Hai ngày sau đó, Lê Diệu Nam thực hiện lời hứa của mình, mang theo đám người Trương Tiểu Thuyền học tập binh thư.
Giữa trưa ngày thứ ba, đội quân Lâm Trí Viễn rốt cuộc đến. Dân chúng Nam
Tuyền cao hứng hoan hô, có người kích động quá mà khóc, trên đường đầy
ắp người vô cùng náo nhiệt, chỗ nào quân đội đi ngang qua cũng có thể
cảm nhận được dân chúng nhiệt tình.
“Đại ca!” Lê Diệu Nam tiến lên đón.
Lâm Trí Viễn xoay người xuống ngựa, chỉ vào hai tướng sĩ mặc khôi giáp đứng sau, giới thiệu: “Đây là Vương Tham tướng và Lý Đô ti.”
“Gặp qua hai vị đại nhân.” Lê Diệu Nam chắp tay hành lễ, Dương Huyện lệnh và Nghiêm Giáo uý theo sát: “Gặp qua ba vị đại nhân.”
Mấy người hàn huyên vài câu, dàn xếp cho ba vạn sĩ binh dưới cờ, Lê Diệu
Nam nhanh chóng nói cho bọn họ tình thế Nam Tuyền hiện tại. Lần trước
quân địch đại thương nguyên khí, cứ việc bị bọn họ đánh lui, nhưng lời
nói dối khẳng định sẽ bị chọc thủng, sở dĩ không hề có động tác, hắn
hoài nghi viện quân của địch cũng sắp đến.
Sắc mặt Vương Tham tướng không tốt, không nghĩ tới quân địch thế mà vẫn còn nhân mã.
Lâm Trí Viễn như biết ý nghĩ của gã, thản nhiên nói: “Quân Đông Nam sắp tới rồi, hôm trước ta đã gửi thư cho đại sư huynh, đại nhân không tất lo
lắng.”
Sắc mặt Vương Tham tướng hơi hoãn xuống, đường hoàng nói:
“Lâm Đô ti sao lại nói vậy, bản quan là tướng sĩ triều đình, chắc chắn
dốc hết khả năng cứu giúp dân chúng Nam Tuyền.”
Hảo một câu đại nhân đại nghĩa, Lê Diệu Nam hơi rũ mắt, cẩn thẩn quan sát thần sắc bọn họ qua khoé mắt.
Lâm Trí Viễn không để bụng, nịnh Vương Tham tướng không dễ dàng, nếu không
cũng sẽ không chậm trễ lâu như vậy, ngoài miệng cười cười: “Đại nhân cao nghĩa, hạ quan khâm phục.”
Lý Đô ti không chút hoang mang tiếp
lời: “Nhân mã chúng ta mang đến tuy không nhiều lắm nhưng mạt tướng cho
rằng có thể chống cự tới khi viện quân đến.”
Vương Tham tướng cười ha ha, trong lòng tăng thêm vài phần lo lắng: “Lý Đô ti nói đúng.”
Đầu Lê Diệu Nam chuyển mấy vòng, trong lòng mơ hồ sáng tỏ, Lý Đô ti hẳn là
tự nguyện tiến đến, Vương Tham tướng lại là bị đại ca lừa tới.
Nhưng mặc kệ gã nghĩ thế nào, nếu đã đến Nam Tuyền, Vương Tham tướng liền
không có bất kỳ đường lui nào, bằng không Tổng đốc bên kia khẳng định
không dễ công đạo, cho nên gã chỉ có thể đâm lao thì theo lao.
Lê Diệu Nam nhếch môi, là người sẽ có tư tâm, hắn không tin Vương Tham
tướng không muốn hướng lên trên, nếu không chỉ bằng cái vẻ sợ chết của
gã, làm sao có thể dễ dàng bị xúi giục.
Lâm Trí Viễn mặt không
đổi sắc, mấy người nói một hồi, hắn liền yêu cầu lên tường thành nhìn
xem. Hiện giờ viện quân của địch chưa đến, bọn họ có lẽ có thể chủ động
tấn công.
Vương Tham tướng suy nghĩ một lúc, đồng ý đề nghị của hắn.
Lý Đô ti tất nhiên cũng không phản đối, cầu phú quý trong hung hiểm, trước khi viện quân đuổi tới, nếu như bọn họ không làm cái gì, chẳng phải là
vừa đắc tội Tổng đốc lại không mò được chỗ tốt? Hiện tại quân địch đại
thương nguyên khí, đúng là thời điểm tốt để tấn công, trong lòng cũng
khâm phục đệ phu của Lâm Đô ti, không nghĩ tới người này thế mà bằng lực của bản thân cứu Nam Tuyền trong lúc tình thế nguy hiểm, đúng là một
nhân tài.
“Lê đại nhân thỉnh.” Lý Đô ti cười nói, quan văn quan
võ không liên quan đến nhau, Lê Diệu Nam không chắn đường của bọn họ
được, người thông minh tất nhiên nên giảo hảo, đợi đến khi tình hình
chiến đấu của Vân Nam truyền đến Ngự tiền, Lê đại nhân chắc chắn tiền đồ vô lượng.
“Các vị đại nhân thỉnh.” Lê Diệu Nam dẫn đường phía
trước bọn họ. Lên đến tường thành, thấy chiến hào thật sâu cùng dấu vết
chiến hoả, Lâm Trí Viễn thầm cảm thán, đệ đệ quả nhiên gả đúng người.
Trong mắt hắn, đổi thành bất luận một vị tướng lãnh nào trong triều, chỉ sợ cũng sẽ không làm được tốt như đệ phu.
Mấy người tiếp tục
thương nghị, rất nhanh định ra sách lược tấn công, Lê Diệu Nam triệt để
thở phào, nhanh chóng lui về tuyến hai. Hắn vốn là quan văn, không nên
đoạt cơ hội lập công của người ta, người nổi bật quá sẽ dễ bị ghen ghét, đó cũng là lý do hắn viết trong thư bảo đại ca nên mang thêm nhiều
người.
Binh lính dưới cờ Lâm Trí Viễn quá ít, không bảo đảm được
Nam Tuyền là thứ nhất. Thứ hai là để tránh gió, Tổng đốc không hạ lệnh,
bọn họ lại mang binh đến, cứ việc lập công nhưng bọn họ cãi quân lệnh là sự thật, hiện tại không thấy gì nhưng chờ đến vài năm sau sẽ lộ ra
nhiều chỗ hỏng. Không có ai ngồi ở thượng vị lại thích tướng lãnh tự chủ trương, đây là tối kỵ trong điều binh khiển tướng. Vương Tham tướng là
quan trên của đại ca và Lý Đô ti, hắc oa này chắc chắn sẽ do gã gánh.
Đối với cái này Lê Diệu Nam không hề áy náy, trên tay chuẩn bị hai bộ
phương án, nếu Vương Tham tướng không tham công, hắn sẽ loại bỏ hết tệ
đoan, nhưng xem tình huống trước mắt, tựa hồ không có khả năng, vừa lúc
đỡ cho hắn.
Lâm Trí Viễn lén lút nói cho hắn biết nếu không phải
vì kéo thêm ít binh mã, lúc này hắn đã đuổi tới rồi, Vương Tham tướng và Lý Đô ti đều rất tinh, bảo hắn làm việc cẩn thận.
Lê Diệu Nam
thản nhiên cười cười, hắn không phản đối người thông minh mưu lợi cho
mình, bản thân hắn cũng là một trong số đó, Vương Tham tướng cùng Lý Đô
ti lần này có thể tiến đến cứu viện, hắn vẫn là cảm kích. Nhưng sau khi
chiến sự chấm dứt, chỗ tốt đều có Hoàng Thượng ngợi khen, mọi người coi
như cùng có lợi, thanh toán sòng phẳng, đáng kết giao thì tiếp tục,
không đáng kết giao, hắn cũng không thua thiệt người ta cái gì.
Ban đêm, đại quân nghỉ ngơi đủ, Vương Tham tướng, Lý Đô ti và Lâm Trí Viễn
nhân bóng đêm, dẫn ba vạn nhân mã phân làm ba đường, thông qua mật đạo
đi tới trận doanh quân địch.Lê Diệu Nam an tâm trấn thủ thành trì, thời
thời khắc khắc chú ý hướng đi quân địch. Sáng sớm, nơi quân địch hạ trại tiếng kêu rung trời, chung quanh dấy lên ánh lửa hừng hực, binh lính
trên tường thành hưng phấn không thôi, chỉ hận không thể tự mình giết
địch.
Tướng lãnh quân địch chấn động, không nghĩ tới Nam Tuyền
thật sự có viện quân. Tư Mẫu Khoan hối hận vô cùng, Nam Tuyền không phải Phượng Sơn, căn bản là một khối xương cứng, gã không nên tham công liều lĩnh, chỉ lĩnh năm vạn binh mã, cho rằng tấn công Nam Tuyền sẽ dễ như
trở bàn tay.
Đoàn người Lâm Trí Viễn phô trương thanh thế, cố ý
làm ra trạng thái vây quanh quân địch, phân công nhân mã tiến công từ ba hướng.
Tư Nham không dám ham chiến, tưởng rằng mình bị địch vây
bốn phương tám hướng, vội vàng hạ lệnh lui lại. Hắn không biết Đại Tấn
tổng cộng đến bao nhiêu viện quân, đánh bừa không phải cử chỉ sáng suốt, nhưng sự cẩn thận này lại khiến hắn bỏ lỡ cơ hội phát hiện ra chân
tướng.
Quân địch nhanh chóng lui lại, Tư Mẫu Khoan cực hận, nhưng gã đã trải qua một lần Lê Diệu Nam dẫn người tấn công đêm, hôm sau lại
mở cửa thành dụ địch, khiến gã hao tổn hơn vạn nhân thủ, hiện giờ gã
không dám có thêm sai lầm nào.
Vương Tham tướng ra lệnh một
tiếng, phóng hoả đốt doanh địa quân địch, ánh lửa bùng lên tận trời.
Nhìn cờ xí thắng lợi của quân ta, trong thành Nam Tuyền từ trên xuống
dưới hoan hô vang dội.
Đại quân rất nhanh thu lại đội hình trở về thành. Lần này quân địch đại bại, Lê Diệu Nam lưu loát viết chiết tử,
ghi chú rõ ràng, gửi gấp tám trăm dặm về kinh thành, trong tấu chương
đặc biệt chỉ ra, mình đã gửi mấy phong thư cầu cứu, Tổng đốc phủ lại
không hề có tin tức, không biết làm thế nào mới phải cầu viện tướng lãnh khác.
Vương Tham tướng rất vừa lòng, có thắng lợi lần này, ngay
cả khi đại quân Đông Nam đến, quân công của gã đã định, chỉ cần sau này
bảo vệ tốt Nam Tuyền không bị công phá, thăng chức tuyệt đối là không
thành vấn đề.
Lý Đô ti tâm tình sung sướng, thực may mắn hắn ta
với Lâm Trí Viễn quan hệ không tồi. Huynh đệ tốt, đủ nghĩa khí, thăng
quan phát tài cũng không quên kéo mình. Lần này tiến đến cứu viện, hắn
ta thừa nhận mình có tư tâm, nhưng nếu không có chỗ tốt nhất định, chỉ
luận giao tình, chuyện cãi quân lệnh ai dám đi làm. Đương nhiên ngoại
trừ Vương Tham tướng, đối với điểm này, hắn ta vô luận thế nào cũng sẽ
không nhắc nhở, hắn ta với Lâm Trí Viễn nghĩ giống nhau, cần một cái tấm gỗ.
Ba người mỗi người một mưu tính, mặt ngoài lại rất hài hoà.
Lâm Trí Viễn hiểu được, hắn thuộc phe quân Đông Nam, nếu quá nổi bật,
chờ đợi hắn chỉ sợ không phải công tích mà là Hoàng Thượng kiêng kỵ, tâm tư đệ phu thật sâu.
Thắng lợi lần này, toàn bộ Nam Tuyền một
mảnh chúc mừng, chỉ có Dương Huyện lệnh mặt ủ mày ê. Lương thảo Nam
Tuyền nguyên bản có thể kiên trì nửa tháng, hiện giờ thêm ba vạn đại
quân, lại không có triều đình tiếp tế, phải làm sao bậy giờ?
Đang lúc phát sầu, Lâm Dĩ Hiên đưa tới đoàn lương thảo đầu tiên, các vật
phẩm mọi thứ đầy đủ hết, còn có ba trăm thập tiễn liên nỗ.
Dương Huyện lệnh cảm động đến rơi nước mắt, hô to Lê Diệu Nam nhân nghĩa.
Nghiêm Giáo uý cũng cảm kích vô cùng, nếu không có lương thảo, thế cục Nam Tuyền chỉ sợ càng thêm không ổn.
Lâm Trí Viễn nhíu mày, cảm thấy yên lòng, đệ đệ nhà mình hiểu chuyện.
Vương Tham tướng và Lý Đô ti thì cùng cảm thán, Lê đại nhân cưới một vị phu
lang tốt. Mặc kệ cử động này của Lê Diệu Nam xuất phát từ ý gì, có thể
tự mình xuất tiền túi ra gom góp lương thảo, đó là hành động đáng giá
khâm phục.
Lê Diệu Nam khẽ mỉm cười, nghe thấy người ngoài khen
ngợi, trong lòng vạn phần đắc ý, tiểu phu lang cực kỳ tăng thể diện cho
hắn.
“Đây là…” Vương Tham tướng nghi hoặc, nhìn thập tiễn liên nỗ trên xe, trong mắt hiện lên một tia tìm tòi nghiên cứu.
“Liên nỗ đại ca phát minh, không tồi đi, may mắn ta đây có bản vẽ, phu lang
mới có thể sai người chế tạo, lập tức cho người đưa tới.” Lê Diệu Nam
cười trả lời, thái độ bằng phẳng khiến người không thể hoài nghi.
“Hử?” Hai mắt Vương Tham tướng loe loé.
Lê Diệu Nam cười không nói, liên nỗ tạo ra để cứu viện dân chúng Nam
Tuyền, cái mũ tư tàng binh khí này đừng hòng đội lên đầu hắn. Hành vi
của hắn cho tới bây giờ đều quang minh chính đại, đứng ở đạo đức tối
cao.
Vương Tham tướng cầm lấy liên nỗ xem xét một lúc, trầm tư nói: “Tựa hồ có chút bất đồng.”
Lê Diệu Nam sớm nghe phu lang nhắc tới, công lao tam tiễn liên nỗ bị Tổng
đốc đặt trên người cữu tử, hiện giờ thập tiễn liên nỗ là đại ca phát
minh, miêu nị trong đó không cần nói cũng biết. Một cái nhược điểm lớn
như vậy, chỉ mong Vương Tham tướng sẽ không khiến hắn thất vọng, cười
nói: “Tất nhiên, loại liên nỗ này là thập tiễn liên nỗ, so với tam tiễn
liên nỗ càng thêm thực dụng, đại ca vừa mới vẽ xong liền cho hạ quan,
vốn là muốn dùng để săn thú, ai biết…”
“Ha hả.” Vương Tham tướng
cười cười, vô luận trong lòng có tin hay không, loại thuyết pháp này của Lê Diệu Nam không chọn được bất kỳ sai lầm nào.
Vương Tham tướng cười liếc nhìn Lâm Trí Viễn một cái, chân tâm khen: “Không nghĩ tới Lâm Đô ti có bản lĩnh như vậy.”
Lâm Trí Viễn rũ mắt xuống, khiêm tốn nói: “Đại nhân quá khen.”