Lúc Mạn Châu trở về hậu viện Huyết Phượng cung, cung nhân bên trong sớm đã chuẩn bị tốt dục phòng của nàng.
Trong hơi nước mịt mờ, thiếu nữ lẳng lặng nằm trong nước, da thịt nhẵn nhụi,
mềm mại, bị hơi nước huân đến phấn hồng như đào mật, khiến người ta nhìn muốn cắn một miếng.
Cần cổ tinh tế, bờ vai trắng nõn, cộng thêm
những đường cong uốn lượn mê người, một giọt hơi nước ngưng kết trên cổ
nàng sau đó chảy xuống nụ hoa non nớt kiều kiều kia, vòng eo mảnh khảnh, mái tóc đen nổi trong nước làm nền cho Mạn Châu trở nên như hoa sen
chớm nở.
Mạn Châu nằm trong nước, không muốn để ý đến xung quanh
nhưng từng câu từng chữ lúc trước cứ văng vẳng bên tai nàng, ‘thần
thiếp’ ‘chiêu nghi’ ‘vợ nhỏ’…
Đúng vậy, A Lệ hiện tại đâu phải có duy nhất một mình nàng, hắn là vương Tây Lãnh quốc, đứng đầu thiên hạ
lẽ nào có thể vì một người gần như không quan hệ như nàng mà làm cái gì, tam cung lục vện bảy mươi hai phi tần đại khái là chỉ cái này đi. Nàng
hiểu, đế vương vô tình, củng cố hậu cung cũng đồng nghĩa với củng cố
quyền lực. A Lệ mới lên ngôi không lâu, căn cơ chưa vững, … Nhưng cho dù hiểu, trong lòng vẫn không tránh được khó chịu….
Hiện tại, nàng lại không thể chạy đến bên chàng được…
===
Mạn Châu một thân cẩm váy huyết vân nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, trên tay
nàng cầm một quyển cổ thư, thờ ơ không để ý đến xung quanh, tay áo rộng
thùng thình vì động tác lật sách của nàng mà khẽ rũ xuống, lộ ra cánh
tay như tuyết trắng. Nàng lặng lặng đọc sách giống như vạn vật trong
thiên hạ đều không quan hệ đến nàng.
Hiện tại nàng đang nghiên
cứu chính là lịch sử thế giới này, muốn hiểu hơn chính là thời cuộc Tây
Lãnh quốc, tình cảnh của A Lệ, nàng muốn giúp hắn.
Lục Y cùng
Hồng Y từ bên ngoài tiến vào trong phòng, nhìn thấy tiểu thư nhà mình
đang nhập tâm cũng không dám lên tiếng, hai nàng đặt trà cụ và một chồng cổ thư khác lên tràng kỉ rồi đứng phía sau nàng.
Nhưng trong
lòng Lục Y và Hồng Y không che giấu được bất an, trong lòng thấp thỏm
không yên. Hồng Y nhớ lại tình cảnh lúc trước bên ngoài Quảng Lạc viên
tới giờ vẫn cảm giác giống như mơ, mọi thứ trải qua mơ hồ làm nàng có
chút nắm không rõ. Hoàng thượng phái ngươi đến tùy tiểu thư xử lí chính
là cấp mặt mũi tiểu thư, cũng là để cảnh cáo đám người hậu cung là tiểu
thư trong cung chân chính là Quý phi nương nương cao quý, hoàng thượng
hắn rất để mắt nên đừng có chạm vào nàng.
Nhưng tiểu thư một chút hứng trí cũng không có, nàng nghĩ hôm nay tiểu thư nhất định sẽ lập uy
môt phen, không nghĩ tới… tiểu thư hạ lệnh xuống xử phạt theo quân pháp
là được, tùy Tang Dực kia dụng hình…. Đây là…. Hồng Y tự nhận tâm tư của nàng dùng trong cung cấm này không được tính là người thâm sâu mưu kế
nhưng một số đạo lí này nọ nàng vẫn hiểu được. Hành sự lần này của tiểu
thư làm nàng không cách nào lí giải.
“Nghĩ cái gì?” Đang còn thất thần, hai người Hồng Y Lục Y đều bị lời nói của Mạn Châu làm cho giật
mình, Lục Y nhìn nàng không nói gì, Hồng Y thì bất an mở miệng :
“Tiểu thư, việc ngày hôm nay, như vậy liền xong rồi?”
Mạn Châu nhướng mày nhìn cô nương một thân hồng y mảnh khảnh trước mặt,,
nàng thản nhiên nói : “Vậy ngươi còn muốn như thế nào? Đánh người, giết
người, lập uy…?”
Chung quy Mạn Châu luôn có một loại cấm kị, đã
là người của nàng tuyệt không thể nghi ngờ quyết định của mình. Lục Y có nội liễm hơn một chút, nhưng Hồng Y này có vẻ quá non nớt rồi!
“Nô tì…” Hồng Y hoàn toàn cảm nhận được giọng điệu lạnh lẽo của tiểu thư,
có chút không rõ, nhưng cũng không biết nói cái gì mới phải.
"Nô tì không dám."
===
Lúc này tại Kiền Chính cung, Cung Lệ Hoa một thân long bào màu tím mềm mại, khoác áo choàng lông cáo màu đen sang quý khảm viền vàng, cánh tay đang nâng lên một viên quân cờ màu xanh phỉ thúy, nghe được những lời bẩm
báo của Tang Dực thì nhất thời dừng lại động tác…
“Ngươi nói,
nàng không hành động gì?” Ngữ khí thập phần nhẹ nhàng thanh thản, hắn
đem quân cờ từ từ đặt trên bàn cờ bạch ngọc của mình.
Tang Dực không dám chậm trễ : “Nàng chỉ đến nói mấy câu liền rời đi, nói dựa theo quân pháp trừng trị…”
Đôi mắt âm u như có thể cắn xé lòng người của Cung Lệ Hoa đột nhiên hiện
lên ánh sáng yếu ớt : “Bất quá cũng có chút thông minh!” Dứt lời hắn
cười như không cười hạ xuống bàn một quân cờ.
Nếu nàng phô trương thanh thế mà giễu võ dương oai không phải quá tầm thường rồi, khác gì
đám nữ nhân hậu cung? Nàng cẩn thận tâm cơ như vậy, không phải rất thú
vị sao.
===
“Bẩm báo, nguy cấp, năm mươi vạn đại quân Thương quốc đã áp sát chân tường thành Thủy Nguyệt ta.”
“Cái gì?” Trên Kim loạn điện Thủy Nguyệt quốc, các đại thần quỳ đầy đất nhìn nhau, mỗi người đều cố gắng tiêu hóa tin tức vừa nhận được.
Trên Long Ỷ, Thủy Nguyệt đế Hàn Tĩnh Phong không không chế được khiếp sợ,
hét lớn : “Ba mươi vạn đại quân do Tống tướng quân dẫn đi đều không ngăn cản được bọn chúng, đã áp xuống dưới chân cổng thành, trời muốn diệt
Thủy Nguyệt ta…”
“…..”
Đứng trên cổng thành nhìn thi thể
nhuộm máu chất thành núi, tiếng thét thê lương tuyệt vọng của người dân
Thủy Nguyệt bị quân Thương đuổi tận giết tuyệt, Hàn Ưu không khống chế
được nắm chặt nắm tay, con dân Thủy Nguyệt ta, trời muốn diệt Thủy
Nguyệt ta…
Hàn Ưu là thập công chúa Thủy nguyệt quốc, nàng năm
nay vừa tròn mười lăm tuổi, hôm nay chính là ngày tổ chức lễ cập kê của
nàng. Hàn Ưu mặc một thân cung bào màu đỏ thắm, cổ áo và tay áo thêu hoa văn tú lệ vô song, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt làm cho
nàng đứng lên phá lệ ung dung đẹp đẽ, quý giá, so với các thiếu nữ làm
lộ ra hoàn toàn khí độ cao quý của công chúa hoàng gia. Nàng đứng trên
tường thành đẫm máu mỉm cười trong suốt, nhìn mọi người phía dưới nàng
đã hạ quyết định, Thủy Nguyệt quốc không còn nàng tồn tại trên đời này
còn có ích gì?
“A Ưu?” Phía sau đột nhiên vang lên âm thanh gọi
khẽ, Hàn Ưu quay người lại nhìn, thì ra là A Bệnh : “A Bệnh, nhà của
chúng ta bị người ta phá rồi,ngươi đến tiễn ta một đoạn sao? “
Thiếu niên tên A Bệnh kia nhìn thần sắc ưu thương của tiểu cô nương trước mặt không nhịn được đau lòng, hắn tiến lên cẩn thận nắm lấy bàn tay của
nàng, “A Ưu, hôm nay là cập kê của muội, ta có quà cho muội nha.”
Hàn Ưu nghe lời hắn nhắm mắt lại, Cảm giác ngón tay thon dài của nam tử mơn man chạm vào tóc mái mình, khẽ vén lên, thêm món đồ trong tay huynh ấy, mái tóc rủ trước trán được vén lên đỉnh đầu. Sau đó, nàng nghe thấy hắn khẽ cười: “ A Ưu của ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi!”
Hàn Ưu bàng hoàng, nàng biết đó chắc chắn là một chiếc lược ngà voi, lược ngà
voi hắn đã hứa tặng nàng vào lễ cập kê. Nữ tử Thủy Nguyệt quốc trước
tuổi cập kê đều che tóc mái, ngày cập kê, dùng lược vén mái lên mới coi
là trưởng thành. Giơ tay chạm vào chán mình, lại nhìn nụ cười dịu dàng
của thiếu niên trước mắt, Hàn Ưu không khống chế được lệ nóng doanh
tròng, cuối cùng chui vào ngực thiếu niên :
“A Bệnh, có một câu từ rất lâu chưa nói với huynh, kì thực A Ưu thích huynh nhiều lắm.”
Hai mắt A Bệnh thâm trầm, hắn đưa tay ôm A Ưu vào ngực, nhẹ nhàng nói với
nàng, “Đúng vậy, A Bệnh cũng thực thích A Ưu, nên A Ưu phải sống thật
tốt bên cạnh A Bệnh nhé!”
Ngước đôi mắt mơ hồ lên nhìn thiếu
niên, Hàn Ưu càng thương tâm : “A Bệnh, Thủy Nguyệt bị diệt, ta ắt hẳn
sẽ chết, đúng vậy, ta sẽ chết, không thể liên lụy ngươi, ngươi đi đi, ta là công chúa Thủy Nguyệt quốc, Thủy Nguyệt vong thì mạng ta cũng tận,
ngươi đi đi.. Ưm..”
Ôm ngang người thiếu nữ đã ngất xỉu trong
lòng, A bệnh quay đầu nhìn tường thành đẫm máu một lần cuối cùng liền
mang người rời đi.
….
“Câu chuyện rất hay?” Mạn Châu không nhìn hai người quỳ trước nhuyễn tháp, nàng thản nhiên nhìn cổ thư trong tay nói thản nhiên.