Chớp mắt vài cái như không hiểu vì sao ông bà nội lại dùng ánh mắt
như vậy nhìn mình, Tô Vi Tích nắm lấy tay của Nam Hướng Bắc với vẻ sợ
sệt, đồng thời ngước mặt nhìn cô, đó là ánh mắt vô tội và mơ màng.
Cúi xuống cười với cô bé một cái, một tay của Nam Hướng Bắc vẫn để
yên cho Tô Vi Tích nắm lấy, tay còn lại xoa xoa đầu của nó, Nam Hướng
Bắc ngước lên nhìn ba mẹ của mình rồi vờ như thở dài để che đậy nỗi chột dạ, “Con gái của bạn con… không gọi ba mẹ là ông bà nội chẳng lẽ lại
gọi là chú và dì sao?”
Nghe Nam Hướng Bắc nói thế, Nam Cực nhướng mày và nhìn Tô Vi Tích với ánh mắt rất có hàm ý, cuối cùng choàng tay ôm lấy eo của vợ mình, “Ba
và mẹ con vẫn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý để được nghe gọi bằng ông bà nội
đâu.”
Vì sớm đã biết Nam Hướng Bắc thích người cùng phái, lại chưa từng
nghe cô nói có người bạn nào có con gái, vì vậy hôm nay khi vừa nhìn
thấy cách cư xử của Nam Hướng Bắc đối với Tô Vi Tích, ông lập tức đoán
ra, hoặc giả mẹ của đứa bé này chính là cô gái mà con mình thích, cũng
chính vì thế mà khi nghe Nam Hướng Bắc bảo Tô Vi Tích gọi mình và vợ là
ông bà nội, ông mới có cảm giác “con mình muốn chơi lớn rồi”.
Về phía Bắc Đường Lạc Anh thì với những gì ông hiểu về vợ, tin là
hiện giờ bà vẫn chưa thể chấp nhận bị gọi là “bà nội” đâu chăng. Mặc dù
bà lạnh nhạt và mạnh mẽ đã quen, nhưng do bảo dưỡng rất tốt nên nếu bảo
đứa trẻ chưa hiểu chuyện này gọi một tiếng “dì” cũng không phải là không được.
Nói ra thì người vợ luôn rất lý trí và điềm đạm trong công việc lẫn
đời tư này thật ra vẫn rất để tâm vấn đề tuổi tác. Lẻn nhìn sang vợ
mình, thấy nét mặt của bà đã trở lại bình thường, nhớ về sắc mặt quái lạ lúc nãy, Nam Cực đột nhiên rất muốn cười, chỉ là ngoài mặt vẫn cố kìm
chế.
Tuy nhiên, ông chỉ không biết là từ khi nghe những đoạn thu âm trong
MP3 của Nam Hướng Bắc thì Bắc Đường Lạc Anh đã sinh nghi với cách hành
xử kỳ quặc của con gái mình, nếu như không phải sợ con mình phản cảm, bà sớm đã cho người điều tra rồi. Vì vậy khi thấy Nam Hướng Bắc dẫn đứa
trẻ này về nhà và còn bảo nó gọi mình là “bà nội”, thì ngoài việc có hơi không thể chấp nhận danh xưng này ra, bà đã nghĩ ngay đến MP3 đó, trong lòng thấp thoáng cảm thấy có gì đó không hay.
“Con biết ba rất khôi ngô và phong độ, mẹ vẫn còn xinh đẹp như tiên
nữ.” Cố kìm nén để không bật cười, Nam Hướng Bắc nghịch ngợm nói, “Nhưng mà nè, vai vế đã đặt ra đó rồi, cho nên, hì hì, Tiểu Tích vẫn gọi ông
bà nội thì hay hơn.” Dứt lời cô lại xoa đầu Tô Vi Tích, “Đúng không Tiểu Tích?”
“Dạ!” Rõ ràng không hiểu Nam Hướng Bắc đang nói gì, nhưng Tô Vi Tích
vẫn gật đầu rất nhanh, sau đó lại không ngăn được cơn buồn ngủ mà ngáp
thêm một cái, nó vội vàng đưa tay bịt miệng lại, ánh mắt rụt rè nhìn
sang ông bà nội sợ họ nổi giận.
Nhìn thấy phản ứng của Tô Vi Tích, sắc mặt của Bắc Đường Lạc Anh từ
từ giãn ra, không biết đã nghĩ đến việc gì, ánh mắt của bà cũng dịu hiền hơn, “Con bé buồn ngủ rồi thì đưa nó về phòng nghỉ ngơi đi.”
Không ngờ mẹ mình lại nói thế, Nam Hướng Bắc hơi sững người, sau khi
phản ứng ra thì gật gật đầu rồi bế Tô Vi Tích lên, “Vậy tụi con về phòng nha.”
“Ừm.”
Bế Tô Vi Tích về phòng mình rồi khẽ khàng đóng cửa lại, Nam Hướng Bắc cho nó ngồi lên giường rồi xổm xuống cởi giày cho nó, khi xong xuôi đâu đấy thì phát hiện đứa trẻ này đang nhìn mình với ánh mắt đầy yêu
thương, cô bất giác mỉm cười, “Không phải rất buồn ngủ à? Mau ngủ đi.”
Dứt câu thì cô đứng dậy lấy chiếc ba lô trên lưng Tô Vi Tích ra và
đặt qua một bên, lại xoa xoa đầu nó, “Đói không? Có muốn ăn gì không?”
Lắc lắc đầu, Tô Vi Tích rõ ràng đã rất buồn ngủ mà vẫn nỗ lực chống
mắt lên nhìn Nam Hướng Bắc, thấy vậy cô bèn ngồi xuống giường hỏi, “Sao
thế này?”
“Bắc Bắc có đi không?” Tô Vi Tích kéo tay cô.
“Hửm?” Nam Hướng Bắc không hiểu, sau đó chợt cười, “Đây là nhà của
Bắc Bắc mà, huống chi Tiểu Tích đang ở đây, sao Bắc Bắc lại đi chứ.”
“Vậy Bắc Bắc có thể ngủ chung với Tiểu Tích không?” Như đã an tâm
hơn, bàn tay nhỏ xíu ấy lại níu chặt cánh tay của Nam Hướng Bắc, Tô Vi
Tích chớp mắt dễ thương nhìn Nam Hướng Bắc.
“Được chứ.” Hiểu được suy nghĩ của đứa trẻ này rồi, Nam Hướng Bắc
cũng cởi dép ra và véo nhẹ lên chóp mũi của Tô Vi Tích, tiếp đó ôm lấy
cô bé cùng ngã xuống giường, “Ngủ thôi!”
Bấy giờ Tô Vi Tích mới cười thành tiếng và lập tức nhắm mắt lại, “Dạ!”
Kết quả là cả hai người này cùng nằm sải dài trên giường, may mà
chiếc giường đủ lớn, đứa bé năm tuổi dù có muốn xoay vòng vòng cũng thừa chỗ.
Một lúc sau, Tô Vi Tích đã nhắm mắt len lén mở mắt ra và đưa tay sờ
lên mũi của Nam Hướng Bắc, chớp mắt vài cái rồi cẩn thận hôn lên mặt cô
một cái, “Bắc Bắc ngủ ngon.” Nói xong Tô Vi Tích liền nhắm mắt lại và
nhích đến gần Nam Hướng Bắc hơn, chẳng bao lâu thì đã say giấc.
Đợi khi xác định bé con đã ngủ, Nam Hướng Bắc mới mở mắt ra, nhẹ
nhàng ngồi dậy và kéo tấm chăn mỏng đắp lên người nó. Cô bất giác sờ lên mặt của mình và ngẩn ra một lúc, sau đó mới ngồi vào bàn vi tính, tắt
loa vi tính đi và khởi động máy.
“Trượng Kiếm Giang Hồ” sớm đã bắt đầu rồi, Nam Hướng Bắc cho nó tự
động cập nhật phiên bản mới rồi lấy quần áo vào nhà tắm. Đột nhiên, điện thoại trong túi rung lên.
Là Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc quay lại nhìn đứa bé đang ngủ say,
khóe môi cong lên rồi nhấc bước đi ra ban công bên trong phòng, bấy giờ
mới bắt máy, song giọng nói vẫn hạ thấp, “Hướng Vãn.”
Ngạc nhiên vì giọng nói rõ ràng hạ thấp ấy, Tô Hướng Vãn cũng tự
nhiên hạ thấp theo, “Có phải không tiện không? Hay là lát nữa tôi gọi
lại?”
“Không phải.” Nhận ra người ở đầu dây bên kia không thuộc về ai hết,
Nam Hướng Bắc càng không nhịn được cười, “Tiểu Tích đang ngủ, tôi sợ làm nó thức giấc.”
Một cảm giác lạ lùng nhanh chóng lướt qua, Tô Hướng Vãn cắn nhẹ môi, “Hôm nay làm phiền cô quá.”
“Không đâu.” Vẫn là nụ cười tươi tắn, “Tôi và Tiểu Tích chơi rất vui.”
“Vậy à?” Tô Hướng Vãn cũng không biết hiện giờ tâm trạng của mình là
gì, hít sâu một hơi cô nói, “Lát nữa tôi phải về nhà nấu cơm mang vào
cho ba, có lẽ sẽ đón Tiểu Tích trễ một chút, nên…”
Biết là cô lại muốn nói những lời khách sáo nữa, Nam Hướng Bắc trực
tiếp ngắt ngang, “Không phiền, tôi còn muốn chơi với Tiểu Tích lâu một
chút ấy chứ.”
“Không phiền chút nào hết!” Ngắt lời một lần nữa, nụ cười của Nam
Hướng Bắc đã tắt đi, nét mặt nghiêm nghị, “Tôi không hy vọng cô nói với
tôi những lời xa lạ như thế.”
Bàn tay cầm điện thoại bỗng siết chặt, Tô Hướng Vãn không biết câu
nói này mang một ý nghĩa như thế nào, vậy nên chỉ có thể cắn nhẹ môi,
rất lâu sau mới “Ừm” một tiếng.
Nam Hướng Bắc cũng không dễ chịu gì, sau khi nói ra câu đó trong lòng cô cũng lo lắng ý đồ quá lộ liễu của mình có làm Tô Hướng Vãn hốt hoảng hay không. Nhận được lời đáp trả mặt của cô mới từ từ đỏ lên, im lặng
một hồi mới nói tiếp, “À phải, chắc hôm nay cô mệt lắm rồi, không cần
qua đón Tiểu Tích đâu, khi nào cô về nhà thì gọi cho tôi nhé, tôi và
Tiểu Tích sẽ cùng đến đón.”
Có một cảm giác ấm nóng từ từ lan tỏa ra từ trong tim, bờ mi của Tô
Hướng Vãn khẽ lay động, bờ môi mấp máy song lại không nói gì, đến khi
Nam Hướng Bắc thấy sốt ruột rồi cô mới nói, “Đêm nay tôi phải ở lại bệnh viện chăm sóc cho ba, nên có thể sẽ do mẹ tôi đến đón Tiểu Tích.”
Nam Hướng Bắc ngẩn người, tiếp đó liền chau mày, “Mẹ cô cũng cực lắm rồi, thôi thì đêm nay để Tiểu Tích ở nhà tôi vậy.”
“Làm sao được?” Tô Hướng Vãn lập tức từ chối, “Như vậy cũng quá….”
“Không làm phiền tôi!” Nam Hướng Bắc lại ngắt lời cô, lời nói rất nghiêm khắc.
Sững ra vài giây, tiếp đó Tô Hướng Vãn cảm thấy tức cười vì ngữ điệu
của Nam Hướng Bắc, cầm điện thoại trong tay, cô liên tưởng đến gương mặt ửng đỏ lại còn cố nghiêm mặt của Nam Hướng Bắc, ý cười trong mắt càng
thêm rõ ràng.
Nam Hướng Bắc nào có biết phản ứng của đối phương, song gương mặt của cô thì giống hệt như Tô Hướng Vãn đã tưởng tượng vậy, cuối cùng cô
quyết định đánh liều mở to mắt mà nói bừa, “Ba mẹ tôi đều rất thích Tiểu Tích, họ còn muốn chơi với Tiểu Tích nhiều hơn đấy chứ.”
Tô Hướng Vãn thu lại nụ cười, đắn đo một lúc mới nói, “Vậy lát nữa tôi gọi lại cho cô.”
“Hửm?” Nam Hướng Bắc không hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu, “Ồ, được.”
“Ừm, vậy liên lạc sau nhé, tôi vào phòng đây.”
“Được.”
“Ừm, tạm biệt.” Tô Hướng Vãn khẽ đáp lại, vừa định cúp máy thì không hiểu vì sao, cô nán lại vài giây.
Quả nhiên, giây tiếp theo bên trong vang lên tiếng gọi hơi gấp rút của Nam Hướng Bắc, “Hướng Vãn!”
Khóe môi cong lên, Tô Hướng Vãn đưa điện thoại lên tai, giọng nói dịu dàng không tả nổi, “Thế nào?”
“Ưm… cô, cô cũng phải chú ý sức khỏe, đừng quá mệt mỏi.” Mặt của Nam
Hướng Bắc vừa đỏ vừa nóng, cô vừa giật tóc vừa nói, “Có gì cần giúp cứ
việc gọi cho tôi.”
“Hơ… Được.” Khóe môi lại cong lên thêm, Tô Hướng Vãn sau khi cúp máy
thì đi về phía phòng bệnh của ba mình, vừa tiến lên vài bước thì dừng
lại, cúi xuống nhìn điện thoại trong tay, khẽ lắc đầu.
Rõ ràng chỉ mới gặp nhau vài lần, nhưng cô cứ cảm thấy mình đã hiểu
rất nhiều về Nam Hướng Bắc, cũng giống như lúc nãy khi tiềm thức bảo cô
khoan hãy cúp máy, chính là vì cô nghĩ rằng có lẽ Nam Hướng Bắc còn muốn bổ sung thêm câu gì đó, và nội dung của câu nói đó, không thể phủ nhận, cô cũng đã đoán đúng.
Thở ra một hơi, Tô Hướng Vãn đẩy cửa vào trong và để điện thoại trở
về túi xách, tình cờ chạm vào chiếc móc khóa màn thầu, nụ cười nhạt trên mặt chợt thu lại, Tô Hướng Vãn lấy nó ra ngắm nhìn rất lâu, rồi lại đặt trở vào.
Sáng nay trước khi ra cửa, không biết vì sao cô lại đột nhiên lấy
chiếc móc khóa vốn định tặng cho Nam Cung Tòng Tâm để vào giỏ xách của
mình. Hoặc giả là vì cô biết khoảng thời gian tới mình không thể liên
lạc với con người đó nữa chăng, nên mới muốn mang theo nó bên mình, cũng giống như được nhìn thấy con người đó vậy.
Thở dài, Tô Hướng Vãn đi đến ngồi cạnh giường bệnh, nhìn người cha đang say giấc, cô từ từ rơi vào dòng suy nghĩ của riêng mình.