Ba ngày xuân phong triền miên, Lăng Phong thâm tâm lưu luyến không rời,
tạm biệt nhị nữ cưỡi tiên hạc hướng phía đông Hàng Châu bay đi. Vì để
đảm bảo không gây náo loạn, Lăng Phong dừng lại phía bên ngoài thành
Hàng Châu mười dặm rồi đi bộ.
Lăng Phong từ phía Bắc nhắm đến một sơn lộ không người đi lại, không nghĩ rằng các con đường trên núi đều rất
rộng rãi và nhiều ngã rẽ, hiện lại đang là buổi tối nên khó có thể phân
biệt đường đi, Lăng Phong cũng bất giác rời xa khỏi đường quan đạo, đến
khi nhận ra chỉ có thể cười khổ một tiếng: "Nguyên lai nơi này đã cách
đại lộ khá xa, xem ra nếu như phía trước không có khách điếm vậy bản
thân ta chắc phải nghỉ ngoài trời một đêm rồi!"
Cũng may lão Thiên
khai nhãn, đi thêm được vài dặm thì thấy mờ mờ ảo ảo dưới sườn núi là
một sơn trang, Lăng Phong chạy vội tới, chỉ thấy trên cửa có bốn chữ lớn "Hao Mai Sơn Trang". Lăng Phong trưởng thành tại Hàng Châu, nhưng chưa
bao giờ nghe đến cái tên sơn trang này, xem ra đã đi lạc khá là xa rồi.
Nhưng cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy, Lăng Phong lập tức tiến lên gõ
cửa, một lát sau thấy có một lão nhân ra mở cửa Lăng Phong liền nói:
- Lão trượng, tiểu sinh muốn tới Hàng Châu nhưng giờ đã tối trời, không
muốn nghỉ ngơi nơi rừng sâu nước thẳm nên mạo muội xin được tá túc một
đêm tại quý trang, mong lão trượng giúp đỡ!
- Không thể được, nhìn ngươi tuổi còn trẻ ai biết được liệu có phải là sơn tặc hay không? Mau đi đi!
Lăng Phong trong nội tâm không khỏi tức giận, khôn nghĩ lúc này mình lại bị
đánh giá một cách khinh bỉ như vậy, đang định phát tác nhưng lại nghĩ
bản thân cần gì phải cùng bực đến mức phải so đo cùng với loại người
này, vì vậy muốn nhanh chóng ly khai tìm nơi nghỉ qua đêm khác.
Lúc này trong cửa lại truyền đến một thanh âm mềm mại của một vị phu nhân:
- Lưu Bá, bên ngoài có chuyện gì sao?
- Thanh âm lười biếng của người được gọi là Lưu Bá trả lời – Bẩm phu
nhân, là một vị tiểu huynh nói muốn nghỉ nhờ qua đêm ở chỗ chúng ta.
- Ah? Thật là hiếm thấy a.
Khi đang nói truyện thì vị phu nhân kia đã đi tới cửa, Lăng Phong xem chừng nàng khoảng ba mươi niên kỉ, dung mạo cũng khung phải là cái gì mỹ, chỉ là ngôn từ và cử chỉ mang theo vài phần vũ mị làm cho người khác không
khỏi cảm thấy lôi cuốn. Vị phu nhân nhìn Lăng Phong đánh giá một chút
rồi nói:
- Lưu Bá, đã có người đến tá túc nhờ chúng ta, chúng ta cũng không thể chối từ tránh để người ta nói Mai Hoa Sơn Trang của chúng ta
không phóng khoáng. Ngươi đi thu thập chút củi để cho vị tiểu ca này
nghỉ qua đêm ở đây.
Nói xong thì nàng cũng không chút để ý đến Lăng
Phong liền hướng phía hậu viện mà dời bước. Lăng Phong lửa giận trong
lòng càng cao, hắn đường đường là nhi tử của gia đình giàu nhất Giang
Nam, cho dù thân phận giả trang hiện tại thì cũng là thiếu chủ của Nam
Cung thế gia, tự bản thân thấy mình thế nào cũng là một loại khí chất
bất phàm a, chưa từng nghĩ rằng hôm nay lại bị người khác đối đãi như
vậy nên cười lạnh một tiếng:
- Thật không dám quấy rầy quý trang bảo địa, tại hạ xin cáo từ.
Đang khi nói chuyện quay đầu lại đi tới phía tượng thạch sư ở bên cạch :
- Ô? Tượng sư tử của quý trang trông thật mạnh mẽ nhưng vì sao lại thiếu đi một chân?
Lúc này Lăng Phong liền vung một chưởng mạnh mẽ bổ vào chân của tượng thạch sư, chỉ thấy "ầm" một tiếng chiếc chân thạch sư đã gẫy lìa rớt xuống.
"Ah! ?" Quản gia và phu nhân nhìn cảnh tượng trước mắt mà cả kinh hét lên.
Lăng Phong cười lớn một tràng, cũng không lý tới vẻ mặt trợn mắt há mồm
của hai người phía sau lên ngựa rời đi. Đêm nay Lăng Phong có lẽ bất đắc dĩ phải kiếm một sườn núi mát lạnh nào đó ngủ lại một đêm, ngày mai
tiếp tục lên đường. Loại chuyện này Lăng Phong tựu không nghĩ đến rằng
có ngày sẽ gặp phải, tự khi mình lấy vợ đến nay còn chưa có lần nào đơn
độc qua đêm một mình. Trời đêm trăng sáng sao thưa, để cho Lăng phong
tâm tư có chút trùng xuống tự hỏi bản thân một chút gì đó: "Truyện đã
qua đã qua thể thay đổi nữa, lúc này là hiện tại vậy tương lai ở đâu?"
Trở lại Nam Cung thế gia, sự tình bức thiết nhất đối với hắn là đối địch
với Hồ Điệp Môn, vậy còn sau đó? Hắn phải nghĩ biện pháp trở về Hoa Sơn, về Hoa Sơn rồi sẽ như thế nào? Lăng Phong càng nghĩ trong lòng càng sợ
hãi, nếu như mình muốn cùng sư thúc và sư nương vĩnh viễn bên nhau, như
vậy Lục Thanh Phong chính là đỉnh núi lớn không thể vượt qua. Nếu như
vượt qua hắn, biện pháp đơn giản nhất chính là khiến hắn vĩnh viễn biến
mất. Nếu mình làm như vậy thì không phải là "khi sư diệt tổ, đại nghịch
bất đạo" sao? Nhưng bản thân cũng không thể xem là đệ tử Hoa Sơn mà là
Tiêu Dao truyền nhân mới đúng.
Nghĩ đến Tiêu Dao Tử, Lăng Phong thở
dài một hồi. Nếu như đổi lại Tiêu Dao Tử sẽ không có cái gì là phiền
não, bởi hắn là một người thích gì làm nấy, hơn nữa trong lòng hắn cũng
không có cái gì là cố kỵ về đạo đức lễ nghi, có lẽ cũng chỉ như thế mới
có thể sống vui vẻ.
Tiêu Dao Tử có mười tám người thê tử, tính ra
mình đã tìm được ba người, về phần mười lăm người khác, hắn thực sự
không dám suy nghĩ nhiều. Nếu như muốn lo nghĩ thì phải là Thánh Nữ Ma
Giáo vì đó là mẫu thân của Lam Phượng Hoàng và cũng là chính thất của
Tiêu Dao Tử, vậy mình có nên đi tìm nàng?
Lăng Phong suy nghĩ rất
nhiều, thật lâu sau cũng không thể chìm vào giấc ngủ. Vừa lúc đó hắn
bừng tỉnh bởi một hồi thanh âm đao kiếm chạm nhau. Cận thận nghe ngóng
thấy thanh âm kia truyền đến từ phía Mai Hoa Sơn Trang, trong đó còn xen lẫn vài tiếng kêu thảm thiết. Lòng hiếu kỳ nổi lên, Lăng Phong thầm
nghĩ mình đi đến xem cũng tốt rồi triển khai thân pháp hướng về phía sơn trang.
Một lát sau đã đến bên ngoài sơn trang, chỉ nghe thấy một thanh âm nam tử kêu lớn:- Đường Siêu, Mai Hoa Sơn Trang chúng ta với Tiền Đường Bang các ngươi
nước sông không phạm nước giếng, người vì sao giúp bọn chúng làm khó ta, giết người nhà của ta, trong mắt ngươi còn có vương pháp nữa không?
Đường Siêu? Hắn tại sao lại ở chỗ này? Lăng Phong sững sờ, Đường Siêu này
chính là Hàng Châu tứ ưng tử ah. Nói đến Đường Siêu Lăng Phong không
khỏi nhớ đến lần đầu gặp mặt, hắn cùng Trần Húc và Đường Lệ cũng cùng
một dạng như nhau.
Lăng Phong lúc này ẩn trên một cây đại thụ, người
nói chuyện chính là nam tử râu quai nón, tướng mạo có phần hào phóng,
chỉ là trên người mặc một bộ y phục như một viên ngoại. Thoạt nhìn thì
có lẽ hắn là trang chủ của Mai Hoa Sơn Trang. Đường Siêu lức này cười
lạnh nói:
- Phùng trang chủ, Tiền Đường Bang mà ta trợ giúp đương
nhiên cùng ngươi vô oán vô cừu, chỉ có điều con trai của ngươi quá không biết trời cao đất rộng, ba ngày trước tại Hàng Châu Yên Vũ Lâu cùng nhi tử lưởng tỉnh Tuần Án đại nhân tranh giành nữ nhân, còn đánh Trần công
tử, rõ ràng Trần công tử không thể để con trai ngươi gây họa rồi vô sự,
ngươi rõ ràng lại còn giả bộ?
- Nhi tử của ta đả thương Trần công tử
là một chuyện, ta đã bồi thường mười vạn tiền thuốc men, hơn nữa nhi tử
của ta hiện cũng đã bị nhốt vào đại lao rồi, chẳng lẽ vậy còn chưa đủ
sao?
- Ngươi giả ngu sao? Nhi tử của ngươi chặt đứt đường con cháu
của Trần công tử, để cho Trần đại nhân đoạn tử tuyệt tôn. Nói thật cho
ngươi biết nhi tử của ngươi trong địa lao đã bị tra tấn đến chết rồi, Về phần đêm nay, sự tình cũng rất đơn giản, Trần đại nhân không thể công
khai định tội cho ngươi, cũng chỉ đành để bọn thô lậu chúng ta đến xử
trí bọn nguwoi cũng là vì dân trừ hại a.
Lăng Phong rốt cuộc cũng
hiểu rõ mọi chuyện, nguyên lai nhi tử của Phùng trang chủ đả thương Trần Húc, hiện tại quan tuấn án tìm Đường Siêu để giúp hắn báo thù. Tuy
nhiên Lăng Phong đối với Phùng trang chủ không có cảm tình gì, nhưng
nghe được việc Trần Húc tuyệt tự rồi thì không biết vì cái gì trong nội
tâm lại cao hứng, chẳng lẽ tự mình đến nói với Đường Lệ chuyện này? Biết được tin này cũng đồng nghĩa với việc Trần Húc không thể cùng mình
tranh đoạt Đường Vũ Vi nữa.
Trong lúc này nội viện truyền đến một trận cười:
- Đường thiếu hiệp, ngươi nói gã họ Phùng này võ nghệ cao cường, cái này
thật không đúng, chúng ta mười chiêu đã khiến hắn không thể động đậy
rồi, bất quá ngươi nói trong nhà hắn có nhiều mỹ nhân thì một điểm cũng
không kém a.
Bên người Đường Siêu là bốn đại hán lỗ mãng, bọn chúng
hẳn là Đông Hải Tứ Vằn, (Tìm từ điển H-V thấy là văn như nghe nho nhã
qua mình để là vằn ) Nghe nói bốn người bọn chúng không việc ác nào
không làm, Đường Siêu thế nào mà lại kết giao cùng những kẻ này?
Đường Siêu từ trong phòng đi ra ôm theo một nữ nhân, đây chính là phu nhân mà Lăng Phong đã bái kiến tại đại môn gia trang, phỏng chừng là tiểu thiếp của Phùng trang chủ. Phía sau Đường Siêu là Đông Hải Tứ Vằn đang loi
kéo một nữ tử chừng hai mươi tuổi đang không ngừng giãy dụa trên mặt
đất, tính tình trông có vẻ cương liệt, hẳn là con dâu của Phùng trang
chủ. Lúc này Đường Siêu ung dung nói:
- Phùng lão đầu, hôm nay ta sẽ
tuyễn ngươi xuống hoàng tuyền, bất quá ngươi yên tâm, trước khi ngươi
chết ta sẽ cho ngươi nhìn bọn ta làm sao đối phó với lão bà cũng nàng
dâu quả phụ của ngươi, ha ha!
- Họ Phùng giận đến hai mắt trừng trừng – Họ Đường ngươi tốt nhất cho chúng ta toàn gia được chết thống khoái
bằng không lão phu sau khi chết cũng không bỏ qua cho ngươi!
- Ha ha, nào có chuyện dễ dàng như vậy? Phùng lão đầu, ngươi hôm nay tuy chết
chắc rồi, nhưng ta sẽ không giết lão bà cùng nàng dâu của ngươi, nếu như các nàng phục thị ta thoải mái ta còn có thể cân nhắc thu các nàng làm
nô tì, nếu như ta khó chịu thì sẽ đem bán vào kỹ viện ha ha ha ha!
Đường Siêu liên tục cười đắc ý, một thanh âm phẫn nộ gào lên:
- Tặc tử, ngươi tốt nhất là một đao tiễn đưa ta đi gặp phu quan của ta,
bằng không chỉ cần một ngày ta còn sống đều muốn ngươi một ngày sống
không được bình an.
Nói chuyện chính là nàng dâu quả phụ, Đường Siêu
giận dữ liền đi tới vung chưởng đánh nàng bất tỉnh, sau đó đối mặt với
phu nhân của Phùng trang chủ:
- Ngươi muốn chết hay muốn sống?
-
Nữ nhân kia sợ tới hồn phi phách tán – Công tử tha mạng, chỉ cần công tử tha cho tiện thiếp một con đường sống tiện thiếp mặc cho người xử trí.
- Ha ha, Phùng lão đầu, thật không thê tưởng được là lão bà của ngươi lại là một tiện nhân, ngươi thật là hảo phúc khí a!
Phùng trang chủ không nói một lời, Đường Siêu cảm thấy hơi kinh ngạc đi đến
bên cạnh hắn xem xét, chỉ thấy hắn đã gần như tuyệt khí bỏ mạng. Đúng là đang sống sờ sờ bị làm cho tức chết!
- **, tiện nghi cho xú lão đầu
Đường Siêu nói xong liền rút kiếm đâm xuống, lập tức máu tươi chảy ròng ròng. Khi đã định hắn đã chết Đường Siêu liền hướng phía thê tử của hắn đi
tới.