Gần đến buổi chiều thì Tô Hướng Vãn gọi cho Nam Hướng Bắc thêm lần nữa, mục đích của cuộc gọi lần này vô cùng rõ ràng.
Nhìn bàn tay nhỏ xíu đang cầm điện thoại và gương mặt đáng yêu không
ngừng gật gù của Tô Vi Tích, Nam Hướng Bắc không cần động não cũng biết
chắc chắn là Tô Hướng Vãn lại đang căn dặn Tô Vi Tích hãy vâng lời gì
đó.
“Dạ!” Lại một cái gật đầu thật mạnh, dường như là Tô Hướng Vãn đã
nhắc đến Nam Hướng Bắc, Tô Vi Tích bèn ngẩng đầu lên nhìn con người đang đứng vươn vai ở cuối giường, hàm răng trắng tinh nhe ra, “Là Bắc Bắc,
không phải chị.”
Dừng lại mọi động tác và chuyển sang nhìn Tô Vi Tích, thấy cô bé đang cười rất tươi, trái tim của Nam Hướng Bắc cũng mềm nhũn ra, liền tiến
lên hai bước xoa đầu đứa bé rất ngoan này.
“Vâng ạ!” Tô Vi Tích đáp lại ngay mà không một chút do dự.
Nét mặt của Tô Hướng Vãn có hơi phức tạp, cô im lặng rất lâu, đến khi nói chuyện thì giọng vẫn thanh lạnh như ngày thường, “Ừm, tóm lại con ở nhà người ta phải biết ngoan… đưa điện thoại cho…. Bắc Bắc đi.”
Tô Hướng Vãn hơi bị khớp khi gọi cùng một danh xưng với Tô Vi Tích,
cặp mày liễu hơi nhíu vào nhau, chờ khi Nam Hướng Bắc nghe điện thoại cô mới thở dài, “Xem ra quan hệ của cô và Tiểu Tích rất tốt.”
“Hihi, Tiểu Tích rất dễ thương.” Vừa nói lại vừa xoa đầu cô bé, nghe
Nam Hướng Bắc nói thế, Tô Vi Tích ngước mặt lên le lưỡi làm mặt xấu, Nam Hướng Bắc nín cười nói, “Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Tích
mà.”
“Ừm.” Tô Hướng Vãn khẽ đáp lại, vốn định nói “làm phiền cô” nhưng
chợt nhớ lại câu nói của Nam Hướng Bắc trước đó, cô bèn nuốt câu làm
phiền trở vào và thay bằng, “Cám ơn cô.”
“Không có gì.”
Cả hai lại trò chuyện gì đó, đến khi Tô Hướng Vãn đã tới bệnh viện
thì Nam Hướng Bắc mới nói “Tạm biệt” và cúp máy. Cất điện thoại vào,
trông thấy Tô Vi Tích đang ngước mặt nhìn mình, cô nói “Chúng ta đi ăn
cơm?”
“Dạ.” Tô Vi Tích ngoan ngoãn gật đầu rồi từ từ nhích ra bên giường,
đang định nhảy xuống giường mang dép vào thì Nam Hướng Bắc đã cúi xuống
mang vào cho nó.
“Cám ơn Bắc Bắc.” Tô Vi Tích nhảy xuống giường rồi nắm chặt tay của
Nam Hướng Bắc hỏi, “Tối nay con sẽ ngủ chung với Bắc Bắc chứ?”
“Hửm?” Nam Hướng Bắc cúi xuống nhìn nó, chấm vào chóp mũi sạch sẽ của nó, “Con không muốn ngủ với Bắc Bắc sao? Vậy Bắc Bắc không còn chỗ nào
để ngủ nữa.”
“Không phải!” Tô Vi Tích lập tức lắc đầu, sau đó lại cười rất mãn nguyện, “Bắc Bắc thật là tốt.”
“Hihi, đi thôi.” Cô cúi xuống bế luôn cô bé dậy, đột nhiên có một đứa con gái ngoan như vậy, Nam Hướng Bắc thật sự muốn dùng hết mọi cách của mình để yêu thương nó, mang hết toàn bộ những thứ tốt nhất trên thế
giới này cho nó.
Bên ngoài phòng khách, Bắc Đường Lạc Anh đang ngồi trên sofa xem phim tình cảm dài tập dở hơi, Nam Cực thì đeo tạp dề loay hoay bên trong
bếp.
Ra khỏi phòng ngủ, Nam Hướng Bắc dẫn Tô Vi Tích vào phòng khách
trước, sau khi cho cô bé ngồi vào bộ sofa rất mềm mại cô mới đứng dậy,
“Tiểu Tích ngồi đây xem tivi nhé, Bắc Bắc vào giúp ông nội nấu cơm.”
“Dạ.” Tô Vi Tích liền đáp lại, nghĩ ngợi gì đó nó chợt quay sang nhìn Bắc Đường Lạc Anh gương mặt băng lạnh ở kế bên, nỗi sợ xoẹt nhanh trong mắt.
Nam Hướng Bắc không chú ý thấy điểm này mà chỉ vui vẻ quay vào bếp phụ ba của mình.
“Con tên gì?” Cũng không biết là trải qua bao lâu, người phụ nữ có
thần thái lãnh đạm mắt dán vào tivi bất chợt đặt câu hỏi, khiến cho đứa
bé đã kéo căng dây thần kinh nãy giờ rùng mình một cái, tức thì quay đầu qua nhìn, phát hiện người phụ nữ lớn tuổi đang nhìn mình, nó chớp chớp
mắt rồi đáp lại the thé, “Tô Vi Tích.”
“Tô Vi Tích.” Nhướng mày, rõ ràng là cái tên này còn mang tầng ý
nghĩa khác nữa, Bắc Đường Lạc Anh nhìn đứa trẻ đang rất bất an ấy một
cái thật sâu, nghĩ ngợi gì đó, bà đưa cái điều khiển cho nó.
Lại chớp mắt, nhìn chiếc điều khiển trước mặt mình, Tô Vi Tích do dự
một hồi rồi lắc đầu, “Bà nội xem là được, Tiểu Tích xem chung với nội.”
Bà nội….
Khóe môi hơi giật giật, mặt của Bắc Đường Lạc Anh lạnh xuống, bờ môi
mím chặt, bà rút tay lại nhưng rồi tìm đến kênh đang chiếu phim hoạt
hình, cuối cùng mới vứt điều khiển qua một bên.
Tô Vi Tích nghe thấy âm thanh liền quay lại nhìn vào tivi, vừa nhìn
thấy hình ảnh trong đó trong lòng liền vui như hoa, vốn dĩ rất sợ bà nội có gương mặt còn nghiêm hơn cả mẹ mình này, nhưng giờ đây, Tô Vi Tích
cảm thấy thật ra bà nội cũng rất tốt, thế là quay sang cười thật tươi
với Bắc Đường Lạc Anh, “Cám ơn bà nội.”
Lại mím môi, Bắc Đường Lạc Anh hé miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn
vào gương mặt ngây thơ của đứa bé, bà quyết định im lặng và tiếp tục duy trì tư thái lạnh nhạt ấy, cùng trẻ con… xem phim hoạt hình.
“Con nói thật cho ba nghe đi, đứa bé đó từ đâu ra?” Bên trong nhà
bếp, Nam Cực chẳng biết vợ mình và đứa trẻ đó sẽ làm gì với nhau, ông
chỉ lẻn nhìn ra ngoài cửa, xác định vợ mình không ở gần bếp nên mới hạ
thấp giọng, vừa thái rau vừa nói, “Đừng nói gì mà con của bạn, ba chưa
từng nghe con nói có người bạn nào có con gái cả.”
Một tay cầm xẻng xào rau, tay kia xoa lên sống mũi theo thói quen,
sớm đã biết ba sẽ hỏi mình vấn đề này, vì vậy Nam Hướng Bắc không hề có ý định che giấu, “Là con gái của người mà con thích.”
“Quả đúng là vậy.” Sớm đã đoán ra rồi, Nam Cực cũng không kinh ngạc gì nữa mà chỉ dừng động tác thái rau lại, “Đã ly hôn?”
“Con không biết.” Nhún vai, Nam Hướng Bắc chẳng để tâm điều này, “Tóm lại hiện giờ chị ấy độc thân, không trái với yêu cầu của ba.”
“Ơ hơ, quỷ nhỏ nói tự nhiên nhỉ.” Nam Cực tiếp tục thái rau, chỉ là
sức lực mạnh hơn lúc nãy khá nhiều, ông không thèm nhìn con gái mình,
“Cưới đứa lớn tặng kèm đứa nhỏ nữa chứ gì?”
“Ặc…” Lời của ba làm cô thấy ngượng, Nam Hướng Bắc lại sờ sống mũi,
nhìn chăm chăm vào nồi rau, mặt dày mà nói, “Ưm, dạng như…. có cảm giác
vượt giá trị vốn có.”
“Tung”! Tiếng thái rau càng lớn tiếng hơn rồi.
“Dù gì thì con gái với con gái cũng không thể sinh con.” Nam Hướng
Bắc chớp chớp mắt, vờ như không nghe thấy âm thanh thái rau kỳ lạ, “Như
vậy sau này ba mẹ cũng không phải nổi giận vì không có người gọi mình là ông bà ngoại nữa… huống chi, trước giờ ba mẹ luôn cảm thấy con của con
phải gọi mình là ông bà ngoại, bây giờ biến thành gọi ông bà nội, không
phải rất bất ngờ sao?”
Mặt đã xanh như trái ớt, ông thật sự không còn ngôn ngữ gì có thể cãi với cái lý lẽ lạ đời của con gái mình nữa, Nam Cực lườm cô một cái rồi
hứ lạnh, “Ba thì chẳng sao, mẹ con bây giờ vẫn chưa biết, chờ khi mẹ con biết rồi xem bà ta sẽ bào chế con ra sao.”
“Cái này… chờ khi con rước con dâu về cho ba rồi nói vậy.” Nam Hướng Bắc ho khèm, “Người ta còn chưa thích con mà.”
“Thông minh đấy, biết bắt cóc đứa nhỏ rồi mới bắt tới đứa lớn.”
“Chứ sao, năm xưa ba còn theo đuổi được mẹ con mà, đương nhiên là con phải thừa kế được điểm trâu bò của ba chứ.”
“Con quỷ nhỏ, ý gì đây hả?”
“Thì ý đó đó mà.”
“Cút xéo!”
Chờ khi hai cha con nhà này bày hết thức ăn ra bàn và cởi tạp dề ra
treo đâu vào đấy rồi trở ra phòng khách, thì cái mà họ nhìn thấy chính
là Bắc Đường Lạc Anh và Tô Vi Tích đang ngồi trên cùng một bộ sofa dài,
trên bàn có nước ép trái cây, tivi thì đang chiếu phim hoạt hình.
Nam Hướng Bắc không dám tin vào mắt mình khi nhìn vào bóng lưng của mẹ, nửa ngày trời cũng không nói nên một lời.
Nam Cực thì chỉ yên tĩnh đứng nhìn vợ mình, một nụ cười nhạt làm lay động cơ thịt trên cả khuôn mặt của ông.
“Ăn cơm thôi.” Vài giây sau, Nam Cực gọi, Bắc Đường Lạc Anh quay lại
nhìn và đã không bỏ lỡ nét mặt vẫn chưa hết kinh ngạc của con gái mình,
bà rất điềm tĩnh mà nhìn cô một cái, đứng dậy nói với đứa nhỏ bên cạnh
một cách nhạt nhẽo, “Ăn cơm thôi, ăn xong rồi xem tiếp.”
“Dạ!” Tô Vi Tích ngoan ngoãn đáp lại rồi cũng rời khỏi sofa và đi theo sau lưng bà.
“Rửa tay trước đã.” Cúi đầu nhìn đứa trẻ đi sau lưng mình, Bắc Đường
Lạc Anh lạnh lùng nói, thấy nó lại gật gật rồi tiếp tục theo phía sau
mình, bà dừng lại khom xuống bế nó lên, đi thẳng vào phòng ngủ của mình
và Nam Cực.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Nam Hướng Bắc chỉ còn biết tròn xoe mắt há
hốc miệng, nửa ngày trời mới quay sang hỏi ba mình, “Mẹ…mẹ con bị sao
vậy ba?”
Dường như không mấy hài lòng với nét mặt và giọng điệu này của Nam
Hướng Bắc, Nam Cực thu lại nụ cười rồi vỗ lên đầu cô một cái, “Cút vào
trong xới cơm.”
“Ò.” Nam Hướng Bắc bó tay với ba mình, song cũng nghe lời đi vào bếp.
Bấy giờ Bắc Đường Lạc Anh và Tô Vi Tích cũng đã trở ra từ phòng ngủ,
cô bé đã được thả xuống đất, và người phụ nữ xưa nay vẫn lạnh mặt, dẫu
cho là ở nhà cũng rất ít khi cười này, giờ đây trong mắt đã dịu hòa hơn
không ít.
Nhìn vợ mình như thế, trong lòng Nam Cực rất vui mừng, ông bước tới
nắm tay Tô Vi Tích và làm thay hành động của vợ mình lúc nãy – bế Tô Vi
Tích lên. “Con có thích ăn vặt gì không, lát nữa ông nội dẫn con đi
mua.”
Hơi nhướng mày, Bắc Đường Lạc Anh dường như không mấy hài lòng vì sự
tự xưng “ông nội” của chồng mình, nhìn ông một cái, bà tự động ngồi vào
bàn ăn.
“Mẹ nói không được ăn vặt nhiều.” Tô Vi Tích lễ phép đáp lại, để yên
cho ông nội chỉ mới quen biết không bao lâu này bồng mình, nó cảm thấy
ông nội khi cười nhìn rất giống Bắc Bắc, thế là cũng cười theo, “Cám ơn
ông nội.”
“Không có gì, hôm nay mẹ không có ở đây.” Cảnh tượng tương tự với
mười mấy hai mươi năm trước như đang tái diễn, nụ cười của Nam Cực càng
thêm tươi tắn, ông cho đứa nhỏ ngồi vào bàn và nói, “Hơn nữa ông nội sẽ
không nói với mẹ con đâu.”
Bắc Đường Lạc Anh đang múc canh nghe vậy hơi khựng lại, ngước lên
nhìn chồng mình, thấy ông đang nói rất hứng chí, cặp chân mày rất đẹp
của bà nhướng cao, im lặng tiếp tục động tác lúc nãy.
Nam Cực đã nhìn thấy phản ứng của vợ mình, ông cảm thấy tức cười,
tiếp đó khi nhìn xuống đứa trẻ vâng lời này, trong lòng không khỏi thở
dài.
Âu cũng là duyên phận chăng, rõ ràng không phải con của con gái nhà
ông, nhưng nhất cử nhất động lại giống hệt như Tiểu Hướng Bắc ngoan
ngoãn quá mức lúc xưa khi bị Bắc Đường Lạc Anh quản giáo nghiêm ngặt,
chả trách vợ ông lại đối xử với đứa trẻ này như thế.