Hồn Thiên Đế cùng Vô Song tạm thời không ai làm gì được ai có điều cả
hai đều biết đối phương của mình tuyệt đối chưa bắt đầu đánh hẳn hoi chỉ là cuối cùng hai người này có dám đánh hẳn hoi hay không lại là một
việc khác.
Hai người quyết đấu trên Đỉnh Vẫn Lạc làm động tĩnh
tuyệt đối không hề nhỏ ít nhất rất nhiều Trung Châu cao thủ đều bắt đầu
hướng ánh mắt đến nơi này, một chưởng chia đôi bầu trời của Trung Châu
tuyệt đối không phải là việc đơn giản.
Tất nhiên bản thân Hồn
Thiên Đế không có thói quen dừng lại giữa chừng thế này, ánh mắt của hắn từ từ trở nên lạnh lùng, trên người bỗng xuất hiện một đoàn hắc hỏa,
khí tức của đoàn hắc hỏa này đáng sợ tuyệt luân, khí tức của nó căn bản
không thua kém gì cửu tinh đấu thánh hậu kỳ cảnh giới, thứ này đương
nhiên là Hư Vô Thôn Viêm.
Hư Vô Thôn Viêm hiện ra giữa không
trung lập tức bật cười, giọng cười của nó đầy mìa mai mà cũng đầy tà ác
“Khặc khặc tiểu tử không ngờ ngươi lại dám đến đây một mình, ngươi chán
sống sao?”.
Hư Vô Thôn Viêm bản thân nó vẫn chưa bao giờ thay
đổi, độc ác đầy tàn nhẫn bất chấp mọi thủ đoạn nhưng lại sợ hãi trước kẻ mạnh, đây là lý do tại sao Hư Vô Thôn Viêm vốn có một tiền đồ không thể hạn lượng nhưng lại cứ luôn luôn đi sau người khác.
Vô Song nhìn thấy cả Hồn Thiên Đế cùng Hư Vô Thôn Viêm hiện ra trên khuôn mặt cũng
chẳng có chút nào biến sắc, trước mặt hắn rất nhanh xuất hiện một đầu
khôi lỗi màu xanh, một con khôi lỗi thân hình khổng lồ không thua kém gì một ngọn núi nhỏ, thân thể màu xanh nhạt cùng một cái đàu trâu cực kỳ
dễ nhận ra.
Điều tiếp theo làm Hồn Thiên Đế cảm thấy thực sự
ngưng trọng là việc đầu khôi lỗi này của Vô Song vậy mà đạt đến cửu tinh đấu thánh trung kỳ đỉnh phong.
Đây đương nhiên là Thanh Ngưu trong Thanh Ngưu mục đồng, chiến lợi phẩm của Vô Song một năm về trước.
Thông thường mà nói không bao giờ có chuyện khôi lỗi mạnh bằng bản thể của
sinh vật khi còn sống trừ khi gặp phải vận khí nghịch thiên gặp được đan lôi đủ mạnh có thể trợ giúp làm khôi lỗi tiến giai, điển hình nhất là
trường hợp của Tiêu Viêm với khôi lỗi Bắc Vương của mình.
Đầu
Thanh Ngưu này rõ ràng không hề trải qua cường hóa, một khôi lỗi hoàn
toàn được làm lên từ thân xác của Thanh Ngưu nhưng không ngờ ngay cả khi nó chết đi thì khí tức cũng không hề suy giảm.
Đây không phải là năng lực của Vô Sõng cũng không phải là của bất cứ ai trên thế giới
này, có được một tác phẩm khôi lỗi hoàn hảo như vậy đương nhiên là do
thần bí nhân vật mà Vô Song gọi ra khi sử dụng Địa Ngục Ấn.
Vô
Song suốt một năm trời vừa bế quan vừa tìm hiểu thủ pháp ra tay giết
chết Thanh Ngưu nhưng không hề có bất cứ thu hoạch này, thứ duy nhất mà
hắn biết chính là một đòn đóng băng trái tim của Thanh Ngưu đồng thời
đóng băng luôn nội đan của nó.
Điều làm Vô Song cảm thấy sợ hãi
người ra tay nhất chính là vì một loại phép tắc, một loại phép tắc rõ
ràng có tồn tại nhưng lại phi thường mỏng manh.
Nếu Tịnh Liên Yêu Hỏa là đại diện cho tịch diệt phép tắc, Hư Vô Thôn Viêm đại diện cho
thôn phệ phép tắc hay Sinh Mệnh Chi Diễm đại diện cho sinh mệnh phép tắc thì thứ mà Vô Song cảm nhận được chính là vĩnh hằng phép tắc, vĩnh viễn tồn tại không thể phá hủy.
Suốt một năm nhìn vào thân thể Thanh
Ngưu chính Vô Song cũng phải sợ hãi, rõ ràng Thanh Ngưu đã chết nhưng
thân thể của hắn còn sóng, đấu khí không tạn, máu huyết vẫn chảy, xương
cốt vẫn không hề thay đổi chỉ có duy nhất viên nội dan cùng trái tim hóa đá mà thôi.
Thanh Ngưu có thể coi là một phiên bản hoàn mỹ nhất
của khôi lỗi, khôi lỗi vốn là vật chết nhưng Thanh Ngưu dĩ nhiên lại là
nửa sống nửa chết, linh hồn đã chết nhưng thân thể vẫn còn sống điều này làm Vô Song bội phục không thôi.
Thanh Ngưu hiện thân vô hình
chung có thể giải trừ đi áp lực lên người Vô Song lúc này, Hồn Thiên Đế
cùng Hư Vô Thôn Viêm cho dù có mạnh hơn nữa cũng không cách nào có thể
bỏ qua được một cửu tinh đấu thánh cường giả.
Vô Song lần này mỉm cười nhìn thân ảnh Hồn Thiên Đế trên cao “Ta biết Hồn Tộc che dấu rất
nhiều thứ, che dấu rất nhiều thực lực nhưng Yêu Cung thì cũng thế, lúc
này ta muốn hỏi Hồn Tộc có hai vị cửu tinh đấu thánh cao thủ có điều Yêu Cung chúng ta lại có đến ba người, không biết tộc trưởng Hồn Tộc ngài
sẽ lựa chọn gì đây?”.
Hồn Thiên Đế nắm chặt bàn tay trên không
trung, ánh mắt đầy ngưng trọng nhìn vào Thanh Ngưu khôi lỗi rồi lại nhìn vào Vô Song “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”.
Vô Song liền búng tay, từ trong tay hắn một vật nhỏ bay thẳng về phía Hồn Thiên Đế, vật này vừa
xuất hiện Hồn Thiên Đế lập tức nheo mắt lại, đây là một mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc.
Tính đến lúc này Hồn Tộc đã có ba mảnh còn Cổ Tộc thì có
hai, Dược Tộc có một mảnh, Lôi Tộc một mảnh, Viêm Tộc một mảnh, tám mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc cũng sắp kết hợp lại với nhau, cuộc chiến tranh dành
địa vị đấu đế này cũng sắp đi đến hồi kết.
Hồn Thiên Đế nắm chặt
mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc trong tay, khí thế của hắn từ từ thua lại, một lần nữa nghiêm túc nhìn Vô Song “Tiểu tử, đừng hòng lợi dụng Hồn Tộc của ta thêm mộ lần nào nữa, rốt cuộc ngươi muốn gì?”.
Vô Song nhoẻn
miệng cười “Hy vọng sau khi cầm được một mảnh Đà Xá Cổ Đế Ngọc này tộc
trưởng đại nhân có thể thả đám người Tiêu Tộc ra, ta có một lời hứa với
người Tiêu Tộc nhất định phải mang bọn họ về, Hồn Thiên Đế tộc trưởng
chắc cũng khoong đến nỗi run sợ một tiểu tộc suy tàn chứ?”.
Hồn
Thiên Đế cũng không hề suy nghĩ nhiền, Tiêu gia đối với hắn chẳng là cái đinh gì cả, thứ mà hắn quan tâm cũng chỉ có Đà Xá Cổ Đế Ngọc, ít nhất
lúc này kể cả là Tiêu Viêm cũng không hề có một chút địa vị nào trong
mắt Hồn Thiên Đế.
“Người của Tiêu tộc ta cũng có thể thả chỉ là ngươi thực sự dám gọi ta ra đây chỉ vì việc này?”.
Nếu Vô Song chỉ thừa hơi làm việc này thì Hồn Thiên Đế tuyệt đối không tin, từ ngày quen biết Vô Song đến nay mỗi lần Hồn Thiên Đế gặp Vô Song hắn
đều trở nên thần bí hơn rất nhiều, Hồn Tộc chịu ngủ yên một năm cũng
chính là vì không nhìn ra sâu cạn của Vô Song, đương nhiên một năm trước Hồn Tộc không thể tấn công Yêu Cung thì một năm sau họ lại càng không
làm được.
Vô Song nhìn Hồn Thiên Đế sau đó chậm rãi lắc đầu
“Đương nhiên ta đến dây cũng chỉ là dùng Đà Xá Cổ Đế Ngọc đổi người mà
thôi hơn nữa trước khi đi ta có một câu nói muốn tặng tộc trưởng không
biết người có muốn nghe không?”.
Vô Song chậm rãi bước lên một bước, thân hình như ma quỷ đã hiện ra ở cùng độ cao với Hồn Thiên Đế, khóe miệng hắn chậm rãi cong lên “Diễm dương
chiếu bá chủ chỉ là không biết ai mới là bá chủ cuối cùng. Bước cuối
cùng đã tới, tập trung toàn bộ các việc khó giải quyết làm một, ta chọn
Dược Tộc, Đà Xá Cổ Đế Ngọc về ông, việc tiếp theo phải xem hướng đi của
Hồn Tộc rồi”.Nói dứt lời Vô Song thu Thanh Ngưu lại sau đó ngạo nghễ mà
bước, hư không đạp bộ từng bước từng bước đi về phía phương xa trong ánh mắt dõi theo của cả Hồn Thiên Đế cùng Hư Vô Thôn Viêm.
Hồn Thiên Đế không hiểu cách làm của Vô Song chỉ là lần đầu tiên ông ta có cảm
nhận, Vô Song tuyệt đối cực kỳ đáng sợ, kẻ này còn đáng sợ hơn cả Tiêu
Huyền.
Bản thân Hồn Thiên Đế chỉ hận tại sao mình không biết đến
Vô Song cùng Yêu Cung sớm hơn, nếu nhận ra sớm hơn hắn thề cho dù bất cứ giá nào cũng phải tận diệt người này chỉ là hiện tại Hồn Thiên Đế có
muốn cũng không làm được.
Vô Song đã không dương danh thì thôi,
một lần dương danh liền kinh động thiên hạ. Kẻ càng vô danh thì càng
đáng sợ bởi càng vô danh thì càng dễ hành động, vô danh chỉ là chuẩn bị
cho ngày sau kinh thiên hạ.
Hồn Thiên Đế đứng lặng trên đỉnh vẫn
lạc, hắn cuối cùng cũng quyết định hành động, liên minh Dược Tộc – Viêm
Tộc – Lôi Tộc lần này chắc chắn bị diệt.
Một năm qua Vô Song quả thực đã mạnh hơn rất nhiều, nhờ có viên cửu phẩm huyền đan do Đan Tháp
lão tổ hóa thành mà thực lực Vô Song bạo tăng đi thẳng vào trong cảnh
giới bát tinh đấu thanhs ơ kỳ, thực lực của hắn có thể nói là kinh
người.
Bản thân Vô Song cũng mới chỉ xuất quan được vèn vẹn ba
ngày, ngay khi vừa xuất quan người đầu tiên mà hắn tìm đến chính là Hồn
Thiên Đế, hắn muốn đánh cùng Hồn Thiên Đế một trận cho dù biết hai người chắc chắn không thể có một trận chiến thỏa đáng, không thể đánh đến
cuối cùng, thứ mà Vô Song muốn kiểm chứng chỉ là thực lực của mình đồng
thời Vô Song cũng muốn cho Hồn Thiên Đế biết thực lực của Yêu Cung.
Lần này Vô Song sau khi xuất quan liền đi một mạch đến Đỉnh Vẫn Lạc đợi Hồn Thiên Đế sau đó hắn cũng không trở về lại Yêu Cung, hắn tiến thẳng về
phía Dược Tộc, bản thân Vô Song đương nhiên biết mình không có cách nào
để tiêu diệt Dược Tộc mà các thế lực khác không phát hiện ra, trong
nguyên tác Hồn Tộc cho dù tính toán không lọt một kẽ hở nhưng cũng không cản được tàn dư của Dược Tộc thoát đi, Dược Tộc mạnh hơn Linh Tộc cùng
Thạch Tộc nhiều, càng quan trọng hơn chính là Dược Tộc hiện nay đã có
liên kết không gian với Viêm Tộc cùng Lôi Tộc, một tộc bị tấn công thì
hai tộc kia chắc chán đến tương trợ.
Vô Song thực lực hiện nay
đương nhiên thừa sức khóa chặt một mảnh không gian của Dược Tộc chỉ là
khóa xong thì hắn cũng chẳng còn biết làm gì nữa, một mình hắn không thể nào đủ sức vừa khóa không gian lại vừa dùng vũ lực đánh bại Dược Tộc,
đừng quên bên trong Dược Tộc còn có một cái linh hồn đấu đế viễn cổ,
linh hồn của Dược Đế - Dược Thiên Hào.
Dược Tộc cũng không phải
là quá xa lạ gì với Vô Song, Dược tộc tọa lạc tại Thần Nông sơn mạch
thuộc cực Nam của Trung Châu, từ phương diện nào đó mà nói thì phiến địa vực đó thật ra cũng xem như là đã tách rời với khu vực Trung Châu, bởi
vậy nên lộ trình dường như có chút xa xôi.
Đương nhiên đã nhắc
đến Thần Nông Sơn Mạch thì Vô Song đã quá quen thuộc, nơi này gắn liền
với tên tuổi của Thần Nông Lão Nhân, bản thân Vô Song còn có thể coi là
thiếu chủ của Thần Nông Sơn Mạch. Đương nhiên mặt ngoài của Thần Nông
Sơn Mạch do Thần Nông Lão Nhân quản lý còn mảnh không gian bên trong thì lại là của dược tộc, hai bên hàng xóm với nhau không biết bao nhiêu
năm, quan hệ của hai bên căn bản mật thiết vô cùng.
Tuy rằng Thần Nông sơn mạch thuộc về khu vực Man Hoang, trong đó độc trùng hoành hành đồng thời đủ loại hung thú mà ở Trung Châu rất hiếm gặp thì ở đây lại
nhiều vô kể, nhưng do có Dược tộc tồn tại thế nên phiến địa vực này vô
cùng náo nhiệt, hơn nữa tại đây còn sinh trưởng rất nhiều loại dược liệu quý hiếm khiến cho không ít Luyện dược sư không quản đường xá xa xôi
tới kiếm tài liệu để luyện đan. Chính vì điều đó nên Thần Nông sơn mạch
này có nhân khí cực cao.
Nói ra cũng có chút xấu hổ, bản thân Vô
Song chưa bao giờ đi đến Thần Nông Sơn Mạch, tất cả những thứ hắn biết
hầu hết toàn là sư phụ kể cho hắn nghe dù sao nơi này cũng quá xa xôi,
có rất nhiều nơi nổi tiếng tại Trung Châu bản thân Vô Song còn chưa một
lần đi huống gì Thần Nông Sơn Mạch, cuộc sống của hắn vốn đã quá bận bịu rồi.
Với tốc độ của Vô Song kể cả vừa đi vừa cưỡi ngựa xem hoa
thì cũng chỉ mất chưa tới nửa ngày đã xuất hiện ở Thần Nông Sơn Mạch,
ánh mắt có chút chớp động quan sát núi rừng nơi đây, một mảnh núi non
hùng vĩ đầy hoang sơ, xung quanh là chướng khí mù mịt nhưng đồng thời
thiên địa nguyên khí nơi đây cũng phi thường nồng đậm, có thể coi mảnh
Thần Nông Sơn Mạch này rất giống với vườn sinh thái tại trái đất, một
cánh rừng nguyên sinh được bảo vệ nghiêm ngặt tránh xa sự ảnh hưởng của
con người.
Vô Song tiếp tục phóng tầm mắt ra xa, tại phía đối
diện với khe sâu là một cái cổng vòm khổng lồ làm bằng đá ước chừng mấy
trăm trượng lặng lẽ đứng sừng sững, đồng thời từ những phiến đá còn tỏa
ra một cỗ khí tức tang thương.
Trung tâm của thạch môn là một phiến không gian vặn vẹo, mà ở trong đó là lối đi thông đến không gian đại môn của Dược tộc.
Đại môn của Dược Tộc bình thường cũng không có quá nhiều người qua lại dù
sao nơi này cũng là địa bàn Viễn Cổ Bát Tộc sao có thể để thế lực bên
ngoài muốn đến thì đến muốn đi thì đi, ngoại trừ những dịp Dược Điển của Dược Tộc thì gần như xung quanh tòa thạch môn này luôn rất yên ắng.
Tất nhiên cũng không phải không có người ra vào bởi Thần Nông Sơn Mạch là
một thánh địa luyện dược, có vô số cây thuốc quý hiếm được đặt ở đây, vô số thảo dược, tiên dược mà Trung Châu không có, các đệ tử Dược Tộc
thỉnh thoảng vẫn phải tiến vào Thần Nông Sơn Mạch tìm kiếm dược liệu.
Vô Song một lần nữa quan sát tòa thạch môn cao cao tại thượng kia, hắn
tham lam hít vào từng hơi không khí khiến cho lồng ngực căng tràn rồi
lại thở mạnh ra một hơi.
Hai tay Vô Song chắp phía sau, hắn cứ như vậy tiến thẳng về phía Dược Tộc Thạch Môn.
Khi Vô Song vừa xuất hiện trước của Thạch Môn lập tức có vài thân ảnh hiện
ra ngăn cản hắn lại, khí thể của những kẻ này không ngờ đều là ngũ tinh
đấu tôn, lấy ngũ tinh đấu tôn ra canh cửa cũng chỉ có Viễn Cổ Bát Tộc
làm nổi.
Ánh mắt của những kẻ này quan sát Vô Song từ đầu đến
chân sau đó liền nghiêm giọng "Trọng địa của Dược tộc, người ngoài không được tự tiện xông vào, ngươi là người phương nào?”.
Ánh mắt của
những người này phải nói là rất độc, quanh năm suốt tháng tiếp khách
nhân đi vào Dược Tộc cũng phải luyện ra được một đôi hỏa nhãn kim tinh,
những kẻ này rất biết nhìn người.
Vô Song trên người rõ ràng
không có chút khí tức nào của cường giả cũng chẳng có chút nào phong
phạm cao nhân mặc khắc trái lại quần áo hắn mặc khiến người ta có cảm
giác kì dị vô cùng.
Tấm mặt nạ vô diện che luôn cả đôi mắt chỉ để lộ phần miệng, mái tóc vàng thoạt nhìn nổi trội vô cùng kết hợp với một thân quần áo hai màu đen trắng, tổng kết lại thì Vô Song trong mắt
những người này liền bị gọi là ‘quái nhân’.
Vô Song mỉm cười rồi
tiến lên một bước, thấy Vô Song động đương nhiên đám vệ binh của Dược
Tộc cũng động chỉ là rất nhanh toàn bộ đều biến sắc, có một nguồn vô
hình năng lượng khóa chặt lấy họ, nguồn áp lực này mạnh mẽ đến mức không một ai có thể cử động thậm chí không thể lên tiếng.
Vô Song mỉm
cười hai tay vẫn chắp sau lưng, ánh mắt như có như không nhìn lên hai
chữ ‘Dược Tộc’ đầy tang thương tại thạch môn rồi chậm rãi gật đầu “Chữ
tốt”.
Dứt lời Vô Song liền tiến vào bên trong Dược Tộc, chỉ khi
thân hình hắn hoàn toàn biến mất trong mảnh không gian Dược Tộc thì đám
thủ vệ mới có thể hoàn hồn, khuôn mặt đầy sợ hãi nhìn nhau để rồi rất
nhanh rung lên chuông báo động.