Theo thời gian trôi qua, mặt trời dần nổi lên nơi chân trời, tiếng truy
binh đằng sau cũng từ từ xa dần, mọi người không hẹn mà cùng nhẹ nhàng
thở ra. Thẳng đến hiện tại tim bọn họ vẫn còn đập bình bịch, đêm nay
thật sự rất kích thích, làm người hưng phấn đến huyết mạch bành trướng,
hồi hộp đến lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Trở lại cửa mật đạo, nghênh
đón bọn họ đầu tiên là mấy mũi tên nhọn. Mọi người nháy mắt biến sắc,
lập tức đề phòng, có người liền đỏ hốc mắt, nếu mật đạo bị người chiếm
lĩnh, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
“Dừng tay, đều là người một nhà.” Lê Diệu Nam chợt nhớ ra đoàn người mình vẫn đang mặc quần áo quân địch.
Gánh nặng trong lòng Vương Nhị Ngưu liền được thả xuống: “Dừng tay, dừng tay, ta là Vương Nhị Ngưu.”
Vài người giấu ở trong rừng lúc này mới lộ ra thân hình, có người chạy lên
một quyền đánh vào người Vương Nhị Ngưu: “Kháo, làm chi mặc thành như
vậy, doạ chết người.” Suýt nữa còn tưởng rằng Nghiêm Giáo uý đánh lén
thất bại, mật đạo bị người phát hiện.
“Ha ha.” Vương Nhị Ngưu sờ
đầu, thao thao bất tuyệt bắt đầu kể công tích vĩ đại của mình, bãi hiển
hắn ta làm thế nào lẻn vào địch doanh.
Người nghe hứng thú nồng
hậu, chỉ hận mình không thể tham dự trong đó, đặc biệt khi nghe thấy kho lúa quân địch bị đốt, bọn họ hưng phấn đến khó nói thành lời, ánh mắt
loè loè toả sáng: “Thật sao? Nghiêm Giáo uý thật sự đánh lén thành
công?”
“Đương nhiên, cũng không xem chúng ta là ai.”
“Thật tốt quá, thật tốt quá.”
“Cuối cùng cũng báo thù được một lần.”
“Đáng tiếc không thể giết thêm mấy người.”
“Đáng tiếc ta không đi theo Nghiêm Giáo uý.”
Bọn lính vừa khóc vừa cười, không biết là bi thương những người đã mất đi hay là vui sướng vì tấn công đêm thành công.
Tâm tình mọi người bất giác lại trở nên trầm trọng, vui mừng vừa rồi trở
thành hư không. Đúng vậy, tấn công đêm thành công thì sao, chẳng qua là
kéo dài thời gian mà thôi, người mất đi sẽ không trở về, tương lai sẽ
còn có càng nhiều người vĩnh viễn nhắm mắt, một lần thắng lợi nho nhỏ có mấy vui sướng chứ.
Lê Diệu Nam lập tức nói: “Chuẩn bị tốt thuốc trị thương không?”
Sĩ binh gật đầu: “Chuẩn bị tốt, cáng cũng có.”
Lê Diệu Nam trầm mặc một hồi, phân phó: “Đi chuẩn bị một ít lương khô, tý
nữa Nghiêm Giáo uý đến, nên cứu người thì cứu người, nên nghỉ ngơi thì
nghỉ ngơi, hôm nay còn phải đánh một trận ác liệt nữa.”
“Vâng.”
Binh lính lưu thủ mật đạo bắt đầu bận rộn. Không bao lâu, sắc trời đã sáng
hẳn, ánh mặt trời xuyên qua nhánh cây chiếu xuống núi rừng. Lại đợi ước
chừng nửa canh giờ, Nghiêm Giáo uý dẫn theo nhân mã rốt cuộc xuất hiện
trong tầm mắt của bọn họ.
Nguyên bản một ngàn sĩ binh, hiện tại
thiếu một nửa, trong lòng Lê Diệu Nam khó chịu vô cùng. Nhìn cáng đã
chuẩn bị tốt, một loại cảm giác vô lực nảy lên trong lòng, đội quân
Nghiêm Giáo uý mang về cư nhiên không có một người trọng thương, vậy
những người trọng thương đi đâu rồi?
Nghiêm Giáo uý mặt không đổi sắc, chỉ còn lại một đôi mắt tràn ngập thê lương: “Bẩm báo đại nhân, hạ quan hoàn thành nhiệm vụ, lần này đánh lén thành công, sĩ binh hy sinh
bốn trăm ba mươi ba người.”
Theo lời hắn ta nói, có người lập tức đỏ hốc mắt, có người trầm mặc ngồi dưới đất, cũng có người bắt đầu khóc thút thít, thậm chí có người bi thống khóc lớn.
“A Ngôn, A Ngôn, rõ ràng có thể cứu hắn, rõ ràng có thể cứu hắn.”
“Hu hu hu---”
“Ta muốn báo thù, nhất định phải giết sạch Khương tộc chết tiệt.”
“Oa---”
“Tiểu Cường ca chỉ là bị thương, vì sao không theo chúng ta cùng đi, hắn chưa bao giờ là gánh nặng, không phải---”
“Ta có thể cõng Tiểu Hắc Tử, hắn mới mười bảy tuổi.”
“Nhi tử A Tề vừa mới tròn tháng, hu hu hu---”
“Tiểu Sơn Tử bảo ta mang tài sản tích tụ của hắn về cho nhà hắn.”
Nghiêm Giáo uý im lặng không nói, tuỳ ý bọn họ phát tiết cảm xúc trong lòng,
không khí nồng đậm bi thương càng trở nên trầm trọng. Nhưng hiện tại đâu phải thời điểm thả lỏng, binh lính lưu thủ vội vàng lấy ra thuốc trị
thương, băng bó cho bọn họ. Khóc đủ, mệt mỏi, phát tiết xong cảm xúc
trong lòng, một đám biểu tình càng thêm kiên định, cừu hận đã mọc rễ
trong lòng bọn họ.
“Nghỉ ngơi cho tốt.” Nghiêm Giáo uý nhẹ nhàng
nói một câu, một khắc cũng chưa nghỉ lập tức thương nghị với Lê Diệu Nam lần đánh lén tiếp theo.
Không có dư thừa thời gian để thương
tâm, bọn lính hung hăng khóc một hồi, nhanh chóng thu lại cảm xúc, lấp
đầy bụng, lập tức lẻn vào mật đạo trong sơn động, tuỳ ý một chỗ nằm ngủ, bọn họ thật sự quá mệt mỏi. Những người còn lại cũng không dám chậm
trễ, vội vàng thu thập xung quanh, lau quệt hết dấu vết, lại dùng cành
lá rậm rạp che đi cửa sơn động.
Giữa trưa, Tôn Thụy Tư dẫn theo
hai ngàn người lại đây, thấy Lê Diệu Nam hoàn hảo không tổn hao gì, ánh
mắt lộ ra thần sắc quả thế.
Nghiêm Giáo uý chấn động: “Cửa thành như thế nào?”
Tôn Thụy Tư làm một cái thủ thế an tâm chớ nóng, chậm rãi nói: “Nghiêm đại
nhân không cần sầu lo, dân chúng Nam Tuyền dũng cảm báo danh chống cự
quân dịch, hiện giờ đã triệu tập được hai ngàn dân chúng. Sáng sớm nay
thấy địch doanh lửa cháy ngập trời, mọi người đều thực kích động, mỗi
người đều bừng bừng tinh thần muốn báo thù rửa hận.”
Nghiêm Giáo
uý mấp máy môi, trong lòng ngũ vị tạp trần*, có cảm động, có thở dài,
càng nhiều là khâm phục thật sâu. Hắn ta với Dương Huyện lệnh hết đường
xoay xở, Lê đại nhân lại có thể nháy mắt xoay chuyển thế cục, rõ ràng
chỉ dẫn theo ba mươi người đi nhiễu loạn địch doanh, trở về không chỉ
lông tóc vô thương, còn làm cho cả quân địch hỗn loạn. Một đoá pháo hoa
sáng lạn kia hấp dẫn rất nhiều chú ý của quân địch, nếu không liền tính
trên lưng hắn ta sáp cánh cũng chưa chắc có thể thoát khỏi địch doanh
mấy vạn đại quân.
(*năm vị là ngọt - chua- cay- đắng- mặn trộn lẫn vào nhau)
Nghiêm Giáo uý cảm thấy vô cùng tiếc nuối, Lê đại nhân không làm võ tướng thật đáng tiếc. Từng bước tính toán không chút thiếu sót, nghiềm ngẫm tâm tư địch nhân quá tốt, đổi lại là hắn ta, tuyệt đối không dám làm việc như
thế, cư nhiên cam đảm lẫn vào địch doanh.
Lê Diệu Nam không ở lại lâu, trong thành nếu chỉ dựa vào Dương đại nhân, hắn sợ bố cục tốt cũng sẽ bị huỷ hoại chỉ trong chốc lát. Quan văn nhiều lắm là có thể dùng
cán bút, chuyện đánh giặc mà giao cho ông ta mình càng lo lắng hơn, quy
ước với Nghiêm Giáo uý lấy pháo hoa làm tín hiệu, Lê Diệu Nam nhanh
chóng trở về thành.
So với thị trấn lộn xộn ngày hôm qua, hôm nay thoạt nhìn đã đâu vào đấy. Lão nhân phụ nữ đều ra trận, dù không giết
được địch nhân nhưng bọn họ có thể giặt đồ nấu cơm, làm một ít chuyện
nằm trong khả năng. Trên đường vô cùng náo nhiệt, hưng phấn đàm luận
biển lửa ngày hôm qua, Nghiêm Giáo uý cùng Lê Diệu Nam trở thành anh
hùng của dân chúng Nam Tuyền.
Tâm tình Lê Diệu Nam lại trầm
trọng, hai chữ anh hùng này sao hắn có thể đảm đương nổi. Hy sinh bốn
trăm ba mươi danh sĩ binh, bọn họ mới là anh hùng chân chính, là liệt sĩ Nam Tuyền.
Đứng cao cao trên tường thành, nhìn trận doanh quân
địch xa xa, thấy bọn họ không có tư thế tấn công, Lê Diệu Nam học bộ
dáng sĩ binh, tuỳ tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi, hôm qua mệt cả đêm, hiện
tại đã sắp chịu không nổi.
“Lê đại nhân, ngài vẫn nên về nghỉ ngơi đi, quân địch tạm thời chưa thể đánh lại đây, nơi này còn có chúng ta nhìn.”
“Không ngại, bản quan ngủ một lúc là được, quân địch sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu có động tĩnh gì cũng có thể đúng lúc biết được.”
Sĩ binh thấy không khuyên nhủ được, toàn bộ an tĩnh lại, không dám cao giọng nói chuyện, sợ phiền đến hắn.
Nằm chốc lát nhưng Lê Diệu Nam ngủ không an ổn, ngay cả trong mộng tựa hồ cũng là một mảnh đỏ tươi, bên tai hò hét không ngừng.
Chưa ngủ được bao lâu, hắn bị một trận thanh âm phẫn nộ làm bừng tỉnh. Mở ra hai mắt, chỉ thấy bọn lính tức giận nhìn về phía ngoài tường thành, lửa giận làm bọn mất lý trí, phát ra những tiếng gầm rống.
“Ta muốn đi cướp thi thể về.”
“Im miệng, ngươi muốn cho dân chúng chôn cùng sao?”
“Chẳng lẽ cứ nhìn như vậy?”
“Bọn họ đáng chết, Khương tộc đáng chết.”
Xa xa truyền đến tiếng cười to kiêu ngạo của quân địch, Lê Diệu Nam đứng
dậy, rất nhanh giống như bọn lính tức giận đến hai mắt đỏ bừng. Lửa giận ngập trời nảy lên trong lòng, hắn cảm thấy mình chưa từng lãnh tĩnh như vậy, Khương tộc quả thật đáng chết. Những binh lính hy sinh tối qua,
hiện giờ thi thể phá thành mảnh nhỏ, bị quân địch ném ở khối đất trống
phía trước thị uy, tay còn cầm roi tuỳ ý quật.
“Bọn họ dám tiên thi.” Binh lính trên tường thành khóc không thành tiếng.
“A, ta muốn giết bọn họ---” Sĩ binh tê tâm liệt phế hô.
“Ha ha ha ha ha!” Địch nhân cười càng thêm bừa bãi, đội ngũ vài trăm người động tác quật thi thể càng thêm hung mãnh.
Ánh mắt Lê Diệu Nam lạnh như băng, giơ lên liên nỗ nhắm ngay kẻ địch cười
to nhất, “Vèo vèo vèo!” liên tục bắn ra ba mũi tên. Mũi đầu để che giấu
tai mắt, mũi thứ hai để ngừa vạn nhất, mũi cuối cùng mới nhắm ngay ngực, một kích mất mạng.
Kẻ kia đang cười lập tức im bặt, nhìn mũi tên trên ngực tràn đầy không thể tin, rõ ràng gã đã né tránh rồi, vì sao
còn bị bắn trúng, cho đến lúc chết gã cũng không hiểu được, thẳng tắp
ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.
Hành động của Lê Diệu Nam
triệt để kích khởi lửa giận của quân địch, chặt đầu một khối thi thể,
diễu võ dương oai mà đá ra ngoài.
“Mở cửa thành ra.” Lê Diệu Nam lãnh tĩnh phân phó.
“Đại nhân.” Sĩ binh bối rối, cứ việc bọn họ cũng thực phẫn nộ, nhưng nếu mở cửa, thành trì sao còn giữ được.
“Đại nhân không thể.”
“Không sao.” Mặt Lê Diệu Nam âm trầm, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm,
thanh âm lạnh như băng không một chút độ ấm: “Quân địch muốn chọc giận
chúng ta, khiến chúng ta mở cửa thành ra, như ý bọn họ có ngại chi. Gọi
người đi chuẩn bị dầu, toàn bộ vẩy xuống tường thành, tốc độ phải nhanh, hôm nay nhất định phải giết hết, thân thủ tốt đi theo ta, đi cướp thi
thể về.”
Bọn lính lớn tiếng đáp lại, cũng không biết niềm tin lấy từ đâu, giống như chỉ cần là lời của Lê đại nhân, bọn họ có thể toàn
tâm toàn ý tin tưởng.
Quân địch bên kia cũng thực kinh ngạc: “A, thật sự mở cửa thành ra.”
“Vẫn là kế sách của tướng quân dùng tốt.”
“Nhanh trở về bẩm báo, hôm nay nhất định phải giết sạch Nam Tuyền chó gà không tha.”
“Dám đốt lương thảo của chúng ta.”
Cửa thành mở ra, đồng thời quân địch cũng bắt đầu tập hợp, mấy trăm quân
tiền phương càng làm tốt chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, bọn họ liệu định
Nam Tuyền không dám bốn phía ra khỏi thành.
“Mọi người chú ý che
giấu, không thể để cho quân địch phát hiện ra manh mối.” Lê Diệu Nam để
mọi người phân tán, lặng lẽ bắc thang và ván gỗ trên chiến hào để di
chuyển.
“Giết!”
Bọn lính điên cuồng xông lên phía trước,
Lê Diệu Nam không cam lạc hậu, đây là lần đầu tiên hắn chân chính ra
trận giết địch, nhưng trong lòng có vui sướng nói không nên lời. Máu đỏ
quân địch nhuỗm đẫm ánh mắt hắn, giống như chỉ có như vậy mới có thể dập tắt căm giận ngút trời trong lòng.
Quân địch thấy tình thế không ổn, không ham chiến, vội vàng lui lại.
Lê Diệu Nam hạ lệnh không cho đuổi theo, chỉ để mọi người nhanh chóng nâng thi thể trở về, hắn hiểu được, đại đội nhân mã quân địch sắp đuổi tới.
Theo tiếng kèn quân địch vang lên, người đông nghìn nghịt đang từ từ tới gần.
Chiến trường vẫn luôn là giành giật từng giây, sai một ly đi nghìn dặm, Lê Diệu Nam hét to: “Động tác nhanh lên.”
Bọn lính đầu đầy mồ hôi, bọn họ cũng muốn nhanh nhưng thi thể rất nhiều, sao có thể kịp.
Địch nhân cách càng ngày càng gần, Lê Diệu Nam ra lệnh: “Lui lại.”
“Nhưng mà...”
“Đi thôi, ngươi không muốn sống nữa sao?”
“Còn chưa thu thập thi thể xong.”
Lê Diệu Nam nghiêm mặt, nói nhanh: “Đánh xong một trận, chốc lát lại có cơ hội, hiện tại lập tức lui về cho ta, trái lệnh ấn quân pháp xử.”
Bọn lính rùng mình, nhịn xuống đau buồn trong lòng, lưu luyến nhìn thi thể
một cái, quay đầu, cấp tốc chạy về phía tường thành, phía sau mưa tên
theo sát mà đến.
“Nhanh lên, nhanh lên.”
Tình thế vạn phần gấp gáp, có thể nói là chỉ mành treo chuông, người trên tường thành
nhìn mà run sợ, sợ xuất hiện bất cứ cái gì ngoài ý muốn. Lúc này mở cửa
thành là phân phó của Lê đại nhân, cũng là bọn họ tử chiến đến cùng,
dùng tất cả Nam Tuyền để đặt cược, không thể chịu nổi bất luận sơ xuất
nào.
“Vèo vèo vèo!” Rừng tên rậm rạp giống như thiên la địa võng gắt gao vây quanh bọn họ.
“Đại nhân, cẩn thận.”
Đồng tử Lê Diệu Nam co rút lại, toát ra một thân mồ hôi lạnh, lần đầu tiên cảm thấy tử vong cách mình gần như vậy.
“Phốc!” Một bóng người chắn trước người hắn.
“Tiểu Lương.”
Lê Diệu Nam không kịp tự hỏi, mang người nhanh chóng lui lại, chỉ cần qua
chiến hào phía trước, bọn họ liền an toàn. Một sĩ binh khác vội vàng
chạy tới cõng Tiểu Lương trên lưng. Rõ ràng chỉ có khoảng cách chưa đến
mười trượng, bọn họ lại cảm thấy đi rất lâu.
Rốt cuộc trở lại
dưới tường thành, rút lại ván cầu trên chiến hào, bọn lính hung hăng thở ra một hơi, nhanh chóng lui vào trong thành, Lê Diệu Nam vội vàng bắn
pháo hoa, hắn biết Nghiêm Giáo uý nhất định thời khắc chú ý.
Tôn
Thụy Tư tiến lên mắng Lê Diệu Nam một trận, trời biết hắn ta vừa rồi
thiếu chút nữa bị doạ chết. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, chẳng lẽ ngay cả đạo lý này hắn cũng không hiểu sao?
Lê Diệu Nam nghĩ mà
sợ không thôi, thẳng đến hiện tại cũng chưa bình tĩnh lại được. Hắn cũng không muốn lấy thân dụ địch, nhưng có biện pháp nào, toàn bộ Nam Tuyền
ngoại trừ Nghiêm Giáo uý, tìm không ra ai khác có thân phận tương đương, có thể làm cho bọn lính nghe lời, có năng lực nhanh chóng phân tích
tình hình quân địch. Lúc này đây mở rộng cửa thành là hắn mở đầu, nếu
không tự mình ra trận, bọn lính lại đối với người chết tình cảm thâm
hậu, nếu hành động chậm trễ, hối hận cũng không kịp.
Tôn Thụy Tư
hung hăng trừng hắn một cái, rốt cuộc không trách cứ nữa, hiện tại thời
gian cũng không cho phép. Quân địch rất nhanh tới gần, tiếp theo liền
truyền đến từng trận kêu than thảm thiết, quân địch chạy quá nhanh, giẫm lên chiến hào, nhất thời người ngã ngựa đổ.
“Đóng cửa thành, hiện tại toàn lực bắn chết cho ta.” Lê Diệu Nam ra lệnh một tiếng, nhanh như chớp đi lên trên tường thành.
“Giết---”
Bọn lính không ngừng bắn tên, giết đỏ cả mắt.
Chiến hào không thể ngăn cản quân địch lâu lắm. Tre nhọn xuyên qua thân thể
quân địch tiên phong, tử trạng vô cùng thê thảm, quân địch lửa giận sôi
trào, rất nhanh nghĩ ra biện pháp giải quyết, vọt tới chân tường thành,
bắc thang leo lên.
“Đốt lửa!” Theo một thanh âm lạnh băng vang lên, quân địch bị đánh vào ngục hoả luyện.
“Bùng!” Một con rắn lửa hung mãnh lủi lên từ dưới tường thành, lửa thiêu bỏng
rát đánh bại sóng công kích thứ hai của quân địch. Bọn lính liên tiếp
tăng thêm vật dẫn lửa, cung tiễn thủ cũng không ngừng nghỉ, lắp tên ngắm trúng bắn.
Đây là một tràng đánh lâu dài, trong lòng bọn họ hiểu được, địch ta thực lực hai bên cách xa quá lớn, dưới công kích cường
thế của quân địch, cục diện như vậy căn bản không duy trì được bao lâu,
phá thành là vấn đề sớm muộn.
Bất đồng với mấy lần tiến công
trước, lúc này quân địch phát ngoan, căn bản không thèm để ý sống chết,
tựa hồ mục đích duy nhất là bắt được Nam Tuyền.
Trên người Lê
Diệu Nam bất giác nhiễm một tầng sát khí, mắt thấy tình thế càng ngày
càng kém, doanh địa quân địch không hề thấy có khói.
Lê Diệu Nam
đột nhiên cười ha ha: “Thành công, thành công, viện quân của chúng ta đã trừ sạch hang ổ quân địch, mau nhìn đi, doanh địa Khương tộc bị trừ
sạch, giết a---”
Có người không rõ, chỉ cho rằng viện quân đến, giết càng thêm hưng phấn.
Có người lập tức ngầm hiểu, cũng hô to theo: “Viện quân đến, viện quân
đến, chúng ta trước sau giáp kích, nhất định phải giết địch không lưu
một phiến giáp.”
“Giết---”
Trận doanh địch quân loạn cả
lên, thế công từ từ dịu đi, mắt thấy phía doanh địa bốc lên tầng tầng
khói đen, tướng lãnh địch quân vừa sợ vừa giận, vội vàng đánh trống thu
binh, cũng không dám chậm trễ. Quân địch như thuỷ triều thối lui, sợ Nam Tuyền thật sự có viện quân đuổi tới, đến lúc đó trước sau giáp kích,
bọn họ nào còn đường sống.
Sĩ binh hưng phấn kêu to: “Viện quân đến, viện quân đến.”
Dân chúng cao hứng hoa tay múa chân: “Nam Tuyền được cứu rồi, Nam Tuyền được cứu rồi.”
Dương đại nhân lại đầy đầu buồn bực, hỏi Lê Diệu Nam: “Lê đại nhân, viện quân ở đâu, vì sao hạ quan chưa từng nghe nói?”
“Đúng vậy!” Cũng có người tràn đầy nghi hoặc, đánh lén không phải là Nghiêm Giáo uý sao?
Khoé môi Lê Diệu Nam co rút, lần thứ hai khắc sâu lý giải cứng nhắc của cổ
nhân, liếc nhìn Dương đại nhân nói: “Làm gì có viện quân.” Nếu không nói dối viện quân đến, Khương tộc sao có thể dễ dàng lui lại, nói không
chừng còn bởi vì doanh địa bị chiếm rõ ràng được ăn cả ngã về không. Có
viện quân thì khác, Khương tộc sẽ bắt đầu kiêng kỵ, dưới tình huống
không rõ thực lực quân địch, bọn họ không dám mạo hiểm.
Dương đại nhân nghẹn họng, đối với khinh bỉ của Lê đại nhân cực kỳ hổ thẹn, sĩ
binh và dân chúng thì tràn đầy thất vọng, thì ra không có viện quân.
Lê Diệu Nam an ủi: “Không cần lo lắng, sau trận chiến lần này, quân địch
ít nhất cần tu dưỡng hai ngày, ta dự tính đội quân của đại ca hẳn là sắp đến.”
Mọi người lần thứ hai dấy lên hy vọng, sau đó bắt đầu kiểm kê nhân số, một trận chiến này hy sinh hơn sáu trăm người.
Lê Diệu Nam trầm mặc một hồi, để bọn họ đi thu thập thi thể, nhất định
phải an táng thoả đáng. Thẳng đến lúc này hắn mới hiểu được, tính toán
khi trước của mình vẫn còn đơn giản lắm. Chiến trường không phải trò
đùa, lại càng không phải nơi để cạnh tranh. May mắn, may mắn hắn đã làm
chuẩn bị trước, cũng may mắn hắn quả thật suy nghĩ cho dân. Nếu không
cánh cửa tâm lý này chỉ sợ hắn không thể bước qua, nhiều mạng người và
máu tươi như vậy, chỉ vì tư tâm của Tổng đốc, thật đáng giận!
Nghiêm Giáo uý rất nhanh dẫn người trở về, hơn hai ngàn binh sĩ chỉ còn lai
hơn một ngàn năm trăm người, toàn bộ quần áo tả tơi thương tích chồng
chất.
Lê Diệu Nam không thể hình dung tâm tình của mình, mọi người lặng im một trận.
Dân chúng Nam Tuyền cảm động phát khóc, vội vàng lấy ra thuốc trị thương
băng bó cho họ, miệng còn lải nhải sự tích anh dũng của bọn họ.
Cũng có dân chúng mất đi thân nhân, đương trường khóc lớn, chỉ là bọn họ vẫn như cũ kiên định cảm tạ, cảm tạ người lính bảo vệ gia viên, thực tự hào mà nói cho mọi người, nhi tử /phu quân là vì bảo hộ Nam Tuyền mới hy
sinh.
Sĩ binh chậm rãi nở nụ cười, đột nhiên cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Lê Diệu Nam để bọn nhanh chóng đi nghỉ ngơi, sau đó đi thăm người bệnh,
hắn nhớ rõ nếu không có Tiểu Lương chắn cho hắn, mình nhất định không
thể an toàn đứng đây