Khách Nhân Bói Một Quẻ Không?
"A kỳ, ta đau..đau
quá, a kỳ mau, mau đến giúp ta" Diễm quỷ không cam lòng con mồi sắp đến
miệng còn chạy, nàng ta cố gắng vận dụng thuật mị hồn của mình khiến
giọng nói càng thêm ngọt đến tận xương nếu là người bình thường e rằng
lúc này đã mất lý trí mà nhào lên người ả.
Bất quá, tính toán của Diễm quỷ không thể thành.
Đuổi quỳ phù mà Hạ Vân Ly đưa cho Trương Kỳ không chỉ có tác dụng đuổi quỷ
còn có thể tĩnh hạ tâm thần, chỉ cần Trương Kỳ cầm lấy nó thì bất kì
thuật pháp mị hoặc nào đối với hắn cũng điều vô dụng.
Giọng
nói đầy ma mị chui vào đầu óc của Trương Kỳ muốn cướp đi tư duy của
hắn nhưng lá bùa trong tay tỏa ra độ ấm khiến Trương Kỳ đột nhiên hoảng thần, ánh mắt hắn kiên định nhìn nữ nhân xinh đẹp đang cố quyến rũ hắn, trong mắt toát ra kiêng dè, sợ hãi.
"Ta hỏi lần nữa, ngươi,
ngươi là ai, còn có, đây là đâu", Có lẽ nhận ra nữ sợ hãi lá bùa trong
tay hắn, Trương Kỳ giơ lá bùa trong tay lên, uy hiếp nhìn nữ nhân, quả
nhiên, nữ nhân cả người không tự chủ lui về phía sau.
Trương Kỳ còn chưa kịp mừng rỡ vì chiếm thượng phong, đột nhiên trời đất bỗng tối sầm lại.
Phù! phù!... ......
Trương Kỳ nằm ở cái giường kingzie của mình thở dốc, hoãn thần trong
chốc lát, mới cẩn thận cầm lấy lá bùa màu vàng không biết khi nào đã nằm ở trong tay đưa lên mặt cần thận quan sát.
Lá bùa so với khi
mới đem về có vẻ ảm đạm hơn, màu sắc không còn mới mà chuyển sang gần
như cũ nát. Trương Kỳ nhìn kỹ, trong mắt toát lên sợ hãi, hắn hoàn toàn
nhớ rõ giấc mơ vừa rồi, mà có thể đó không phải là giấc mơ đơn giản như
thế.
Trong đầu nhớ đến lời nói của Hạ Vân Ly lúc chiều,
Trương Kỳ rùng mình mấy cái, vội cầm lấy di động đánh một cuộc điện
thoại.
Ở khi Trương Kỳ chờ đợi thấp thỏm, chừng một phút thì điện thoại mới có người tiếp.
"A Triển, ta....ta vừa gặp quỷ" Trương Kỳ run run, giọng nói lấp bấp
hiển nhiên là bản thân thật sự bị chuyện quỷ dị khi nãy dọa sợ.
Trương Kỳ cùng Lăng Triển có thể xem như là bạn nối khố, nhưng ích ai
biết thật ra Trương Kỳ nhỏ hơn Lăng Triển hai tuổi, nói là bạn nối khố
không bằng gọi là anh em.
"Ân". Lăng Triển trầm ngâm một lúc, mới lạnh nhạt trả lời một tiếng.
Trương Kỳ chờ chờ, nhưng chỉ nghe bên kia một trận im lặng, hoàn toàn
không có câu tiếp theo, hắn buồn bực nói, "A Triển, cậu đừng tưởng tớ
nói giỡn, là thật, tớ quả thật đã gặp quỷ, một con quỷ rất đẹp, còn
có...còn có móng tay của nó rất dài, tớ xém chút còn...còn lên giường
với nó".
"Phải không?" thanh âm của Lăng Triển vẫn bình tĩnh trước sau như một, không hề biến hóa.
Trương Kỳ bởi vì bị dọa sợ, bản thân muốn tìm người chia sẻ, lại không
thể để ba mẹ lo lắng, mới nữa đêm quấy rầy Lăng Triển, nghe giọng lạnh
đạm của hắn thì biết rõ hắn không tin mình, đành lung tung rối loạn đem
bản thân gặp được Hạ Vân Ly, nàng tính ra hắn gần đây như thế nào, lại
cho hắn lá bùa, xong lại diễn tả một lần quỷ ở trong mơ gặp được lá bùa
bị nó tổn thương ra sao, toàn bộ kể lại cho Lăng Triển nghe.
Nói xong, Trương Kỳ cẩn thận chờ đợi Lăng Triển phản ứng, nhưng đầu dây
bên kia vẫn mãi không có tiếng động gì, hắn lại không dám thúc giục,
đành kiên nhẫn chờ.
Thật lâu sau đầu dây bên kia mới lần nữa
truyền ra giọng nói thanh lãnh của Lăng Triển, hắn nhẹ a một tiếng, tựa
như trào phúng câu chuyện của Trương Kỳ, sau lại chậm rãi nói,"Cho nên,
đó là lý do hiện tại gần một giờ sáng cậu gọi cho mình".
Trương Kỳ thấp thỏm ừ một tiếng.
"Tớ đã biết". Nói xong không chờ Trương Kỳ lên tiếng đã cắt đứt điện thoại.
Trương Kỳ nhìn chằm chằm di động trong tay, thất thần một lúc mới nhẹ
thở dài. Đột nhiên hắn cảm thấy bản thân thật ngốc, chuyện ma quỷ như
thế đừng nói a Triển ngay đến hắn còn không tin, đến giờ bình tĩnh lại,
tuy là như cũ bị cảnh trong mơ dọa sợ nhưng hắn lại không thể xác định
cảnh trong mơ là thật hay giả. Huống chi a Triển xuất thân tại quân đội, bắt hắn nghe những chuyện ma quỷ này quả thật là khiến a Triển chê
cười.
Trương Kỳ suy nghĩ một lúc không có kết quả đành thanh
thành thật thật đắp chăn tiếp tục ngủ, chẳng qua hắn đem lá phù để lên
một bên gối, cầu cái an tâm.
Hôm nay phát sinh sự tình đối với tam quan chính trực như hắn quả thật có chút không thê tiếp thu, bản
thân hắn là một thanh niên chính trực, sinh ra tại một quốc gia văn minh đối với loại bùa ngãi, ma quỷ vẫn luôn khịt mũi coi thường. Nhưng hiện
tại, trong lòng của Trương Kỳ có chút không xác định, bởi giấc mơ quá
chân thật khiến hắn căn bản muốn ngó lơ cũng không được, Trương Kỳ nhìn
lá bùa mà dần dần chìm vào giấc ngủ.
Một làn khói đen ùng ục
xuất hiện phía cuối giường của Trương Kỳ, giữa làn khói một nữ nhân vận
bộ kimono đỏ huyết xuất hiện. Diễm quỷ nhìn nam nhân còn đang say giấc
trên giường lại nhìn lá bùa kế bên hắn, khẽ hừ lạnh, rồi biến mất ở
trong phòng.
Trong phòng, Hạ Vân Ly ánh mắt mở ra, khóe miệng
nở nụ cười nhẹ, xung quanh nàng có vô số điểm sáng tụ lại tựa như vô số
đom đóm đem cả thân mình của Hạ Vân Ly bao vây. Chậm rãi, những đóm sáng dần dần ảm đạm như bị cơ thể của Hạ Vân Ly hấp thu, khi một khoảng
trống điểm sáng bị mất lại có vô số đóm sáng bay vào thế chỗ, cứ lập đi
lập lại không ngừng.
Nếu có thiên sư có đạo hạnh cao ở đây
nhìn thấy nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc đến kinh sợ, bởi những điểm
sáng đang bị Hạ Vân Ly hấp thụ chính là thiện địa chi khí, có thể gọi là linh khí của trời đất.
Thứ này đối với huyền thuật phái chỉ
có thể ngộ chứ không thể cầu mà Hạ Vân Ly lại có thể điều động linh khí
tu tập có thể nói là chuyện nghịch thiên trong giới huyền thuật phái,
bởi người có thể cùng thiên địa chi khí câu thông tức là hoàn toàn có
thể cùng trời đất câu thông, rất nhiều thuật pháp lợi hại nếu không thể
cùng trời đất câu thông liền không thể hoàn thành.
Hạ Vân Ly cảm nhận linh khí luân chuyển trong đan điền, nhìn từng đóm sáng hoàn
toàn mất đi mới đứng lên, đi đến bên cửa sổ nhìn ánh trăng tròn trêo cao thất thần nhớ lại câu chuyện của sư phụ.
Thiên Cơ Môn xuất hiện vào ngàn năm trước.
Quốc gia nghàn năm trước lâm vào tai kiếp khắp nơi không chỉ lũ lụt hạn hạn, kéo theo đủ mọi loại bệnh tật, tai họa liên miên không dứt, dân chúng
đói khổ lầm than, chiến loạn nổi lên khắp nơi.
khi đó một
trận hạn hán kéo dài năm năm, không một cây lương thực nào có thể sống
nỗi, dân chúng C quốc chết dần chết mòn, cả C quốc ánh sáng dần dần ảm
đạm.
Nhưng vào một ngày có một vị Thiên Cơ đạo nhân xuất
hiện bày ra một đạo pháp trận, câu thông thiên địa, triệu hồi thần minh, cầu với thần minh cho C quốc một đường sinh cơ, không lâu sau một trần
mưa tầm tã kéo dài ba ngày ba đêm, khắp nơi sinh cơ bừng bừng, C quốc
thoát khỏi nạn diệt quốc. Dân chúng tôn thờ Thiên Cơ đạo nhân, thậm chí
còn lập đền thờ xem ông như thần linh mà cúng bái. Hoàng Đế khi đó cũng
ban xưng Thiên Cơ đạo nhân danh xưng Quốc sư, ông sáng lập nên Thiên Cơ
Môn vì quốc gia dạy dỗ ra vô số huyền thuật sư tài giỏi, không chỉ có
thể giúp quốc gia mưa thuận gió hòa còn khiến cho mọi người vô hại vô
bệnh, an cư lạc nghiệp.
Chính vì thế khi đó huyền thuật giới
rất được người tôn sùng, người tu tập huyền thuật đạo nhiều đến không
điếm xuể nhưng dần theo thời gian, huyền thuật giới nhân tài xói mòn
ngay đến cả Thiên Cơ Môn cũng không tránh khỏi, khi Thiên Cơ đạo nhân
mất, Thiên Cơ môn không người nối nghiệp theo thời gian Thiên Cơ môn huy hoàng một thời dần dần xuống dốc, triều đại thay đổi, công tích huy
hoàng của Thiên Cơ môn bị mọi người quên lãng, chưởng môn cuối cùng của
Thiên Cơ Môn đành mang theo một vài đệ tử tư chất không tồi của Thiên Cơ môn lánh đời vào tận núi sâu, từ đó Thiên Cơ môn tuyệt tích tại trong
mắt người đời.
Sư phụ cùng sư bá của Hạ Vân Ly là truyền nhân còn sót lại của Thiên Cơ Môn.
Thiên Cơ Môn có quy định khi đệ tử truyền thừa của môn phái đến tuổi
trưởng thành cần phải đến thánh địa của Thiên Cơ môn nhận khảo hạch từ
đó chọn ra tân nhiệm trưởng môn có thể học được vô số bí tịch quý giá
của Thiên Cơ môn cùng với có được pháp khi truyền thừa của môn phái.
Sư phụ cùng sư bá điều cảm nhận thánh địa của Thiên cơ môn triệu hồi,
cả hai người điều phải vào khảo hạch để tuyển định trưởng môn, khi ấy tư chất của sư bá tốt hơn sư phụ nhưng tâm tình của người lại không kiên
định, không thể vượt qua khảo thí nên bị thánh địa phán không đủ tư
cách. Sư bá không cam lòng, sau lại dứt khoác đi trên con đường tà tu.
Mà nàng là đệ tử đích truyền của sư phụ, sư phụ từng nói nàng chính là
Thiên linh thánh thể, trời sinh ra đã có thể hấp thụ linh khí của thiên
địa nhật nguyệt, mà thiên linh thánh thể đã tuyệt tích từ ngàn năm
trước, có lẽ huyền thuật giới ngàn năm trước có rất nhiều thiên linh
thánh thể nhưng từ khi Thiên cơ đạo nhân chết đi, huyền thuật giới suy
tàn thì thiên linh thánh thể cũng biến mất mà nàng chính là thiên linh
thánh thể duy nhất trong ngàn năm qua.
Sư phụ luôn có ý nguyện trùng chấn huy hoàng của Thiên Cơ môn nhưng nào có dễ như thế, không
nói đến hiện tại có rất nhiều truyền thừa của huyền thuật giới đã bị
mất, tuy cũng có người tu tập huyền thuật pháp nhưng sư phụ từng nói,
hiện nay linh khí xói mòn nghiêm trọng muốn tu luyện đã không thể dễ
dàng, chỉ có bước lên con đường tà thuật là nhanh nhất. Đại sư bá có
thiên tư xuất chúng nhưng lại khiếm khuyết nhẫn nại, bởi vậy vốn dĩ
Thiên Cơ môn có thể do đại sư bá phát dương quang đại nhưng đại sư bá
lại bước lầm đường từ đó trọng trách điều rơi xuống mình sư phụ, mà sư
phụ hiện tại cũng đã chết cả Thiên cơ môn chỉ còn một mình nàng và đại
sư bá không rõ sống chết.
Hạ Vân Ly hít sâu lại quay về
giường đả tọa tiếp tục vận dụng tâm pháp của sư môn, không lâu sau thì
có vô số đóm sáng tụ tập về phía nàng mà ở ngoài khu chung cư, một vài
mèo hoang hoặc chó hoang tụ tập lại ngoan ngoãn ngồi hướng đầu về phía
khu chung cư phòng của Hạ Vân Ly, trong ánh mắt lộ vẻ khát vọng.
Sáng sớm, Hạ Tùng Bách cùng với một đám lão niên ở quảng trường tập Thái cực quyền, Hạ Vân Ly cũng đi theo, trong mấy chục lão niên lại xen một vị
tiểu cô nương mà vị tiểu cô nương này lại khoa tay múa chân chậm rỳ rỳ
múa một bài võ, hình ảnh khiến người đi ngang qua nhìn thấy điều phì
cười.
"Lão Bách à! tiểu Ly đánh thái cực càng ngày càng thuần
thục" Một vị lão niên đứng gần Hạ Tùng Bách cười cười nói, được mấy vị
lão niên đứng gần gật đầu phụ họa.
Đứa cháu gái của Hạ gia đột nhiên trở nên vô cùng hiểu chuyện không chỉ hiếu thuận với Hạ lão gia
tử còn đối với mấy lão niên như bọn họ thái độ vô cùng tôn kính khiến
cho mấy lão giả trong khu chung cư chỉ sau một thời gian ngắn điều vô
cùng thích cháu gái nhà họ Hạ này.
Hạ tùng Bách nghe có người
khen đồ đệ đương nhiên vui mừng vô cùng, tuy hai người bọn họ là sư đồ
nhưng trong tiểu khu mọi người điều xem Hạ Vân Ly là cháu gái của ông,
đương nhiên Hạ Tùng Bách càng vui vẻ vì về chuyện hiểu lầm này.
Hạ Vân Ly đánh xong bộ thái cực, cùng mấy vị lão giả dạ thưa mấy tiếng
lại ngoan ngoãn đi lại băng ghế ngồi chờ Hạ lão nói chuyện cùng bạn bè
xong mới cùng ông về nhà, cả hai giải quyết bữa sáng ở tiệm ăn dưới khu
nhà xong mới đi làm việc.
Hạ Vân Ly cùng sư phụ vẫn bãi quán ở gốc cây như thường nhưng ngoại trừ hai vị khách cách đây hai ngày trước thì không còn người nào khác lại coi bói nữa, Hạ Tùng Bách có chút nôn
nóng nhưng nhìn đồ đệ bộ dáng nhàn nhã vừa xem sách vừa ăn kẹo thì tâm
tình bình lặng lại, mới vừa kiếm được một khoảng tiền lớn mấy ngàn đồng
nên ông quá vui mà quên rằng bản thân còn chưa có nổi tiếng đến độ ai ai cũng biết dĩ nhiên là vẫn không có khách đến tìm, việc này không thể
gắp được, huống chi đồ đệ ông là có bản lĩnh thật sớm muộn cũng có ngày
xuất đầu, không thể gấp, không thể gấp. Hạ Tùng Bách nghĩ thế cũng dần
dần yên lòng.
"Sư phụ! tiếp khách", Hạ Vân Ly đang lật xem một quyển thoại bản đột nhiên lên tiếng, có điều khiến cho Hạ Tùng Bách
đang uống nước nghe thấy liền bị sặc, "Khụ...khụ....khụ, tiểu Ly,
con...con, cái gì gọi là tiếp khách, phải sửa lại, phải sửa lại".
Hạ Vân Ly chớp chớp mắt, không hiểu sau sư phụ lại có bộ dạng như bị
kinh hách như vậy, Hạ Tùng Bách ho khan mấy tiếng đang muốn dạy dỗ Hạ
Vân Ly thì nhìn thấy một nữ nhân trung niên tay dắt theo một bé trai tầm năm, sáu tuổi hướng về phía này đi đến. Hạ Tùng Bách mới nhớ câu vừa
rồi của đồ đệ lập tức ngồi ngay ngắn lại, híp mắt nhìn về nữ nhân trung
niên, bộ dáng phong phạm cao nhân quả thật giống mười phần mười.
"Đại sư!" Vị nữ nhân trung niên nhìn thấy hai thầy trò Hạ Vân Ly kích động mà đi nhanh đến.
"Liễu nữ sĩ, đứa bé này chắc là đứa trẻ mà Liễu nữ sĩ đã nhắc đến" Hạ
Tùng Bách vuốt vuốt chòm râu dài của mình, tỏ vẻ hiền lành hỏi, thảo nào ông vừa nhìn đã cảm thấy người phụ nữ này khá quen, giờ nhìn gần mới
nhớ đây rõ ràng là vị khách nhân đầu tiên của hai sư trò, hiển nhiên bé
trai này là đứa bé đi lạc mà vị nữ sĩ này vẫn luôn tìm.
"Đại
sư, cám ơn người nếu không có người thì không biết tiểu Bảo sẽ chịu thêm bao nhiêu cực khổ nữa", Liễu nữ sĩ cảm kích, hướng về phía Liễu Tùng
Bách trịnh trọng cúi người cảm ơn, lại hướng về Hạ Vân Ly cúi người.
"Không cần phải đa lễ như vậy, Liễu nữ sĩ đã đưa tiền để chúng ta bói
quẻ thì đương nhiên chúng ta phải hết lòng mà làm" Hạ Tùng Bách xua xua
tay nói, Hạ Vân Ly thì ngồi im không lên tiếng, bói quẻ là chuyện của
nàng còn những việc linh tinh ở ngoài, sư phụ điều có thể xử lý.
Hạ Tùng Bách ôn hòa hỏi chuyện Liễu nữ sĩ, lúc này mới biết được vị
Liễu nữ sĩ này tên gọi Liễu Thúy Hoa là người của một thôn nhỏ gần thành phố X, Liễu Thúy Hoa vốn là một con gái của gia đình nhà nông, gia đình thuộc diện nghèo khó, nhưng do Liễu Thúy Hoa học hành giỏi được đỗ vào
Đại Học ở Đế Đô, lại được học bổng nên cả nhà họ Liễu không phải sầu về
chuyện học phí. Người chồng đầu tiên của Liễu Thúy Hoa là một vị bạn học cùng trường đại học, lúc đầu hai người vẫn ân ái vô cùng, cả hai điều
tìm được việc ở một vị công ty tư nhân nhỏ, tích có tích cóp chút đỉnh.
Nhưng mọi việc trở nên tồi tệ khi chồng của Liễu Thúy Hoa vướng vào cờ bạc,
từ đó cuộc sống của Liễu Thúy Hoa lâm vào bế tắc, cuối cùng khi đứa con
của Liễu Thúy Hoa vì bị bạo hành mà mất thì Liễu Thúy hoa không thể chịu đựng được mà đâm đơn ra tòa ly dị, nhưng chồng của Liễu Thúy Hoa là một tên tệ bạc sau khi ly hôn hắn liên tục tiến lên quấy rầy khiến công
việc của Liễu Thúy Hoa luôn không thể tiếp tục, không có công việc không có tiền bạc, Liễu Thúy Hoa lâm vào tình trạng khó khăn cực độ, bằng cấp tuy cao nhưng Liễu Thúy Hoa chỉ xuất thân từ nông thôn không có quen
biết, những công ty lớn cạnh tranh quá cao, Liễu Thúy Hoa không thể xin
vào được còn những công ty nhỏ thì vừa vào không được bao lâu lại bị
chồng trước đến phá.
Đến khi Liễu Thúy Hoa sắp bị bức
đến nỗi có ý nghĩ phải về quê nhà làm ruộng thì một vị bà con xa giới
thiệu vào làm bảo mẫu cho một gia đình giàu có cũng chính là nhà chồng
hiện tại của Liễu Thúy Hoa.
Chồng của Liễu Thúy Hoa là hiệu
trưởng của một trường đại học quý tộc ở Đế Đô, vào làm chưa được mấy
tháng, thì người vợ trước của chồng Liễu Thúy Hoa ngoại tình bị người
bắt được dẫn đến ly hôn, Liễu Thúy Hoa làm việc được thêm hai năm thì
được ông chủ coi trọng sau lại cưới vào cửa và sinh được một nữ nhi năm
nay mới vừa 2 tuổi.
Hạ Vân Ly nhìn Liễu nữ sĩ khi nhắc đến
chồng của mình thì lộ ra gương mặt ngọt ngào, hơi mĩm cười nói, "Xem ra
Liễu nữ sĩ cùng chồng hiện tại, phi thường ân ái, quả thật khiến người
hâm mộ".
Liễu Thúy Hoa cũng gật gật đầu, cuộc đời của cô có thể gặp được ông xã chính là một sự may mắn.
Cuộc đời của Liễu Thúy Hoa từ sau khi gả cho người chồng hiện tại quả thật
là một bước lên cao, ngay đến cả người chồng cũ của Liễu Thúy Hoa cũng
không dám đến nháo sự.
Hạ Vân Ly nghe đến đây cũng hiểu rõ,
nhìn ngũ quan của Liễu Thúy Hoa thì cuộc hôn nhân thứ hai của Liễu Thúy
Hoa vô cùng tốt nhưng lại có tiểu nhân quấy phá nếu không vượt qua kiếp
nạn thì vận mệnh của Liễu Thúy Hoa lại lần nữa nhấp nhô, nàng ra tay
giải quyết kiếp nạn, hiện nay nhìn lại ngũ quan của Liễu Thúy Hoa đã
phát sinh biến hóa, nếu không có gì thay đổi thì cuộc đời của Liễu Thúy
Hoa sẽ an bình đến già.
"Không giấu đại sư, việc xấu trong nhà đang lý ra không nên tuyên truyền nhưng đại sư có ân với cả nhà chúng
tôi, hơn nữa đại sư tài tình như vậy có lẽ cũng đã đoán được", Liễu Thúy Hoa nhớ đến việc xảy ra cùng đầu sỏ gây tội thì toàn bộ mặt điều âm
trầm xuống.
Chồng của Liễu Thúy Hoa là hiệu trưởng của một
trường đại học tư thục, tuy là trường tư nhưng thanh thế không thua
những trường quốc gia, huống chi cha chồng còn là viện trưởng của một
bệnh viện tư nổi tiếng không kém. Có thể nói nhà chồng hiện tại của Liễu Thúy Hoa gọi là hào môn thế gia cũng không sai, bởi thế thân phận của
Liễu Thúy Hoa trở nên khá xấu hổ, cha chồng của Liễu Thúy Hoa là người
tiên tiến nên đối với việc môn đăng hộ đối hoàn toàn không quan tâm.
Nhưng mẹ chồng của Liễu Thúy Hoa thì không như thế.
Ngay từ
lúc vào nhà chồng, mẹ chồng Liễu Thúy Hoa đã không thích cô con dâu nhà
quê này, bà ta luôn tìm đủ mọi cách khó xử, cạnh khóe cô con dâu mới. Vì chồng vì con Liễu Thúy Hoa luôn nhẫn nhịn những lời nói xa nói gần của
mẹ chồng, nhưng mấy tháng gần đây khi mẹ chồng biết được tình trạng sức
khỏe của Liễu Thúy Hoa thì mọi chuyện càng căng thẳng hơn, nhất là khi
có một vị thiên kim là con gái của bạn tốt mẹ chồng du học về nước, vị
thiên kim này tỏ ra thưởng thức chồng Liễu Thúy Hoa nên mẹ chồng càng
đối với Liễu Thúy Hoa không vừa mắt.
"Mẹ chồng bảo ta dắt tiểu Bảo đi công viên chơi, ý muốn dẫn theo cô thiên kim đó để tiểu Bảo quen thuộc, không ngờ giữa đường lại toát ra vài người đem tiểu Bảo mang đi, lúc đó chỉ có một mình ta nên mẹ chồng nói ta vì tài sản mà làm hại
tiểu Bảo, chồng ta không tin nhưng mẹ chồng ta liên tục làm khó dễ khiến anh ấy mệt mỏi vô cùng", Nói đến đây Liễu Thúy Hoa hai mắt lại đỏ lên,
nghĩ đến chồng vì mình mà chịu lời mắng nhiếc cay nghiệc của mẹ chồng
cùng áp lực từ phía họ hàng, chồng của cô tuy hơn bốn mươi nhưng bảo
dưỡng rất tốt nhìn chỉ tầm ba mươi nhưng những ngày vừa rồi nhìn chồng
cô như già thêm mười tuổi.