Lăng Phong đang rất bất an, bởi vì hắn không nhìn ra trong lòng Tĩnh Du
nghĩ gì, hơn nữa cũng bởi vì thân phận của Tĩnh Du tiên tử. Tĩnh Du quá
siêu phàm thoát tục nên làm cho tâm trí hắn vô cùng phiền nhiễu, dù hắn
đã nghĩ đến ngàn vạn lần vẫn không biết làm sao để hóa giải tình thế khó khăn trước mắt.
Mà lúc Tĩnh Du tiên tử dưới sự giúp đỡ của Hà Ngọc
Khiết nâng mông lên thoát ra thì sự ma sát đó cũng kích phát ham muốn
trong Lăng Phong, khơi dậy tính cuồng dã hùng dũng của “tiểu Lăng
Phong”.
Sợ đầu sợ đuôi thì không phải đại trượng phu! Là thiên hạ đệ
nhất mỹ nhân thì sao? Bộ nữ nhân của Ngọc Nguyêt hồ thì không phải là nữ nhân sao? Nếu là nữ nhân vậy thì ta là một nam nhân, đi yêu một nữ nhân thì có sao? Huống chi tình cảm của ta đối với nàng ấy là thật lòng, bộ
yêu một người là có tội sao? Bản thân ta không cần phải sợ chuyện đơn
giản này như sợ trời đất sụp đổ, không cần giống một con rùa đen trốn
tránh. Chỉ cần sau này ta làm cho nàng thật sự hạnh phúc là được rồi!
Còn nếu như nàng không thể thông cảm mà muốn giết ta thì ta cũng không
có gì hối tiếc.
Là nam nhân thì nên dũng cảm đối mặt!
Vừa nghĩ tới đây Lăng Phong liền thông suốt toàn bộ, hắn mở bừng mắt bắn ra hai đạo
kim quang như hai lưỡi kiếm sắc bén xé rách trời xanh, làm cho yêu ma
cuồng loạn trong thiên địa cũng phải chấn động!
Kim quang thần kỳ lóe lên trong phút chốc rồi biến mất, ánh mắt của Lăng Phong lần nữa khôi
phục sự thanh tỉnh và nhu hòa, chỉ thấy hắn khoan thai từ từ ngồi dậy.
“A…!”
Tĩnh Du cùng với Hà Ngọc Khiết đang ngồi nghỉ ngơi nhỏ to tâm sự thì bị cái
ngồi dậy bất ngờ của Lăng Phong làm cho kinh hãi. Hai nàng mặc dù đã
trải qua đem thân mật đến cực điểm với Lăng Phong nhưng vẫn luống cuống
tay chân kéo nệm lên che người lại do thiên tính rụt rè của nữ nhân.
Động tác thẹn thùng ấy vô tình làm lộ ra nét mê người của hai nàng, quả thực là không thể bắt bẻ chỗ nào, hoàn mỹ vô khuyết.
Ánh mắt thâm tình của Lăng Phong nhìn qua Hà Ngọc Khiết rồi nhìn về phía
Tĩnh Du đang vô lực ngồi dựa bên cạnh khiến cho ánh mắt hắn không khỏi
ánh lên vẻ áy náy cùng thương tiếc. Đợi đến khi hai nàng che xuân quang
lại thì Lăng Phong mới kiên định nhìn hai nàng, vẻ mặt trịnh trọng làm
cho hai nàng kinh ngạc đến quên đi cả sự bối rối, ngượng ngùng và ngơ
ngác nhìn hắn.
“Ngọc Khiết, nàng có tin ta không?”
Thần sắc bình tĩnh của Lăng Phong vượt qua khỏi dự đoán của hai nàng, chỉ nghe hắn hỏi một câu như vậy.
“Tin.”
Hà Ngọc Khiết chỉ cảm thấy ánh mắt kiên định của Lăng Phong giống như
cuồng phong quét qua căn phòng khiến cho tận sau trong lòng nàng cảm
nhận được tấm chân tình của Lăng Phong. Đối với Lăng Phong thì từ tối
hôm qua nàng đã chấp nhận phó thác hết thảy bản thân mình cho hắn nên
nam nhân trước mắt này là bây giờ tất cả của nàng.
“Cám ơn nàng!”
Việc Hà Ngọc Khiết tín nhiệm hắn một cách vô điều kiện khiến cho đôi mắt của Lăng Phong chợt phủ kín một tầng hơi nước, sau đó hắn liền nhanh chóng
cường chấn lại tâm thần giữ cho nét mặt mình bình tĩnh.
“Kỳ thật ta
chính là đệ tử của phái Tiêu Dao, công pháp ta vẫn một mực tu luyện
chính là một môn công pháp vô cùng kỳ dị - Tiêu Dao Ngự Nữ song tu công. Hôm qua lúc nàng và ta hoan ảo thì vô tình công lực của ta đại thăng
nhưng lại bị tẩu hỏa nhập ma khiến ta đánh mất lý trí. Vì không muốn làm thổn thương nàng nên ta đã chủ động ly khai, chỉ là không ngờ lúc mở
cửa phòng thì…”
Đây không phải là hắn mượn cớ mà là hắn đang thẳng thắn nói lại chuyện không may ngày hôm qua một cách thành khẩn.
Lăng Phong hơi ngừng lại, quay người nhìn Tĩnh Du nói một cách vô cùng áy
náy: “Tĩnh muội, thực xin lỗi! Ta đã làm muội tổn thương rồi!”
Tĩnh
Du cùng Hà Ngọc Khiết sau khi nghe Lăng Phong nói như vậy thì từ khiếp
sợ biến thành cảm thán. Đệ tử của phái Tiêu Dao kỳ thật cũng không phải
hồng hoang mãnh thú gì, càng không phải tà phái. Mà là sự thẳng thắn của Lăng Phong lại làm cho hai nàng cảm thấy thân thiết. Hai nàng không hẹn mà cùng hồi tưởng lại, một lúc sau thì không hẹn mà cùng gật đầu đồng ý với lời giải thích của Lăng Phong, bởi vì lúc ấy các nàng thực sự nhìn
thấy sự thật đó. Mà trong lòng Tĩnh Du tiên tử lúc nghe Lăng Phong gọi
mình một tiếng “Tĩnh muội” thì kinh hoàng, không biết phải làm sao.
Tĩnh Du tiên tử tuy đã hiểu hết nội tình nhưng dù sao nàng cũng là người bị
hại chứ không phải như Hà Ngọc Khiết và Lăng Phong vốn là lưỡng tình
tương duyệt, nàng chính là bị bắt ép! Tuy nhiên vào thời điểm cuối khúc
mắc trong lòng nàng cũng đã được gỡ bỏ, sau đó nàng mới chấp nhận Lăng
Phong. Nhưng lúc này tỉnh dậy nàng lại một lần nữa tràn ngập bối rối
không biết phải làm sao.
Làm sao bây giờ? Trong tim Tĩnh Du thoáng
hiện lên vẻ mê mang, ưu sầu, nếu như thật sự sa vào vòng tay của Lăng
Phong thì hắn có xem mình là một dâm phụ không? Còn Ngọc Nguyệt hồ nữa,
không lẽ mình vứt bỏ không trở về nữa sao?
Lăng Phong nhìn thấy tất
cả những sự mâu thuẫn đó từ trong mắt Tĩnh Du, những sợi tơ buồn u oán
trong đó càng làm cho hắn cảm thấy áy náy hơn. Thân là đầu sỏ gây nên
mọi chuyện dĩ nhiên là hắn hiểu những bàng hoàng cùng bất đắc dĩ trong
lòng Tĩnh Du.
“Không phải sợ, tất cả đều là lỗi của ta cho nên ta sẽ gánh chịu toàn bộ trách nhiệm!”
Dưới tình thế cấp bách, Lăng Phong liền nắm chặt lấy bàn tay ngọc của Tĩnh
Du rồi đêm một cổ hơi ấm truyền qua lòng bàn tay nàng xóa tan đi cơn
hoảng loạn trong lòng nàng, khiến tâm thần của Tĩnh Du dưới sự ấm áp đó
dần bình tĩnh lại.
Lăng Phong nói một cách trầm thấp nhu hòa nhưng lại vô cùng kiên định, trong sự áy náy đó lại lộ ra vẻ chân thành:“Tĩnh muội, ta biết rõ tâm nguyện lớn nhất cả đời nàng chính là truy cầu chân lý của Thiên Đạo. Kỳ thật nàng căn bản chưa từng nghĩ tới chân lý thật
sự của Thiên Đạo. Ta tin rằng những gì xảy ra ngày hôm qua giữa chúng ta cũng là những gì mà nàng muốn tìm kiếm từ khi nàng bước chân xuống núi. Thứ mà sư phụ nàng muốn nàng làm khi xuống núi chính là tu hành, mà ta
lại chính là người đã mở ra con đường Thiên Đạo cho nàng. Mặc dù phương
pháp tu luyện của phái Tiêu Dao cùng Ngọc Nguyệt hồ không giống nhau
nhưng trăm sông cũng đổ về một biển, trong sự tăm tối đó ta lại giúp
nàng mở ra cánh cửa Thiên Đạo, kỳ thật cũng coi như là trợ giúp nàng một tay!”
Tĩnh Du nghe Lăng Phong nói thế tức thì rung động! Bởi vì đó
đều là sự thật! Nếu như nói việc hôm qua là thiên mệnh thì hết thảy việc xấu đó đều đã được định sẵn rồi, có lẽ là đúng như những gì Lăng Phong
vừa nói, hắn thật sự là vì mình mà mở ra cánh cửa Thiên Đạo. Hơn nữa tối hôm qua sau khi song tu xong thì Ngọc Nguyệt tâm pháp của mình sau ba
năm không có chút tiến bộ nào chỉ trong một đêm đột phá tầng thứ bảy,
nếu như vừa tu hành vừa song tu cùng Lăng Phong thì dưới sự trợ giúp của Tiêu Dao Ngự Nữ song tu công chỉ sợ sẽ rất nhanh thôi mình sẽ đạt đến
tầng tám sau đó là tầng chín, chính thức chạm đến cánh cửa Thiên Đạo.
Trong suốt lịch đại của các chưởng môn Ngọc Nguyệt hồ thì chỉ có sư phụ
mình đột phá tầng thứ bảy đạt đến tầng thứ tám, không nghĩ tới mình dưới tình huống như vậy đánh bậy đánh bạ mà đột phá tầng thứ bảy? Khoan đã,
hình như sư phụ từng nói qua cách đột phá Ngọc Nguyệt tâm pháp tầng thứ
bảy chỉ có một, nhưng hỏi thế nào thì sư phụ nhất định không nói ra,
phải chăng người đã sớm tiên đoán được việc ngày hôm nay? Đúng, nhất
định là như vậy, kỳ thật những chuyện xảy ra hôm qua đều đã được sư phụ
dự liệu trước! Nếu như nói chỉ có một đường tắt đó để đột phá Ngọc
Nguyệt tâm pháp tầng thứ bảy vậy thì chẳng phải tương đương với việc nói rằng thân thể sư phụ cũng không còn trọn vẹn sao? Điều này… Điều này
sao có thể?
Tĩnh Du tiên tử hoàn toàn bị ý nghĩ này làm cho chấn
động, nàng căn bản không thể tưởng tượng được thân thể sư phụ mình cũng
không còn trong sạch.
Lăng Phong nhìn sắc mặt Tĩnh Du biến hóa liên tục, hắn không khỏi an ủi:
“Tĩnh muội, bất kể như thế nào ta cũng muốn dùng yêu thương cả đời đổi lấy sự tha lỗi của nàng, muốn dùng sự che chở vĩnh viễn đem sai lầm ngày hôm
nay biến thành hạnh phúc! Đương nhiên ta cũng sẽ dùng Tiêu Dao tâm pháp
giúp nàng mở ra cánh cửa Thiên Đạo, sau đó nếu nàng vẫn muốn bỏ ta mà đi ta cũng sẽ không ngăn trở!”
Pháp thuật huyền dị của Tiêu Dao tâm
pháp đem sự chân thành của Lăng Phong truyền vào trong ý thức hải của
Tĩnh Du làm cho sâu trong lòng nàng cảm nhận rõ ràng được sự chân thành
đó.
“A...!”
Theo một dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống, Tĩnh Du
tiên tử thoáng cái nhào vào trong lồng ngực Lăng Phong thấp giọng khóc ồ lên. Hai người cứ như vậy ôm nhau hồi lâu, dùng tâm mà cảm nhận tình
yêu mỹ diệu của nhau, dùng nhịp tim đập mãnh liệt cùng nhiệt độ nóng rực của cơ thể để cảm thụ nhau.
Trong lòng Lăng Phong như có từng đợt
thủy triều dâng trào, hắn tuyệt đối không nghĩ tới thiên hạ đệ nhất mỹ
nữ thật sự lao vào vòng tay hắn, thật sự muốn trở thành nữ nhân của hắn, loại hạnh phúc này không phải thứ mà có thể dùng từ nào tả được.
Hà
Ngọc Khiết ở một bên nhìn thấy một cảnh này cũng cảm động lây, hai mắt
nàng chảy ra những dòng nước mắt giàn giụa, nàng kìm lòng không được
xoay người ngồi dậy đưa hai cánh tay ôm lấy cả Lăng Phong và Tĩnh Du
tiên tử. Ba người cứ tình cảm ôm nhau như thế thật lâu, lúc đầu còn thút thít nỉ non không ngờ trong phút chốc đã trở thành hân hoan vui vẻ.
Mật tình ngọt ngào bao phủ cả căn phòng nhỏ, Lăng Phong đem chuyện của mình từng cái kể ra, hai nàng cũng lần lượt kể về chuyện của mình, ba người
ôm nhau lâu như thế tất nhiên khó tránh khỏi việc hai tay của Lăng Phong không thành thật làm cho lưỡng nữ hờn dỗi còn hắn thì đắc ý cười to. Có thể nói cảnh phòng lúc này vô cùng vui vẻ hòa thuận, xuân sắc vô biên.
Lăng Phong trái ôm phải ấp vô cùng đắc chí vừa lòng, tâm thần khoan khoái dễ chịu. Hắn mặc dù không nhịn được nổi lên lửa tình nhưng nghĩ đến thân
thể hai nàng vẫn còn mỏi mệt nên tất nhiên là thương tiếc vạn phần, chỉ
có thể tự mình đè nén dục vọng đang bùng cháy mãnh liệt, một lòng nghĩ
đến chân tình.
Vốn trong lòng Hà Ngọc Khiết lúc trước còn có chút
chua xót thì lúc này đã biến thành mây khói tan biến đi đâu mất, chỉ còn vẻ vui sướng rúc vào trong lồng ngực của ái lang, trong đầu không ngừng mơ ước về tương lai tốt đẹp, thậm chí nàng còn nghĩ đến cả cảnh con cái đứng thành đàn trước mặt phu quân.
Còn Tĩnh Du tiên tử đang nằm dựa
đầu lên khuỷu tay Lăng Phong thì do lần đầu nếm được tình ý nên từ tận
đáy lòng vẫn còn đang nhấm nháp mật ngọt, tình yêu cứ lặng yên dùng một
tốc độ điên cuồng mà lớn lên. Tình yêu của Tĩnh Du không giống với tình
yêu thuần khiết say đắm của Hà Ngọc Khiết, Tĩnh Du vẫn không tự chủ được nhớ đến cơn sung sướng cực độ giúp nàng chạm nhẹ vào cánh cửa Thiên Đạo ngày hôm qua, suy nghĩ dục vọng đó càng làm cho âm đạo của nàng lầy lội một mảng, trái tim nóng bừng lên, nếu như không phải do thân thể bủn
rủn vô lực, nếu như không phải bản tính lúc trước vốn đoan trang thì với kí ức sung sướng về đêm hưởng thụ Tiêu Dao Ngự Nữ song tu công ngày hôm qua nàng đã chủ động nhào đến đè lên Lăng Phong rồi dùng âm đạo của
mình nuốt lấy cái dương vật đang cương cứng nóng hổi kia.
Từng gợn
sóng tình nhẹ nhàng vỗ về, từng dòng yêu thương ấm áp lặng yên lưu
chuyển mang theo chân tình say lòng người đun đầy khoảng không gian của
ba người.
Gian phòng bình thường nhưng không bình thường tí nào, lúc
này nó dưới sự tác động của ái tình đã biến thành một Đào Nguyên tiên
cảnh vượt qua khỏi tưởng tượng của người đời.
Một đêm ấp ám lặng lẽ
trôi qua, sắc trời còn chưa sáng rõ thì Lăng Phong đã trái ôm phải ấp
hai vị mỹ nhân tuyệt sắc rời khỏi khách sạn trở về Nam Cung thế gia ở
Hàng Châu.
“Tướng công, chàng thật sự muốn mang bọn ta về Nam Cung thế gia sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Hà Ngọc Khiết ánh lên vẻ hưng phấn, cánh
tay trắng nõn quàng tay Lăng Phong không tự chủ được hơi siết chặt. Khu
nhà trước mặt trong lòng Hà Ngọc Khiết giống như tiên cảnh của nhân gian vậy, bởi vì đây là nhà mới của nàng, chính là mái ấm của nàng và Lăng
Phong.
“Ừ! Về sau nơi này chính là nhà của các nàng!”
Lời khẳng
định của Lăng Phong khiến tâm hồn của Hà Ngọc Khiết lâng lâng, hắn cũng
tinh ý không quên vị thiên hạ đệ nhất mỹ nữ bên cạnh nên ngay sau đó
cũng quay đầu ôn nhu nhìn Tĩnh Du, nói:
“Về sau các nàng cũng là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, là nương tử tốt của ta!”
“A…!”
Bộ ngực sữa căng tròn cao vút của Tĩnh Du phập phòng kịch liệt, dòng nước
mắt nóng hổi không kìm được chảy xuống hai gò má, tâm hồn người thiếu nữ tuy sớm đã ngã về Lăng Phong nhưng nàng không nghĩ hắn lại thật sự đối
tốt với mình như thế.
Ánh nắng mặt trời phá tan sương mù phủ kín khắp nơi, giống như một lưỡi kiếm sắt bén quét tan một chút tối tăm cuối
cùng còn sót lại chiếu rọi đại môn màu son của Nam Cung thế gia.