“A… Ân a… Tử Khiêm… Nhanh lên một chút! Nhanh nữa!” Lệnh Hồ Xung thoáng
cái liền nghe được thanh âm của Đông Phương Bất Bại, thế nhưng… mặt của
Lệnh Hồ Xung có chút ửng hồng, thanh âm của Đông Phương giáo chủ thế nào lại như vậy…như vậy …
Rất nhanh sau đó gã lại nghe được thanh âm của Đan Vô Ngân, thế nhưng thanh âm này rõ ràng cũng không giống với
ngày thường, rõ ràng là trầm khàn hơn rất nhiều, lại so với sự ôn nhu
thường thấy có thêm vài tia nuôn chiều “Tuân lệnh, Đông Phương của ta.”
Sau đó từng trận âm thanh thở dốc khiến người khác mặt đỏ tim đập nhanh
chóng truyền đến, kèm theo là tiếng rên rỉ nhỏ vụng, tiếng da thịt chạm
nhau……Cho dù Lệnh Hồ Xung cũng không hảo nam sắc, thế nhưng đã hành
tẩu trên giang hồ mấy năm nay, gã cũng biết trên thế giới này có một số nam nhân là thích nam nhân, xem ra Đông Phương Bất Bại và Đan Vô
Ngân cũng là hai người trong số đó. Nghĩ đến vài lần gặp mặt
trước đó với Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân, Lệnh Hồ Xung bỗng
nhiên hiểu ra, đương sơ chỉ cảm thấy cảm tình giữa hai người kia
thật sự quá tốt, hiện tại xem ra, sợ rằng lúc đó hai người kia cũng đã là một đôi rồi.
Cho dù tâm trí có thành thục hơn nữa, Lệnh
Hồ Xung dù sao vẫn là gã thiếu niên hai mươi tuổi huyết khí phương
cương, đối mặt với loại chuyện này sẽ có không ít nhu cầu bản năng không thể kềm chế. Mặt gã trở nên đò bừng, tay chân luống cuống muốn xoay người bỏ chạy, dù chuyện có trọng yếu hơn
nữa thì để sáng mai tới cũng vẫn kịp. Trong lòng Lệnh Hồ Xung không ngừng khuyên giải bản thân như thế, nhưng thật ra thì vẫn
là do gã không có ý tứ muốn quan sát đông cung sống của hai
người kia mà thôi.
Không ngờ, Lệnh Hồ Xung vừa xoay người, cửa
phòng cũng vừa được mở ra, Lệnh Hồ Xung hơi xoay người lại thì kinh ngạc thấy Đan Vô Ngân áo mũ chỉnh tề đang ngồi nghiêm chỉnh
trên thư trác trong phòng, mà chủ nhân của thanh âm kiều mị lúc
nãy – Đông Phương Bất Bại lại không thấy hình bóng.
Hiếu
kỳ thì vẫn hiếu kỳ, thế nhưng Lệnh Hồ Xung tự nhiên sẽ không ngốc đến mức không biết giữ miệng, vậy nên gã trấn định ôm quyền cùng
Đan Vô Ngân, “Đan tổng quản, tại hạ đã suy nghĩ thật lâu, quyết định
tuân theo phân phó của Đông Phương giáo, tại hạ nguyện ý dùng toàn lực ủng hộ tiểu sư đệ tiếp nhận chức vị chưởng môn, chỉ cần các vị tuân thủ cam kết kia.” Chỉ cần sư phụ bình an, phái Hoa Sơn yên ổn, như vậy để tiểu sư đệ từng là nạn nhân lớn nhất làm
chưởng môn thì có tính là gì đâu.
Đan Vô Ngân gật đầu,
“Được rồi, vậy thì cứ như thế mà làm, a… sắc trời cũng không còn sớm, Lệnh Hồ thiếu hiệp cũng nên đi nghỉ sớm đi… Trước hết ngươi cứ quay về, còn công việc cụ thể ta sẽ để Bình Chi báo cho ngươi
khi đến thời điểm.”
Lệnh Hồ Xung sau khi gật đầu xoay người ly khai, giữa hai lông mày của gã mang theo vài phần nghi hoặc, vì sao
hắn luôn cảm thấy Đan tổng quản giống như đợi không kịp muốn đuổi
hắn đi thế này?
Lệnh Hồ Xung vừa rời khỏi, Đan Vô Ngân cũng
không kịp kiểm tra xem cửa có khóa chặt hay không, trực tiếp ngã
dài ra sau lưng ghế sau đó nhìn xuống hạ thân bên dưới vẫn đang
xiêm y xộc xệch, ngoài ra, bên dưới ấy, vẫn còn một người nữa, “Đông… Đông Phương, đứng lên!”
Thanh âm mơ hồ của Đông Phương Bất Bại từ dưới bàn truyền đến, “Không muốn.”
Đan Vô Ngân rất muốn kéo Đông Phương Bất Bại lên, thế nhưng lại bị động
tác của y khiến cho cả người mềm yếu vô lực, chỉ có thể nắm chặt tay cầm của chiếc ghế đang ngồi, thẳng đến khi khoái cảm tối hậu kia bộc phát…..
“A… Đông Phương!” Đan Vô Ngân ngửa đầu ra
phía sau, hầu kết trên cổ không ngừng di động khó khăn kềm nén
tiếng thét chói tai.
Đông Phương Bất Bại đắc ý cười, hơi gãi
nhẹ nơi nào đó của Đan Vô Ngân rồi mới đứng lên, dùng động tác tùy tiện nhưng lại khơi lên phong tình vạn chủng mà cử động
đầu lưỡi liếm sạch dịch thể khả nghi nơi khóe miêng, sau đó
uyển chuyển ngôi trên đùi của Đan Vô Ngân, đôi tay ôn thuần như
noãn ngọc thì khéo léo vòng qua cổ của hắn, “Phu quân, biểu
hiện của thiếp như thế nào?”
Đan Vô Ngân vẫn chưa thể phục
hồi lại từ kích thích mãnh liệt kia, phải qua hơn nữa ngày sau
mới khôi phục lại một điểm ý thức, một hơi đem Đông Phương Bất
Bại đang như có như không mê hoặc hắn lật người lại, sau đó ” Ba,
ba, ba” đánh mạnh vào cái mông nhỏ kia ba cái.
Đông Phương
Bất Bại đã bao giờ bị người khác đối đãi như thế, nếu không phải người động thủ là Đan Vô Ngân, chỉ sợ ngân châm của y đã sớm kết liễu đối phương. Nhưng cũng chính vì người động thủ là Đan Vô
Ngân nên y lại không hề cảm thấy tức giận, trái lại trong cơ
thể lại bùng lên một loại khoái cảm khác lạ, khiến y nhịn
không được phát ra tiếng rên rỉ, “A… Tử Khiêm, ngươi là đang muốn… làm gì?”
Đan Vô Ngân vừa ra tay đánh mông Đông Phương Bất Bại
xong liền hối hận, lập tức dùng tay nhẹ nhàng xoa nắn vuốt ve
địa phương vì bị đánh mà ửng đỏ kia, cử động như thế lại
càng khiến Đông Phương Bất Bại khó có thể ức chế, “Đông Phương, ngươi
không cần như vậy, ủy khuất ngươi ta sẽ đau lòng?” Giọng của Đan Vô
Ngân có chút khàn khàn, tuy rằng quá trình vừa rồi khiến hắn có
cảm giác vô cùng mãnh liệt, thế nhưng hắn cũng không hy vọng Đông Phương vì muốn lấy lòng hắn mà ủy khuất bản thân.
Đông Phương
Bất Bại ủy khuất cắn cắn làn môi, “Tử Khiêm, ngươi không thích sao?”
Trên đông cung đồ không phải đã vẽ là người được hầu hạ sẽ thật cao hứng sao, hừ, dám gạt ta, ngày mai ta sẽ phái người đến thiêu
sống cái gã vẽ ra quyển hoàng thư1 kia, Đông Phương Bất Bại hơi
nheo mắt lại.
Nhìn biểu tình Đông Phương Bất Bại như thế, Đan Vô Ngân đành thở dài đầu hàng, “Thích, làm như vậy khiến ta vô
cùng thoải mái, thế nhưng ta vẫn không thích ngươi làm như vậy.” Hắn
luôn cảm khiến Đông Phương phải làm việc đó là vô cùng ủy khuất
y.
Đông Phương Bất Bại từ trước đến nay luôn là Đan Vô Ngân nói
cái gì thì chính là cái đó, bởi vậy nhu thuận gật đầu, “Ừ, ta đã
biết.” Sau đó giơ lên hai mắt ướt át, “Tử Khiêm, ta còn muốn.”
Không đề cập tới cái này còn hoàn hảo, vừa nhắc đến đã khiến Đông Phương Bất Bại tức giận, vừa rồi rõ ràng y và Tử Khiêm
đang đùa giỡn rất vui vẻ, thế nhưng cái gã Lệnh Hồ Xung kia, đêm hôm
khuya khoắt mà còn không đi ngủ, lại chạy đến trước cửa phòng
người khác mà đi qua đi lại, khiến cho hai người bọn họ chỉ
đàn vội vã kết thúc, khiến y khó chịu muốn chết.
“Tử Khiêm ~.”
Thấy Đông Phương Bất Bại như vậy, Đan Vô Ngân đã biết nếu hắn tiếp
tục trêu đùa sẽ khiến đối phương nổi giận, vì vậy đành giơ tay đầu hàng, “Được rồi được rồi, phu nhân của ta, vi phu liền hầu hạ
ngươi ngủ!”
Tiếp theo, lại la một đêm không ngủ……
Sáng sớm hôm sau, bởi vì đêm qua tham vui đến tận lúc hừng đông mà cả Đông Phương Bất Bại lẫn Đan Vô Ngân đều ngủ đến khi mặt trời lên
cao mới rời giường, sau khi rửa mặt thay quần áo xong đi đến
nhà ăn thì thấy tất cả mọi người đã chờ ở đó, Tang tam nương
lại càng trực tiếp dùng ánh mắt mập mờ quét qua quét lại trên
người Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân.
Trong mấy ngày nay,
bởi vì trong lúc bọn họ thương nghị không ngừng đề cập đến 《 Tịch tà kiếm phổ 》 và 《 Quỳ hoa bảo điển 》, bởi vậy Tang tam nương đã sớm biết
nguyên lai Đông Phương Bất Bại vốn được cho rằng là kẻ nằm trên
lại bị vây phía dưới, sau khi trải qua kinh ngạc ngắn ngủi, Tang tam nương lại trở nên vô cùng hiếu kỳ với hỗ động của Đông
Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân trong lúc đó.
Trước đây, khi mọi
người đều cho rằng Đan Vô Ngân là người phía dưới, Tang tam nương
nghĩ nhất định là do sự ôn nhu của Đan Vô Ngân mới có thể đả động
Đông Phương Bất Bại, hiện tại xem ra, sự thật khẳng định không chỉ như vậy. Nàng nhạy bén thấy được vết tích trên cổ áo Đông Phương Bất Bại, trong mắt Tang tam nương lại càng thêm rực cháy ngọn lửa
kiên định, một ngày kia, nàng nhất định phải biết rõ ràng “ân oán tình cừu” trong lúc đó của Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân!
Cho dù đã không còn xa lạ, thế nhưng đối với ánh mắt xâm lược của
Tang tam nương Đan Vô Ngân vẫn thật sự ăn không tiêu, “Khụ khụ, Tang
tam tỷ, tỷ không dùng cơm sao?” Hiện tại đã trễ lắm rồi, bữa cơm này
đại khái không thể tính là điểm tâm.
“Ta nhìn các ngươi là đã
đủ no rồi.” Tang tam nương bất giác thốt ra, sau đó mới phản ứng
được che kín miệng, lập tức cúi đầu khoác lên một bộ dáng thục
nữ ăn nuống nhỏ nhẹ, không hề để ý đến mấy luồng ánh mắt
kinh ngạc đang chiếu thẳng vào nàng.
May là Đông Phương Bất
Bại và Đan Vô Ngân có tố chất tâm lý cũng vô cùng cường hãn,
nghe xong lời nói của Tang tam nương cả hai củng chỉ khựng lại
một chút, sau đó lắc đầu cười khổ, Tang tam nương dạo này….thực sự
là…
Điểm tâm qua đi, Lệnh Hồ Xung và Lâm Bình Chi tối qua đã
trở về cũng cùng quay trở lại, “Đông Phương giáo chủ, tại hạ
muốn biết rõ kế hoạch của mọi người.” Sau khi trải qua một đêm tự
hỏi, trong lòng Lệnh Hồ Xung bây giờ rất bình tĩnh.
——————Phân cách tuyến tâm tư Lệnh Hồ Xung——————-
Đêm qua tuy rằng khi nói chuyện với Đan Vô Ngân biểu tình của Lệnh Hồ Xung rất kiên định, thế nhưng trong lòng của gã vẫn tràn đầy bàng
hoàng, gã luôn cảm thấy mình làm như vậy là phản bội phái Hoa Sơn,
phản bội sư phụ. Thế nhưng nếu không làm như vậy, khi phái Hoa Sơn
phải đối đầu với một cường địch như Nhật Nguyệt thần giáo,
thì sợ rằng một ít nguyên khí mà phái Hoa Sơn phải thật vất
vả mới có thể hồi phục sẽ bị đánh tan hoàn toàn.
Đợi
đến khi tia sáng ban mai đầu tiên chiếu đến trên mặt Lệnh Hồ Xung, gã nhắm mặt yên lặng tỉ mỉ nghe thanh âm tràn ngập sức sống
và phấn chấn của đám đệ tử Hoa Sơn, cảm thụ toàn bộ bầu
không khí vui sướng bình yên của sông núi Hoa sơn thì trong lòng
lại yên tĩnh dị thường.
Tuy rằng gã biết sư phụ một lòng
muốn đem Hoa Sơn phát dương quang đại, thậm chí vì vậy mà không từ
thủ đoạn, thế nhưng làm sai vẫn là làm sai, không có lý do gì có thể dĩ che giấu sự thật này, đã sai lầm thì phải tiếp nhận sự trừng phạt, cho dù sư phụ là chưởng môn Hoa Sơn cũng không thể tránh
được.
——————Phân cách tuyến tâm tư Lệnh Hồ Xung——————-
“Trực tiếp ép Nhạc Bất Quần thoái vị là được rồi.” Đông Phương Bất Bại nói
rất nhẹ nhàng, đương sơ y đã đoạt được chức vị giáo chủ Thần
giáo như thế, tuy rằng hiện tại đã khối hận, thế nhưng phương
pháp này quả thực dùng rất tốt.
Lệnh Hồ Xung lộ vẻ khó xử, muốn gã chỉ kiếm về phía sư phụ thì thật sự gã không làm
được, “Đông Phương giáo chủ, liệu còn có biện pháp khác không?” Lệnh Hồ Xung cơ hồ là ôm tâm tư liều mạng mà hỏi.
“Có, Nhạc Bất
Quần chết.” Đông Phương Bất Bại nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại phảng
phất như y đặc biệt mong muốn Lệnh Hồ Xung có thể chọn lựa biện pháp
thứ hai.
Lệnh Hồ Xung cười khổ, “Đông Phương giáo chủ, tại hạ
đã biết, tại hạ sẽ phối hợp tiểu sư đệ ép sư phụ thoái vị.” Sau đó
Lệnh Hồ Xung nghiêm sắc mặt, “Thế nhưng, tại hạ cũng có yêu cầu.”
Ồ, lá gan không nhỏ, cũng rất thông minh, sau khi biết được điểm mấu chốt mới đưa ra yêu cầu, Đông Phương Bất Bại thiêu thiêu mi, ý bảo
Lệnh Hồ Xung nói tiếp.
“Đầu tiên, tại hạ mong rằng sau khi
tiểu sư đệ trở thành chưởng môn thì phải thật lòng suy tính vì Hoa Sơn, không nên làm bất cứ việc gì bất lợi cho phái Hoa Sơn.” Lệnh
Hồ Xung nói ra yêu cầu mà gã đã mất cả đêm để suy nghĩ.
“Thứ hai, ta sẽ thỉnh cầu Phong Thanh Dương sư thúc tổ tái xuất giám
sát tiểu sư đệ, nếu có một ngày tiểu sư đệ có ý định gây rối gì,
sư thúc tổ có quyền tước đoạt chức chưởng môn của hắn.”
Hai yêu cầu trên đều rất hợp lý, không hề quá phận, hơn nữa Đông Phương
Bất Bại muốn Lâm Bình Chi leo lên bảo tọa chưởng môn cũng không phải
là muốn lợi dụng phái Hoa Sơn để làm chuyện gì, bởi vậy rất thoải
mái đáp ứng. Chính vì vậy cũng khiến Lệnh Hồ Xung có thể thầm
thở dài một hơi, xem ra Nhật Nguyệt thần giáo đúng là thật sự không
có tính toán không tốt gì với phái Hoa Sơn.
Đông Phương
Bất Bại và Đan Vô Ngân từ trước đến nay đều hành sự theo lối sấm
rền gió cuốn, nếu đã quyết định xong kế hoạch, vậy thì cứ tức khắc thực hành là tốt rồi.
Lệnh Hồ Xung và Lâm Bình Chi lại lén
lút trở về Hoa Sơn, âm thầm không dấu vết liên lạc những đệ tử
có quan hệ tốt, chuẩn bị kế hoạch đoạt vị.
Đại đệ tử,
nhị đệ tử, tiểu đệ tử nổi bật nhất của phái Hoa Sơn đều đã kết
thành đồng minh, vì cùng một mục đích mà phấn đấu, điều này khiến cho
phái Hoa Sơn vốn cũng không phải đoàn kết như một khối đồng
thiết thoáng cái đã bị cạy ra rồi.
Đợi đến khi Nhạc Bất
Quần và Ninh Trung Tắc phát hiện mọi chuyện không đúng muốn vãn hồi
thì đã không còn kịp nữa, hơn bốn phần năm đệ tử phái Hoa sơn đã đi theo sau Lệnh Hồ Xung, Lao Đức Nặc và Lâm Bình Chi quỳ gối
trước cửa phòng của Nhạc Bất Quần thỉnh cầu y thoái vị. Mà
một phần năm đệ tử còn lại trung thành với Nhạc Bất Quần đang gắt gao bảo vệ xung quanh y, căm tức nhìn những …kẻ phản bội
đang ở bên ngoài.
“Xung nhi, Lao Đức Nặc, Bình Chi, vì sao?”
Nhạc Bất Quần cảm thấy rất đau lòng, ba đệ tử bản thân y coi trọng,
tín nhiệm nhất lại đều liên thủ đối phó bản thân.