Xung nhi, Lao Đức Nặc, Bình Chi, vì sao?” Nhạc Bất Quần cảm thấy rất đau lòng, ba đệ tử bản thân y coi trọng, tín nhiệm nhất lại có thể liên thủ đối phó bản thân.
Thấy biểu tình thất vọng của Nhạc Bất Quần,
trên mặt của Lệnh Hồ Xung cũng vụt thoáng qua vẻ bất nhẫn, thế nhưng
biểu tình đó trong nháy mắt đã tiêu thất, bị gã che giấu thật sâu dưới
đáy lòng, “Sư phụ, là người đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, nếu chúng
ta còn không ngăn cản người, vả phái phái Hoa Sơn ta ắt hẳn sẽ lâm
nguy.” Lệnh Hồ Xung thở dài, mấy hôm nay gã bất đắc dĩ cùng Lao Đức Nặc
và Lâm Bình Chi cấp tốc lôi kéo phe cánh, vốn bản thân gã cho rằng
chuyện này sẽ rất khó khăn, sẽ nhượng gã có thêm một ít thời gian sắp
xếp cho sư phụ, sư mẫu, nhưng thật sự không ngờ trong thời gian ngắn
ngủi như vậy, phần lớn đệ tử Hoa Sơn đã cúi đầu nghe lệnh bọn hắn. Lệnh
Hồ Xung không khỏi may mắn vì mình đã kịp thời phát hiện và lựa chọn
đúng cách giải quyết, nếu gã chần chờ thêm một đoạn thời gian nữa, sợ
rằng chỉ dựa vào hai người Lao Đức Nặc và Lâm Bình Chi đã có thể phái
Hoa Sơn nháo đến trời long đất lở rồi.
Ninh Trung Tắc so với Nhạc Bất Quần càng không thể khống chế được tâm tình hơn, xoay người lại rút ra bảo kiếm, “Xung nhi, ngươi không hối hận sao.” Ninh Trung Tắc nhìn
gã đệ tử mà từ trước đến nay nàng vẫn xem như con trai ruột, hỏi một câu cuối cùng.
“Sư nương, ta không thể mở to mắt nhìn cơ nghiệp trăm năm của phái Hoa Sơn hủy ở trên tay sư phụ.” Đối với sư nương luôn yêu
thương mình, bây giờ phải đối mặt chỉ kiếm về nhau, trong lòng Lệnh Hồ
Xung nổi lên hàng loạt đau đớn chua xót, hết thảy những chuyện này đều
là vì… cái gì…
“Những tên xấu xa này, tránh ra, để ta đi vào!”
Bên ngoài tiểu viện bị đám người Lệnh Hồ Xung bao vây chặt chẽ, bỗng
nhiên truyền đến tiếng cãi vã, là giọng của Nhạc Linh San!
Lệnh
Hồ Xung khựng lại, sau đó nghe được Lao Đức Nặc phân phó, “Để tiểu sư
muội vào đi, cũng để cho nàng nhìn rõ phụ thân mà nàng luôn sùng bái đến tột cùng là loại người như thế nào.” Sau đó Nhạc Linh San quần áo xốc
xếch, vẻ mặt lo lắng chạy vọt vào.
Sau khi Nhạc Linh San nhìn
thấy ba người đang đứng đối lập với Nhạc Bất Quần và Ninh Trung Tắc,
nàng trợn to hai mắt khó có thể tin hét lêm, “Đại sư huynh, nhị sư
huynh, tiểu Lâm tử, các ngươi đang làm gì?” Thấy người ca ca mà mình đã
từng yêu, từng kính trọng nhất cùng vị hôn phu hiện tại lại cùng nhau
đối phó phụ mẫu mình, Nhạc Linh San nhất thời cảm thấy như đất trời rung chuyển, thế giới này bị làm sao vậy, đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra?
“Tiểu sư muội!” Thấy biểu tình của Nhạc Linh San, Lệnh Hồ Xung lo lắng tiến
lên muốn đỡ lấy thân hình có chút run rẩy của nàng, thế nhưng vừa chạm
đến lại bị nàng đẩy ra, “Cút ngay, tên phản đồ người không được đụng vào ta!” Trong mắt Nhạc Linh San hàm chứa nước mắt chạy phía sau Nhạc Bất
Quần và Ninh Trung Tắc, cũng giống như phụ mẫu nàng rút kiếm chỉ vào đám người Lệnh Hồ Xung.
“Vi sư tự nhận đối đãi các ngươi không tệ,
các ngươi tại sao muốn phản bội ta.” Nhạc Bất Quần hiện tại đã bình tĩnh lại, đem Nhạc Linh San và Ninh Trung Tắc bảo vệ phía sau, sau đó chất
vấn ba người Lệnh Hồ Xung.
Người đầu tiên nói chuyện là Lâm Bình
Chi, “Sư phụ, nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm. Người
nghĩ rằng ta không biết năm đó khi Lâm gia ta bị diệt môn, giữa lúc ta
bị Mộc Đà Phong truy sát thì lại có thể “xảo ngộ” cùng mọi người chính
là kết quả do sư phụ tỉ mỉ an bày sao? Người nghĩ rằng ta không biết
người khổ tâm tính toán muốn chiếm lấy 《 Tịch tà kiếm phổ 》 của Lâm gia
sao? Người thật sự nghĩ rằng ta không biết người đem sư tỷ gả cho ta là
vì muốn ta tự nguyện đem 《 Tịch tà kiếm phổ 》 giao cho người sao?”
Nhạc Linh San vẫn còn quá trẻ, tuy nàng biết mình phụ thân mình rất có hứng
thú với đồ vật gì đó của Lâm Bình Chi, nhưng nàng luôn cho rằng mạng của Lâm Bình Chi là do bọn họ cứu, phụ thân muốn Lâm Bình Chi dâng tặng cái gì đó cũng không có gì quá đáng. Thế nhưng Ninh Trung Tắc thì không
giống nàng.
Là sư muội của Nhạc Bất Quần, sư huynh nàng biết 《
Tịch tà kiếm phổ 》 nàng làm sao có thể không biết, nghĩ tới câu nói lưu
truyền trên giang hồ kia “Muốn luyện thần công, trước phải tự cung”, lại nghĩ tới mấy ngày nay, ngay cả lúc ngủ Nhạc Bất Quần đều mặc trung y,
những cử chỉ thân mật ngày xưa giữa phu thê cũng không xảy ra nữa, sắc
mặt nàng kịch biến, quay đầu nhìn về phía Nhạc Bất Quần đang mặt xám mày tro, “Sư huynh, người…” Thực sự luyện 《 Tịch tà kiếm phổ 》 sao…
Nhạc Bất Quần ngàn tính vạn tính nhưng cũng không tính ra được tên tiểu đệ
tử Lâm Bình Chi luôn mặc y xoa nắn này lại có thể hiểu rõ việc năm đó
đến thế, hơn nữa hắn còn có thủ đoạn có thể bức bách y đến hoàn cảnh
này. Nhìn những ánh mắt khinh thường của đám đệ tử đang đứng đối diện,
cùng vẻ mặt sửng sốt khó tin của những đệ tử đang đứng cạnh y, Nhạc Bất
Quần biết, đại thế đã mất.
Làm chưởng môn phái Hoa Sơn, lại có
thể hèn hạ lừa gạt loại công pháp tà ma từ trong tay đồ đệ, thậm chí còn không chút do dự tu luyện, nếu chuyện này truyền tới tai của người
giang hồ chẳng khác nào hung hăng giáng một cái tát vào thể diện của
phái Hoa Sơn. Nguyên lai kiếm pháp của Hoa Sơn, một trong Ngũ Nhạc kiếm
phái lại không sánh bằng võ công của đám tà ma ngoại đạo, bằng không
chưởng môn phái Hoa Sơn vì sao phải bất chấp tất cả để lừa gạt về mà tu
luyện.=
Nhìn thái độ của Ninh Trung Tắc đã bầu bạn bên mình mấy
thập niên, Nhạc Bất Quần thở dài thật sâu, y không hề hối hận với những
việc đã làm, thế nhưng y vẫn cảm thấy có lỗi với người phụ nữ đã là sư
muội của y, là thê tử, cũng là mẫu thân của con gái y.
Nhạc Bất
Quần lấy hết dũng khí muốn kéo tay của Ninh Trung Tắc, thế nhưng Ninh
Trung Tắc lại theo bản năng né tránh khiến y phải ngượng ngùng thu tay
về. Trong mắt Nhạc Bất Quần hiện lên một tia thương tâm nhưng rất nhanh
liền che giấu xuống, “Như vậy, Xung nhi, Lao Đức Nặc, các ngươi tại sao
phản bội ta?” Mặc dù biết bản thân nhất định phải thua, thế nhưng Nhạc
Bất Quần vẫn có chút không cam lòng, nếu như không có bọn họ, chỉ dựa
vào một mình Lâm Bình Chi nhất định sẽ không có khả năng bức mình vào
hoàn cảnh thế này.
Huống hồ y tự nhận không làm gì có lỗi với
Lệnh Hồ Xung và Lao Đức Nặc, vì sao bọn họ lại cùng Lâm Bình Chi đối phó bản thân, lẽ nào tình nghĩa sư đồ nhiều năm như vậy lại kém thời gian ở chung ngắn ngủi của bọn họ và Lâm Bình Chi sao.
“Sư phụ, ta thật thích tiểu sư đệ, nguyên bản ta chỉ muốn ở bên cạnh nhìn hắn hạnh phúc
là tốt rồi, thế nhưng không ngờ rằng người lại làm ra loại chuyện này,
người đã làm cho ta quá thất vọng rồi!” Lao Đức Nặc vô cùng đau đớn nói, Lâm Bình Chi nghe mà thân hình lại run nhè nhẹ. Tất cả mọi người đều
cho rằng Lâm Bình Chi cảm động vì sự chân thành của Lao Đức Nặc mà không biết Lâm Bình Chi đang nhịn cười rất vất vả, Đan tổng quản bịa lý do
này thật sự là…
Mà lý do của Lệnh Hồ Xung rất chân thực cũng rất
đơn giản, “Sư phụ, người năm lần bảy lượt lợi dụng Nhật Nguyệt thần
giáo, bắt Nhật Nguyệt thần giáo phải chịu tiếng xấu thay cho người, đến
giờ đã khiến Đông Phương Bất Bại rất giận rồi, Doanh Doanh từng lén
truyền tin tức cho ta, nàng nói Nhật Nguyệt thần giáo đã chuẩn bị xong
kế hoạch giáo huấn phái Hoa Sơn. Sư phụ, nếu chúng ta đối đầu cùng Nhật
Nguyệt thần giáo, thật không khác gì lấy trứng chọi đá.” Tuy rằng nói ra những lời như thế khiến cho bản thân có vẻ rất nhu nhược, nhưng Lệnh Hồ Xung biết Nhật Nguyệt thần giáo tuyệt đối có thực lực này.
Lệnh
Hồ Xung trước đây đã từng đi qua Hắc Mộc Nhai, lúc đó gã đã rất ngạc
nhiên trước cách thức tổ chức nghiêm mật, thưởng phạt phân minh của Nhật Nguyệt thần giáo, còn có sự sùng bái cuồng nhiệt đối với Đông Phương
Bất Bại của toàn thể giáo chúng, hơn nữa Đông Phương Bất Bại còn là võ
lâm đệ nhất cao thủ. Bởi vậy nếu Nhật Nguyệt thần giáo thật sự muốn tính toán với phái Hoa Sơn, bọn hắn phải thua không thể nghi ngờ, gã tuyệt
đối không thể mở to mắt nhìn sư phụ đem phái Hoa Sơn đẩy vào hố lửa, trở thành công cụ để Nhật Nguyệt thần giáo giết gà dọa khỉ.
Nhạc Bất Quần cười khổ, đây chính là lý do mình bị phản bội sao, mình bây giờ sợ rằng đã bị mọi người xa lánh rồi.
Bỗng nhiên, Nhạc Bất Quần cảm thấy bàn tay bị người nắm lấy, y cúi đầu nhìn
thì thấy một bàn tay vô cùng quen thuộc, bàn tay kia đã từng trơn mềm
nhẵn nhụi, sau lại vì y mà xuất hiện từng đạo, từng đạo vết chai, “Sư
muội.” Trong sát na, đáy lòng của Nhạc Bất Quần nổi lên vô hạn nhiệt
huyết, y vẫn không đơn độc!
Vừa rồi khi Ninh Trung Tắc tránh né
tay của Nhạc Bất Quần, khi thấy ánh mắt bị tổn thương của y liền lập tức hối hận, nàng không phải là cố ý né tránh, đó chẳng qua là do nàng vẫn
còn chìm trong khiếp sợ mà vô thức phản ứng. Hiện tại thấy biểu tình tâm như tro tàn của Nhạc Bất Quần, Ninh Trung Tắc vô cùng đau lòng, người
đã từng là sư huynh hăng hái, là phu quân đáng tin cậy của nàng, hiện
tại chỉ là một nam nhân đáng thương bị người bên cạnh mình phản bội. Tuy rằng Ninh Trung Tắc biết rõ, lỗi lầm lớn nhất là do Nhạc Bất Quần gây
ra, thế nhưng nàng vẫn không nhịn được ném cho ba người Lệnh Hồ Xung một ánh mắt phẫn hận.
“Bây giờ các ngươi muốn thế nào?” Cầm tay của
Ninh Trung Tắc, Nhạc Bất Quần đột nhiên cảm giác được tình huống hiện
tại cũng không khiến cho người ta phải tuyệt vọng đến vậy, tối thiểu,
vẫn còn có người cam tâm ở lại bầu bạn cùng y.
Nhìn Nhạc Bất Quần vừa từ trạng thái chán nản tỉnh lại, trong lòng Lệnh Hồ Xung âm thầm
vui vẻ, mặc dù đã đi tới bước này, thế nhưng gã tuyệt đối không hy vọng
sư phụ của mình không thể gượng dậy nổi, “Sư phụ, thỉnh người thoái vị,
cứ để tiểu sư đệ kế thừa phái Hoa Sơn, hắn nhất định có thể đem khí thế
của phái Hoa Sơn phát dương quang đại.”
“Hừ, Xung nhi, thật không ngờ ngươi đã lớn như vậy nhưng vẫn quá ấu trĩ, ngươi cho rằng Lâm Bình
Chi xem ta như kẻ thù sẽ có thể thật lòng suy nghĩ vì phái Hoa Sơn sao.” Thật không ngờ Lệnh Hồ Xung sẽ để cho Lâm Bình Chi nhậm chức chưởng
môn, Nhạc Bất Quần có chút cảm giác hận sắt không thành thép mà mắng gã.
“Nếu như là do ta đảm bảo thì sao?” Nhạc Bất Quần kinh ngạc xoay đầu lại,
“Phong Thanh Dương, Phong sư thúc tổ!” Vì sao sư thúc tổ sẽ đồng ý để
Lâm Bình Chi làm chưởng môn chứ, chẳng lẽ người không quan tâm đến tiền
đồ của phái Hoa Sơn? Nếu đem phái Hoa Sơn giao cho Lâm Bình Chi, nhở hắn đem toàn bộ oán thù tích tụ trút lên các đệ tử Hoa Sơn thì phải làm sao bây giờ!
Phong Thanh Dương từ chỗ Lệnh Hồ Xung đã biết rõ những
chuyện tốt của Nhạc Bất Quần, nghĩ đến việc lão đã tường vô cùng xem
trọng Nhạc Bất Quần, Phong Thanh Dương thất vọng nhíu mày, “Bất Quần,
sau này ngươi cứ theo ta ra hậu sơn tu hành đi, ngươi quả thực cần phải
hảo hảo mà tu thân dưỡng tính tình! Những chuyện khác ngươi không cần lo lắng.”
Đối mặt với vị tiền bối có bối phận cao nhất Hoa Sơn hiện nay, hơn nữa trên giang hồ Phong Thanh Dương cũng có thể xem là nhân
vật đức cao vọng trọng, Nhạc Bất Quần không dám phản đối chút nào, đành
cung kính lên tiếng trả lời, “Dạ, sư điệt đã rõ”
Sau đó Phong
Thanh Dương nói với Lâm Bình Chi đang đứng ở một bên, “Lão nhân ta mặc
kệ trong lòng các ngươi đang nghĩ cái gì, thế nhưng ngươi đã làm chưởng
môn phái Hoa Sơn thì phải dùng tính mạng của ngươi mà bảo hộ phái Hoa
Sơn, bằng không chớ trách lão nhân ta không khách khí!” Đợi khi Lâm Bình Chi trịnh trọng cam kết xong, Phong Thanh Dương mới mang theo Nhạc Bất
Quần và Ninh Trung Tắc còn có Nhạc Linh San một mực muốn đi theo ly khai nội viện phái Hoa Sơn.
Đám người Lệnh Hồ Xung rõ ràng không ngờ
Nhạc Bất Quần có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, hai mặt nhìn nhau, vốn bọn
họ còn cho rằng nhất định sẽ có một hồi ác chiến.
Phong Thanh
Dương mang theo một nhà ba người Nhạc Bất Quần đi tới sơn động lão vẫn ở thường ngày, để hai mẫu tử Ninh Trung Tắc ở lại dọn dẹp sơn động, Phong Thanh Dương dẫn Nhạc Bất Quần lên đỉnh Hoa Sơn quan sát toàn bộ dãy Hoa Sơn, “Bất Quần, ngươi như thế nào lại có thể khinh địch như thế, có thể ngoan ngoãn theo lão đầu tử này lên đây?” Lão và bọn Lệnh Hồ Xung thật
ra cũng bất ngờ như nhau, ban đầu lão thậm chí còn dự định dùng vũ lực
trấn áp Nhạc Bất Quần, thế nhưng thật không ngờ…
Nhạc Bất Quần
nhắm mắt lại cảm thụ gió núi phơ phất, “Sư thúc tổ, người có biết chuyện giữa Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân không.”
Phong Thanh
Dương sửng sốt, không biết Nhạc Bất Quần tại sao muốn nói đến chuyện
này, bằng quan hệ của lão và Nhậm Ngã Hành, tự nhiên là biết chuyện của
bọn họ.
“Ta biết.” Phong Thanh Dương quyết định lấy bất biến ứng
vạn biến, từ trong nội tâm lão vẫn cho rằng Nhạc Bất Quần cũng không
phải một người xấu, chẳng qua là nhất thời bị quyền lợi che mờ lý trí mà thôi.
“Sư điệt đã từng không thể hiểu được tại sao Đông Phương
Bất Bại hội cam nguyện hầu hạ dưới thân một kẻ mà dù xét thân phận hay
võ công đều thấp hơn y rất nhiều như Đan Vô Ngân, thế nhưng, từ khi sư
điệt tu luyện 《 Tịch tà kiếm phổ 》 lại phát hiện, loại cảm giác chân
thành đó thật sự khiến kẻ khác mê muội” Trên gương mặt của Nhạc Bất Quần hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm mà đã vài thập niên y đã đánh mất. (Mợ!
khi đọc lướt qua đoạn này mèo cứ ngỡ ổng nói đến cảm giác ấy ấy với đàn
ông, làm giật cả mình Σ( ° △ °|||) nên khi edit mèo mới phải thêm chữ
chân thành đấy mọi người ạ, các bạn cứ thử bỏ chữ chân thành ra xem
( ̄□ ̄;)!!)
“Sư thúc tổ, người biết không, sư điệt đã từng cho rằng chỉ có quyền lực tuyệt đối, địa vị tối cao mới là những thứ một hảo hán cần phải truy cầu, vì vậy những năm gần đây, sư điệt đã không tiếc tất
cả miệt mài theo đuổi những thứ…. loạn thất bát tao ấy. Mặc dù đến tận
khoảng khắc cuối cùng sư điệt vẫn chưa từng chân chính đạt được, thế
nhưng sư điệt vẫn chưa từng hối hận.” Thấy thái độ không tán đồng của
Phong Thanh Dương, Nhạc Bất Quần lại cười đến rất vui vẻ.
“Thế
nhưng, ngày hôm nay, ta bỗng nhiên hiểu vì sao Đông Phương Bất Bại sẽ
cùng cái người tên Đan Vô Ngân kia cùng một chỗ. Thứ mà y sở cầu bất quá là chỉ là một phần ấm áp, một phần chân tình, còn có một người vô luận
lúc nào, vô luận đúng sai đều kiên định đứng ở bên cạnh y. Chỉ như thế,
không hơn.” Sau đó Nhạc Bất Quần quay đầu mỉm cười nhìn hai người đang
vì mình bận trước bận sau trong sơn động. Đó là thê tử của y, là nữ nhi
của y, là sự ấm áp duy nhất mà y cần.
“Cả đời Nhạc Bất Quần này
có hai người như thế, còn có thể cảm thấy chưa đủ hay sao. Trung tắc kỳ
thực luôn luôn thích cuộc sống yên tĩnh, hiện tại có thể sống như thế
này, cũng rất tốt” Nhớ tới vừa rồi tuy rằng Ninh Trung Tắc và Nhạc Linh
San có chút không dám tin tưởng trượng phu, phụ thân của các nàng lại có thể lừa gạt các nàng làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, thế nhưng các
nàng vẫn không hề do dự đứng bên cạnh y, dùng vũ khí hướng về những
người mà các nàng đã từng xem như nhi tử, ái nhân.
Phong Thanh
Dương thấy Nhạc Bất Quần thực sự đã hiểu ra được, thì có chút cảm khái,
“Lẽ nào tà công kia lại có thể thay đổi bản tân của con người sao, Đông
Phương Bất Bại là như thế, ngươi cũng là như thế.” Bất quá như vậy không phải rất tốt sao, Phong Thanh Dương không dám tưởng tượng nếu không có
lựa chọn của Ninh Trung Tắc và Nhạc Linh San, liệu Nhạc Bất Quần sau khi tu luyện 《 Tịch tà kiếm phổ 》 vừa rồi có thể hay không cùng bọn Lệnh Hồ Xung quyết một trận cá chết lưới rách, khiến cho toàn bộ phái Hoa Sơn
máu chảy thành sông.
“Có trung tắc và Linh San ở đây chính là phúc khí của phái Hoa Sơn.” Phong Thanh Dương cảm thán.
“Càng là phúc khí của ta.” Đến tận bây giờ, Nhạc Bất Quần đã hoàn toàn trở về bộ dạng khoát đạt năm đó đã nắm giữ phương tâm1 của Ninh Trung Tắc, “Sư tổ, kỳ thực sư điệt đột nhiên cảm giác được, có thể vợ con đề huề toàn
gia hảo2 cũng đã là một việc rất khiến người thỏa mãn.”
Phong
Thanh Dương có chút im lặng nhìn Nhạc Bất Quần bỗng nhiên biến đổi từ
một kẻ kiêu hùng chí khí ngút trời thành có thê có nữ vạn sự đủ, bỗng
nhiên có chút không thể thích ứng…
——————————————————————-
Trên chốn giang hồ người người xôn xao, ngay khi tin tức chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần trong võ lâm đại hội dũng thắng quần hùng trở thành
tân minh chủ của Ngũ nhạc kiếm minh vẫn còn chưa hạ nhiệt thì lại xảy ra một đại sự. Chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần chỉ bảy ngày sau khi
trở thành minh chủ Ngũ nhạc kiếm liền thoái vị nhượng hiền, đem bảo tọa
chưởng môn phái Hoa Sơn và minh chủ Ngũ nhạc kiếm nhường cho tiểu tử Lâm Bình Chi, quyết định này chiếm được sự ủng hộ của tất cả mọi người trên dưới phái Hoa Sơn.
Vì để tránh thêm nhiều phức tạp, Lâm Bình Chi cũng không dựa theo lệ cũ từ trước tổ chức đại điển nhậm chức, càng
không muốn mời chưởng môn các đại phái đến Hoa Sơn góp vui, mà là mượn
cớ vì chưởng môn tiền nhiệm vẫn còn tại thế nên vạn sự đều đơn giản
khiên tốn, lặng lẽ vô thanh mà hoàn thành chuyển giao chức vị, trở thành một trong vài người có quyền thế nhất trong võ lâm.
“Tiểu Lâm
tử, không, Lâm chưởng môn, phái Hoa Sơn về sau giao cho đệ, mong rằng đệ có thể tuân thủ lời hứa, đem phái Hoa Sơn phát dương quang đại.” Bởi vì Nhạc Bất Quần đang vội vàng cùng Ninh Trung Tắc bồi dưỡng tình cảm vợ
chồng mà không thể đến, Nhạc Linh San đại biểu Nhạc Bất Quần đến đây xem lễ, nàng nhìn Lâm Bình Chi khí thế dâng cao thiếu chút nữa nhịn không
được mà rơi lệ.
Từ ngày nàng hiểu rõ ân oán giữa phụ thân mình và Lâm Bình Chi, nàng cũng đã hiểu được mình và Lâm Bình Chi là không thể, còn với đại sư huynh Lệnh Hồ Xung, bởi vì ban đầu mình không kiên định, cho dù bây giờ đại sư huynh vẫn yêu nàng như cũ, thế nhưng nàng cũng không
có mặt mũi hưởng thụ sự quan tâm của gã. Con đường duy nhất của nàng
hiện tại chính là cùng phụ mẫu ẩn cư, hoặc là, có một ngày, nàng có thể
lần nữa gặp gỡ một người chân chính yêu thương nàng, cùng người đó bên
nhau cả đời.
Lâm Bình Chi vốn cũng không đem lỗi lầm của Nhạc Bất Quần đổ lên trên người Nhạc Linh San, nên đối với Nhạc Linh San cũng
không có địch ý gì, hắn thậm chí đã từng thật lòng yêu thích nàng. Hiện
tại tuy rằng yêu thích ban đầu đã không còn nữa, thế nhưng ở tận đáy
lòng của hắn, Nhạc Linh San vẫn là một nữ nhân vô cùng đặc biệt.
Lúc này, thấy nàng đã không còn hư vinh cũng như sự vô tri như như trước,
trong lòng hắn cũng vui mừng không ít, tự xem mình như một vị đại ca mà
xoa xoa đầu Nhạc Linh San, “Phải thật vui vẻ, ai dám khi dễ tỷ, tỷ cứ
tới tìm ta, ta nhất định sẽ đánh cho hắn tè ra quần!”
“Ha ha.”
Nhạc Linh San nín khóc mỉm cười, đã từng có lúc, nàng niên thiếu ham vui muốn trở thành người dạy võ cho Lâm Bình Chi, khi đó nàng đã nói những
lời ngây thơ vô tri như thế với hắn, không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ ràng
như vậy.
“Tiểu Lâm tử, đệ nhất định phải hạnh phúc!” Nhạc Linh San lau đi nước mắt trên mặt, sau đó thật lòng nói với Lâm Bình Chi.
“Ta sẽ, tỷ cũng phải hạnh phúc.” Lâm Bình Chi biết trong lòng của hắn và
Nhạc Linh San đều có một cái bóng, vì vậy hai người bọn họ sẽ không có
khả năng đến với nhau, tình yêu chân chính là ở đúng thời điểm gặp được
đúng người, mà bọn họ dù đã tìm được nhau, nhưng lại không đúng thời
điểm mất rồi.
Nhìn Lâm Bình Chi ở giữa vòng vây của đám đông đệ
tử Hoa Sơn từ từ rời khỏi, Nhạc Linh San nỗ lực giương khóe môi, nàng
cũng nên trở về thôi.
—————————————–
Một nhà ba người của Nhạc Bất Quần hiện tại ở trong sơn động, Nhạc Bất Quần đang cố gắng vắt hết óc lấy lòng sư muội của mình.
“Sư muội, muội xem bó hoa này, muội có thích không?” Ninh Trung Tắc vốn
đang chỉnh lý những vật dụng hằng ngày, nhưng vừa thấy Nhạc Bất Quần
tiến đến liền xoay người sang hướng khác. Ngày hôm trước mọi chuyện xảy
ra quá đột ngột, nàng vẫn chưa kịp giáo huấn tên ngu ngốc này, hiện tại, hừ. nàng không phải chỉ biết có võ công!
Nhạc Bất Quần tự biết
đuối lý vội vàng đi tới bên kia, sau đó ở trước mặt Ninh Trung Tắc lấy
ra một bó hoa tươi được y giấu sau lưng đưa đến trước mặt nàng.
Ninh Trung Tắc đang nghĩ cho dù thế nào cũng phải lạnh nhạt với Nhạc Bất
Quần vài ngày, cho y biết mình cũng không phải dễ trêu chọc, thế nhưng
khi nhìn đến bó hoa này lòng của nàng bỗng nhiên mềm nhũn ra.
Ký ức của Ninh Trung Tắc bất chợt quay về hơn ba mươi năm trước.
Đã từng có lúc, Nhạc Bất Quần không phải chưởng môn phái Hoa Sơn, Ninh
Trung Tắc cũng không phải nhạc phu nhân. Ngày đó, sư huynh muội hai
người lén giấu sư phụ cùng nhau chạy đến bên cạnh vách núi đùa giỡn,
Ninh Trung Tắc chợt nhìn thấy một bụi hoa dại bên cạnh vách núi.
“Sư huynh, huynh xem, hoa thật đẹp nha!” Nữ hài tử thiên tính yêu hoa, Ninh Trung Tắc cũng không ngoại lệ, nàng nhìn chằm chằm bụi hoa đó giống như muốn đem chúng ăn luôn vậy.
Lúc đó Nhạc Bất Quần vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, thấy sư muội thích liền không nói hai lời thả bội
kiếm trong tay xuống, chạy đến bên cạnh vách núi bám vào một nhánh cây
vươn ra, nhoài người ra xa hy vọng có thể hái bụi hoa đó xuống cho sư
muội.
“Sư huynh, cẩn thận!” Ninh Trung Tắc không kịp
ngăn cản hành động lỗ mãng của Nhạc Bất Quần, chỉ có thể ở bên cạnh lo
lắng nhắc nhở.
Thân thủ của Nhạc Bất Quần vô cùng linh
hoạt, một chiêu hầu tử vớt trăng đã đem bụi hoa hái xuống, một tay bám
vào cành cây một tay giơ cao bụi hoa đắc ý vẫy vẫy với Ninh Trung Tắc,
mà Ninh Trung Tắc cũng vui vẻ vừa vỗ tay vừa nhảy nhót.
Nhạc Bất Quần đang đắc ý vênh váo nên không phát hiện nhánh cây dần dần
không chịu nổi thể trọng của y, bắt đầu từ từ nghiêng xuống dưới.
Chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, nhánh cây Nhạc Bất Quần đang đứng chợt gãy ngang!
Cũng may Nhạc Bất Quần phản ứng linh hoạt, nhanh chóng bắt được thân cây nên không có rơi xuống mà cứ như vậy treo người giữa vách đá, còn đoạn cành cây kia thì nhanh chóng rơi xuống, thẳng đến khi hoàn toàn mất hút cũng không nghe được thanh âm chạm đất, khiến Nhạc Bất Quần và Ninh Trung
Tắc cả người đều toát đầy mồ hôi lạnh.
Nhạc Bất Quần dù
sao vẫn còn trẻ, tuy rằng y bắt được thân cây, thế nhưng cánh tay phải
non nớt đã dần dần không kiên trì nổi, tay trái thì vẫn còn nắm chặt bụi hoa khiến y suýt mất mạng.
Ninh Trung Tắc vội đến nước
mắt cũng chảy ra, “Sư huynh, huynh ném bó hoa kia đi, nhanh chóng lên
đây trước đã.” Nếu như sư huynh dùng hai tay, khẳng định có thể mượn sức trèo lên.
Thế nhưng không nghĩ tới Nhạc Bất Quần quật
cường lắc đầu, bàn tay nắm hoa càng siết chặt hơn, cho dù tay phải đã
sắp không chịu nổi cũng nhất quyết không thả ra.
Thấy
không thuyết phục được Nhạc Bất Quần, Ninh Trung Tắc không thể làm gì
khác hơn là cố gắng nhanh chóng nghĩ biện pháp, nàng thấy bên cạnh có
cái giỏ trúc, linh cơ khẽ động, nhanh chóng dùng dây leo buộc vào cái
giỏ, sau đó thả xuống vách núi, “Sư huynh, huynh đặt hoa vào trong giỏ,
rồi dùng hai tay trèo lên.”
Nhạc Bất Quần lúc này mới
cẩn thận đem hoa bỏ vào giỏ trúc, sau đó còn từ bên vách đá đào ra một
khối đất nhỏ đặt nhẹ lên trên, phòng ngừa hoa bị gió thổi đi.
Đợi đến khi Nhạc Bất Quần thiên tân vạn khổ trèo lên khỏi vách núi, Ninh
Trung Tắc tùy ý vứt bó hoa sang bên cạnh, nhanh chóng rút khăn tay giúp
Nhạc Bất Quần băng bó vết thương, sau đó ôm chầm lấy y vừa khóc vừa
cười
Bó hoa kia được Ninh Trung Tắc cẩn thận làm thành hoa
khô bỏ vào túi thơm vẫn luôn mang theo bên người, từ trước đến nay chưa
từng đánh mất.
Mà bó hoa hôm nay Nhạc Bất Quần đưa cho Ninh Trung Tắc cùng bó hoa trong trí nhớ kia giống nhau như đúc, khiến Ninh Trung
Tắc không nhịn được mà rơi lệ.
“Sư huynh, huynh còn nhớ rõ.” Ninh Trung Tắc rất muốn ngăn nước mắt tuôn trào thế nhưng lại hoàn toàn thất bại, cuối cùng cũng không thể đè nén được nữa, tùy ý để Nhạc Bất Quần
ôm vào liễu lòng.
“Huynh vẫn nhớ kỹ, bao nhiêu năm nay chưa từng
lãng quên.” Nhạc Bất Quần biết, thê tử của mình sở dĩ tức giận đến như
vậy không chỉ bởi vì y đã gây ra rất nhiều chuyện, mà còn giận y không
biết tự quý trọng chính mình, giận y ngu ngốc đến mức làm ra những hành
động tự tổn thương bản thân như thế.
Ninh Trung Tắc nghe được lời nói của Nhạc Bất Quần, bao nhiêu ủy khuất khó chịu trong lòng nàng lại
mãnh liệt trỗi dậy, nàng nhào vào trong lòng Nhạc Bất Quần lớn tiếng
khóc lên.
Nhìn tư thế ỷ lại làm nũng mà từ sau khi lấy mình sư
muội vẫn chưa hề thể hiện qua, lòng của Nhạc Bất Quần lại càng thêm mềm
mại. Mấy năm nay, y đúng là bị mỡ heo che mắt mà, đã bao lâu rồi gã chưa thật lòng quan tâm đến thê tử của mình, người yêu của mình, “Trung tắc, mấy năm nay ủy khuất muội rồi.” Nhạc Bất Quần ôn nhu nói, cả đời này,
người y thiếu nợ nhiều nhất chính là thê tử của mình.
Ninh Trung
Tắc hơi hơi lắc đầu, “Sư huynh, chỉ cần huynh vui vẻ, ta phải chịu đựng
điều gì cũng không đáng kể.” Đối với Ninh Trung Tắc mà nói, trượng phu
Nhạc Bất Quần và nữ nhi Nhạc Linh San chính là hai người trọng yếu nhất
trong sinh mệnh của nàng, vì hai người bọn họ, nàng có thể trả giá bất
cứ điều gì.
Sau khi Nhạc Linh San dự lễ nhậm chức trở về, nhìn
thấy khung cảnh ấm áp của phụ mẫu giữa sơn động âm u này thì khẽ mỉm
cười rồi im lặng ly khai, gia đình ấm áp trong trí nhớ khi còn bé của
nàng rốt cục đã trở về, thật tốt!
Bỗng nhiên, cả người của Nhạc
Bất Quần cứng lại, mà Ninh Trung Tắc đang ghé sát vào ngực y cũng lập
tức cảm giác được, nàng ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt đỏ bừng, “Sư huynh, làm sao vậy?” Sư huynh đang nghĩ đến chuyện không vui gì sao?
Nhạc Bất Quần ấp úng đứng lên, “Trung tắc, cái kia… Ta luyện 《 Tịch tà kiếm
phổ 》.” Lúc đó tại sao mình lại bị cái danh hào thần công đệ nhất thiên
hạ chết tiệt kia mê hoặc chứ, mình lại có thể vì thế mà….
“Ta
biết.” Vừa nhắc tới chuyện này, Ninh Trung Tắc lại cảm thấy nổi giận mà
tìm không được chỗ phát tiết. Cái tên ngốc này lại dám không thương tiếc bản thân như thế, nói tự tàn3 liền tự tàn! Ninh Trung Tắc hung hăng nổi giận liếc mắt nhìn Nhạc Bất Quần.
Tiếp thu được ý tứ khiển trách của Ninh Trung Tắc, gương mặt của Nhạc Bất Quần thoáng cái xụ xuống,
sau đó ôm thật chặt thê tử của mình vào lòng, “Trung tắc, cả đời của
muội đều là của huynh, cho dù huynh không thể… làm cái việc kia, muội
cũng không thể rời khỏi ta!” Mặc dù biết như vậy là bất công với nàng,
thế nhưng Nhạc Bất Quần vẫn ngang ngược tuyên bố.
Ninh Trung Tắc
đến bây giờ mới hiểu được vì sao thân thể Nhạc Bất Quần cứng đờ, lại
nghe Nhạc Bất Quần nói trắng ra như thế, gương mặt thoáng cái nóng đến
đỏ bừng, nàng mạnh tay muốn đẩy Nhạc Bất Quần đang cố chấp muốn nghe câu trả lời kia để chạy khỏi sơn động, thế nhưng lại bị y một tay bắt được.
“Trung tắc, ta biết là ta không tốt, lúc đó bị ma che mắt, lại có thể…” Nhạc
Bất Quần sợ hãi đến mức không thể nói năng mạch lạc, bỗng nhiên y nghĩ
ra điều gì đó, chợt thấy trước mắt sáng ngời, “Huynh nghe nói có cách
không cần phải dùng thứ đó, vẫn có thể khiến nữ nhân thỏa mãn trong
chuyện phòng the. Huynh sẽ đi học thứ đó, huynh sẽ đi tìm hiểu ngay bây
giờ, muội nghìn vạn lần không nên rời khỏi ta!” Dứt lời, Nhạc Bất Quần
lập tức đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc, một bộ muốn gấp rút xuống núi
đi tìm hiểu những thứ khó xử khiến người đỏ mặt kia.
Ninh Trung
Tắc làm sao có thể để Nhạc Bất Quần đi học mấy thứ này, nhanh chóng ngăn lại, còn nhẹ nhàng đấm đấm hai cái trên ngực y, “Sư huynh, ngươi nói
cái gì đó! Chúng ta đều đã bao nhiêu tuổi rồi! Già rồi mà còn không
nghiêm chỉnh!”
Nhạc Bất Quần thấy Ninh Trung Tắc như vậy, thoáng
cái nở nụ cười, trong lòng âm thầm trách tại sao lúc nãy mình kinh hoảng như vậy, sư muội yêu mình như thế làm sao có thể ghét bỏ mình, lại
nhanh chóng ôm chặt thê tử của mình vào trong ngực, “Trung tắc, huynh
yêu muội.”
“Sư huynh, ta cũng yêu người.”
1/ Phương tâm: tâm tư thiếu nữ, trái tim thiếu nữ.
2/ Vợ con đề huề toàn gia hảo: Nguyên văn “lão bà hài tử nhiệt kháng đầu”, mèo cũng không hiểu lắm nên đành chọn một câu mà mèo cho là gần gũi
nhất để thay thế.
3/Tự tàn: tự làm tổn thương chính mình, tàn phá cơ thể.