Ngu lão thái thái đầu tiên là thấy cháu gái nhà mình ác thanh ác khí nói chuyện với Cửu công
chúa, sau đó lại thấy nàng lừa Cửu công chúa tới gần, vẻ mặt giảo hoạt
cùng dung tục kia muốn giấu cũng giấu không được, lúc này bà thật hận
không thể tìm được cái lỗ chui xuống. Nghe thấy tiếng cười khúc khích
của Hoàng hậu nương nương, thái dương bà đã túa ra giọt mồ hôi lạnh, chỉ sợ đứa nhỏ hung hăng này lại tiếp tục làm ra chuyện tinh quái gì.
Ngu Phẩm Ngôn ngược lại rất bình tĩnh, tuấn nhan như điêu khắc nhìn không ra bất kì biểu tình gì.
Thái tử cùng Thái tử phi cũng hai mặt nhìn nhau, hơi nhún vai. Cảnh tượng
hai tiểu cô nương như hai bông tuyết mắt lớn trừng mắt nhỏ thật sự đáng
yêu!
“Chân của nàng là vì cứu Phẩm Ngôn mới trở thành như vậy sao?” Hoàng hậu nương nương thấp giọng hỏi.
“Đúng vậy.” Lão thái thái gật đầu.
“Còn có thể chữa khỏi được không?”
“Tiết Viện Chính đã xem qua, nói là trừ khi Khổ Tuệ đại sư ra tay, bằng không cũng không có hi vọng.”
Vốn còn có thể trông cậy vào Phác thần y, lại bởi vì chữa bệnh cho Thái tử
mà vuột mất cơ hội. Lời này lão thái thái không thể nói thẳng trước mặt
người hoàng gia, bằng không lại gây hiểu nhầm rằng có ý hẹp hòi đòi báo
đáp.
Bà không đề cập tới, Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không
quên, lúc này cũng tỏ vẻ: “Ngươi yên tâm, bản cung đã phái người đi tìm
Khổ Tuệ đại sư, chỉ cần đại sư vẫn còn ở nhân gian, nhất định bản cung
sẽ mang ông ấy về.”
Lão thái thái còn chưa trả lời, Ngu Phẩm Ngôn đã khom người hành lễ, giọng nói chân thành: “Vi thần thay mặt xá muội
tạ ân Hoàng hậu nương nương.”
“Đừng nói những lời này, ít nhiều
cũng nhờ các ngươi, lần này Thừa Tự (Thái tử) mới có thể bình an trở về
bên cạnh bản cung. Người nên cảm tạ là bản cung mới đúng.” Hoàng hậu
nương nương mỉm cười xua tay, chỉ về phía tiểu cô nương ranh mãnh đáng
yêu sau bụi hoa, nói: “Ngu Tương cũng là đứa nhỏ tốt, tuổi còn nhỏ đã
thâm minh đại nghĩa (hiểu biết đúng sai rõ ràng). Tâm tư tiểu Cầu Nhi
của bản cung rất trong trẻo, nàng liếc mắt một cái liền thích người ấy,
không nhầm được.”
Ngu lão thái thái ngay cả nói cũng không dám,
tiến về phía trước liền thấy, tảng đá lớn trong lòng vừa được thả lỏng
một chút. Chỉ thấy cháu gái nhà mình nhanh chóng xốc cái thảm lên, không đợi Cửu công chúa kịp phản ứng đã lập tức tủ kín lại, sau đó vừa cười
ha ha vừa xoa đầu Cửu công chúa. Nói vậy cũng chưa kịp liếc mắt nhìn một cái đấy? Ngươi...đứa nhỏ này muốn chết sao, Hoàng hậu nương nương còn
đứng chỗ này nhìn chằm chằm, ngươi lại dám bạo gan lừa gạt Cửu công
chúa.
Cửu công chúa cũng hiểu được bản thân bị lừa, dùng ánh mắt lên án trừng Ngu Tương, giòn giã nói: “Không thấy gì hết!”
“Đó là do thị lực của ngươi không tốt, không thể trách ta được.” Ngu Tương
cười tủm tỉm nói: “Lại cho ngươi liếc mắt nhìn một lần nữa, ngươi cho ta cắn điểm tâm trong tay ngươi một miếng, chỉ một miếng thôi!” Bộ dạng
mượt mà như vậy, nhất định là người tham ăn.
Cửu công chúa rối rắm , nhưng thấy bánh hạt sen cười đẹp như vậy, cũng chịu nhịn đau vươn tay đưa ra.
Ngu Tương một chút cũng không khách khí, cắn một miếng nuốt trọn miếng điểm tâm, chỉ để lại Cửu công chúa một chút vụn điểm tâm sót lại ở đầu ngón
tay. Cửu công chúa ngạc nhiên trừng mắt nhìn nàng, miệng bẹp bẹp, hốc
mũi sụt sịt, viền mắt phiếm hồng, lộ ra bộ dạng muốn khóc sắp chết.
Ngu lão thái thái đứng sau lưng Hoàng hậu nương nương, không nhìn thấy vẻ
mặt của Hoàng hậu, cũng không dám xoay qua nhìn vẻ mặt của Thái tử và
Thái tử phi, chỉ cảm thấy nhất hồn xuất khiếu nhị hồn thăng thiên*, thật sự là bị đứa nhỏ Ngu Tương này hù chết!
*(Tú: người có ba phần hồn ấy, lúc này ba phần hồn của lão thái thái sắp chạy biến hết rồi ^.^)
Ngu Tương cười đến muốn ngã ra, vương tay ra xoa đầu Cửu công chúa, dụ dỗ:
“Đừng khóc, đừng khóc, tỷ tỷ sai rồi, tỷ tỷ làm ma thuật cho muội xem.
Cái này nhất định muội sẽ muốn xem đấy!”
Cửu công chúa ngừng
khóc, tò mò ngẩng đầu nhìn, đã thấy đôi tay trắng nõn của Ngu Tương chớp lên lung tung giữa khoảng không, sau đó vang lên một tiếng, đôi tay vốn trống rỗng lập tức xuất hiện một đóa hoa sơn trà ướt át kiều diễm, qua
tay cài lên tóc mai của mình. Một mùi thơm tinh tế ngọt ngào theo từng
sợi tóc đang tung bay của nàng truyền đến, ngửi thấy ngon cực kì.
Cửu công chúa khiếp sợ, cái mũi nhỏ đứng thẳng lên không ngừng hít thở, bắt lấy bàn tay Ngu Tương lật tới lật lui nhìn kĩ.
Hoàng hậu nương nương kinh ngạc 'a' một tiếng, lại thấy nữ nhi của mình thế
nhưng lại chịu chủ động tiếp xúc với người khác, vả lại nhìn qua vẻ mặt
vô cùng vui vẻ như vậy, viền mắt không nhịn được ướt đi.
Vì nữ
nhi bé bỏng này vừa sinh ra đã yếu ớt, chẳng những nói và bước đi chậm
hơn so với người thường, ngay cả tính cách cũng vô cùng quái gở. Nhưng
cũng chính vì nàng là người yếu ớt cũng như hồn nhiên nhất giữa những nữ nhi của bà, Hoàng hậu quả thật yêu nàng đến tận xương. Yến tiệc hoa
đăng đêm nay, ngoài mặt chính là vì sinh nhật của Hoàng hậu, nhưng bên
trong cũng chính vì muốn tìm một thư đồng cho nữ nhi út.
Nhưng
thấy nữ nhi yêu thương lại chỉ trốn vào một góc không người, Hoàng hậu
vốn tưởng rằng hôm nay sẽ không có gì vui vẻ, không ngờ lại xuất hiện
một Ngu Tương. Một kiểu tính cách tinh quái kia vừa lúc lại bù trừ với
nữ nhi yêu của bà.
Thái tử buồn bực nở nụ cười: “Chiêu thức ấy là do ngươi dạy sao? Trước đây ngươi cũng rất thích khoe khoang trò này.”
Ngu Phẩm Ngôn chăm chú nhìn chằm chằm tiểu cô nương vừa biến ra đóa hoa sơn trà đưa cho tiểu công chúa, giọng điệu lộ ra chút kiêu ngạo: “Động tác
của Tương Nhi nhanh hơn ta.”
Hai viên cầu nhỏ đều đã cài hoa, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rất là đỏm dáng. Ngu Tương hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Ta là tiểu Cầu Nhi.” Cửu công chúa cười đến ngốc.
Ngu Tương nghe xong cười ngửa tới ngửa lui không ngừng, trêu tức nói: “Ta
là tiểu Tương Nhi. Tên của ngươi rất xứng với bản thân ngươi đấy, ai cho ngươi cái tên ấy, thật tài tình!”
Người tài tình Hoàng hậu nương nương lúc này che miệng cố nhịn cười, nhẹ giọng nói: “Tuy rằng tiểu
Tương Nhi hơi bất lương đấy, nhưng tính cách lại vô cùng vui tươi rộng
rãi!” Nhìn cái cách cười hào sảng ấy của nàng, đừng nói là hàm răng
trắng, ngay cả đầu lưỡi lẫn yết đều có thể thấy, khuê tú bình thường
thật sự làm không được.
Ngu lão thái thái cự kỳ chột dạ: “Hồi
nương nương, vì Tương Nhi đi đứng không tiện, thần phụ mới nghĩ đừng nên dùng quá nhiều quy củ trói buộc nàng. Ngày thường chỉ truyền dạy nàng
biết chữ học đàn, cũng không dạy nhiều lễ nghi lắm. Có chỗ nào vượt quá
khuôn phép còn mong nương nương thứ tội.”
Hoàng hậu nghe lời này
xong, nhưng lại dâng lên chút cảm giác hiểu rõ cùng luyến tiếc, đưa tay
vỗ vỗ an ủi lão thái thái: “Ngươi có thể nghĩ như vậy rất đúng! Các nàng vốn không được như người bình thường, tự nhiên không nên dùng phương
pháp đối xử và dạy dỗ như với người thường. Cuộc sống đối với các nàng
mà nói đã có quá nhiều điều bất tiện và đau khổ, đừng đặt quá nhiều gánh nặng áp đặt trên đầu các nàng. Cứ để cho bọn họ được sống vui vẻ thoải
mái đi.”
Nói tới đây, Hoàng hậu nương nương nhìn về phía hai tiểu cô nương đang hi hi ha ha cười cách đó không xa, càng cảm thấy yêu
thương, mỉm cười xua tay: “Đi thôi. Để cho bọ nhỏ tự do tự tại chơi đùa. Thừa Tự và Phẩm Ngôn ở lại chiếu cố một chút, đừng đến gần quá khiến
bọn nhỏ phát hiện."
Thái tử cùng Ngu Phẩm Ngôn khom người đồng ý.
Ngu lão thái thái theo Hoàng hậu và Thái tử phi rời đi, nhập chung với nhóm mệnh phụ tại Noãn Thủy các, nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ. Hoàng
hậu ở trong nội các ngồi một lát liền xuống dưới nghỉ ngơi, Thái tử phi
nhắm mắt theo đuôi đi theo.
Không khí trong các nội nhất thời
thoải mái rất nhiều. Một phu nhân dáng người mượt mà, khuôn mặt đẹp đẽ,
ăn mặc xa hoa đến ngồi bên cạnh lão thái thái, thấp giọng mở miệng: “Lão thái quân, hôn sự của Phù nhi và Phẩm Ngôn, nên nhắc lại một chút chứ?
Người xem, tuổi bọn họ cũng không còn nhỏ .”
Lão thái thái vừa thấy bà ta, sắc mặt hoà nhã lập tức lạnh xuống.
Khi Ngu Phẩm Ngôn còn chưa sinh ra, lão Hầu gia và lão Tĩnh quốc công đã
định tần tấn chi hảo, coi như là chỉ phúc vi hôn. Sau đó quả nhiên đều
sinh hạ một nam một nữ, đó là Ngu Phẩm Ngôn cùng đích thứ nữ Thường Nhã
Phù của phủ Tĩnh quốc công. Tĩnh quốc công là phẩm nhất đẳng, là phẩm
cấp cao nhất, nói đơn giản chính là trong tim hoàng đế, luận về dòng dõi còn ở phía trên phủ Vĩnh Nhạc Hầu.
Cuộc hôn sự này nhìn thế nào
cũng thấy xứng, lão thái thái cũng cực kỳ vừa lòng với chuyện này. Không ngờ lão Hầu gia chết trận sa trường, con trai lại chết trong nạn trộm
cướp, mắt thấy Hầu phủ như mặt trời sắp lặn, ngập tràn nguy cơ, đúng lúc này mới cần thân gia giúp đỡ.
Việc thành gia lập thất của người ở thời đại này không quan trọng vào tuổi tác, khắp nơi vẫn có chuyện mười một mười hai tuổi đã thành gia. Nếu có thể cưới đích nữ của Tĩnh quốc
công phủ, đấy sẽ là trợ lực rất lớn đối với Ngu Phẩm Ngôn. Lão thái thái đã có vài lần tìm đến phủ Tĩnh quốc công, hy vọng có thể đem hôn sự của hai người cử hành sớm, đều bị Tĩnh quốc công vừa tập tước lúc ấy từ
chối . Lão Tĩnh quốc công bị trúng gió, thân không thể động miệng không
thể nói, đương nhiên cũng không có cách nào giúp đỡ.
Lão thái
thái là người khôn khéo, làm sao lại không hiểu rõ tâm tư nhỏ mọn của
Tĩnh quốc công. Hắn đang chờ vở kịch đoạt tước của phủ Vĩnh Nhạc Hầu kết thúc, ai đạt được thắng lợi cuối cùng, sẽ gả nữ nhi gả cho kẻ đó, tóm
lại sẽ không gả nữ nhi gả cho một người có gia thế xuống dốc, tập tước
thất bại và nghèo túng.
Quả nhiên là kẻ tư lợi, vô tình vô nghĩa! Lão thái thái vô cùng tức giận, từ đó về sau liền đoạn tuyệt lui tới
với phủ Tĩnh quốc công.
Làm sao ngờ được Ngu Phẩm Ngôn lại có
năng lực như vậy, tuổi còn nhỏ đã có thể đánh sụp một đám thúc bá, được
Hoàng thượng khâm điểm là Vĩnh Nhạc Hầu, không kém chút nào so với tổ
phụ của hắn! Vả lại vào triều đã hơn một năm, liền liên tiếp làm được
vài chuyện tốt, càng khiến Hoàng thượng trọng dụng.
Năm nay hắn
cũng chỉ mới mười sáu, chưa kịp nhược quán (chưa tới hai mươi tuổi), nếu được rèn luyện thêm vài năm nữa sẽ tạo nên thành tích nào đây? Nếu Thái tử đăng cơ, làm thần tử thân cận nhất của Thái tử, sẽ có thể tạo nên
loại quang cảnh gì nữa?
Lúc này Tĩnh quốc công mới nóng nảy, ra
lệnh cho phu nhân Đỗ thị mang theo lễ trọng đến trước để bàn bạc chuyện
hôn sự, nhưng toàn bị lão thái thái chặn ngoài cửa. Hôn thư còn bị lão
thái thái nắm trong tay, Ngu Phẩm Ngôn lại được Hoàng thượng cùng Thái
tử vô cùng tin tưởng, Tĩnh quốc công không dám ép buộc quá mức, lại càng không dám gả đích thứ nữ cho người ngoài, nhỡ lão thái thái nháo lên,
bọn họ chỉ có thể chịu đựng, đợi có cơ hội liền tới cầu cạnh, nghiễm
nhiên giống với câu châm ngôn -- nhân quả tuần hoàn, báo ứng khó chịu.
“Ngôn Nhi còn chưa nhược quán, quá sớm rồi.” Lão thái thái không chút để ý xua tay.
Nữ nhân có thể giống với nam nhân sao? Cùng là tuổi mười sáu, một người
chưa kịp nhược quán, một người cũng đã là gái lỡ thì , làm sao không bị
tổn thất đây! Đỗ thị gấp đến độ cào tim cào phổi, cũng không dám nói nửa câu nề nặng, chỉ có thể cung kính lấy lòng.
Lão thái thái nhắm
mắt nghe xong, sau một lúc lâu, hừ lạnh nói: “Năm đó các ngươi chướng
mắt Hầu phủ, bây giờ ta cũng chướng mắt Quốc công phủ các ngươi. Quy củ
không ra quy củ, đích thứ không ra đích thứ, mấy năm nay càng không lập
được thành tích gì, chỉ dựa vào uy danh của lão Quốc công miệng ăn núi
lở. Cửa hôn nhân này, thật là có chút không xứng.”
Ngụ ý là,
Thường Nhã Phù không xứng với Ngu Phẩm Ngôn. Lời nói này rất độc, nhưng
cũng chẳng thua gì những câu trào phúng độc địa năm đó Đỗ thị nói với
lão thái thái. Vả lại Đỗ thị cũng không biết dùng lời nào để chống đỡ.
Từ khi lão Quốc công bị bệnh nặng, quả thật phủ Tĩnh quốc công ngày càng lụn bại, cũng chỉ vì Tĩnh quốc công là kẻ chỉ biết sống phóng túng dong nhân (người tầm thường).
Kết quan hệ thông gia với một môn hộ
lớn mạnh vô cùng quan trọng đối với phủ Tĩnh quốc công , đây cũng chính
là lý do mà năm đó bọn họ không chịu dễ dàng gả Thường Nhã Phù cho Ngu
Phẩm Ngôn.
Bọn họ nào biết rằng thiếu niên chỉ mới mười bốn mười
lăm tuổi lại có tâm kế thủ đoạn như vậy. Tóm lại bốn chữ -- biết vậy
chẳng làm!
Đỗ thị cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Đều nói cưới
vợ phải cưới vợ hiền. Phù nhi cũng là người hiền lành có tiếng, từ nhỏ
đã tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa, còn đặc biệt mời ma ma trong cung
dạy quy củ, vừa hiểu lí lẽ lại có hiếu tâm, còn có năng lực. Mười tuổi
đã bắt đầu giúp ta quản gia, nhất là các cửa hàng dưới danh nghĩa của
phủ Quốc công cũng là một tay nàng lo liệu. Chỉ một mình nàng đã có thể
chăm sóc trăm miệng ăn trên dưới quý Hầu phủ, sáu năm qua không hề có
một chút sơ sẩy. Người như vậy, gả vào nhà ai thì chính là phúc khí của
nhà đó. Lão thái quân à, người đừng nói những lời vẻ chắn chắn như vậy,
nhìn Phù nhi nhà ta rồi mới quyết định cũng không muộn.”
Tuổi lão thái thái đã lớn, quản lý Hầu phủ quả thật có chút mệt mỏi. lại không
thể trông cậy vào Lâm thị, Ngu Tư Vũ tâm tư bất chính, Ngu Tương còn nhỏ tuổi lại đi đứng không tiện, đếm tới đếm lui trong toàn cả phủ lại
không có một người có thể dùng, đang tính toán muốn gả cho cháu trai một người vợ hiền, giao ra việc bếp núc, chính bà cũng có thể hưởng vài năm thanh phúc. Lời này của Đỗ thị, thật sự đã nói đúng vào tâm bà.
Hôn thư cũng đã viết, muốn từ hôn cũng là chuyện phiền toái, cứ đi xem thử. Nghĩ đến đây, bà bất đắc dĩ gật đầu.
Đỗ thị mừng rỡ, vội vàng nâng bà đứng dậy, bước ra phía sau hoa viên.