Khi Lăng Phong
mang theo Tĩnh Du và Hà Ngọc Khiết vừa bước lên bậc thang thì nơi cửa
lớn vốn không một bóng người đột nhiên lăng không hiện ra hai đạo thân
ảnh, thì ra là hai nha hoàn thiếp thân Xuân Cầm và Hạ Kì của Lăng Phong.
Lăng Phong thấy thế liền sững sờ hỏi: “Ồ, các nàng sao lại ở chỗ này?”
Trong lòng hắn dâng lên một chút hiếu kỳ, phải biết rằng các nàng có thể ra
nghênh đón hắn nhanh như vậy thì trừ khi là đã ở đây chờ đợi một đêm.
Nhưng giờ phút này hắn nhìn qua thì thấy tinh thần các nàng vẫn rất phấn chấn, ánh mắt sáng ngời, đủ thấy hiệu quả mà Tiêu Dao Ngự Nữ song tu
công mang đến cho các nàng là vô cùng to lớn. Lăng Phong vừa cảm thấy
mừng vừa cảm thấy đau, mừng là vì tiến bộ của các nàng, đau là vì thương sự vất vả của các nàng.
“Thiếu gia người còn nói nữa, tối hôm qua người ly khai làm cho mấy thiếu phu nhân lo lắng muốn chết, tỷ muội
chúng ta cũng phải ở đây đợi người…”
Xuân Cầm và Hạ Kì vừa nói
xong liền không đợi nhóm người Lăng Phong bước hết bậc thang đã nhanh
tay đẩy cửa khiến đại môn màu son mở rộng ra nhiệt liệt hoan nghênh chủ
nhân trở về.
Lăng Phong cũng cao hứng nói:
“Giới thiệu cho
các nàng hai vị thiếu phu nhân mới, vị này là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ -
Tĩnh Du tiên tử của Ngọc Nguyệt hồ, còn vị này là Điểm Thương sơn – Ngọc Nữ Hà Ngọc Khiết, các nàng từ nay trở đi sẽ là thiếu phu nhân mới của
các nàng!”
“A?”
Xuân Cầm và Hạ Kì khi nghe thân phận của đối phương thì sợ ngây người, đứng si ngốc nhìn đánh giá Tĩnh Du tiên tử.
“Tướng công, chàng đã về rồi!”
Nghe tiếng vang ngoài cửa, Tây Môn Đình Đình là người đầu tiên từ hậu viện
đi ra nghênh đón, khoảnh khắc nàng nhìn thấy Tĩnh Du tiên tử đứng đó
cũng không khỏi trợn mắt há mồm:
“Ngươi… Tĩnh Du… tiên tử…”
Tĩnh Du nhìn thấy biểu lộ trên khuôn mặt của mọi người có chút không quen,
nàng chỉ có thể mỉm cười nhẹ một cách câu nệ. Lúc này từ hậu viện, chúng nữ dù đang ở trong phòng hay đang ở từ đường ăn sáng hay đang luyện
công đều chạy ra nghênh đón.
Chúng nữ cũng không trách cứ Lăng
Phong vì sao đêm qua không về bởi vì ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Tĩnh Du tiên tử. Lăng Phong thấy vậy liền dịu dàng giới thiệu hai nàng cho chúng tỷ muội.
Chúng nữ đối với việc có thêm Tĩnh Du và Hà Ngọc Khiết đều vui vẻ hoan nghênh, bọn người Xuân Cầm thì càng
tôn kính, khom người thi lễ cung kính nói: “Bái kiến hai vị thiếu phu
nhân!”
Đối với việc Tĩnh Du đến không ai mà không chào đón, có thể khiến thiên hạ đệ nhất mỹ nữ gả vào Nam Cung thế gia trở thành tỷ muội
với mình đối với các nàng mà nói đây là một sự thành công lớn, lúc này
áp lực tâm lý của các nàng toàn bộ đều được buông xuống. Mà cũng tại lúc này, Lăng Phong tuyên bố một sự việc lớn, đó là không lâu nữa cả Đàm
Uyển Phượng và Đường Vũ Vi đều sẽ gả cho mình, đây chỉ còn là vấn đề
thời gian mà thôi. Đến lúc đó thiên hạ thập đại mỹ nữ tụ tập lại bên
cạnh thì Lăng Phong sẽ mang theo mọi người cao chạy xa bay, ẩn cư tiêu
dao khoái hoạt. Đối với chúng nữ mà nói thì việc có thể rời xa nhân thế
hỗn loạn, rời xa giang hồ thù hận tràn ngập huyết tinh này để có thể
cùng phu quân yêu dấu sinh hoạt lãng mạng cùng một chỗ chính là hạnh
phúc lớn nhất trong đời. Cho nên lời tuyên bố này của Lăng Phong cứ vang vọng trong lòng các nàng thật lâu.
“Mọi người không cần phải khách khí, về sau chúng ta đều là tỷ muội tốt nên không cần phải có những lễ nghi phiền hà này.”
Tĩnh Du và Hà Ngọc Khiết thấy mình được chúng nữ hoan nghênh như thế nên có
chút ngượng ngùng, trong lòng thầm vui mừng. Hà Ngọc Khiết cũng là con
gái của chưởng môn một phái nên cũng có dung nhan và khí chất của một
tiểu thư khuê các, hơn nữa lại thiên sinh lệ chất. Sau khi được ánh mắt
tràn ngập tình ý của Lăng Phong cổ vũ thì khí tức của Hà Ngọc Khiết đã
khẽ thay đổi, thần sắc âm trầm có pha chút vẻ chua ngoa đã bắt đầu trở
nên khoan hậu nhu hòa, nàng đã bắt đầu tập theo bộ dạng của một thiếu
phu nhân, không chút sai sót nào. Mà Tĩnh Du tiên tử vốn đã siêu trần
thoát tục, từng cái giơ tay nhấc chân của nàng đều tản mát ra mị lực vô
cùng, tự nhiên là chiếm được lòng của chúng nữ.
Mọi người đối với
Tĩnh Du tiên tử đều tôn trọng hết mình, cho dù nàng không nói thì trong
lòng chúng nữ cũng tự xếp nàng vào hàng ngũ trên cao trong hậu cung thê
thiếp của Lăng Phong.
Tất cả mỹ nhân lớn nhỏ trước sau đi vào trong hậu viện của Nam Cung thế gia, cửa lớn hậu cung mở rộng như đón một mùa xuân mới.
Nếu như không phải Từ Diễm Quân ở một bên nhắc nhở hôm nay còn có Đại hội
võ lâm thì chỉ sợ Lăng Phong thật không muốn rời khỏi nơi hậu viện tràn
ngập yêu thương này.
Sau khi rửa mặt rồi dùng bữa sáng, Lăng Phong liền mang theo chúng thê thiếp đi đến tiếp tục tham dự Đại hội võ lâm.
“Tướng công, chàng có nhớ hay không, đối thủ hôm nay của chàng là mẫu thân của Hà Ngọc Khiết a, là mẹ vợ đó!”
Tần Thục Phân giữa đường không quên nhắc nhở Lăng Phong.
Nam Cung Vân nghe vậy liên buông lời hỏi: “Đúng nha! Ngọc Khiết muội sao lại không cùng chúng ta tới đó nhỉ?”
Lăng Phong mỉm cười: “Yên tâm đi, lúc trước Hà Ngọc Khiết đã nói với ta là
không cần hạ thủ lưu tình, chỉ cần không làm mẹ vợ thua quá khó coi là
được. Hơn nữa, Ngọc Khiết muốn sau khi luận võ ta sẽ đem mẹ vợ mang về
nhà, đến lúc đó các nàng lại có thêm một vị tỷ muội!”
“Hả… Sao!”
Tây Môn Đình Đình các nàng cùng kinh hô nói: “Chàng… Chàng thật là sắc đảm
bao thiên a, thậm chí đến cả mẹ vợ mà chàng cũng không tha hả?”
Lăng Phong ôm Tần Thục Phân vào lòng, hôn một cái thật sâu: “Thục Phân cũng là mẫu thân của ta đấy thôi!”
Mộ Dung Thanh Thanh liền lên tiếng: “Thục Phân tỷ là mẫu thân giả thôi!
Chàng đâu phải là Nam Cung Vũ thật, chàng là Lăng Phong, cái này không
tính a!”
Lăng Phong đưa một tay ôm lấy Nam Cung Vân, hắn trái ôm Tần Phục Phân phải ấp Nam Cung Vân, cười nói:
“Nhưng hai nàng này lại không phải mẹ con giả nha! Nếu Thục Phân cùng Vân nhi
đều có thể làm nương tử của ta thì tại sao Ngọc Khiết cùng mẫu thân nàng ta lại không thể?”
Tần Thục Phân rúc vào trong ngực hắn, thì
thào: “Ta biết rõ chàng khi hạ quyết tâm thì sẽ không thay đổi được, ta
chỉ hiếu kỳ là tại sao chàng lại quyết tâm như thế? Đừng có nói với ta
đây là do Ngọc Khiết yêu cầu chàng!”
Lăng Phong thở dài một tiếng
rồi trả lời: “Kỳ thật đây là ước nguyện của sư phụ Tiêu Dao Tử của ta
trước lúc lâm chung dặn dò, người hy vọng ta có thể tìm lại toàn bộ mười tám vị thê tử thất lạc, cũng chính là sư mẫu của ta, thay người chiếu
cố tuổi già của các nàng…”
Tần Thục Phân cả kinh: “Hà Tĩnh Văn chính là một trong mười tám sư mẫu của chàng?”
Lăng Phong gật gật đầu: “Đúng vậy!”
Chúng nữ vừa nghe hắn nói xong thì cũng không còn ý kiến gì nữa, chỉ là trong lòng thầm cầu chúc cho hết thảy hành động của Lăng Phong đều thuận lợi, ngàn vạn lần đừng nên làm chuyện gì hoang đường trước mắt gần vạn người trong giang hồ.
Đại hội võ lâm ngày hôm nay đầy kín người, căn cứ theo quy tắc của Đại hội thì hôm nay sẽ tiến hành vòng Bát cường của
nhóm chưởng môn, chia ra làm hai bảng trên và dưới tổng cộng mỗi bảng
bốn trận đấu. Lúc này là thời gian giao đấu của nửa bảng dưới, nửa bảng
trên thì đã có kết quả, đó là Trí Hải đại sư của Thiếu Lâm Tự và Thiên
Tùng đạo trưởng của Võ Đang thuận lợi tiến vào vòng trong, nhạc phụ đại
nhân Tây Môn Khiếu của Lăng Phong cũng thuận lợi chiếm được một ghế.
Trận đấu kịch liệt nhất của nửa bảng trên là trận thư hùng của Hoa Sơn – Đàm Uyển Phượng và bang chủ Cái Bang, sau khi trải qua một canh giờ đối đầu thì bất phân thắng bại. Cuối cùng ban giám khảo có khuynh hướng
nghiêng về cô gái trẻ xinh đẹp Đàm Uyển Phượng nên nhất trí bỏ phiếu cho Đàm Uyển Phượng. Điều này cũng là cho đệ tử Cái Bang vô cùng khó chịu,
phải biết rằng đường đường là chưởng môn một phái và không đánh thắng
nổi một đệ tử của Lục Thanh Phong, đây là chuyện mất mặt đến cỡ nào? Vì
vậy đệ tử Cái Bang dưới sự phẫn nộ lập tức rời khỏi Đại hội võ lâm, bất
quá hành động đó của Cái Bang không nghi ngờ gì đã làm cho anh hùng
thiên hạ càng thêm xem thường. Chiến thắng của Đàm Uyển Phượng cuối cùng cũng mang về một chút tôn nghiêm cho Hoa Sơn sau những ngày chịu nhục
trước đây.
Những trận đấu của nửa bảng dưới sau đó lập tức được
bắt đầu, Vân Thanh sư thái, Đường Ngạo Thiên và Công Tôn Kỳ đều phân
biệt chiến thắng đối thủ của mình, mà trận đấu giữa Lăng Phong cùng Hà
Tĩnh Văn càng không phải lo lắng. Chỉ là vòng một kinh diễm của Hà Ngọc
Tĩnh lại làm cho Lăng Phong kinh ngạc không thôi.
Thời điểm Lăng
Phong lần đầu tiên nhìn thấy Hà Tĩnh Văn thì hắn sững sờ cả người, giống như chưa từng thấy qua thân thể của nữ nhân vậy. Theo lý thì Tần Thục
Phân, Ân Bích Hà, La Ngọc Thanh, Quý Thiểu Phân đều là nữ nhân của Tiêu
Dao Tử, cũng đều là sư mẫu của mình thì tư sắc so với Hà Tĩnh Văn sẽ
không khác quá xa mới đúng, nhưng khi Lăng Phong tận mắt nhìn thấy nàng
thì mới biết mình nghĩ sai rồi.
Hà Tĩnh Văn giống như một đóa
tuyết liên mọc trong một u cốc của tiên cảnh vậy, nàng băng thanh ngọc
khiết nhưng lại có vẻ ướt át say lòng người. Hai mắt Lăng Phong như phát ra tinh quang, chỉ thấy hắn trừng mắt như hổ đói xuyên thấu cả y phục
mà Hà Tĩnh Văn mặc trên người, nhìn thấy cơ thể lung linh mỹ diệu của
nàng.
Phải biết rằng khi đạt đến Tiêu Dao Thần Công tầng thứ sáu
thì chỉ cần đem toàn bộ tinh thần lực tập trung đến hai mắt thì có thể
đạt được công năng nhìn xuyên thấu, còn nếu đạt đến tầng tám thì có thể
nhìn xuyên cả tường, trong truyền thuyết đồn là còn có thể nhìn thấu cả
quá khứ.
Lăng Phong cảm thấy mình thật quá may mắn, y phục trên
người Hà Tĩnh Văn dưới cái nhìn xuyên thấu đó giống như một làn hơi nước che đi một thân thể trần trụi đang tắm làm cho thân thể trần trụi đó
mông lung lúc ẩn lúc hiện. Nhưng mông lung như thế càng làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác kích thích. Lăng Phong vẫn có thể nhìn thấy
hai núm vú phấn hồng cao nhọn, hai vú thì theo nhịp thở của nàng mà phập phồng rung rinh. Hai bầu vú căng tròn đầy đặn được điểm hai núm vú phơn phớt hồng càng làm tăng thêm vẻ kiều diễm ướt át của nàng, cặp mông to
tròn đầy đặn cũng không vì năm tháng mà xệ xuống, ngược lại căng đầy,
cao ngất mềm mại đủ để làm mọi nâm nhân mê say. Nếu nhìn hắn cúi xuống
nhìn kỹ một chút nữa thậm chí còn thấy bờ cỏ tươi tốt bao trùm lấy âm
động, phảng phất còn lộ ra khe thịt đặc biệt gợi cảm mê người màu hồng
phấn nổi trội trên làn da trắng như tuyết của nàng, những nét đó càng
làm tăng thêm sự thiên kiều bá mị của Hà Tĩnh Văn.
Hà Tĩnh Văn là
một thiếu phụ trẻ đã hoàn toàn thành thục, cơ thể đầy mị lực, cho dù
nàng là phu nhân của chưởng môn Điểm Thương sơn nhưng thân phận thật lại là nữ nhân của Tiêu Dao Tử. Sau khi Tiêu Dao Tử mất tích thì nàng vẫn
một mực dựa theo tâm pháp mà Tiêu Dao Tử truyền thụ tiếp tục tu luyện.
Trải qua khoảng thời gian dài sinh hoạt không thiếu thanh tâm quả dục
nhưng vẫn không ảnh hưởng đến thân thể hoàn mỹ của nàng, thậm chí nàng
càng lúc càng thêm gợi cảm làm cho bất cứ nam nhân nào cũng thèm muốn.
Thân hình đứng thẳng trên đài phô ra đường cong hoàn mỹ của bờ mông căng đầy và và bộ ngựa to tròn cao vút, cả người chỉ cần nhiều hơn một phần
thì quá mập còn thiếu đi một phần thì quá gầy, đúng là một cơ thể hoàn
mỹ. Tư sắc của nàng thì càng không phải bắt bẻ, dùng một từ thiên tiên
để hình dung cũng không quá đáng.
Thời gian giống như một ma pháp
thần kỳ, nó có thể khiến cho nhan sắc rất nhiều nữ nhân trở nên tái
nhợt, nhưng cũng làm cho một vài người trở nên càng nhiều mị lực hơn.
Giống như Hà Tĩnh Văn vậy, nàng không vì tuế nguyệt tàn phá mà lộ ra nét buồn bã, ngược lại nàng đã trải qua thời gian bắt đầu nở ra khoe sắc
của một thiếu nữ, biến thành một thiếu phụ gợi cảm phong thái yểu điệu.
Phần thành thục kiều mỵ trên nàng thì càng là thứ mà những thiếu nữ trẻ
tuổi không học được, huống chi nàng năm nay cũng chỉ mới ba mươi bốn
tuổi, độ tuổi chín mùi đó làm cho khí chất nàng càng nồng đậm khiến cho
mọi nam nhân không nhịn được muốn thương yêu.
Nếu như cuộc tranh
tài này là về mị lực của hai bên thì Lăng Phong đoán thầm trong lòng
rằng mình đã thất bại thảm hại rồi. Nhưng hắn cũng không nghĩ tới là
trong lòng Hà Tĩnh Văn thì hắn cũng mang đến cho nàng sự rung động làm
cho nàng choáng váng không thôi.