Cái gọi là Tinh Vực đương nhiên là một mảnh không gian do ba vị đại cự
đầu của Đan Tháp liên hợp mà xé rách, một mảnh không gian hỗn độn chuyên dùng để nhốt Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa, mảnh không gian này nếu tính ra
còn kém xa cả hoa viên của Đường Hỏa chứ đừng nói so sánh cùng Hồn Giới, Cổ Giới.
Bên trong Tinh Vực có chút hoang vắng, nhìn qua có chút hoang vắng, quanh mảnh không gian này tràn ngập sương mù nhàn nhạt,
trong lúc mơ hồ có thể thấy chút ít ánh sáng mỏng manh thẩm thấu qua
mảnh không gian này, hình thành những vệt sáng trong trẻo nhưng lạnh
lùng.
Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa được mệnh danh là một phiên bản
khác của Bất Tử Hỏa cũng không phải là không có lý do, trong Đấu Khí Đại Lục này không có thứ gì có ngăn cản ánh sáng xuyên qua, cho dù là kết
giới có mạnh đến mức nào đi nữa, đây chính là ánh sáng của các vì sao,
thứ ánh sáng có thể thẩm thấu qua mọi vật chất.
Đương nhiên ánh
sáng từ tinh không bình thường đối với mọi người đều là vô ích ngoại trừ với Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa, loại hỏa diễm này được xưng là tinh không
chi hỏa, nó ngưng tụ từ lực lượng của sao mà sinh ra, chỉ cần lực lượng
của sao còn thì nó vĩnh sinh bất diệt, thế giới này, lực lượng của ngôi
sao có đôi khi nhìn như hoàn toàn biến mất, nhưng chẳng qua là vì ban
ngày nên lực lượng của nó tương đối yếu nhược mà thôi.
Tinh Giới thật sự rất lớn, Tinh Giới so sánh với Đan Thành tuyệt đối không thua
kém gì có điều bằng tốc độ phi thân của Đường Hỏa thì cũng tuyệt đối
chẳng khó khăn gì chỉ là càng đi sâu vào trung tâm Tinh Giới thì nhiệt
độ càng ngày càng tăng, đương nhiên Đường Hỏa đã là hỏa hệ tu luyện giả
mạnh nhất đại lục này, về phần Tiêu Viêm đến dị hỏa còn không sợ thì hơi nóng này căn bản không là gì với bộ đôi này cả.
Với tốc độ di
chuyển của Đường Hỏa dần dần hai người tiếp cận một ít với ánh sáng
trung tâm, càng lại gần thì vật thể bên trong quầng sáng càng hiện rõ
trong mắt Tiêu Viêm.
“Ực!”
Khi nhìn rõ được vật thể trong
vòng sáng kia, sắc mặt Tiêu Viêm nhất thời dại ra, yết hầu hơi động,
gian nan nuốt nước miếng một cái, trong mắt tràn đầy vẻ rung động!
Trong vòng hào quang là một cự long không nhìn thấy đuôi, đôi mắt cự long
đóng chặt, phía trên thân thể khổng lồ lượn lờ một loại tử hắc sắc Hỏa
diễm quỷ dị, khi ngọn lửa bốc lên, không gian quanh đấy đều xuất hiện
cảm giác vặn vẹo!
Trong không gian mờ mịt nơi cự long chiếm cứ,
tử hắc sắc hỏa diễm không ngừng từ trong cơ thể nó thẩm thấu ra, không
biết mệt mỏi thiêu đốt không gian. Loại tình cảnh đồ sộ này khiến cho
người ta có một cảm giác rung động không thể che dấu.
Mặc dù lúc
trước Tiêu Viêm đã gặp qua không ít dị hỏa nhưng chưa lần nào lại có cảm giác rung động thế này, đây là lần đầu tiên Tiêu Viêm nhìn thấy một dị
hỏa hóa có linh . Đứng trước mặt cự long, Tiêu Viêm cảm giác hắn giống
như một con kiến hôi, cảm thấy mình thật nhỏ bé.
“Đây chính là Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa sao?”
Tiêu Viêm ngạc nhiên bật thốt lên.
Âm thanh của Tiêu Viêm không thể nói là lớn nhưng ở trong cái không gian
yên tĩnh này thì lại phi thường nổi bật có điều đầu cự long căn bản chỉ
nhắm mắt tại chỗ, nó như không để ý chút nào đến Tiêu Viêm.
Đường Hỏa ở bên cạnh liếc nhìn Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa gật đầu, ánh mắt hiện
lên một tia thưởng thức “Thứ này không tệ, rất không tệ thực lực của nó
vừa vặn thích hợp cho ngươi hàng phục”.
Đường Hỏa cũng không dừng lại mà lập tức tiến về phía Cự Long đang say ngủ, trên người con Cự
Long dính xiềng xích phong ấn của Đan Tháp, lúc này xiềng xích còn tương đối vững chắc chỉ là xiềng xích trong mắt Đường Hỏa thì chắng khác gì
trò cười.
Bàn tay mạnh mẽ đặt lên đầu Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa sau đó một bóp, một âm nứt gẫy vang vọng không gian yên tĩnh sau đó toàn bộ Tinh Vực liền rung chuyển, đầu cự long đang say ngủ thân hình run lên
sau đó lập tức gầm rú một tiếng kinh thiên động địa, cái miệng của nó
mạnh mẽ há ra như muốn nuốt chửng cả thiên địa, tử sắc hỏa diễm trên
người càng cháy mạnh mẽ hơn, con cự long này rốt cuộc dã được giải thoát rồi.
Cự Long mở ánh mắt to lớn của nó ra, trong ánh mắt tràn
ngập sự tàn bạo cùng hung uy cái thế, khi nó vừa nhìn thấy Đường Hỏa
cùng Tiêu Viêm lập tức cả người đứng lên, thân hình khổng lồ của nó như
làm cả Tinh Vực run sợ, cái miệng đỏ lòm mở lớn như muốn nuốt chửng
Đường Hỏa con mồi ở gần nó nhất vậy.
Đường Hỏa nhìn con cự long
đang gầm thét trong ánh mắt liền hiện ra một tia khinh thường, chẳng
thèm tránh một cái cắn của nó, bàn tay Đường Hoa vỗ mạnh một cái, một
tát thẳng vào mặt Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa, một cái tát hất bay cả thân
thể khổng lồ to hơn một dãy núi của nó đi, thoạt nhìn không khác gì
người trưởng thành tát đứa trẻ 3 tuổi cả.
Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa bị đánh bay đi lập tức lồng lộn lên tức giận, cái miệng lại tiếp tục
gầm thét chỉ là lúc này một chân Đường Hỏa đạp thẳng xuống đầu nó, cả
khuôn mặt khổng lồ bị đè xuống mặt đất, Đường Hỏa hai tay chắp sau lưng
ánh mắt đầy khinh thường “Súc sinh câm miệng”.
Hình ảnh này thực sự khiến Tiêu Viêm cả đời không bao giờ quên, sư phụ của hắn thực sự quá mạnh mẽ, quá bá đạo rồi.
Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa đương nhiên hung tính vẫn còn, nó cố gắng hết sức
thoát khỏi cái chân của Đường Hỏa chỉ là cố bao nhiêu cũng vô dụng, lực
bất tòng tâm.
Tam Thiên Diễn Viêm Hỏa nếu tính ra thì thực lực
rơi vào khoảng thất tinh đấu tôn cảnh giới, có thể mạnh lên thêm từ một
đến hai tinh nữa nếu trong môi trường thích hợp có điều mạnh hơn nữa thì làm sao ?, Đường Hỏa vốn đâu quan tâm.
Một chân sút thẳng vào
đầu con cự long khổng lồ đá bay nó đi như đá một quả bóng vậy, thân hình khổng lồ của nó lại một lần nữa bắn ra xa, đau đớn làm Tam Thiên Diễn
Viêm Hỏa rú lên chỉ là tiếp theo đôi mắt lớn của nó nheo lại, ánh mắt
cuồng bạo biến thành đầy sợ hãi.