư của hắn gọi không mang một chút tôn kính nào, ẩn
ẩn còn mang chút trào phúng.
Hạ Vân Ly cũng gật đầu đáp lại, "Ngươi hảo!", xong lại im lặng hoàn toàn không có ý muốn tiếp tục câu chuyện.
Trương Mẫn thấy Hạ Vân Ly không phản ứng hắn thì hơi nhíu mày, nhưng nhìn vẻ
mặt anh tiều tụy rất nhiều thì nhịn lại, cho đến giờ hắn vẫn không tin
anh họ bị quỷ ám chỉ cho là anh họ có áp lực tâm lý nên sinh ra ảo giác, chỉ là bệnh của anh họ khó trị hắn đã làm đủ mọi cách nhưng anh họ vẫn
không khỏi, hắn vốn định mời lão sư đến giúp thì anh họ lại khăng khăng
đòi đi gặp vị Hạ tiểu thư này, hắn cũng không có cách nào đành bồi anh
họ đi một chuyến, đối với loại bệnh tâm lý này cách tốt nhất là yên ổn
tinh thần của người bệnh.
Trương Kỳ hiện tại đầu óc hoàn toàn
là vì nhìn thấy Hạ Vân Ly mà vui mừng nên xem nhẹ thái độ của em họ,
hiện giờ hắn chỉ biết Hạ Vân Ly có thể có cách cứu hắn, "Đại sư, lá bùa
người cho ta hiện tại đã không thể sử dụng, cô ta...cô ta muốn ăn trái
tim của ta". Trương Kỳ nhắc đến "cô ta" thì cả người run rẩy hiển nhiên
đã bị sợ hãi không nhẹ.
Hạ Vân Ly nhíu nhíu mày, quan sát vẻ
tướng mạo của Trương Kỳ lại bấm đố ngón tay tính toán một chút mới chậm
rãi nói, trong giọng nói còn chưa sự tức giận, "Sát khí của ngươi quá
đậm, hơn nữa tinh thần còn hỗn loạn như vậy, mấy hôm nay rốt cuộc ngươi
đã làm gì?".
Trương Kỳ bị nói đến phát ngốc, hắn làm gì, mấy
hôm nay tinh thần của hắn xác thật không tốt, luôn có nhiều chuyện quên
trước quên sau, cảm xúc dễ táo bạo mấy hôm trước còn muốn ra tay đánh
tiểu Tịnh, nhưng hắn không phải cố ý, hắn hoàn toàn không biết vì sao
lại như thế.
Trương Mẫn nhìn anh họ chỉ nghe vài lời của Hạ
tiểu thư này lại lâm vào hỗn loạn không khỏi nhíu mày, hắn nhìn Hạ Vân
Ly, hơi mĩm cười nói, "Hạ đại sư không biết chúng ta có thể nói chuyện
riêng vài phút được không?".
Hạ Vân Ly nhìn Trương Mẫn, ánh mắt mang vài phần tìm tòi, sau đó gật đầu.
Hai người đi đến một chỗ không xa, Trương Mẫn hạ giọng nói, "Hạ tiểu
thư, chuyện của cô anh họ ta cũng kể lại cho ta biết, mỗi người điều có
chức nghiệp riêng đối với việc cô bày quán bói toán ta không có gì để
phản bác, ta luôn tôn trọng những cô gái biết tự mình kiếm tiền...."
Hạ Vân Ly chán ghét nhất là có người nói dong dài bên tai nàng, gắt giọng hỏi, "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?".
Trương Mẫn sững sờ một chút, hắn là một quý tộc điển hình nên đối với
việc ngắt lời người khác như hạ Vân Ly thi hơi phản cảm nhưng nghĩ đến
sức khỏe của anh họ chỉ đành nhẫn nại tính tình nói tiếp, "Hạ tiểu thư,
ta là một bác sĩ tâm lý hiện đang công tác ở bệnh viện Ofrox, anh họ ta
được chẩn đoán là có nghiêm trọng chứng hoang tưởng, chúng ta đã tiến
hành trị liệu nhưng có lẽ tinh thần của anh họ luôn ở một loại trạng
thái kháng cự không tốt cho việc tiếp xúc trị liệu, anh họ luôn cho rằng mình bị quỷ ám và tin là cô có thể trị hết cho anh ấy, nên chúng tôi
muốn mời cô phối hợp với chúng tôi để làm tâm lý trị liệu cho anh họ".
Hạ Vân Ly mới mặc kệ hắn là cái gì bác sĩ hay không bác sĩ, nàng phân
tích một chút lời của Trương Mẫn, đen mặt hỏi, "Ngươi rốt cuộc đã làm
gì?".
"Làm gì...đương nhiên là trị liệu cho anh họ, anh họ bị
chứng hoang tưởng nặng chúng tôi phải dùng đến thuật thôi miên để bình
định tinh thần cho anh ấy, anh ấy không tin chúng tôi nên những đợt trị
liệu sau này rất khó khăn, cô chỉ cần chịu trách nhiệm ổn định tâm lý
cho anh ấy", Trương Mẫn nhẫn nại giải thích cho Hạ Vân Ly thế nào là
thôi miên, cuối cùng để tăng thêm lợi thế làm Hạ Vân Ly tham gia điều
trị với họ, đành từ trong túi lấy ra một tấm chi phiếu nói, "Hạ tiểu
thư, chỉ cần cô giúp chúng tôi, thì trong chi phiếu có hai mươi ngàn
đồng, điều là của cô".
Hạ Vân Ly không quan tâm đến tấm chi
phiếu trên tay Hạ Mẫn, hiểu được đầu đuôi câu chuyện, mặt của Hạ Vân Ly
càng đen, nàng xoay người không thèm nói thêm với Trương Mẫn mà nhanh
chân đi về phía Trương Kì.
Đi đến trước mặt Trương Kỳ, Hạ Vân
Ly giơ tay lên giữa không trung vẽ một đạo phù chú định hồn, sau đó đối
với Trương Mẫn đang chạy về phía mình nói, "Hồn của hắn không ổn định,
ta cần thi pháp ngay, nếu không...không quá ba ngày, bảy hồn bảy phách
của hắn sẽ bị câu đi hết".
Nói xong lại quay sang hạ Tùng Bách, "Sư phụ, dọn dẹp đồ, chúng ta về nhà".
Hạ Tùng Bách không nói hai lời, vội thu gom mọi thứ bỏ vào túi đựng, quảy
lên lưng còn tay thì cầm cái bàn gỗ, đi theo Hạ Vân Ly đến chiếc xe thể
thao của hai anh em họ Trương.
"Từ từ....Hạ tiểu thư.... ..."
Trương Mẫn bị lời nói của Hạ Vân Ly làm cho ngây ngốc, sau đó nhìn hai
thầy trò muốn mở cửa xe leo lên thì mới tỉnh thần vội há miệng muốn nói
gì đó thì bị Hạ Vân Ly cắt ngang,
"Thời gian đã vàng bạc,
ngươi còn ở đó dong dong dài dài thì anh họ của ngươi sớm mất mạng". Hạ
Vân Ly không kiên nhẫn, sau khi sư phụ leo lên xe thì quay lại nắm lấy
Trương Kỳ cũng nhét vào xe, quay lại nhìn Trương Mẫn còn ngây ngốc đứng
tại đó thì rống lên, "Mau lái xe______muốn anh họ ngươi chết sau!".
Trương Mẫn bị rống đến giật mình, thấy tất cả điều lên xe, hắn lắc lắc
đầu cũng ngồi về chỗ lái xe, bất đắc dĩ nói, "Được rồi, Hạ tiểu thư
chúng ta phải đi đâu". Cứ việc thấy vị Hạ tiểu thư này bộ dáng điên điên khùng khùng nhưng vì bệnh của anh họ hắn đành nhẫn nhịn, xem thử vị Hạ
tiểu thư này muốn làm cái gì, cùng lắm thì đợi nàng làm xong hắn lại
cùng nàng bàn lại chuyện giúp họ.
Hạ Vân Ly báo ra số nhà cùng con đường thì không để ý đến Trương Mẫn mà chuyên tâm lẩm nhẩm một đoạn chú ngữ, muốn ổn định thần hồn của Trương Kỳ. Lúc đầu nàng an tâm để
Trương Kỳ về nhà là vì nàng tin tưởng vào đuổi quỷ phù của mình, Diễm
quỷ kia pháp lực không cao nên đuổi quỷ phù hoàn toàn có thể ứng phó
hoặc đuổi đi Diễm quỷ nhưng nàng hoàn toàn không ngờ nữa đường lại toát
ra một cái bác sĩ tâm lý còn cái làm thuật thôi miên.
Đuổi
quỷ phù không chỉ có thể xua đuổi ác quỷ còn có tác dụng an thần định
hồn phách. Nghe Trương Mẫn nói hắn dùng cái thuật thôi miên gì đó, nàng
không biết nó vận dụng định lý là gì nhưng chắc chắn chính nó làm lá
chấn tinh thần của đuổi quỷ phù bị dao động khiến Diễm quỷ được lợi câu
đi hồn phách của Trương Kỳ, hiện tại nàng xem ra thần hồn của hắn đã
không giữ vững được nếu không nhanh tay can thiệp thì hồn phách của hắn
hoàn toàn bị Diễm quỷ đánh tan hoặc là dẫn vào Diêm La điện thay thế nó
đi đầu thai.
Hạ Vân Ly niệm một đoạn kinh là bí thuật của
Thiên cơ môn, đưa linh khí vào từng đoạn kinh, có thể trấn an tinh thần
cùng với dẫn lối hồn phách, nhưng cái hại là nó tốn rất nhiều chân
nguyên của nàng, cũng may khoảng thời gian này nàng hấp thụ linh khí đầy đủ nên vẫn có thể gánh chịu tiêu hao.