Ngu Tương đổi tới đổi lui đóa hoa sơn trà, chọc cho tiểu Cầu Nhi kinh hô
liên tục, toàn bộ hộp bánh điểm tâm của nàng đều bị lừa bỏ vào bụng Ngu
Tương cũng không cảm thấy ủy khuất, ngược lại còn dính lấy nàng không
chịu đi.
Lão ma ma nhận lệnh mang Cửu công chúa đi tiếp xúc với
quý nữ các nhà, thấy nàng trốn ở góc này không chịu đi đâu, thật sự có
chút sốt ruột.
Tính cách Cửu công chúa quái gở lại cực kỳ sợ
người lạ, tuyển thư đồng cũng không giống các công chúa khác, Hoàng hậu
nương nương muốn chỉ định lại thôi, cũng chủ yếu là nàng thích mới được. Nhưng vì nhóm quý nữ không biết đúng mực vây quanh bắt đầu nịnh hót,
khiến nàng hoảng sợ, Hoàng hậu nương nương đành đặc biệt thay cho nàng
một thân trang phục bình thường nhất.
Nếu ở đây có quý nữ nào
không biết tình huống bên trong nhưng vẫn nguyện ý kết bạn với Cửu công
chúa, lại đạt được sự yêu thích của Cửu công chúa, chuyện này sẽ xem như viên mãn .
Lão ma ma bắt đầu cảm thấy lung lay, nhưng tầm mắt
vừa đảo qua đôi chân của Ngu Tương, lại bắt đầu do dự. Nói vậy vị này
chính là tiểu thư dòng chính của phủ Vĩnh Nhạc Hầu, xả thân cứu huynh,
phẩm hạnh thì không thể phản đối, tính cách cũng vô cùng nhạy bén trí
tuệ, chỗ khó khăn lại chính là đôi chân, thư đồng mỗi ngày tiến cung đối với người bên ngoài mà nói chính là điều vui sướng, với nàng mà nói đó
lại là một loại tra tấn.
Thôi, trở về báo lại với Hoàng hậu nương nương, để cho người quyết định vậy.
Lúc này, Ngu Tương còn hoàn toàn không biết gì về thân phận của tiểu Cầu
Nhi cả, tự tay xốc cái thảm lên, để cho đối phương xem đôi chân bị
thương của mình.
Tiểu Cầu Nhi ngồi xổm xuống, chậm rãi, chậm rãi
vươn đầu ngón tay, khẽ đâm đâm mọt chút, sau đó cảm thấy kinh ngạc:
"Thật là mềm!”
Không ngờ tiểu phá phách này lại cho rằng chân của mình được làm từ gỗ, vì thế sẽ không bước đi được! Ngu Tương dở khóc dở cười, xoa bóp cái má đầy thịt của nàng, nói: “Đương nhiên là mềm rồi!”
“Vậy vì sao nó không thể đi đường?” Cửu công chúa chớp đôi mắt to tròn.
“Thấy không, chỗ này vốn nên có hai viên bảo thạch, bị người xấu đánh nát
rồi. Ta phải tìm được viên bảo thạch thích hợp khác thay vào mới có thể
đi đường được.” Ngu Tương chỉ vào xương bánh chè của mình nói bừa. Nàng
không có cách nào để giải thích cho một tiểu hài tử bảy tám tuổi về
nguyên lý y học, hơn nữa khẳng định sẽ đổi lấy thêm nhiều vấn đề khác,
hỏi nàng đến điên mất mới thôi.
Khóe miệng lão ma ma co rút, khuê tú đi viết câu chuyện kiểu đó, bà chưa từng thấy bao giờ.
Tiểu Cầu Nhi nghe được trợn mắt há hốc mồm, không ngừng sờ soạng trên xương
bánh chè của Ngu Tương, giống như ở chiêm ngưỡng một điều thần kì, sau
một lúc lâu mới đứng thẳng dậy, cởi hà bao bên hông xuống đưa qua: “Cho
ngươi!”
Đáy mắt lão ma ma xẹt qua một tia ám quang.
Ngu
Tương nhận lấy hà bao lật xem, lập tức cười rộ lên. Bên trong vậy mà lại có mấy viên bảo thạch cực lớn, viên ngọc thuần chất phỉ thúy, màu sắc
xanh thanh thuần diễm lệ, trong suốt sáng rỡ như thủy tinh, như ngọc tủy trơn truột bóng mượt, giá trị hết sức xa xỉ. Đứa nhỏ này thật sự là
đáng yêu mà!
Ngu Tương lắc đầu,“Những viên bảo thạch này đều không thích hợp.” Đôi tay
nàng vuốt nhẹ tiểu hài tử đang có vẻ mặt vô cùng thất vọng nào đó, giọng nói lộ ra nồng đậm ý cười: “Nhưng mà vẫn phải đa tạ tiểu Cầu Nhi. Không cần lo lắng, ca ca của ta sẽ giúp ta tìm được bảo thạch thích hợp, một
ngày nào đó, ta sẽ lại đứng lên một lần nữa.”
Nàng vừa nói vừa
buộc lại hà bao trên hông tiểu hài tử, cười như không cười liếc nhìn
khuôn mặt căng thẳng của lão ma ma một cái. Người này nghĩ Ngu Tương
nàng là cái gì? Kể chuyện để lừa chút tiền của một tiểu hài tử sao? Nhớ
tới đời trước, ngay cả giày dưới chân nàng đều có đính đầy kim cương,
lại có thể để ý chút đồ như vậy sao, buồn cười.
Lão ma ma cúi
đầu, cảm giác vô cùng xấu hổ. Vĩnh Nhạc Hầu phủ giáo dưỡng ra khuê tú,
phong thái ung dung kia, khí thế bức người, quả thật không khác gì tiểu
Hầu gia. Trái lại chính bà lại có chút mũi nhỏ hẹp hòi, cầm không ra tay . Nếu để cho nương nương biết, thật là xấu hổ muốn chết.
Tiểu
Cầu Nhi không nhìn ra sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, thất vọng vuốt ve hà bao, hỏi: "Tìm được rồi sau đó gắn vào như thế nào chứ?”
“Ừ,
giống như vầy nè!” Ngu Tương đặt một đồng tiền trong lòng bàn tay, vỗ
lên xương bánh chè, lại mở ra, đồng tiền không cánh mà bay.
Tiểu Cầu Nhi nhìn sửng sốt một chút.
Tiếp theo đó, Ngu Tương lại vỗ lên xương bánh chè lần nữa, đưa lòng bàn tay
trắng nõn đến dưới mắt nàng, đồng tiền lại an an ổn ổn nằm trên đó.
Tiểu Cầu Nhi hít vào một hơi, trong đầu hiện lên bốn chữ to -- ngươi thật là thần! (thần thông)
Ngay cả lão ma ma kiến thức rộng rãi cũng cảm thấy ngạc nhiên, thầm nghĩ
nhìn hết khuê tú của cả kinh thành này, sẽ không thể tìm ra người thông
minh hơn vị tiểu thư phủ Vĩnh Nhạc Hầu này. Đáng tiếc, quả nhiên là đáng tiếc......
Thái tử chỉ vào Ngu Tương đang nhét đồng tiền vào hà
bao của muội muội nhà mình, thấp giọng nói: “Muội muội này của ngươi
thật đáng tiếc !” Nhanh nhạy thông minh như thế, sáng sủa rộng rãi, lại
càng không thiếu nhiều kì tư diệu tưởng. Nếu nhóm quý nữ đương thời chỉ
có thể là một vài bức họa với lối vẽ tỉ mỉ, khéo léo mà tinh tế, thì Ngu Tương lại chính là một bức tranh thủy mặc, tùy tính mà tiêu sái, có thể cất chứa đủ loại sắc màu rực rỡ mà không bị gò bó.
Nếu hai chân của nàng hoàn hảo, vài năm tiếp theo nữa sẽ có loại phong thái nào nữa? Thái tử tiếc nuối lắc đầu.
Rốt cuộc khuôn mặt như điêu khắc của Ngu Phẩm Ngôn cũng toát ra một chút
đau xót. Hắn nghĩ: Đời này dù thiếu sót ai, cũng sẽ không thể thiếu sót
Tương Nhi nữa.
Tiểu Cầu Nhi có được hứng thú, bắt Ngu Tương tếp
tục biểu diễn cho nàng xem. May mà lúc miệng vết thương khép lại thì hai chân cũng dần dần mất đi cảm giác, nếu không lúc này Ngu Tương sẽ khổ
không thể tả. Chụp lại chụp, biến lại biến, ở lần thứ hai mươi ba, rốt
cục nàng chạy gấp, chỉ vào ánh sáng rực rỡ của hoa đăng cách đó không
xa, dào dạt mong ước hỏi: “Chúng ta đi ngắm đèn cung đình đi?”
Tiểu Cầu Nhi hé miệng, trong mắt lộ ra thần sắc bất an kinh hoảng.
Ngu Tương như có chút ngộ ra, đứa nhỏ này thật kì lạ, rất sợ ồn ào, trách
không được lại nguyện ý đứng trong góc cùng nàng. Nếu là tiểu hài tử bảy tám tuổi khác, sớm đã giống như con khỉ con chạy trốn ra ngoài rồi.
“Nếu không, chúng ta đi một vòng theo đường mòn này, cách sao thủ hành lang
ngắm hoa đăng được không?” Có đánh chết nàng cũng không muốn phải chụp
xương bánh chè của mình nữa. Tục ngữ nói nâng tảng đá đập chân mình, hôm nay nàng lại lấy ra đồng tiền chụp vào chân chính mình, tính chất khổ
bức rất giống nhau.
Tiểu Cầu Nhi kiễng mũi chân nhìn ngó. Hai bên đường mòn có đủ loại hoa cỏ, lờ mờ, lại có một sao thủ hành lang tách
rời đám người, cũng lưu lại vài phần yên tĩnh, có thể xuyên qua cửa sổ
thấy được ánh sáng rực rỡ của hoa đăng, là nơi tốt để đến. Nàng suy nghĩ một lát, chậm rãi gật đầu.
Ngu Tương vội vàng sai hai tiểu nha
đầu đẩy xe lăn, lúc xoay người mới cảm thấy may mắn vỗ vỗ ngực. Lại
không biết lão ma ma cùng hai vị huynh trưởng đại nhân trốn trong bóng
tối sớm đã cười thầm. Người nhạy bén như vậy, lại bị tiểu Cầu Nhi ăn gắt gao, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà!
Hai người im
lặng đi một đoạn, đã thấy trên cây hoa quế phía trước cũng treo vài ngọn đèn cung đình, vì nơi này rất hẻo lánh, không có người phát hiện. Hai
người mới tiến tới, làm như có thật thưởng thức một lát, Ngu Tương lắc
đầu: “Chữ này không đẹp bằng chữ mà ca ca ta viết.”
“Cũng không đẹp bằng chữ của ca ca ta!” Tiểu Cầu Nhi chính nhi bát kinh (nghiêm túc, đứng đắn) gật đầu.
Ngu Tương lườm nàng một cái, chỉ vào một ngọn hoa đăng khác nói: “Tranh này vẽ không đẹp bằng ca ca ta vẽ, ý cảnh còn kém xa!”
“Cũng không đẹp bằng ca ca ta vẽ! Ca ca ta là tốt nhất, tốt đỉnh điểm!” Tiểu
Cầu Nhi vươn một cái ngón tay cái, cảm thấy không đủ lại duỗi thân ra.
“Ca ca ta cũng tốt nhất, tốt đỉnh điểm!” Ngu Tương ý xấu muốn bò lên trên nàng.
“Ca ca ngươi không thể bằng được!” Tiểu Cầu Nhi có chút nóng nảy, ngón tay béo tròn nhanh chóng vươn ra.
“Ca ca ngươi không thể bằng!” Trong lòng Ngu Tương cười đến ngã ngửa, trên
mặt lại làm ra một bộ dạng kiêu ngạo. Khơi dậy tính xấu của hải tử thật
là thú vị, nhìn xem, ánh mắt đã đỏ lên vì tức, vụng ra như bị vả vào
mồm, nói không nên lời.
Tiểu Cầu Nhi ngập ngừng, sau một lúc lâu, rốt cục nghẹn ra một câu: “Ca ca ngươi, ca ca ngươi không giỏi bằng ca ca ta!”
“Ca ca ngươi mới không giỏi bằng ca ca ta!” Ngu Tương lập tức phản bác,
thấy tiểu Cầu Nhi hít cái mũi nhỏ, bẹp bẹp cái miệng nhỏ, lộ dáng manh
mún muốn khóc, trong lòng đã cười đến đau sốc hông.
Lão ma ma
dùng ánh mắt đồng tình liếc nàng một cái, thầm nghĩ: Nếu tiểu cô nương
này biết ca ca của chủ tử là Thái tử đương triều, cũng không biết có thể bị dọa ngất xỉu hay không.
Ngu Tương thỏa mãn đến thú vị, vội
vàng kéo tiểu Cầu Nhi đến bên cạnh, dùng sức xoa đầu nàng, ôn tồn dụ
dỗ,: “Được rồi, được rồi, ca ca ngươi là tốt nhất, tốt vô cùng! Ở trong
lòng mỗi muội muội, ca ca của mình đều là tốt nhất. Ca ca của hai chúng
ta đều là tốt nhất!”
Tiểu Cầu Nhi nghĩ nghĩ, nín khóc mỉm cười.
Đứa nhỏ này cũng là người "huynh khống" (kiểm soát huynh, kiếu như Fan ý!), khó trách lại hợp ý với mình như vậy. Ngu Tương xoa nhẹ chóp mũi phiếm
hồng của nàng, cũng nở nụ cười theo.
Chỉ có Thượng Đế mới biết
được, chân tướng sự tình chính là một bà cô quái dị đang bắt nạt một
người bạn nhỏ, vì sự thỏa mãn quái ác của bản thân. Nhưng trong mắt
người khác, lại là hai tiểu cô nương ngọc tuyết đáng yêu đang bảo vệ
huynh trưởng của mình. Hình ảnh không thể ấm áp đáng yêu hơn nữa.
Đừng nói tới khuôn mặt lão ma ma từ khắc nghiệt đã mềm mại xuống, chính là
hai vị huynh trưởng đang tránh ở chỗ tối, cũng đều hận không thể nhào ra ôm lấy bảo bối nhà mình vào trong lòng mà yêu thương.
Hai người
hòa hảo như lúc ban đầu, tiếp tục đi vòng qua cây hoa quế, chỉ chốc lát
sau đã đến cuối sao thủ hành lang. Không có tường gạch cùng song cửa sổ
chạm rỗng che mất, những ngọn hoa đăng mờ nhạt lay động cùng những tiếng vui cười đùa giỡn phả vào mặt. Một ngọn đèn cung đình hình phượng hoàng treo tại nơi cao nhất trên mái hiên, bên ngoài từ ngũ thải lan ban
(vàng, xanh, đỏ, trắng, đen) bằng thủy tinh bao vây mà thành, dưới đế
khảm đầy bảo thạch các màu, ánh nến lay động xuống dưới phóng ra sao
nhiều đốm ánh sáng rực rỡ, hiệu quả so còn sáng lạn hơn cả đèn nhảy
disco.
Ngu Tương nhịn không được nhìn nhiều hơn một chút.
Tiểu Cầu Nhi kích động thấp giọng hô: “A, đó là đèn của ta! Ta phải cầm về!” Nàng tiến lên hai bước, thấy đám đông chật chội phía trước, lại chậm
rãi lui ra sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ bi thương muốn khóc.
“Đáng tiếc ca ca ta không ở đây, nếu không ta có thể giúp ngươi thắng lại
đây.” Ngu Tương chỉ nghĩ rằng tiểu hài tử này đang coi trọng ngọn đèn
cung đình kia, có chút tiếc nuối lắc đầu.
Đó là đăng vương đêm
nay, có thể cho người khác lấy đi, điều kiện đầu tiên là phải vượt qua
thử thách của Hoàng hậu nương nương. Thử thách cần hai người cùng nhau
hoàn thành. Một người bước lên trên đài, chỉ định cung nhân bỏ vài vật
phẩm được chọn giống nhau vào trong hộp, để cho người còn lại dưới đài
đoán. Lần đầu tiên là hai chọn một, lần thứ hai là ba chọn một, cho đến
cuối cùng mười hai chọn một, ba lần đều đoán trúng mới có thể mang đăng
vương về.
Hoàng hậu nương nương đó, giá trị ấy không cần hoài
nghi, nhất định là hiếm thấy trên đời. Rất nhiều người con mắt đều đỏ,
đều hăng hái lên đài, lại đều sát vũ mà về*.
*Có nghĩa là 'đôi cánh bị phá hủy' để phù hợp với văn cảnh nên tui sẽ giả thích là “thương tích đầy mình”.
Lần đầu tiên, tỷ lệ thắng là 50%, lần thứ hai là 30%, lần thứ ba là
20%...... Nhưng một lần cũng không thể sai lầm, liên tục tính xuống, tỷ
lệ thắng không tới mười phần vạn, khó khăn này có thể so với mua xổ số.
Trừ khi hai người thật sự có tâm linh cảm ứng, hoặc mua được cung nhân
để ăn gian, nếu không nhất định không thể vượt qua thứ thách này.
Hoàng hậu nương nương có ý không cho người lấy đèn cung đình đi đấy, thật là
keo kiệt mà! Sau khi hiểu rõ điều này, Ngu Tương nhịn không được oán
thầm một câu.