Con đường từ tiền
điện hoàng cung – Chính Kiền cung, nơi mà hoàng thượng cùng các đại thần vào triều nghị sự, đi qua một quảng trường lớn, tiếp đi qua Cung Vị
Ương là tẩm cung của hoàng đế, từ tẩm cung vàng son lộng lẫy kia thông
qua rất nhiều hoa viên, hành lang, sân lớn sân nhỏ mà xây dựng các hành
cung khác của hậu cung phi tần…
Muốn đến cung Huyết Phượng của
Quý phi nương nương càng cần phải đi qua Quảng Lạc viên. Quảng Lạc viên ở trong cung này chính là hoa viên có quy mô lớn nhất, chỉ kém Ngự Hoa
viên của cả nội triều hoàng cung. Nói như vậy là vì Quảng Lạc Yên không
chỉ rộng lớn về diện tích mà bên trong vườn hoa còn trồng đủ thứ kì hoa
dị thảo, trang trí nội cảnh tốn không ít công phu, nơi này là do một tay tiên đế cho xây dựng, núi giả hòn non bộ, đình đài lầu các không ít,
trên hồ nước nhỏ nổi tiếng nhất là khu nhà Thủy Tạ chỉ thuộc sở hữu của
chủ tử nơi Huyết Phượng cung….
Người buồn cảnh nào cũng buồn, câu này quả đúng không sai chỗ nào, tính như hiện tại, bên ngoài hoa viên
của Quảng Lạc viên đang có hơn hai trăm cung nhân đang quỳ chịu phạt
vậy. Dù tuyết đã ngừng rơi nhưng trên nền đá cẩm thạch vẫn còn đọng lại
một lớp dày, cái lạnh tê tái thấm qua y phục xuyên vào tâm can mỗi
người, làm cho mỗi người ở đây đều run rẩy không thôi, dù cho ánh nắng
mặt trời giữa trưa đã muốn lộ ra chiếu trên đầu bọn họ, nhưng sắc mặt ai nấy đều vẫn trắng bệch, bờ môi thâm tím vì lạnh giá….
Bọn họ vốn không biết nguyên nhân vì gì mà sáng sớm canh năm bị ngự lâm quân dẫn đến nơi này, nhưng hiện tại liền hiểu rồi.
Liệu tính mạng của bọn họ có bảo toàn được ngày hôm nay hay không, sự tình
Mạn quý phi trúng độc động tĩnh lớn như vậy, bọn họ lại chưa từng tiếp
xúc qua Quý phi nương nương, trong tâm càng phát ra lo lắng bất an…. Dù
sao Mạn quý phi là nữ nhi của Trấn quốc tướng quân, Hoàng thượng đối với nàng cũng phải nhượng bộ ba phần, nếu nàng làm ra quyết định tẫn mạng
hết bọn họ ở đây, có khi hoàng thượng đều không nhướng mắt một cái…
Vài canh giờ đã trôi qua vẫn chưa được diện kiến nương nương, đã có vài
cung nữ làm trong Hoán Y cục không chịu được không khí căng thẳng mà
khóc thút thít, tiếng khóc này rất nhanh làm cho bất an càng lan tràn
trong đám người, sau đó càng ngày càng có nhiều tiếng khóc như thế cất
lên…
“Các ngươi đang làm cái gì? Im miệng cho ta.” Tang Dực mới
trở về hai hôm trước liềm được Cung Lệ Hoa giao cho nhiệm vụ áp tải
những người này cho nữ nhân Mạn Phi Lạc xử lí, trong lòng đã có chút mất kiên nhẫn mà mấy cung nữ này còn thừa cơ làm loạn, thật đúng là không
biết điều!
Hừ!
Nghe thấy Dực thống lĩnh dẫn ngự lâm quân
kia nghiêm mặt quát một tiếng, vài cung nữ còn đang khóc kia lập tức bị
làm cho kinh sợ im bặt….. Nghe nói Dực thống lĩnh là thân tín của Hoàng
thượng, luôn âm tình bất định, đối với địch nhân tuyệt không nương tay,
trong tay hắn không biết đã nhiễm máu tươi bao nhiêu người…..
Tang Dực nghiêng người nhìn về phía đại môn Huyết Phượng cung cách đó không
xa, âm thầm nhíu mày, vị Quý phi nương nương này rốt cục là có ý gì,
người ngu đều hiểu đây là Hoàng thượng vì cấp cho nàng mặt mũi mà làm ra động tĩnh lớn như vậy, vậy nàng còn ở lì trong kia không ra….
“Tuệ Chiêu nghi nương nương giá lâm!” Đột nhiên thanh âm từ cầu cửu khúc bên ngoài Quảng Lạc Yên tiếng hô lảnh lảnh của một vị thái giám, thông báo
có quý nhân đến .
Ngụy Như Thanh, nàng đến nơi này làm gì?
Dứt lời không lâu, bên ngoài liền truyền đến từng trận tiếng bước chân, một nữ nhân xinh đẹp như hoa dẫn đầu một đoàn người tiến lại gần. Ngụy Như
Thanh một thân hoa phục cung đình trắng tuyết cáo quý được cung nhân
từng bước hộ tống mà đến.
Tang Dực nhíu mày, mặc dù thực không
tình nguyện nhưng hắn vẫn dẫn đầu ngự lâm quân đi đến trước mặt Ngụy Như Thanh khom người hành lễ, “ Thuộc hạ tham kiên Chiêu nghi nương nương.” ..
“Dực thống lĩnh không cần đa lễ.” Ngụy Như Thanh cười nhẹ,
dứt lời liền nghiêng người nhìn đoàn người đang quỳ kia nhỏ giọng hỏi, “ Đây là có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tần Lâm lúc này mới chạy lên
bẩm báo nàng, “Hồi nương nương, này là Lý công công muốn đưa người đến
thỉnh Quý phi nương nương xử trí, nhưng đợi vài cái canh giờ đều không
thấy người đâu …”
“Nga, nguyên lai có chuyện như vậy, Dực thống
lĩnh có hay không nên vào thỉnh với nương nương một tiếng?” Ngụy Như
Thanh làm như kinh ngạc lớn hô lên, âm thanh phá lệ chói tai truyền vào
tai mọi người…
“Không cần thiết!” Một thanh âm thản nhiên vọng lại.
Tang Dực vốn muốn nói với Ngụy Như Thanh một chút là hắn cho người vào bên
trong thỉnh người đi ra tuyệt không ít lần, nhưng người bên trong nào để hắn vào trong mắt đâu…. Lại đột nhiên bị giọng nói thong dong thản
nhiên phía sau đánh gãy, ánh mắt không khống chế được nhìn chăm chú vào
hướng đó.
Ngụy Như Thanh ánh mắt chợt lóe, cũng chăm chú nhìn vào nữ tử thân phận đặc biệt kia đến cùng là như thế nào.
Mạn Châu một thân huyết y như máu khoác áo lông cáo tuyết chầm chậm cước
bộ, chỉ là áo lông của nàng đương nhiên khác hẳn so với áo lông chồn mà
Tuệ chiêu nghi đang mặc trên người, trên mặt áo lông không biết dùng
phương pháp thêu gì hiện lên một con phượng hoàng lửa trông rất sống
động, dưới ánh mặt trời liền thấy kim sắc phượng hoàng chói mắt, lấp
lánh ở trên người nàng. Nhưng dù thế nào đi nữa, điều làm người ta không bỏ qua được chính là khí chất đặc biệt trên người nàng….
Cước bộ nàng không nhanh không chậm, đi theo sau nàng chỉ có duy nhất hai thị
nữ thân cận cùng nội thị tổng quản trong cung. Nhìn hai thị nữ thiếp
thân đi theo nàng mang phong thái không tự tin không kiêu ngạo, trầm
tĩnh ung dung, nhìn một chút cũng không có hình tượng của người nô bộc,
vậy liền biết chủ tử của họ có bao nhiêu nội liễm….
Lục Y hiện
tại vì Tiểu thư che dù giấy, không biết vì sao từ khi tiểu thư tỉnh lại, đặc biệt có sở thích mang theo dù bên người, đi lại đều không buông….
Mạn Châu đi đến cũng không hề liếc mắt nhìn đám cung nhân đang quỳ một cái, trực tiếp đi đến trước người Tang Dực, thản nhiên nhìn hắn, hỏi, “Ngươi là Tang Dực?”
Tang Dực cả kinh, lúc này mới từ trong thất thần
tỉnh lại, hắn giương mắt nhìn nữ tử trước mặt không nhịn được thi lễ,
“Thuộc hạ tham kiến quý phi nương nương.”
Lời vừa ra khỏi miệng,
tất cả ngự lâm quân phía sau hắn đều nhất tề quỳ xuống, đến ngay cả đám
cung nhân đang chịu phạt cũng biết người trước mắt chính là người nào,
lập tức quay về phía Mạn Châu dập đầu, “Tham kiến Quý Phi nương nương.”
Nhìn từ bên ngoài quả thực có chút khoa trương, Ngụy Như Thanh nghe mọi
người đồng thanh hô như vậy chỉ thấy vô cùng chói tai, ánh mắt không
khỏi dừng trên người nàng nghiên cứu tìm tòi…
“Nguyên lai là Quý
phi nương nương, thần thiếp Tuệ chiêu nghi tham kiến nương nương, nương
nương vạn phúc…” Ngụy Như Thanh lập tức thu liễm chính mình, cuống quýt
hạ thấp thắt lưng về phía Mạn Châu nhẹ nhàng nói.
Nhưng Mạn Châu
cũng không hề liếc nhìn về phía nàng một cái, nàng mang theo Lục Y cùng
Hồng Y, Hoàng Phúc đi đến nhuyễn tháp đã được cung nhân chuẩn bị từ
trước ngồi xuống, cử chỉ của nàng mang theo sự tao nhã hoàn toàn khác
với những tiểu thư khuê các, hậu duệ quý tộc, nhiều hơn chính là vài
phần sảng khoái khí phách.
Nàng một tay chống đầu, một tay đặt
trên nhuyễn tháp, thần sắc thập phần tự nhiên phảng phất như một đám
người vẫn quỳ dưới đất kia không liên quan đến mình. Mạn Châu hiểu đám
người đang đối nàng bất mãn, một lúc sau nàng mới nheo lại nửa con mắt,
thản nhiên nhìn về phía Tang Dực, giọng điệu bình thản, “Tang Dực, ngươi muốn thế nào.”
Trong lòng Tang Dực hiện tại đã nhiều hơn một
phần cẩn thận, lúc này hắn nhìn lên nàng kia, nhất thời không nói nên
lời. Không ngờ vị quý phi cao quý này đi ra ngoài cũng không có trang
điểm chút nào, gương mặt nhẵn nhụi trơn bóng mịn màng, nổi bật lên một
đôi phượng mâu thâm thúy khiến người khác phải đắm chìm, dung mạo nàng
có chút non nớt của tiểu cô nương mười lăm tuổi, lại xen lẫn sự thành
thục của người làm việc lớn trong thiên hạ….
Rất nhanh Tang Dực lần thứ hai thất thần..
Không nhận được câu trả lời, Mạn Châu nhíu mày, cuối cùng đưa phượng mâu dừng lại trên người nữ tử một thân tuyết trắng bên cạnh, “Còn ngươi?”
Ngụy Như Thanh bị ánh mắt của mạn Châu chiếu tới, trong lòng cả kinh, Mạn
Phi Lạc này là như thế nào, ánh mắt tràn đầy uy nghiêm thâm trầm, so với Tả tướng phụ thân nàng còn làm nàng kinh hãi hơn… Bỏ qua nghi hoặc
trong lòng, nàng không khỏi một lần nữa phúc thân vừa cười vừa nói :
“Thần thiếp Tuệ Chiêu Nghi, tên đầy đủ là Ngụy Như Thanh, ra mắt Quý phi nương nương…”
Thấy Tiểu thư nghi hoặc nhìn Ngụy Như Thanh, Lục Y không khỏi tiến lên phía trước nói nhỏ vào tai nàng.
"..."
“Ngươi nói, nàng là vợ nhỏ của Hoàng thượng????” Không khí nháy mắt ngưng kết
lại, ánh mắt của nàng nhìn Lục Y không sắc bén, nhưng lời này rơi vào
tai Ngụy Như Thanh lại khiến nàng cảm thấy sợ hãi không rõ nguyên nhân.
Nàng thực không hiểu, nàng là vợ nhỏ của hoàng thượng, ân, có thể gọi là như vậy, thì có gì đặc biệt sao?