“Tướng công làm chết ta rồi! Thật sự sướng chết ta rồi!”
Đến lúc này
nội tâm Hà Ngọc Khiết đã có biến hóa vô cùng lớn, nàng dĩ nhiên hiểu
rằng mình đã không còn là thiếu nữ nữa. Mặc dù nàng không tận mắt chứng
kiến đóa hoa đào đỏ tươi dưới khăn giường nhưng tâm hồn thiếu nữ đã được đưa lên đỉnh nhiều lần khiến nàng rên rỉ không ngớt, đôi mắt tuyệt mỹ
khép hờ lại, lặng yên chảy xuống hai giọt nước mắt hạnh phúc.
Trong một thời khắc tình yêu mà thể xác giao hòa làm một ấy, nàng cảm thấy mình như thăng hoa đến thứ cảm giác hoàn mỹ nhất!
Trong lòng Hà Ngọc Khiết đối với sự săn sóc của ái lang vạn phần cảm kích,
trong nàng bốc lên vô vàn ý nghĩ yêu thương mãnh liệt!
Sau một hồi gió xuân thổi qua, chim chóc ca hát thì Lăng Phong lại tiếp tục điên cuồng!
Tiếng rên rỉ nhỏ đứt quảng từ trong miệng Hà Ngọc Khiết phát ra nương theo
tiếng thở dốc liên tục của Lăng Phong, đôi khi hắn còn thỉnh thoảng gầm
nhẹ, cộng thêm tiếng va dập khiến cho người ta máu nóng sôi trào tạo nên một khúc nhạc trầm thấp uyển chuyển, một bản hòa âm thiên nhiên câu hồn đoạt phách cứ thế ra đời!
Không giống với Hà Ngọc Khiết mê ly đến
không biết trời đất gì, giờ phút này Lăng Phong đang muốn vừa đưa mình
cùng người yêu lên đỉnh sung sướng vừa vận Tiêu Dao Ngự Nữ song tu công
lên. Đầu tiên từ tâm hải đi đi xuống chảy qua xương sống sau đó mãnh
liệt hướng tới đan điền. Ngay tại lúc sôi trào kịch liệt nhất, Lăng
Phong đang nắc hông trước sau bỗng cảm thấy chấn động trong đầu, toàn bộ thiên địa trong thân thể trong nháy mắt nhanh chóng xoay tròn, rất
nhanh, nhanh một cách tuyệt đối, đó là một loại tốc độ vượt ra khỏi hiểu biết của người thường!
Dị biến xảy ra làm cho trong đầu Lăng Phong
trống rỗng, thân thể do mất đi ý thức nên cứ như thế mà thúc mạnh làm
cho Hà Ngọc Khiết càng rên rỉ to hơn!
Tiêu Dao Ngự Nữ song tu công
không ngừng vận chuyển, Lăng Phong chỉ cảm thấy toàn bộ thiên địa xoay
xung quanh mình, một cỗ hấp lực từ vòng xoáy xung quanh truyền đến bản
thân làm thân hình hắn cũng không tự chủ được theo đó xoay tròn, càng
lúc xoay tròn càng nhanh không thể dừng lại được.
Tốc độ tăng đến một mức độ điên cuồng vượt qua khỏi cực hạn thừa nhận của Lăng Phong khiến
hắn mơ hồ cảm thấy trong đầu nổ một tiếng vang kinh thiên động địa. Sau
một tiếng nổ lớn, Lăng Phong như tan thành bọt khí hư ảo, sau đó biến
huyễn thành một gương mặt ảo ảnh bay vào trong vòng xoáy.
Yêu cùng
hận, tình và thù, còn có bi hoan và khổ tiếu (Sói: khóc trong vui mừng,
và cười trong nước mắt :3), tất cả đều hóa thành một gương mặt dung nhập vào trong vòng xoáy mãnh liệt đó. Chân tình nhân thế, tình cảm nam nữ
cho dù bị hãm vào trong lực lượng siêu việt như thế nào thì vẫn bảo trì
được sự hiện hữu của nó. Không biết vòng xoáy đã xoay bao lâu, khí tức
cương mãnh trong đó cùng với thân ảnh âm nhu của Lăng Phong quấn vào
nhau. Sau một pha hợp nhất huyền dị đến cực điểm, rất nhiều khí tức
cương mãnh trở về thức hải, một số ít tiếp tục lưu lại hợp nhất với thân ảnh âm nhu sinh ra một cỗ ý thức hoàn toàn mới.
“Oanh!”
Hai mắt
đang khép của Lăng Phong đột nhiên mở ra, hai đạo kim quang từ đó bắn ra xuyên thẳng chân trời. Lực lượng vô tận làm hắn kích động không nhịn
được ngửa mặt lên trời thét dài cao ngất, khí thế cường đại tỏa ra dầy
đặc, kinh thiên động địa. Đúng, chính là kinh thiên động địa! Vì thiên
địa sau tiếng huýt gió đó bất ngờ thay đổi, mây trời trốn đi, mặt đất
run rẩy! Toàn bộ thiên địa đều vì sự xuất hiện của lực lượng cường đại
này mà sợ hãi không ngớt!
Tầng thứ chín của Tiêu Dao Ngự Nữ song tu
công Lăng Phong một mực vẫn không thể đột phá, không ngờ trong giây lát
lơ đễnh hắn lại dễ dàng đột phá được. Bước khó khăn nhất đã thành công
đầu tiên, những bước tiếp theo tất nhiên chỉ như nước chảy thành sông!
Lúc ý thức Lăng Phong trở lại thân thể thì hắn đột nhiên kinh hãi!
“Không muốn, ta… ta không chịu được nữa!”
Dưới sự tấn công không biết mệt mỏi của Lăng Phong, Hà Ngọc Khiết từ nhiệt
tình đến kích tình, từ kích tình trở thành điên cuồng, tại thời điểm một ít thể lực cuối cùng biến mất thì nàng lại từ cao điểm điên cuồng rơi
vào thung lũng vô lực, không còn tiếp nhận được nữa!
Khuôn mặt đỏ
tươi vì hoan ái của Hà Ngọc Khiết đã dần dần tái nhợt đi, hô hấp nóng
hổi bắt đầu trở nên lạnh, hơi thở từ dồn dập chuyển thành yếu ớt!
“Ta sẽ chết sao? Chết dưới thân tình lang hoan ái!” Ý nghĩ đó làm mặt ngọc
của Hà Ngọc Khiết không khỏi hiện lên một nụ cười chua xót. Đôi mắt dễ
thương của nàng tràn ngập sự mê hoặc và không cam lòng, nàng tuyệt không oán hận tình lang, cũng không tin hắn sẽ hại chết nàng, nàng đối với
Lăng Phong tràn đầy sự yêu thương và tin tưởng.
“Ngọc Khiết!”
Tiếng kêu của Lăng Phong làm cho tâm hồn thiếu nữ của Hà Ngọc Khiết đột nhiên vui mừng.
“Ân!”
Tiếng rên rỉ mê người từ trong miệng Hà Ngọc Khiết truyền ra, nàng thật sự
không muốn cử động, nếu như cả đời có thể bảo trì tư thế này thì tuyệt
quá. (Sói: ô phắc, ca cũng muốn Khiết ơi!) Cảm giác được tình lang ôm ấp yêu thương làm cho nàng cảm thấy sự hạnh phúc và an toàn chưa từng có,
thoải mái, thư thái đến mức toàn bộ xương cốt đều mềm nhũn. Giống như là chết rồi được hồi sinh vậy, loại cảm giác thoải mái ấy bồng bềnh như
trên mây.
Tiêu Dao Ngự Nữ song tu công cũng đem lại lợi ích không nhỏ cho Hà Ngọc Khiết, tinh lực và thể lực của nàng vượt xa lúc trước, cũng bởi vì trong họa được phúc nên Hà Ngọc Khiết cũng có thêm dũng cảm để
nghênh đón Lăng Phong.
Âm thanh của tự nhiên lại lần nữa quanh quẩy
trong phòng ngủ ngập tràn xuân sắc, tiếng rên rỉ trầm thấp uyển chuyển
kiều mỵ cùng tiếng gầm hùng hồn hữu lực vang lên suốt một canh giờ tiếp
theo mà vẫn chưa có dấu hiệu ngưng lại.
Dục vọng bốc cao khiến cho
Lăng Phong đem Tiêu Dao Ngự Nữ song tu tâm pháp truyền cho Hà Ngọc Khiết để hai người phối hợp lẫn nhau. Hà Ngọc Khiết cảm nhận rõ ràng được
chính bản thân mình phát sinh biến hóa kỳ diệu khiến nàng càng điên
cuồng hơn!Còn Lăng Phong thì trong cuồng hỉ còn có thêm một chút bất đắc dĩ! Bởi vì dù sao Hà Ngọc Khiết cũng không phải người sắt, nàng không
có khả năng thừa nhận sự công kích điên cuồng của Lăng Phong, bởi vậy
cho dù Lăng Phong đã cố ý buông lỏng không kiềm chế mà cũng không đạt
tới đỉnh điểm để phóng xuất!
Ài! Làm nam nhân thật sự là khó nha! Yếu quá thì khẳng định là bị đạp xuống giường, mà quá mạnh mẽ cũng không
tưởng tượng được là lại có loại khổ não này!
Lăng Phong vừa sinh lòng cảm khái vừa nhìn giai nhân trong lòng không thể tiếp thụ thảo phạt
nữa, trong lòng hắn có một ý nghĩ là rút ra giữa đường công thành.
Ý
nghĩ dừng lại vừa hiện lên thì biển dục vọng đã đem hắn ngăn cản. Lăng
Phong tuy mạnh mẽ giữ cho thần trí thanh tỉnh nhưng dị biến khó hiểu lại làm hắn không khống chế được dục vọng của mình, muốn đẩy mạnh hông chạy nước rút.
“Dừng lại, mau dừng lại!”
Lăng Phong gào thét trong
lòng, nếu tiếp tục thì làm sao Hà Ngọc Khiết chịu nổi? Chính mình sao có thể để cho giai nhân chịu đựng thống khổ?
Trong đáy mắt Lăng Phong
lóe lên từng luồng dị quang nóng bỏng làm cho dù hắn lo lắng vạn phần
cũng không thể ngừng thế tiến công được. Giai nhân trong lòng trong cơn
thở dốc đầy khoái cảm đã lộ ra một ít thống khổ. Lăng Phong cũng thật
không biết loại tình cảnh tâm trí cùng thân xác phân lìa là do nội lực
bạo tăng quá thể cho nên hắn rất lo lắng.
Giờ phút này thân thể hắn
đã trở thành một thanh vũ khí bị dục vọng khống chết, một thanh vũ khí
nguy hiểm có thể giết người! Nếu như phát tiết thì Hà Ngọc Khiết trước
mắt sẽ không thể thừa nhận nổi, nhưng nếu mạnh mẽ ngưng thế công thì
Lăng Phong sẽ tẩu hỏa nhập ma, sinh tử khó biết!
Lăng Phong biết rõ
tình cảnh của mình lúc này, tâm trí hắn vô cùng thanh tỉnh, hắn mạnh mẽ
hạ quyết tâm nhắm mắt không chút do dự vận nội lực rút cây côn thịt ra.
Trong nháy mắt hạ thể cả hai chia lìa, Hà Ngọc Khiết trút bỏ được gánh nặng
không nhịn được vui vẻ than nhẹ, nhưng Lăng Phong lại run rẩy toàn thân, khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo.
“Tướng công, chàng… chàng sao vậy?”
Hà Ngọc Khiết xụi lơ nằm trên giường, đôi mắt dễ thương nhìn thấy vẻ mặt
tình lang thống khổ như vậy, với đầu óc thông minh của nàng lập tức hiểu được lý do. Hà Ngọc Khiết sinh lòng cảm kích nên cố nén ngượng ngùng
nói nhỏ:
“Tướng công, chàng tới đi! Ta còn chịu được!”
“Không!”
Lăng Phong mở miệng quả quyết phản đối nhưng bàn chân lại tự động bước về
phía Hà Ngọc Khiết, tâm thần thống khổ làm cho người hắn run mạnh lên,
dục vọng trong cơ thể không chịu nghe hắn kiềm chế mà ngược lại còn có
xu hướng tăng lên.
“Không được!”
Lăng Phong dùng hết một chút ý
chí cuối cùng sót lại để xoay người lại, như một con cọp bị thương lao
về phía cửa phòng. Chỉ có khiến bản thân rời khỏi đây mói có thể khiến
Hà Ngọc Khiết không chịu thương tổn.
Bị cả hai cảm giác dục vọng và
tình yêu giằng co nhưng giờ phút này trong đầu Lăng Phong chỉ còn ý nghĩ muốn rời khỏi. Dục vọng sôi trào đã làm cho kinh mạch hắn hỗn loạn, đan điền đau nhức, nhưng không rời khỏi thì lại làm cho giai nhân khó có
thể thoát chết cho nên đối với kết quả sau khi mình rời đi sẽ như thế
nào thì hắn vẫn không có tâm trí và thời gian để nghĩ đến!
Trong hai
mắt dị quang lập lòe, trong người thì dục sắc hoành hành khiến thậm chí
Lăng Phong quên đi cả việc mình đang trần như nhộng. Dưới chân hắn dùng
sức lướt đi khoảng cách hơn một trượng, lăng không xuất hiện ngay cửa
phòng, lòng hắn như lửa đốt vội dùng tay nhanh chóng đẩy cửa ra phi thân đi.
“Tướng công, chàng muốn đi đâu!”
Trong lòng Hà Ngọc Khiết sợ
Lăng Phong sẽ tẩu hỏa nhập ma nên vội vàng muốn lượm y phục mặc lên đuổi theo nhưng lúc này mới phát hiện y phục mình đã bị Lăng Phong xé thành
bảy tám mảnh!
“Ya… a… a!”
Một tiếng kêu bối rối, ngượng ngùng cùng sợ hãi chợt vang lên, đó là một giọng nữ nhân mềm mại, thanh thúy đáng
yêu nhưng lại không phải phát ra từ miệng Hà Ngọc Khiết nằm trên giường.
Thì ra là trong nháy mắt cửa phòng mở ra, nương theo tiếng thét sợ hãi, một thân thể mềm mại, đẫy đà thành thục ngoài ý muốn bổ nhào đến, vừa vặn
đụng phải thân thể dương cương trần truồng nóng hổi của Lăng Phong đang
lao ra. Lăng Phong theo bản năng giơ hai tay ôm ngọc thể mềm mại đáng
yêu vào lòng.
Trên trời không ngờ lại rớt xuống một đại mỹ nhân! Hơn nữa đúng thời điểm này lại đập vào thân thể trần trụi của Lăng Phong!