Lý Huyền yên lặng nhìn gương mặt trắng nõn sạch sẽ của Lâm Lập Hạ, dung nhan cả ngày xuất hiện ở trong đầu sau hơn ba năm dường như không hề xảy ra bất kỳ thay
đổi nào, vẫn là lông mày thanh tú nhỏ nhắn, khóe mắt khẽ nhếch, mắt hạnh quyến rũ, cái mũi xinh xắn và cánh môi đỏ thắm mê người. Nàng cứ như
vậy cười thản nhiên, vô cùng tự nhiên thành thạo nói với hắn, đã lâu
không gặp.
Hắn gần như là tham lam nhìn chằm chằm nàng trước mắt. Đúng vậy, đã lâu không gặp, hắn rất lâu rất lâu không gặp nàng, có lẽ
ba năm đối với người khác cũng không tính là dài, nhưng đối với hắn mà
nói lại như sống một ngày bằng một năm, cuộc sống không có nàng, thời
gian trôi qua rất chậm.
Cả ngày hắn ngồi trong ngự thư phòng phê
chữa đám tấu chương vô tận, cố gắng dùng quốc sự làm mình tê liệt, hắn
làm được, lúc bận rộn không có thời gian nghĩ đến nàng, nhưng chỉ cần
hắn rảnh rỗi, cho dù chỉ nửa khắc đồng hồ, hiện lên trong đầu chính là
khuôn mặt tươi cười của nàng.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt,
người thiếu niên mặt mũi bình thường nụ cười tự tại lúc đó, nhớ tới
trong sơn trại nàng giảo hoạt nhanh nhạy thông minh cứu người, nhớ tới
lúc ở Tô Châu nàng mặc nữ trang xinh đẹp động lòng người, nhớ tới gương
mặt thoải mái ung dung thanh thản ngủ dưới cây dương liễu. Hồi ức của
hắn đều là nàng, nhớ nhung của hắn đều là nàng, vui vẻ của hắn đều là
nàng, bi thương vô cùng của hắn cũng là nàng.
Hiện tại hắn cũng
có thể nhớ lại tâm trạng tuyệt vọng và tức giận khi hắn trở lại trong
tẩm cung nhìn thấy thân thể lạnh lẽo của nàng ngày đó, hắn không tin
nàng cứ như vậy liền rời khỏi hắn, hắn ôm nàng đi Thái Y Viện, lại nhận
được một câu "Thứ cho thần vô năng" của bọn họ, hắn hung hăng đạp bọn họ sang một bên, phân phó thị vệ kéo toàn bộ bọn họ xuống chém. Hắn thậm
chí mất lý trí bóp chặt cổ quốc sư chất vấn ông, nàng không phải là Tử
Thần chi nữ sao? Tại sao Tử Thần lại chết dễ dàng như vậy? Nếu lúc ấy
không phải Bất Phá điểm huyệt ngủ của hắn có lẽ hắn đã lỡ tay giết quốc
sư, nhưng sau khi hắn tỉnh lại lần nữa đối mặt với thân thể không hề có
chút hơi thở nào của nàng, thậm chí hắn cảm thấy phải chết cũng không có gì không tốt.
Hắn ôm thi thể nàng ngơ ngác ngồi trong đại sảnh,
hắn liên tục nói chuyện bên tai nàng, nói cho nàng biết hắn yêu nàng
nhiều bao nhiêu, hắn muốn ở cùng nàng đến răng long đầu bạc đến cỡ nào,
hắn muốn cùng nàng dựng dục đứa bé thuộc về bọn họ đến cỡ nào, hắn sẽ
vĩnh viễn yêu nàng, lúc nàng còn trẻ thì giúp nàng chải đầu búi tóc, sau khi già thì nắm tay nàng cùng ngồi trong hoa viên ngắm hoa, cả đời nàng đều sẽ có hắn làm bạn, bọn họ là một thân thể hoàn chỉnh, không thể
tách rời.
Nhưng nàng bỏ hắn mà đi, trước khi hắn chưa hoàn thành
bất kỳ nguyện vọng nào của mình liền đi, đôi mắt linh động của nàng bình thản nhắm lại, da thịt ấm áp trở nên lạnh lẽo, cánh môi đỏ thắm đã tái
nhợt hơi xanh. Bất kể hắn gọi thế nào, nàng cũng không tỉnh lại nữa, chỉ là yên lặng ngủ như vậy, ngủ không có hô hấp. Hắn cảm thấy bản thân hô
hấp cũng có thể làm trái tim đau đến tê tâm liệt phế, hắn gắt gao ôm lấy nàng vào trước ngực không chịu buông tay. Hắn dường như lại trở về cung điện hắc ám trống trải khi còn bé đó, u ám lại âm lãnh vô biên, tất cả
mọi người rời đi, chỉ còn lại một mình hắn. Hốc mắt hắn đột nhiên chảy
ra ẩm ướt đã lâu không thấy, hắn ôm nàng muốn dùng nhiệt độ của mình
sưởi ấm nàng, nhưng nàng vẫn lạnh như vậy, lạnh đến ngay cả hắn cũng
rùng mình. Hắn khóc thành tiếng, thật thấp, vô hạn đau thương, như thú
nhỏ bị thương rên rỉ.
Hắn yêu nàng như vậy, nhưng cuối cùng vẫn mất nàng rồi.
Hắn ôm nàng ở trong đại sảnh đợi hai ngày hai đêm, cuối cùng vẻ mặt bình
tĩnh đi ra ngoài. Hắn vẫn một mặt cười nhạt đối mặt với Thừa Tướng và
những quan viên khác, ôn hòa an ủi Doãn Vô Song tìm được đường sống
trong chỗ chết, hắn chút không lưu luyến nào mang nàng hạ táng, tựa như
đã thu thập xong toàn bộ cảm xúc của mình. Chỉ là nơi lồng ngực bên trái trống rỗng, trống trải, không còn có bất kỳ vật gì, bao gồm cả bi
thương và tuyệt vọng.
Hắn bắt đầu một lòng cai quản triều chính,
đó là thứ quan trọng nhất đối với hắn ngoại trừ nàng, hắn bố trí nhiều
năm như vậy, mất đi nhiều như vậy mới có được ngôi vị hoàng đế này, hắn
phải ngồi vững, một người cô tịch ngồi yên. Hắn càng ngày càng bận rộn,
thời gian nhớ tới nàng cũng càng ngày càng ít, ít đến mức hắn cho là bản thân sẽ cứ như vậy từ từ quên đi nàng, nhưng những ảo giác này vào lúc
nhìn thấy Hà Tri Thu lập tức ầm ầm tan rã. Hắn không khống chế được bản
thân mà run rẩy đôi tay, hắn luống cuống làm đổ ly rượu trong tay, rồi
sau đó ở trong thất vọng và tuyệt vọng ý thức được, hắn vĩnh viễn cũng
không có cách nào quên mất nàng, nữ tử duy nhất mà hắn yêu sâu đậm.
Tất cả chuyện có liên quan đến nàng đều tốt đẹp như vậy, hắn không thể
quên, không dám quên, không cách nào quên cũng không nỡ quên. Đó là Lập
Hạ của hắn, Giản Chi của hắn, tình cảm chân thành của hắn. Mà bây giờ
nàng cứ như vậy đứng trước mặt hắn, nàng cười thản nhiên, nàng có hô hấp tinh tế, nàng có nhiệt độ ấm áp, nàng còn sống, thực sự còn sống.
Lý Huyền cuối cùng không kiềm chế được mừng rỡ và yếu ớt của mình nữa, hắn tự tay lôi nàng vào trong lòng, thật chặt, cái ôm không thể tránh
thoát, hắn hận không thể khảm nàng vào thân thể của mình, hòa tan vào
huyết mạch của mình, đời này kiếp này, sẽ không bao giờ chia lìa nữa.
Lâm Lập Hạ cứ mặc hắn ôm mình như vậy, không lên tiếng trách cứ, không đưa
tay đẩy ra, không nói lời nào. Nàng có thể cảm thấy thân thể hắn hơi run rẩy, nhận thấy được kích động và mừng rỡ dưới bề ngoài bình tĩnh của
hắn, hắn ôm chặt như vậy, chặt đến mức nàng cảm thấy hô hấp cũng khó
khăn, nhưng vẫn không đành lòng đẩy ra. Nàng đột nhiên nhớ tới lần đó
sau khi hắn bị thương yếu ớt nằm trong ngực của mình*, lúc đó bọn họ tốt đẹp cỡ nào, cho dù bị thương, cho dù đang ở hiểm cảnh, lại có gắn bó
tâm ý tương thông.
*Xem lại chương 71: Kế - ngoài ý muốn
Nàng có thể rõ ràng ý thức được ấm áp từ trên người hắn truyền tới, có thể
nghe được tiếng tim đập bên tai có chút thất thường, có thể tiếp xúc với lồng ngực nàng đã từng khát vọng cả đời được dựa vào. Chỉ là tại sao
nàng không hề cảm thấy hân hoan, không hề cảm thấy mừng rỡ? Tại sao
trong lòng nàng chỉ có đau thương và tiếc nuối khó tả? Tại sao nàng lại
muốn khổ sở ôm hắn nói cho hắn biết, tất cả, đều đã qua.
Đúng, tất cả đều đã qua. Hắn không phải hắn trước kia, nàng cũng không còn là nàng đã từng, giữa bọn họ, đều thay đổi.
Cuối cùng vẫn là Lâm Lập Hạ phá vỡ trầm mặc, nàng nhẹ nhàng mở miệng, gọi tên của hắn, "Tử Huyền."
Lý Huyền ngẩng đầu lên từ hõm cổ của nàng, con ngươi màu trà rực rỡ như
sao, nàng không giống vừa rồi gọi hắn là hoàng thượng, nàng gọi là Tử
Huyền, Mạc Tử Huyền của nàng. Hắn yêu thương say mê cọ xát gò má mềm mại của nàng, trầm thấp triền miên kêu lên, "Lập Hạ."
Sinh thời gặp lại nàng, ta, may mắn biết bao.
Lâm Lập Hạ đột nhiên không ức chế được chua xót trong mũi xông lên, hốc mắt trong nháy mắt ướt át, nàng gian nan nuốt xuống nức nở nghẹn ngào của
mình, đỏ mắt lại gọi một tiếng, "Tử Huyền."
Câu "Tử Huyền" này, bao hàm bao nhiêu yêu thương sâu nặng đã từng có và cảm thán bi thương.
"Lập Hạ, đừng khóc, đừng khóc, ta ở đây, ta ở đây." Hắn như một đứa bé không biết làm sao nhìn nước mắt của nàng, vươn tay hốt hoảng lau chùi, nhưng không nghĩ nước mắt nàng rơi xuống càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng
ngay cả tay hắn cũng là một mảnh nước mắt. Trái tim của hắn tại thời
điểm này đau đớn tựa như đao cắt, tiếp đó dùng môi mỏng từng chút từng
chút hôn lên nước mắt của nàng. Đó là nước mắt nàng chảy vì hắn, là
đắng, là chát, lại làm cho trong lòng hắn hiện lên thỏa mãn và ngọt ngào vô tận.
Nàng nhìn tao nhã của hắn vỡ tan, thành một đứa bé choai choai, hoảng loạn và
luống cuống xuất hiện trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của hắn, nàng không
thể tiếp tục chịu được khổ sở trong lòng, lớn tiếng khóc lên. Nàng và
hắn đã từng yêu nhau như vậy, chỉ là tất cả đều thay đổi, cho dù hắn vẫn còn yêu nàng, cho dù nàng chưa hoàn toàn quên mất hắn, cũng đều thay
đổi, nàng đau lòng hoài niệm những quá khứ này, nhưng không trở về được, không trở về được nữa rồi.
Hắn phủ lên đôi môi đỏ mọng mà hắn
vẫn ngày đêm khát vọng, chặn lại tiếng khóc của nàng, hắn hết sức dịu
dàng quấn quít lấy cái lưỡi thơm tho của nàng cùng múa, nhưng lại nhạy
cảm phát hiện được nàng cũng không có mừng rỡ cũng không có kích động,
có chỉ là bi thương và bất đắc dĩ. Hắn thoáng rời khỏi môi nàng, dịu
dàng ghé vào tai nàng nói, "Lập Hạ, chúng ta không bao giờ tách ra nữa
được không, chúng ta cùng nhau đến bạch đầu giai lão, cùng chết đi,
không tách ra nữa."
Lòng của nàng co rút phát đau, muốn gật đầu
đáp lại tình cảm nồng nàn của hắn nhưng lại không thể cử động, nàng chưa bao giờ rõ ràng hơn giờ khắc này, bọn họ không thể nữa rồi. Nàng nắm
thật chặt y phục trước ngực hắn, nhẹ nhàng nói, "Tử Huyền, đều là quá
khứ rồi."
Lý Huyền đáp lại là siết chặt đôi tay trên eo nàng,
bình tĩnh nói, "Không, không có quá khứ, vĩnh viễn sẽ không phải là quá
khứ, trước kia ta yêu nàng như thế nào, hiện tại cũng yêu nàng như vậy,
ta muốn nàng và ta ở chung một chỗ."
Lâm Lập Hạ khóc khẽ, chầm
chậm mà kiên định lắc đầu, "Đã qua, ta không có khả năng ở cùng với
huynh nữa. Ta có cuộc sống của mình, mà huynh cũng có của huynh."
"Lập Hạ, ta chỉ có nàng, vẫn luôn chỉ có nàng, trước kia không có, về sau
cũng sẽ không có." Mắt phượng hẹp dài của Lý Huyền nhìn nàng chằm chằm,
trong mắt màu trà tràn đầy chắc chắn, "Nàng biết mà, ta yêu nàng."
Lâm Lập Hạ nghe vậy thoáng sửng sốt, ý của hắn là... "Huynh..."
Lý Huyền yêu thương hôn lên trán nàng, "Đứa bé của hoàng hậu không phải
của ta, đứa bé kia không nên ra đời cũng sẽ không thể ra đời, đứa bé của ta chỉ có nàng mới có tư cách dựng dục, Lập Hạ, ta muốn nàng vì ta sinh hạ đứa con của chúng ta, ta muốn cho hắn tất cả những thứ tốt nhất
trong thiên hạ."
Lâm Lập Hạ thoáng điều chỉnh cảm xúc, đưa tay
đẩy lồng ngực hắn ra, "Tử Huyền, huynh nên biết, ba năm trước chúng ta
có kết cục như nào, ba năm sau cũng sẽ không có gì khác biệt."
Lý Huyền chỉ kéo nhẹ môi mỏng, mắt phượng xao động dịu dàng, "Lập Hạ, ba
năm trước nàng trốn khỏi ta, nhưng lúc này nàng lại đang đứng trước mặt
ta, nàng không cảm thấy đây mới là kết cục của chúng ta sao? Bất kể
chúng ta tách ra bao lâu, cuối cùng cũng sẽ thuộc về nhau."
"Chúng ta đều đã thay đổi." Nàng vẫn lắc đầu, ánh mắt kiên định mà hờ hững,
cảm xúc vừa rồi cũng được che đậy hoàn hảo, "Huynh thay đổi, ta cũng
thay đổi, có giữa chúng ta chỉ là quá khứ, huynh là hoàng thượng, là chỉ tôn của vương triều này, việc huynh nên làm là vì dân trị quốc, chứ
không phải chấp nhất một nữ tử không dáng để ý như ta."
Ngón tay
thon dài của hắn xoa gương mặt nàng, "Sao nàng có thể là không đáng để
ý, nàng là người ta yêu, cuối cùng có một ngày nàng sẽ cùng ta cùng nhau hưởng thụ thiên hạ này. Lập Hạ, nàng chờ ta một chút, rất nhanh thôi,
ta sẽ cưới hỏi đàng hoàng đón nàng vào trong cung, nàng sẽ là nữ tử tôn
quý nhất của vương triều này."
Nàng nửa buông mí mắt, chìa tay tách ngón tay của hắn ra, "Không, ta sẽ không."
Nàng tốn ba năm để chữa lành vết thương, tốn ba năm để phân rõ khác biệt
giữa hai bên, bọn họ là hai loại người, cuối cùng không thể cùng đường.
Tâm cơ của hắn thâm trầm như vậy, hắn cố chấp với ngôi vị hoàng đế như
vậy. Cho dù bây giờ hắn vì nàng bỏ qua giai lệ, nếu về sau có một ngày
lại phải lựa chọn giữ hay bỏ, hắn sẽ làm như thế nào?
Đáp án quá mức lắc lư, nàng không dám cũng sẽ không thể đánh cuộc một phen
này, không chỉ bởi vì nàng sợ, cũng bởi vì trong lòng nàng buông xuống
người khác. Bọn họ yêu nồng nhiệt nữa sâu sắc nữa, cũng chỉ trở thành
chuyện cũ, không thể truy cứu.
Lý Huyền nhìn nét mặt trầm tư
hoảng hốt của nàng, trong mắt chợt lóe lên âm lãnh, hắn tự tay nâng cằm
của nàng lên hôn nàng thật sâu, trước phản kháng của nàng lại buông lỏng ra. Con mắt hắn âm trầm chậm rãi nói, "Đừng suy nghĩ quá nhiều, nàng
nghỉ ngơi một chút trước đi." Ánh mắt của hắn xẹt qua cánh tay bị thương của nàng, con mắt sắc càng thêm u ám, "Ta còn có một số việc muốn làm,
ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta."
Lâm Lập Hạ không nói gì, chỉ yên
lặng nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng hơi nóng nảy. Lý Dục... Rốt
cuộc kế hoạch cái gì? Lý Huyền có biết tâm tư của hắn không? Bọn họ đều ở đây trù tính, nhưng đến cùng kế của ai mới là kế trong kế?
* * *
Tiếng bước chân vững vàng vang lên trong phòng giam u ám, Lý Dục vốn đang
nhắm mắt nghỉ ngơi chậm rãi mở con mắt hoa đào ra, ánh mắt lóe lên. Hắn
khép hờ con ngươi lên tiếng, "Tứ ca, đã đến rồi vì sao không đi ra chứ?"
Vừa dứt lời, nam tử tuấn mỹ mặc trường bào trắng ngà liền xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn, vẻ mặt hắn thanh nhã, lịch sự nho nhã mở miệng, "Cửu
đệ, mấy ngày qua có tốt không?"