Trong phòng giam
âm u tĩnh lặng không tiếng động, xuyên qua ánh trăng nhàn nhạt thấp
thoáng có thể thấy được bên trong nằm trên một cái giường cũ nát có hai
người hôn mê. Thời gian cứ như vậy im hơi lặng tiếng chảy xuôi, cho đến
khi bóng đêm trở nên càng thêm thâm trầm, khí lạnh thấm vào tận xương,
thân thể mảnh khảnh kia không khỏi rụt một cái, tiềm thức tìm kiếm ấm
áp. Phía sau, nam tử tuấn mỹ hơi mở đôi mắt đào hoa ra mặc cho nàng rụt
vào trong ngực của mình, ánh mắt càng lúc càng thâm trầm, hắn vươn tay
vuốt ve khuôn mặt nữ tử, sau đó ôm nàng vào trong ngực chặt hơn, gương
mặt tuấn tú chôn vào hõm cổ của nàng.
Sắc trời hửng sáng, Nha
Nghị sải bước đi vào phòng giam, hắn không thể đè nén mà nhếch miệng,
trong mắt ngập tràn điên cuồng khi sắp hoàn thành tâm nguyện. Chẳng qua
cảnh tượng hắn thấy được khi đẩy cửa phòng giam ra lại làm cho hắn tạm
thời quên đi cảm xúc của mình, cả người sững sờ.
Ánh sáng mờ mịt, nữ tử xinh đẹp quyến rĩ đang điềm tĩnh ngủ yên ở trong ngực nam tử tuấn mỹ, thấp thoáng còn có thể thấy được khóe môi của hai người đều khẽ giơ lên, giống như đang ở trong một giấc mộng ngọt ngào đến cực điểm. Hình
ảnh như vậy quá mức ấm áp và mỹ lệ, làm cho người ta không dám lên tiếng quấy rầy.
Nha Nghị sau một nháy mắt sững sợ thì xông lên chính
là hận ý đến tận xương, hắn dạo bước vào trong phòng vỗ tay lớn tiếng,
phun ra lời nói châm chọc, "Không ngờ lúc này Vương Gia và cô nương vẫn
nồng tình mật ý như thế, thật là ghen chết tiểu nhân mà."
Nam tử
tuấn mỹ trên ván gỗ chậm rãi mở mắt, trong con ngươi đen như mực thần
sắc không rõ, "Nha công tử dậy sớm thật, chẳng lẽ đêm qua căn bản không
ngủ?"
Lời nói vừa định ra khỏi miệng của Nha Nghị bị nghẹn lại,
tối hôm qua hắn quả thật không ngủ, bởi vì trong lòng vô cùng hưng phấn. Hắn cười cười, "Vương Gia ngược lại ngủ rất tốt, cho dù ở địa phương
đơn sơ như vậy cũng là giai nhân trong ngực, thật là có phúc lớn có phúc lớn đấy."
Ánh mắt của Lý Dục rơi xuống gương mặt trắng nõn của
Lâm Lập Hạ, hơi hơi dịu dàng đi chút, "Cái này vẫn nhờ Nha công tử, nếu
không Bổn vương sao có thể mỹ nhân trong ngực?"
Sắc mặt Nha Nghị
biến hóa, nhưng ngay lập tức lại âm hiểm nhìn hắn nói, "Theo ta thấy,
hôm nay Vương Gia không chỉ là ‘Mỹ nhân trong ngực’, còn có có thể ‘Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu’."
Nha Nghị lời này
vừa dứt , Lâm Lập Hạ liền khẽ tỉnh lại, con ngươi còn mang theo sương mù của nàng có chút không kịp phản ứng nhìn lồng ngực trước mắt, tiếp đó
đưa tay đẩy ra liền muốn ngồi dậy. Chỉ là thân thể này sau một đêm vẫn
suy yếu mềm nhũn như cũ, làm hại nàng chỉ có thể lại ngã trở về lồng
ngực kia. Mà một loạt động tác này của nàng cũng làm cho Lý Dục trầm
thấp cười một tiếng. Nàng ngước mắt nhìn hắn, "Công tử, rất buồn cười?"
Lý Dục ranh mãnh chớp chớp mắt đào hoa với nàng, "Sáng sớm Lập Hạ đã đối
với ta ôm ấp yêu thương, cái này chẳng lẽ không đáng giá cho ta cười?"
Bàn tay hắn đặt trên vòng eo nhỏ của nàng, khiến nàng thoáng có thể mượn lực hắn ngồi dậy.
Lâm Lập Hạ cũng không cự tuyệt, chỉ là con
ngươi thu lại ý cười, nhìn về phía người đứng thẳng duy nhất trong phòng giam – Nha Nghị, nàng thản nhiên mở miệng, giọng nói nghe không ra cảm
xúc gì, "Hôm nay Nha đại nhân tới sớm thật, chẳng lẽ để đưa đồ ăn sáng
cho Vương Gia hay sao?"
"Xem trí nhớ của ta này, nếu cô nương
không nhắc nhở thì ta thật sự quên mất, thật là có nhiều chậm trễ có
nhiều chậm trễ." Nha Nghị khẩn thiết trả lời, ngay sau đó sắc mặt lạnh
lẽo, hướng ra phía lao đầu chờ bên ngoài phân phó nói, "Có nghe thấy
không? Kêu phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng đưa tới, nếu làm khách của ta
đói bụng thì cẩn thận cái đầu của ngươi!"
"Dạ, tiểu nhân đi luôn!" Lao đầu cúi người gật đầu lui ra.
Khóe môi Lâm Lập Hạ khẽ câu, ngầm mang hàm ý châm biếm, thì ra chỗ này đã
sớm trở thành địa bàn của hắn. Nàng hơi híp mắt lại thuận miệng nói,
"Nha công tử thật đúng là đã tìm cho chúng ta một chỗ tốt, quả thật là
đông mát hạ ấm."
Lý Dục trầm thấp nở nụ cười, mập mờ nói bên tai nàng, "Có ta làm lò sưởi cho nàng không phải rất tốt sao?"
Nha Nghị còn lại sắc mặt bình thường, đi về phía trước vài bước nói, "Cô
nương đừng nóng lòng, ta tự nhiên sẽ thay Vương Gia và ngươi chuẩn bị
chỗ tốt, đến lúc đó cung cấp ăn tốt uống tốt. Nhưng mà trước đó..." Con
mắt sắc của hắn chuyển một cái, hiện lên chút ngoan đọc, "Còn hi vọng
Vương Gia và cô nương phối hợp nhiều hơn."
Lâm Lập Hạ tựa nửa
người vào trên người Lý Dục, lơ đễnh mở miệng, "Không biết Nha công tử
muốn phương pháp phối hợp như thế nào?"
Khóe môi Nha Nghị âm hiểm hơi cong, "Phương pháp phối hợp như thế nào... Cô nương lập tức sẽ được biết."
Một khắc đồng hồ sau, Nha Nghị nhìn Lý Dục bị treo ngược lên trước mặt lộ
ra vẻ mặt sung sướng gần như đơn thuần. Chỉ thấy tứ chi thon dài của Lý
Dục giờ phút này đang bị xích sắt khóa lại, cố định chặt chẽ trên vách
tường, dung nhan tuấn mỹ của hắn hiện lên tái nhợt không bình thường,
nhưng đôi mắt nhỏ dài kia lại không thấy sợ hãi, một vẻ lười nhác và
nhàn nhã như cũ.
"Vương Gia cái gì cũng không hỏi à?" Nha Nghị có nhiều thú vị mở miệng hỏi.
Môi mỏng của Lý Dục nhàn nhạt nâng lên, khóe mắt đào hoa xếch lên có vẻ tà
khí mười phần, "Bổn vương không cảm thấy có cái gì đáng để cho ta hỏi."
Nha Nghị có chút không thú vị, quay đầu nhìn về phía Lâm Lập Hạ bên cạnh
ngồi dựa lưng vào vách tường, hỏi lần nữa, "Cô nương liệu có cái gì muốn hỏi?"
Lâm Lập Hạ buồn cười nhìn hắn, đáy mắt lại không một ý cười, "Nha công tử hi vọng ta hỏi cái gì vậy?"
Nha Nghị dạo bước đi tới bên cạnh nàng, khẽ cúi người xuống nhìn nàng nói, "Cô nương thật sự không tò mò chút nào?"
Trong con ngươi Lâm Lập Hạ vẫn sóng nước chẳng xao như cũ, mím môi cười cười
mà nói, "Nha công tử, có câu lòng hiếu kỳ giết chết một con mèo, ta vô
cùng tiếc mạng, cái thứ như lòng hiếu kì vẫn nên ít một chút thì tốt
hơn."
Nha Nghị lơ đễnh cười cười, giọng nói đè thấp mở miệng nói, "Cô nương không hiếu kỳ, ta ngược lại vô cùng tò mò."
Nha Nghị đứng thẳng lên đi về phía Lý Dục, trong miệng lại hỏi nàng, "Cô
nương làm sao đoán được ta đang lợi dụng Doãn Khiếu, hơn nữa... Còn là
người của hoàng thượng?"
Ánh mắt Lâm Lập Hạ thật sâu, "Ngươi nếu đã nói là ta đoán rồi, còn hỏi cái gì chứ?"
Bước chân của Nha Nghị dừng lại một chút, tiếp đó nói, "Cô nương không muốn
nói cũng được, tiếp theo nên nói chuyện chính sự thôi." Hắn lạnh lùng
nhìn lướt qua Lý Dục, "Vương Gia, ngươi có biết rõ vị trí của binh phù?"
Lý Dục lười biếng giương mắt, mấp máy môi nói, "Câu hỏi này của Nha công
tử thật thú vị, binh phù là vật hiệu lệnh quân đội, dĩ nhiên là ở trong
tay Vũ Gia tướng quân, bây giờ ngươi tới hỏi ta, sao lại ngửi được chút
hương vị cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng?"
"Cần gì Vương
Gia phải để ta làm rõ chứ, sau khi cả nhà Vũ tướng quân bị diệt môn thì
binh phù liền không có tin tức, mà vào khoảng thời gian đó người tiếp
xúc Tướng quân chỉ có Vương Gia ngươi. Ngày thường quan hệ của Vương Gia với tướng quân cũng coi như hòa thuận, nhưng sau khi thảm ám của phủ
tương quân xảy ra lại không gặp Vương Gia thì không có cách nào giải
thích... Vương Gia, ngươi vẫn nên thành thật khai đi, ta cũng không muốn bất kính với Vương Gia." Nha Nghị giống như thành tâm khuyên nhủ, trong mắt lại lưu động vẻ khát máu.
Lâm Lập Hạ không khách sáo cười
thành tiếng, nói với Lý Dục, "Gia, sao ta lại cảm thấy Nha công tử không thể chờ đợi muốn ra tay với ngươi? Sớm đã bảo ngươi bình thường đừng
gây hiềm khích với người khác như vậy, giờ thì hay rồi, báo ứng tới."
Lý Dục híp lại con mắt dài, bất đắc dĩ nói, "Ta tự nhận làm người không
thẹn với lòng, người đời không tin ta cũng thôi, thì ra Lập Hạ cũng nghĩ ta như vậy, cũng được, lẽ phải tự ở lòng người."
Lâm Lập Hạ nghe vậy cười càng thêm sung sướng, mà sắc mặt của Nha Nghị lại đột nhiên
trầm xuống. Hắn âm trầm nhìn hai người, "Xem ra Vương Gia chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Hắn đi tới cái bàn bên cạnh cầm trường tiên (Roi dài)
đã sớm chuẩn bị xong lên, cẩn thận chạm vào xương gai cực nhỏ trên thân
roi, âm lãnh nhìn chằm chằm Lý Dục hỏi, "Vương Gia, ta lại hỏi ngươi một lần cuối cùng, binh phù ở đâu?"
Lý Dục nâng môi mỏng lên, hai mắt sáng quắc, "Bổn vương không biết."
Sắc mặt Nha Nghị hoàn toàn lạnh xuống, hắn vung trường tiên lên lập tức
trên người Lý Dục rơi xuống một vết máu, hắn chế nhạo nói: " Vương Gia
còn không biết đi, phần lớn người của ngươi ở trong kinh đều bị chúng ta phát hiện ra. Thật là không nghĩ đến đấy, Trạng Nguyên Lang cũng là
người của vương gia, Vương Gia quả nhiên thật bản lĩnh." Hắn đột nhiên
kéo môi cười một tiếng, cố ý nói, "Dĩ nhiên, những thứ này đều phải cảm
tạ trợ thủ đắc lực của vương gia Hỏa Nhi cô nương, nàng lần này đúng là
lập công lớn."
Mắt sắc của Lý Dục bỗng nhiên trầm xuống, cuối cùng phá vỡ vẻ mặt nhàn nhã kia. Lâm Lập Hạ nửa khép mắt hạnh, hừ hừ, xem ra tình cảm của Lý Dục đối với Hỏa Nhi kia không tầm thường đâu.
Nha Nghị tà ác nhếch miệng, lại
trở tay hung hăng vụt xuống một roi, thân thể thon dài của Lý Dục rung
một cái, xiên y bị cắt qua lộ ra làn da mang theo màu máu. Nhưng hắn lại cắn chặt hàm răng, không hề phát ra bất kỳ âm thanh gì, khóe môi hắn
chỉ mang theo nụ cười yếu ớt, ánh mắt sâu kín nhìn Nha Nghị.
Nha
Nghị thấy thế càng thêm ngập tràn tức giận, trước hết lại một roi vung
về phía hắn, chỗ y phục rách vụn trên người Lý Dục càng ngày càng nhiều, dĩ nhiên, vết thương cũng càng ngày càng nhiều. Trong lúc nhất thời bên trong hình thất chỉ nghe thấy tiếng roi vung lên nện vào thân người
“Bốp bốp”, tần số âm thanh ngột ngạt. Hồi lâu sau cuối cùng Nha Nghị
cũng dừng tay lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Lâm Lập Hạ vẻ mặt bình
tĩnh ngồi một bên, "Tại sao cô nương không xin tha cho hắn?"
Lâm Lập Hạ hờ hững nhìn về phía hắn, "Nếu xin tha thì ngươi sẽ dừng tay?"
Nha Nghị cười ha ha, "Đương nhiên sẽ không."
Lâm Lập Hạ kiềm chế ánh mắt của mình không nên nhìn Lý Dục, nhưng trong
lòng vẫn buộc chặt lợi hại, móng tay càng thêm khảm vào lòng bàn tay,
nàng đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt doanh động nhìn Nha Nghị hỏi, "Mạo
muội hỏi một câu, Nha công tử có thâm cừa đại hận gì với gia nhà ta?"
Nếu không tại sao hắn chỉ hỏi vị trí của binh phù hai lần, thời gian còn lại đều ở đây quất Lý Dục? So với việc tra tấn tra hỏi, loại hành động
này của hắn càng giống như là ... Tiết hận?
Nụ cười của Nha Nghị
cứng đờ, ngay sau đó ngầm bi thương nói, "Cô nương thật đúng là thông
minh. Ta và Vương Gia nào chỉ là có thâm thù đại hận, sợ rằng còn phải
cộng thêm bốn chữ không đội trời chung."
"Hả?" Lâm Lập Hạ khẽ
nhướn đôi mày thanh tú, "Hắn diệt cả nhà ngươi hay là giết vợ con
ngươi?" Nàng vốn là chỉ thuận miệng nói một câu, vậy mà sau khi Nha Nghị nghe những lời này thì toàn thân chấn động, trong con ngươi hiện lên
đau đớn kịch liệt. Nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn Nha Nghị một chút lại nhìn Lý Dục một chút, X , đừng nói là nàng thật sự trúng số độc đắc rồi...
Lý Dục vốn nhắm hai mắt đột nhiên khẽ cười một tiếng, mồ
hôi làm tóc đen trên trán hắn ướt nhẹp, làm gò má trắng nõn càng lộ vẻ
tuấn mỹ, hắn chậm rãi mở đôi mắt đào hoa ra, trong tròng mắt tràn đầy mị hoặc, hắn tà tà nâng môi mỏng lên, phun ra ba chữ, "Nghê Uyển Nhi*."
*Xem lại chương 19: Yêu hận điên cuồng
Trong mắt Nha Nghị hiện lên tàn nhẫn, bắp thịt toàn thân không tự chủ căng
thẳng lên, trước hết giơ tay lên ngoan độc vung roi, "Không cho phép
ngươi gọi tên Uyển Nhi! Cái tên súc sinh nhà ngươi!"
Lý Dục chợt
hít vào một hơi, nhưng trong mắt đều ngập tràn vẻ tà mị, "Thì ra đứa bé
trong bụng nàng là của ngươi, thì ra là như vậy, thì ra là như vậy." Hắn đột nhiên trầm thấp nở nụ cười, giọng nói từ tính vào giờ phút này lộ
vẻ quỷ dị khác thường, con ngươi nhỏ dài của hắn ánh sáng rạng rỡ, cực
kỳ vui vẻ nói, "Nhờ ngươi về sau chuyển lời cho nàng, nguyện vọng nàng
ước ngày đó chỉ sợ không thể trở thành sự thật rồi."
Hắn đã gặp
được nữ tử làm hắn yêu say đắm đêm không thể say giấc, chỉ là hắn sẽ
không giống như trong lời nguyền rủa của nàng không chiếm được tình cảm
chân thành. Người hắn yêu, đời này kiếp này, nhất định chỉ là của hắn.
Nha Nghị bị nụ cười của hắn làm tức giận cắn răng nghiến lợi, bỏ roi xuống
liền muốn tiến lên đá thẳng vào ngực Lý Dục, lại bị Lâm Lập Hạ bất ngờ
quát lên ngăn cản.
"Nha Nghị!" Lâm Lập Hạ la lớn, trong con ngươi như nước hiện lên ánh sáng lạnh, "Ngươi thấy được không." Nàng đưa tay
vén tay áo phải lên, lộ ra da thịt trắng nõn mềm mại, sau đó không chút
do dự nặng nề cọ vào mặt tường xù xì phía sau!
Nha Nghị sững sờ
nhìn trên cánh tay nhẵn nhụi của nàng xuất hiện từng vệt máu, máu tươi
tranh trước sợ sau từ trong vết trầy trào ra. Lý Dục thì con ngươi đen
trong nháy mắt co lại, tim giống như bị người ta siết chặt không cách
nào đập nữa, hắn không khỏi mất đi dửng dưng lo lắng kêu lên, "Lập Hạ!"
Ánh mắt Lâm Lập Hạ lạnh lùng xẹt qua khuôn mặt tuấn mỹ lo lắng của hắn, rồi nhàn nhã nhẹ giọng nói với Nha Nghị, "Nếu Nha công tử lại động vào
người hắn dù chỉ một chút nữa, ta sẽ làm một lần như vậy, nếu công tử
không tin, có thể thử một lần."
Nha Nghị thấy ý cười dịu dàng
trên khuôn mặt kiều mỵ của nàng, chỉ là cặp mắt hạnh kia lại như kết
băng làm cho người ta cảm thấy một trận ý lạnh, hắn nắm tay lại thật
chặt, cười lạnh nói, "Cô nương sao lại chắc chắn ta sẽ dừng tay như vậy? Ta cực khổ lắm mới đợi được hôm nay, sao có thể bởi vì uy hiếp nho
nhỏ của ngươi mà dừng bước?"
Lâm Lập Hạ dùng cái tay bị thương
kia phủi phủi bụi bặm trên tay áo, máu đỏ từng giọt rơi xuống y phục màu xanh nhạt tạo thành nhiều điểm như hoa văn, kết hợp với nụ cười dịu
dàng của nàng ngược lại trở nên yêu mị, "Ta không phải là khách quý của
công tử sao, ta mà xảy ra chuyện chỉ sợ chủ tử của ngươi..." Nàng cười
khẽ, trong miệng lại phun ra chữ chữ uy hiếp, "Vì đầu của ngươi, ngươi
không thể không nghe ta."
Hai mắt Nha Nghị tức giận mở to, nhìn chằm chằm Lâm Lập Hạ hồi lâu, cuối cùng phất tay áo đi.
Lâm Lập Hạ ở phía sau hắn nhẹ nhàng tặng thêm một câu, "Tốt nhất là Nha
công tử lại đưa chút Kim Sang Dược đến, nếu vết thương này của ta không
cẩn thận bị nhiễm trùng thì vô cùng không tốt đấy."
Bước chân của Nha Nghị dừng một chút, tiếp đó bước chân phẫn hận lại trầm mặc rời đi.
Sau khi Nha Nghị rời đi trong phòng giam không có ai mở miệng nữa. Con
ngươi đen như mực của Lý Dục bình tĩnh khóa trên người Lâm Lập Hạ, nhưng nàng lại nhắm hai mắt lại chợp mắt, dường như không phát hiện ánh mắt
nóng rực của hắn. Người đưa thuốc tới rất nhanh, nàng đứng dậy nhận lấy
Kim Sang Dược, thản nhiên liếc nhìn vẻ mặt khó lường của Lý Dục, tiếp
theo chầm rì rì đi tới trước người hắn. Động tác của ngón tay nhỏ nhắn
không chút dịu dàng dao động trên miệng vết thương của hắn, nàng rủ thấp mí mắt xuống, không để cho hắn dò xem cảm xúc của mình.
Lý Dục
khép hờ mắt đào hoa, có chút tựa như uất ức "Hít" một tiếng cũng không
đổi được thương tiếc, ngược lại nàng càng thêm dùng sức ấn. Hắn không
cách nào khống chế được khóe môi cong lên trên của mình, giọng trầm thấp mang theo một tia, Hử... Làm nũng? "Lập Hạ, đau."
Lâm Lập Hạ hừ lạnh một tiếng cũng không ngẩng đầu lên, "Lúc này biết đau rồi à?"
"Dĩ nhiên." Lý Dục vẻ mặt nghiêm chỉnh, trên gương mặt tuấn mỹ ngập tràn
tức giận, "Vừa rồi lúc nàng làm như vậy làm ta so với bây giờ còn đau
gấp nghìn lần, rốt cuộc nàng có biết nàng đang làm cái gì hay không?"
Cuối cùng Lâm Lập Hạ cũng ngẩng đầu lên, "Bây giờ huynh biết cảm giác của ta rồi hả?"
Lý Dục nghe vậy hơi sững sờ, tiếp đó trong tròng mắt đen hiện lên ý cười
tràn đầy, môi mỏng cong thành một đường cong xinh đẹp, "Đau lòng ta rồi
à?"
Lâm Lập Hạ đột nhiên cười dịu dàng động lòng người, trong tay lại không chút lưu tình bóp chặt cánh tay hắn, "Lòng ta đau cái đầu
huynh."
Lý Dục nhìn nàng giả dối nở nụ cười, trong lòng lại tràn
đầy ấm áp. Hắn chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn trên
trán nàng, "Lập Hạ."
Lông mi Lâm Lập Hạ hơi run rẩy, nhưng không né tránh.
Lý Dục cố sức dùng trán cọ lên trán nàng, đáy mắt có cưng chiều và mềm mại vô biên, Lập Hạ, đây là Lập Hạ của hắn.
Đúng lúc này ở cửa có người lên tiếng phá vỡ không khí ngọt ngào này, "Cô nương, mời cùng tiểu nhân ra ngoài một chuyến."
Lâm Lập Hạ nhìn Lý Dục một cái thật sâu, xoay người đi ra ngoài. Lý Dục
không lên tiếng gọi nàng, chỉ là con mắt sắc càng ngày càng sâu, giống
như là trời sao mênh mông bát ngát trong đêm tối.
Nên tới, luôn luôn sẽ tới.
Lâm Lập Hạ yên lặng đi theo người dẫn đường đi tới trước một cửa phòng đóng chặt, người dẫn đường lập tức lui xuống, còn dư lại một mình nàng đứng ở trước cửa. Nàng thấp thoáng có thể thấy bòng dáng cao lớn bên trong
phòng, trong lòng có chút xông lên vô số loại cảm xúc phức tạp, nhưng
cuối cùng đều hóa thành tiếng thở dài bất đắc dĩ. Nàng đưa tay chuẩn bị
đẩy cửa, nhưng đúng lúc này cửa phòng lại bị người mở ra từ bên trong,
làm cho tay nàng rơi xuống khoảng không, nàng giương mắt đối diện với
khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc rồi lại xa lạ của người nọ, trên mặt vừa
chuẩn bị xong nụ cười khách khí, một giây kế tiếp lại đột nhiên bị hắn
chặt chẽ kéo vào trong ngực, thoáng chốc giữa hô hấp tràn đầy hơi thở
nam tử nhàn nhạt.
"Lập Hạ, Lập Hạ, Lập Hạ..." Người nọ gắt gao
giữ nàng ở trước ngực, giọng nói mang chút từ tính không biết bao nhiêu
lần kêu tên của nàng, giữ con chữ ngập tràn yêu say đắm và nhớ nhung.
Nàng phiền muộn thở dài dưới đáy lòng, đưa tay khẽ chống đỡ đẩy lồng ngực
của hắn ra, cười nhẹ với hắn, "Hoàng thượng, đã lâu không gặp."