- Quân Nghi, giờ chúng ta không thể cùng Lăng Lang rời đi, như vậy là làm hại hắn. – Thanh âm mỹ diệu của Ninh Vô Song vang lên.
- Mẫu thân, tâm tư của người ta hiểu.Nhưng là sự cô đơn tương tư những
ngày qua thật sự quá khổ sở, ta một ngày cũng không muốn ở lại Hoa Sơn
thẫn thờ nữa. Ta chỉ muốn theo Lăng Lang, vô luận là đi đến nơi đâu ta
đều cam tâm tình nguyện.
- Ta biết rõ, nhưng vì tương lai sau này, thời gian tới hai ta phải nhẫn nại tiếp tục chờ đợi ở nơi đây.
- Còn phải đợi bao lâu.
- Ta cùng Lăng Lang đã bàn bạc rồi, đợi cuộc chiến với Hồ Điệp Môn kết
thúc sẽ để hắn quay về Hoa Sơn. Đến lúc đó chúng ta hiệp trợ hắn thanh
trừ Lục Thanh Phong ra khỏi Hoa Sơn, khi đó chúng ta có thể bên nhau
hạnh phúc vô câu vô thúc.
- Như vậy cũng tốt, từ giờ đến đại chiến cũng chỉ còn gần hai tháng.
- Ngươi minh bạch là tốt rồi. Lăng Lang thật sự là trời sinh dị bẩm, thật sự là khắc tinh của nữ nhân, nữ chân nào có thể là đối thủ chứ? Phải
nhiều người mới có thể đối phó được sao?
- Mẫu thân, người cứ yên tâm đi, ta nghe Phi Nhi nói hắn hiện tại có bốn mươi năm mươi người nương tử a.
- Điều này ta cũng biết, thật là oan nghiệt a, sao chúng ta lại cùng ưa
thích một người nam nhân chứ. Ta cũng đã sớm xem chàng như là sinh mệnh
của mình, về mặt khác ta cũng không có hy vọng xa vời.
- Mẫu thân, kỳ thật người cũng không nỡ rời xa Lăng Lang phải không?
- Uhm, ta cũng giống như ngươi thôi, chỉ có điều.....
- Chỉ có điều người so với ta thì hiểu biết hơn, luôn lo lắng cho đại cục.
- Thật không biết đời trước chúng ta mắc phải cái oan nghiệt gì mà chúng ta Tổ Tôn tam đời đều........
Ninh Vô Song nói đến đây thì cũng không có ý tứ mà nói tiếp, đỏ mặt thở dài một hơi.
Bạch Quân Nghi nắm lấy bàn tay trắng như ngọc của nàng mà an ủi với giọng thâm tình:
- Mẫu thân, người không cần tự trách mình! Kỳ thật trước đây ta cũng đã
từng nghĩ qua. Nhưng là cuộc sống nhân sinh khổ đoản, nháy mắt đã trôi
qua hai ba mươi năm. Tại sao chúng ta cứ phải canh cánh trong lòng những cái gì là luân lý. Theo như ta nghĩ a, đây là đời trước chúng ta đã
tích đức, để nay mới có được một tình yêu say đắm tình thâm ý trọng.
Lăng Phong nghe đến đây thì đột nhiên mở to mắt lớn tiếng nói:
- Quân Nghi nương tử nói đúng a! Vô Song nương tử, nàng không cần phải
bận tâm những chuyện đó, nói không chừng sau này chúng ta còn có thể tu
chân thành tiên a!
- Ninh Vô Song cười mắng – Tiểu phối đản, chàng tỉnh dậy lúc nào?
- Lăng Phong cười hì hì châm chọc – Vô Song nương tử, ta không phải bị nàng sờ mà tỉnh lại sao.
- Bạch Quân Nghi thơm Lăng Phong một cái – Tướng công, người nói như vậy sẽ làm Vô Song tỷ thẹn thùng a.
- Ninh Vô Song hờn dỗi – Đừng lại đây, hai người các người đều khi dễ ta.
- Lăng Phong nằm trên người Ninh Vô Song liên tục hôn hít vuốt ve nàng
cầu xin – Nương tử, xin nàng tha cho ta a, ta là người hay nói giỡn mà.
- Được rồi, tốt rồi, thiếp không trách chàng, nào có chuyện nương tử trách cứ tướng công bao giờ!
- Lăng Phong lập tức chuyển đề tài – Đúng rồi, ta mới vừa rồi nói có đúng hay không?
- Ninh Vô Song tranh thủ phụ họa theo – Đúng, quá đúng, đây là đời trước tích đức a.- Bạch Quân Nghi nhẹ nhàng đặt câu hỏi – Dĩ nhiên rồi, bằng không chúng
ta sao lại cùng yêu mến cái tên tiểu bại hoại này. Chàng đều đã nghe
thấy, vậy ta hỏi chàng, chàng rốt cuộc có yêu thương chúng ta không?
Phải trả lời thực tâm a.
- Lăng Phong răm rắp khẳng định – Yêu, đương nhiên yêu, nhị vị nương tử đối với ta chăm sóc tận tình như từ mẫu, ôn
nhu như nương tử, ta sao có thể không thương yêu chứ?
- Được rồi, miệng lưỡi chỉ biết nói lời ngọt ngào!
Hai mẫu tử đồng thanh nói, mỗi người lại thơm Lăng Phong một cái. Lăng
Phong đương nhiên là kế tiếp phải giở trò Xuân Tình tràn lan rồi. Cả ba
người lại một lần điên loan đảo phượng ở trong phòng phi thường cao
hứng.
Lăng Phong cùng sư nương sư thúc ở trên Thần Nữ Phong ba ngày,
ngắm hoa ngắm trăng, du lịch trên núi dưới hồ. Sau thời gian dài mới
được đoàn viên đương nhiên là "Tiểu biệt thắng tân hôn" (NV: càng hơn
tân hôn yến), ngọt ngòa triền miên ân ái.
Bạch Quân Nghi cùng Ninh Vô Song hoàn toàn chìm đắm trong niềm hạnh phúc ngọt ngào, mỗi ngày đều
cười nói vui vẻ, được Lăng Phong dốc lòng che chở và tưới tắm bằng tình
yêu sâm đậm khiến tư sắc hai nàng càng trở nên tỏa sáng kinh người.
Bạch Quân Nghi mặt ngày càng đỏ hồng, song nhũ càng thêm cao ngất, kiều đồn
cũng tròn vểnh lên, dáng điệu cùng tư sắc vồn đã thành thục nay càng bức nhân. Giơ tay nhấc chân đều thể hiện rõ một thiếu phụ phong tình tư sắc mười phần chín mọng.
Mà Ninh Vô Song cũng không hề kém cạnh, thân
thể ngày càng thành thục mượt mà, cao thẳng, mêm mại, đầy đặn. Mị lực
thành thục càng khiến nàng giống như "Cải lão hoàn đồng", Hai nàng đứng
cùng một chỗ chỉ cần khẽ động đủ để khiến cho nam nhân tâm tình thập
phần kích động.
Lăng Phong nhìn Bạch Quân Nghi và Ninh Vô Song, thẩy
rõ biến hóa của hai nàng không khỏi nhạc nhiên về uy lực thần kỳ của Ngự nữ song tu. Bạch Quân nghi cùng Ninh Vô Song trở nên tràn ngập sức sống thanh xuân, thân hình trắng nõn, song nhũ càng lúc càng lớn, kiều đồn
ngày càng tròn vểnh lên.
Bạch Quân Nghi trong lòng phàn nàn Lăng
Phong luôn vuốt ve bộ vị này của nàng khiến "nó" càng ngày càng phát
tướng cao ngất, sung túc sữa nên giận giỗi:
- Ngươi trở về rồi, Thế Phong cũng không thể uống nhiều sữa như vậy, đến lúc đó ta còn không phát tướng mà chết sao!
- Lăng Phong ha ha hi hi cười – cái này còn không phải đơn giản sao, khi
ta không có ở đây Vô Song đến uống, như vậy có thể dưỡng nhan.
- Vô Song vừa thẹn vừa giận – Ta uống cũng không hết.
- Lăng Phong lai càng cười lớn hơn – Có sao, vậy hết lách vào cho Quân Nghi tự mình uống...uố..ng.
- Bạch Quân Nghi thẹn thùng mắng – Đi chết đi!
Lăng Phong phát hiện Bạch Quân Nghi cùng Ninh Vô Song bề ngoài đoan trang
nhưng càng ngày càng để lộ ra khát vọng tình dục lại tràn đầy hương vị.
Thân thể các nàng càng ngày nở nang trắng đẹp, song nhũ nặng trịch đứng
thẳng, eo thon mềm mại thon thả như rắn nước, kiều đồn đẫy đã với những
đường cong hoàn mỹ, ngọc thố thon dài ngọc ngà trắng nhuận. Toàn bộ đều
toát lên vẻ chín mọng tràn đầy cảm giác.
Tại thân thể các nàng Lăng
Phong càng ngày càng lĩnh hội được vẻ kiều mị của thiếu phụ, tình cảm
mãnh liệt từ tận xương tủy cùng với vẻ phong tình kích động đến điên
cuồng.
Lăng Phong mỗi đêm đều cùng Bạch Quân Nghi và Ninh Vô Song
hăng hái chiến đấu trên giường, tại mật huyệt của các nàng rong ruổi
triền miên phi thường sảng khoái, nhị nữ cũng phối hợp phi thường thuần
thục, thở gấp và thét lên chói tai, ba người điên cuồng thử đủ các loại
tư thế, cuối cùng đều mệt mỏi co quắp trên giường.
Lăng Phong đối với nhị nữ trên giường biểu hiện phi thường thưởng thức, đặc biệt là Bạch
Quân Nghi vừa sinh hài tử nên biểu hiện rất nhanh hưng phấn, bộ vị mẫn
cảm rất nhiều, vừa chạm vào hai hạt tiểu anh đào của nàng là xuân thủy
đã tuôn chảy không ngừng. Hắn thích nhất là thần thái kiều mị của Bạch
Quân Nghi khi động tình, mỗi lần đều khiến hắn hứng phấn đên không hiểu
nổi. Lăng Phong cho rằng mật huyệt tiết ra càng nhiều thì nữ nhân càng
dễ đạt đến cao trào. Làm cho nữ như đạt đến cao trào toàn thân vô lực là cảm giac chinh phục mà vô luận thế nào đều là niềm tự hào của nam nhân.
Ninh Vô Song cùng Bạch Quân Nghi thần thái càng ngày càng xinh đẹp mĩ lệ,
càng ngày càng trẻ ra, khí chất càng ngày càng xuất chúng. Đoan trang
thánh khiết cùng vẻ vũ mị kết hợp một chỗ tản mát ra sắc lệ kinh nhân,
bất kỳ nam nhân nào thấy được đều thần hồn điên đảo không thể tự thoát
ra.
Thời gian ba ngày ngắn ngủi, Lăng Phong cùng Bạch Quân Nghi và
Ninh Vô Song đều muốn đem nươc sữa hoàn toàn giao hòa, tâm linh hợp
nhất.
Mỗi khi nhàn hạ, Lăng Phong thích ngồi trên ghế đọc sách, lúc
này Bạch Quân Nghi cùng Ninh Vô Song liền hai bên trái phải hầu hạ, Lăng Phong thích nhất là tựa vào người Bạch Quân Nghi hưởng thụ hương khí
trên người nàng, một tay thì vuốt ve Ninh Vô Song, một tay thản nhiên
đọc sách. Lúc bắt đầu Bạch Quân Nghi cùng Ninh Vô Song còn có chút
ngượng ngùng, về sau dần dần thành thói quen, càng lúc càng ưa thích
phương thức thư giãn này.
Mà Lăng Phong lại càng thích hưởng thụ cảm
giác đặc biệt ấm áp này. Khi đọc sách tay hắn lại thỉnh thoảng xoa nắn
ngọc thể Ninh Vô Song, có khi cắn dái tai của nàng, đôi lúc nghịch ngợm
uống sữa của Bạch Quân Nghi, cảm giác thư giãn này thật phi thường tốt.
Nhất là khi nội tâm phiền muộn chuyện gì Lăng Phong lại ôm các nàng vào
lòng là có thể bình tĩnh trở lại.
Ba ngày rất nhanh qua đi. Lăng
Phong cùng nhị nữ cáo biệt, hai nàng tiễn đưa Lăng Phong muộn đoạn đường dài, thẳng đến khí Lăng Phong cưỡi tiên hạc tiêu diêu giữa trời xanh
mây trắng. Các nàng đều không muốn dời gót ngọc, đứng thật lâu trên đỉnh Thần Nữ Phong nhìn bóng dáng tình lang dần dần khuất xa.
Lăng Phong
tuy nội tâm rất không muốn rời xa các nàng, bất quá hắn đã đáp ứng các
nàng cứ cách mười ngày lại trở lại hảo hảo yêu thương bù đắp trong hai
ngày. Điều này làm cho các nàng phi thường vui mừng. Không có gì có thể
so sánh được với việc được ở bên người mình yêu.