Không đợi Lăng Phong kêu lên, Hà Ngọc Khiết nằm
trên giường không thể nhúc nhích vừa nhìn thấy mỹ nữ đệ nhất thiên hạ -
Tĩnh Du đột nhiên xuất hiện liền không kiềm được la hoảng lên! Thân thể
mềm mại của nàng vốn đỏ ửng lên sau cuộc hoan ái cuồng bạo lại càng nóng lên vì mắc cỡ, nàng ngượng ngùng muốn kéo chăn lên che lại nhưng cũng
không làm nổi!
Lăng Phong kinh ngạc không nói nên lời, hắn thật không nghỉ đến Tĩnh Du tiên tử lại ở bên ngoài phòng mình, hơn nữa lại còn
xem trộm cuộc hoan ái!
Kỳ thật Tĩnh Du xuất hiện ở đầy hoàn toàn là
ngẫu nhiên, lúc nàng biết được Mục Chấn Thiên xuất hiện ở Hàng Châu liền nghĩ là không ổn. Có thể làm cho Mục Chấn Thiên đường xa lặn lội đến
Hàng Châu này thì trên thiên hạ không có bao nhiêu người, trong đại hội
võ lâm đều là vài gương mặt cũ, Mục Chấn Thiên đối với bọn họ sẽ không
cảm thấy hứng thú gì. Còn nếu nói ngôi sao mới nổi lên trong thiên hạ,
ai có thể hơn Nam Cung Vũ đây?
Đúng vậy, chính là Nam Cung Vũ, cũng chính là Lăng Phong!
Tĩnh Du liền hiểu ra: Mục Chấn Thiên muốn đối phó với Lăng Phong! Vì vậy
nàng khi biết Mục Chấn Thiên đến Hàng Châu rồi thì liền để ý bốn phía
tìm nhất cử nhất động của hắn. Nàng là người đầu tiên biết được trận đại chiến giữa Mục Chấn Thiên và Lăng Phong, nhưng vẫn là lúc trận đánh đã
diễn ra nửa canh giờ. Trong lòng Tĩnh Du vô cùng lo lắng cho Lăng Phong
nên nàng vận hết sức chạy đến nơi xảy ra trận chiến mà hoàn toàn không
để ý đến thân phận và tư thái của mình. Thân thể nàng mềm mại, đẩy đà
hấp dẫn tạo nên những gợn sóng vô biên, may mà nàng đi con đường nhỏ ven rừng không nhiều bóng người, hơn nữa lại là buổi tối nên chỉ gặp một
vài người rãnh rỗi đi dạo khiến xuân sắc động lòng người không hấp dẫn
nhiều ánh mắt ngấp nghé.
Sau khi đến nơi xảy ra trận đại chiến thì
Tĩnh Du mới phát hiện mình đã đến chậm, nàng từ dấu vết của trận chiến
phỏng đoán là trận đại chiến vô cùng thảm thiết, nhưng tại đây lại không có thi thể hay phần tay chân nào bị cụt nên có thể kết luận là không ai chết, đây chính là việc duy nhất đáng ăn mừng. Nhưng căn cứ theo tình
hình thì có vẻ cả hai đều bị nội thương, mà Thánh Anh giáo lại mang theo rất nhiều đệ tử nên Tĩnh Du vô cùng lo lắng, sợ là Lăng Phong sẽ bị bắt đi.
Nàng truy tung theo dấu chân và khí tức thì phát hiện dấu vết
của đoàn người Mục Chấn Thiên và Lăng Phong khác nhau, bởi thế nên trong lòng nàng mới đỡ hoảng loạn: Lăng Phong bình an rồi!
Lần theo dấu
vết của Lăng Phong thì Tĩnh Du đến khách sạn này, sau khi hỏi thăm
chưởng quầy thì nàng mới yêu kiều thở hổn hển đi lên trước phòng ngủ của hắn, trong lòng không còn lo lắng nhiều nữa.
Vừa lúc đó trong phòng
lại vang lên những âm thanh khiến hô hấp củ thiên hạ đệ nhất mỹ nhân,
thánh nữ băng thanh ngọc khiết lại nhanh hơn, thậm chí đến mức dồn dập.
“Ân… Ân… Ơ… Ơ!”
Tiếng rên rỉ vừa giống như thống khổ vừa giống như sung sướng chui vào trong
tai Tĩnh Du khiến nàng đi đến gần cửa càng lo sợ, tâm hồn người thiếu nữ thầm suy nghĩ không lẽ Lăng Phong bị người ta ám toán?
Tĩnh Du tuy
là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, cũng là đệ tử đắc ý trong trăm năm qua của
Ngọc Nguyệt hồ nhưng nàng vẫn không thể đem tiếng rên rỉ trầm thấp ấy
liên tưởng đến thanh âm lúc nam nữ hoan ái. Bởi vì theo lý mà nói thì
Lăng Phong vừa trải qua đại chiến đúng ra thì nên nghỉ ngơi dưỡng
thương, không thể nào lại có loại âm thanh dâm loạn đó.
“Ân… Phạch… Phạch…”
Tĩnh Du đi đến sát cửa thì chân ngọc liền dừng lại, khuôn mặt trong chốc lát phơn phớt hồng. Trong phòng rõ ràng là truyền ra âm thanh yêu kiều xen
lẫn tiếng va dập thân thể khiến nhiệt huyết người ta phải sôi trào, bản
hòa âm thiên nhiên động lòng người truyền vào tai vị thiên hạ đệ nhất mỹ nữ này, khiến nàng rốt cuộc cũng hoàn toàn minh bạch trong phòng rốt
cuộc là đang phát sinh chuyện gì!
Tại sao có thể như vậy? Làm sao có
thể như vậy? Trong nhất thời vô số câu hỏi hiện lên trong đầu thiên hạ
đệ nhất mỹ nữ - Tĩnh Du, không lẽ trận đại chiến giữa Mục Chấn Thiên và
Lăng Phong là giả? Nữ nhân này là ai? Hơn nữa từ đâu mà đến? Trong thời
gian ngắn nàng và Lăng Phong làm sao quen biết nhau? Có khi nào nàng ta
là người của Ma giáo cố ý đến đây mê hoặc Lăng Phong?
Suy nghĩ này
vừa hiện lên khiến Tĩnh Du không khỏi kinh hãi vạn phần, nàng đưa bàn
tay trắng như ngọc đẩy mạnh cửa vào nhưng cửa phòng lại đóng chặt không
chú động tĩnh làm cho tâm hồn thiếu nữ của Tĩnh Du sinh ra lửa giận,
dưới tình thế cấp bách nàng quyết định liều mình lao vào phòng cứu Lăng
Phong.
“Ân! Tướng công nhẹ thôi, ta chịu không nổi nữa!”
Ngay
trong lúc Tĩnh Du đang muốn lao đến đẩy mạnh cửa thì thanh âm kích tình
không thể kìm chế của Hà Ngọc Khiết vang vào tai nàng như sấm sét giữa
trời quang làm cho đầu óc Tĩnh Du trống rỗng, thân thể mềm mại đang lao
đi đó trong phút chốc trở nên yếu đuối bay nhẹ đến cửa phòng.
Thanh âm nhẹ đó cũng không kinh động đến hai người đang lâm vào bể tình bể dục trong phòng.
Trời ạ! Nữ nhân bên trong không ngờ lại là Hà Ngọc Khiết của Điểm Thương
sơn? Chuyện gì đây? Tâm hồn thiếu nữ của Tĩnh Du chợt trở nên hỗn loạn,
ngàn vạn suy nghĩ ùn ùn kéo tới, nghe tình hình trong phòng thì hai
người rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, nhưng sao có thể như thế được?
Hà Ngọc Khiết mới đến Hàng Châu có vài ngày? Hơn nữa thời khắc mấu chốt
như thế này, Lăng Phong vừa đại chiến với Mục Chấn Thiên xong, như thế
nào lại hẹn hò với Hà Ngọc Khiết ở chỗ này?
Trong lòng Tĩnh Du vừa
nghi hoặc vừa khó hiểu, khuôn mặt nàng vẫn đỏ ửng lên vì bản hòa âm
thiên nhiên đó vẫn cứ không ngừng truyền vào tai nàng, làm cho thân thể
mềm mại của nàng nóng lên, ngượng ngùng không thôi.
Thật sự là khó
xử! Không thể tưởng tượng được Hà Ngọc Khiết ngày thường đoan trang,
tiểu thư khuê các như thế mà lại rên lớn vậy? Tâm hồn thiếu nữ chưa bao
giờ thử qua thứ cảm giác hoan ái đến cực điểm của hai người yêu nhau của Tĩnh Du kinh ngạc, bàn tay ngọc đặt trên ván cửa vừa muốn đẩy vào vừa
muốn bỏ đi!Chân nàng còn chưa đứng vững thì Hà Ngọc Khiết trong phòng
lại rên rỉ gào thét một tiếng khiến cho thiên hạ đệ nhất mỹ nữ - Tĩnh Du ở ngoài cửa không tự chủ được càng yếu đuối hơn, bên trong đầu bị vô
vàn sự ngượng ngừng và kinh hoảng trùng kích.
“A…….!”
Tiếng thét
lên vô cùng sung sướng của Hà Ngọc Khiết như xé trời, thân thể mềm mại
đột nhiên cong lên một cái, lăng phong ôm lấy Lăng Phong, hai bàn tay
trắng như ngọc dùng sức cào làm cho trên lưng Lăng Phong hằn lên mười
lằn đỏ. Trên khuôn mặt Hà Ngọc Khiết hiện lên vẻ thỏa mãn, nàng nhõng
nhẽo nói:
“Chàng vẫn chưa xong sao? Đã một canh giờ rồi a, người ta không chịu được nữa!”
Tĩnh Du hai chân vô lực vừa nghe Hà Ngọc Khiết nói như vậy khiến tâm hồn
thiếu nữ của nàng rung động mãnh liệt, tứ chi thì càng nhũn ra. Trời ạ!
Một canh giờ đó! Lăng Phong này còn là người sao! Vậy mà Hà Ngọc Khiết
vẫn chịu được!
Trong phòng Lăng Phong không mở miệng đáp lại, cửa
phòng đóng chặt lại không ngăn nổi xuân sắc vô biên toát ra ngoài khiến
cho trong lòng Tĩnh Du vẫn không thể bình tĩnh lại.
“Ân! Lại tới nữa à!”
Hai câu nói không hẹn mà xuất ra từ Hà Ngọc Khiết và Tĩnh Du, chỉ khác ở
chỗ là thiếu nữ trong phòng thì thở gấp, yêu kiều rên rỉ nói nhỏ, mà vị
thiên hạ đệ nhất mỹ nữ ở ngoài cửa thì kinh hô trong lòng.
Theo lý mà nói thì bằng vào tu vi của Tĩnh Du hoàn toàn có thể không bị âm thanh
của hai người trong phòng ảnh hưởng đến suy nghĩ. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ ngay từ đầu Tĩnh Du đã lo lắng cho Lăng Phong nên một mạch đuổi theo,
trong lòng đã sớm khắc sâu Lăng Phong, cả người cứ thế mất đi năng lực
phán đoán cơ bản nhất. Loại cảm giác lo lắng này tuy mơ hồ nhưng lại phi thường vi diệu, thậm chí có thể nói đó là những biểu hiện lúc mới tập
yêu. Chỉ là Tĩnh Du không biết, nàng không muốn thừa nhận. Nàng đúng là
đã ngưỡng mộ Lăng Phong, rồi sinh ra cảm giác tâm đầu ý hợp, rồi lại
sinh ra cảm giác yêu say đắm, kỳ thật nó vẫn từng bước từng bước một âm
thầm chuyển hóa. Sự lo lắng ngày hôm nay tuy muộn nhưng lại là chất xúc
tác tốt nhất, khiến cho tình yêu say đắm của nàng đối với Lăng Phong
trào ra đến mức không khống chế được.
Trong lúc bất tri bất giác,
Tĩnh Du tựa người trước cửa phòng không ngờ lại mất đi sức lực để rời
đi, thân thể mềm mại phải nhờ dựa vào ván cửa mới miễn cưỡng đứng vững
được. Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, vô thức nghĩ:
“Thật sáng sợ, Lăng Phong hắn quả thực không phải người, không ngờ lại thêm nửa canh giờ
nữa rồi! Mà Hà Ngọc Khiết trong đó cũng đã hét lên ba lượt rồi, à không, bốn lượt chứ, giống như là…”
Kích thích khác lạ cuốn đi tất cả ý
thức của thiên hạ đệ nhất mỹ nữ - Tĩnh Du, nàng chưa bao giờ nghĩ một
người đoan trang thủ lễ như mình lại có một ngày ở ngoài cửa lén nghe
người khác hoan ái! Nhưng chuyện không thể tưởng tượng này lại thực sự
xảy ra, hơn nữa lại cảm giác lại mãnh liệt như thế! Mãnh liệt đến nỗi
khiến ngay cả sức lực để rời đi của nàng cũng biến mất, cuối cùng ngay
cả suy nghĩ rời đi cũng hóa thành tro bụi.
Đây là gì? Tu vi này là gì? Vì sao trên đời này lại có nam và nữ, song tu để làm gì?
Tĩnh Du nghiêng người dựa vào cửa, bất luận nàng cố dịch chuyển cước bộ, bất luận trong lòng nàng hò hét rời đi bao nhiêu lần nhưng bản tính hiếu kỳ của nhân loại lại đem lực lượng nàng vất vả tích lũy được đến tan đi.
Sự kích tình trong phòng lại càng hỗ trợ nó, giống như một đoạn ma chú
chui vào trong đầu nàng, khắc sâu trong suy nghĩ, có lẽ cả đời này nàng
cũng không quên được!
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ chỉ là một
thoáng chốc, cũng có lẽ là đã rất lâu, từng giây từng phút đều như giày
vò lòng nàng, nàng không còn bao nhiêu sức lực để giãy dụa nữa. Từ lúc
nàng bắt đầu hiểu chuyện, mọi thứ từ tu hành đến học tập đều cách biệt
với ái tình, nhưng cũng không làm nàng đối với nó hoàn toàn không biết
gì cả, trái lại nàng đối với con đường song tu hiểu vô cùng rõ, chỉ là
nhìn nó từ một góc độ khác. Thân là đệ tử kiệt xuất nhất trong trăm năm
qua của Ngọc Nguyệt hồ, nàng đối với hành vi và tư tưởng lúc này của
mình xấu hổ không thôi.
Thanh âm trong phòng ngày càng dồn dập, nhanh chóng đạt đến cao trào, mà ngoài cửa Tĩnh Du cũng đồng thời cảm thấy từ sâu trong âm cốc của mình run rẩy, một dòng dâm thủy đặc quánh từ trong đó chảy ra.
Trời ạ! Chính mình sao có thể dâm đãng vô sỉ như vậy?
Nếu như nàng nhớ không lầm thì từ lúc nàng chào đời đến nay, đây là lần
đâu tiên nàng đạt khoái cảm như vậy. Sự kích tình trong lòng hơi giảm
xuống làm cho Tĩnh Du ra sức hò hét trong lòng môt hồi, rốt cuộc cũng
phá tan khỏi trói buộc của dục vọng. Tâm hồn thiếu nữ nảy ra một quyết
định mạnh mẽ, bàn tay ngọc ra sức nhéo lên đùi mình một cái, mượn cơn
đau nhói kịch liệt nàng cuối cùng cũng thoái khỏi bị âm thanh ma quỷ
trong phòng khống chế.
Tĩnh Du hồi phục thần trí, thân thể mềm mại
khẽ động, nàng không để ý đến hạ thân của mình đang ướt át lầy lội một
mảng, quay người rời đi. Nhưng đúng lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra
làm nàng chưa kịp giữ thằng bằng ngã vào bên trong, rơi vào trong một
lồng ngực nóng như lửa, rơi vào một nơi mà không biết là phúc hay là
họa!
“AAAAA!”
Tiếng hết vừa thẹn vừa kinh ngạc của Hà Ngọc Khiết
làm cho tâm hồn thiếu nữ của Tĩnh Du đờ ra vì dị biến chợt tỉnh lại,
thiên hạ đệ nhất mỹ nữ kêu lên một tiếng sợ hãi rồi vội vàng dùng sức
đẩy lồng ngực của Lăng Phong ra. Dưới tình thế cấp bách nàng cũng không
quan tâm đến đối phương đang trần trụi cả người, nàng chỉ muốn sớm thoát khỏi một màn xấu hổ nhất trên đời.
Nàng thật sự có thể thoát ra sao? Phải biết rằng nàng là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, là đệ tử kiệt xuất nhất
trong trăm năm qua của Ngọc Nguyệt hồ, cũng là nữ nhân cả đời Lăng Phong tha thiết ước mơ nhất!
Chẳng lẽ nói, kế đây trên đời này lại mất thêm một thiếu nữ tên Tĩnh Du hay sao?