Lý Phi Phụng bị thái độ dửng dưng lạnh nhạt rồi hạ lệnh tiễn khách của
Sở Trường Hy làm cho bất ngờ, cô ta khẽ đưa ánh mắt đã ngấn nước của
mình nhìn anh nhưng anh vẫn cúi đầu chăm chú làm việc không buồn ngẩng
đầu nhìn lên, cô ta mấp máy môi như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng
lại cắn môi im lặng sau đó nhẹ nhàng xoay người bước về phía cánh cửa đã được Lâm Doanh mở sẵn. Lý Phi Phụng liếc nhìn Lâm Doanh, cười khẩy rồi
cất giọng nói, âm thanh tuy không lớn nhưng cũng đủ để cho Sở Trường Hy
đang ngồi ở chiếc bàn làm việc nghe được:
“ Cô là trợ lý riêng
của anh ấy đúng không? … Nhanh nhẹn như thế để làm gì? … Đừng tưởng tôi
không nhìn ra được mục đích của cô?! … Cho dù cô leo được lên giường của anh ấy thì đã sao? … Cô tưởng anh ấy sẽ yêu cô sao? … “
Lâm
Doanh nhoẻn miệng cười đến vui vẻ, chớp chớp đôi mắt bồ câu trong sáng
nhưng không kém phần sắc sảo, cô khẽ nghiêng người, ghé sát vào tai của
Lý Phi Phụng không chút dè dặt đáp trả:
“ Cảm ơn Doãn phu nhân có ý tốt nhắc nhở! … Chuyện của hai người chúng tôi khi ở trên giường bà
nên ít tò mò thì tốt hơn để đỡ phải tủi thân, nếu tôi đã leo lên giường
của anh ấy thì tất nhiên tôi sẽ biết cách chiều chuộng anh ấy … bà không cần phải lo lắng! “
“ … Cô! … “ – Lý Phi Phụng ngẩng đầu nhìn Lâm Doanh, vẻ mặt vô cùng tức giận nghiến răng lên tiếng.
Lâm Doanh hững hờ liếc mắt nhìn Lý Phi Phụng, lịch sự cất giọng nói:
“ Doãn phu nhân đi thong thả! “
Lý Phi Phụng tức giận đến xanh mặt nhưng vẫn cố bày ra dáng vẻ của tầng
lớp phu nhân thượng lưu không thèm nhiều lời với thể loại thư ký riêng
kiêm gái bao vô liêm sỉ, cô ta hất mặt nện gót giày cao gót xuống nền
gạch bằng đá hoa cương cất bước rời đi.
Lâm Doanh đóng cửa phòng
xong, cô xoay người tính đi về phía chiếc ghế đối diện để thẳng thắn bác bỏ chuyện trở thành trợ lý riêng vô cùng buồn cười kia nhưng khi vừa
bắt gặp cặp mắt Sở Trường Hy không biết từ lúc nào đã chăm chú quan sát
cô, trong mắt anh toàn là ý cười thì lập tức đỏ mặt khẽ nghiêng đầu
tránh né ánh mắt của anh.
Lâm Doanh nuốt một ngụm khí, trấn định tinh thần rồi mới dám bước đến gần chiếc bàn làm việc của Sở Trường Hy dịu giọng nói:
“ Tôi không muốn tự tiến cử vào vị trí trợ lý riêng của anh đâu! … Đó chỉ là sự hiểu lầm mà thôi! … Xin anh bỏ qua cho! “
“ Từ trước đến giờ vị trí trợ lý riêng của anh lúc nào cũng được bỏ trống em có biết lý do vì sao không? … Thứ nhất là anh tự sắp xếp được công
việc của mình, điều thứ hai, có lẽ là điều quan trọng nhất, chính là
thay vì tuyển một trợ lý để thu xếp và hỗ trợ công việc giúp mình anh
lại thích để cho bà xã tương lai của anh phụ trách công việc này hơn! “
“ Ân! … Tôi hiểu rồi! … Những chuyện hiểu lầm đáng tiếc như vậy lần sau sẽ không lập lại nữa! “ – Lâm Doanh nghiêm túc cam đoan.
“ … Em không muốn chịu trách nhiệm về những việc mình đã làm cùng những
lời mình đã nói hay sao? “ – Sở Trường Hy nghiêm giọng chất vấn.
“ … Do vị Doãn phu nhân đó quá đáng trước … tôi cũng không có làm những
hành động gì đi quá giới hạn, mục đích chỉ muốn làm giảm bớt nhuệ khí
của bà ta thôi! … “ – Lâm Doanh thấp giọng phân trần.
“ Ồ! … Vậy anh và em đã cùng nhau hoan ái khi nào mà em có thể hiểu được sở thích
của anh như vậy? “ – Sở Trường Hy nhìn Lâm Doanh, anh khẽ nhíu mi tâm tỏ vẻ suy nghĩ rồi lên tiếng hỏi.
“ … Anh … anh … sao anh có thể
nghe được? “ – Lâm Doanh sửng sốt lắp bắp hỏi - rõ ràng khi nói những
câu đó cô đã nói rất khẽ chỉ đủ để cô và vị Lý mỹ nhân kia nghe được,
lúc đó tên nhỏ mọn này không phải đang cúi đầu chăm chú làm việc hay
sao???
“ Hôm nay em liên tiếp phạm nhiều lỗi như vậy, em nói xem
anh nên kỷ luật em như thế nào? “ – Sở Trường Hy không trả lời câu hỏi
của Lâm Doanh, anh đưa ngón tay khẽ xoa xoa thái dương rồi cất giọng hỏi tiếp.
“ … Ân! … “ – Lâm Doanh cúi đầu khẽ cắn môi dáng vẻ vô
cùng bối rối, cô suy nghĩ mãi mà vẫn không tìm được câu trả lời nào hợp
lý. Hôm nay cô đúng thật là bị ma ám rồi, từ lúc nghe mỹ nhân họ Lý nằng nặc đòi lên phòng làm việc của tên nhỏ mọn cô đã cảm thấy trong người
khó chịu. Lý mỹ nhân chua ngoa ngang ngược bị cô xử lý cũng đâu có gì
oan ức? … Vậy tại sao cô lại ăn miếng trả miếng với cô ta khi cô ta dùng giọng điệu vợ cả của tên nhỏ mọn lên giọng cảnh cáo cô y hệt như cảnh
cáo nhân tình của chồng cô ta như vậy chứ??? … Vì sao cô lại cảm thấy vô cùng thoải mái và vui vẻ khi nói với cô ta những lời đó???
Lâm
Doanh đang cúi đầu rối rắm suy nghĩ thì bất ngờ vòng eo nhỏ nhắn của cô
bị một cánh tay ôm chặt lấy, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn lên lập tức phát hiện khuôn mặt vô cùng đẹp trai của Sở Trường Hy rất gần với khuôn mặt
của mình, cô chưa kịp phản ứng đã bị Sở Trường Hy xoay người ấn cô ngồi
trên chiếc bàn làm việc của anh rồi cúi đầu đầu nhìn thẳng vào mắt cô,
hai bàn tay nâng cao khuôn mặt của cô sau đó chính xác đặt lên môi cô
một nụ hôn.
Lâm Doanh ban đầu còn sót lại một chút ý thức kiên
quyết ngậm chặt môi mặc cho hai cánh môi mềm mại của Sở Trường Hy đặt
lên đó một nụ hôn ấm nóng, nhưng rồi hai bàn tay đang giữ chặt khuôn mặt cô dần thả lỏng rồi từ từ trượt xuống thắt lưng của cô nhẹ nhàng vuốt
ve. Lâm Doanh khẽ “ ưm “ lên một tiếng, làn môi mềm mại nhẹ nhàng mở ra
mang theo hơi thở thoang thoảng hương thơm đã thành công làm cho hai
cánh môi đang nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi xinh đẹp của cô thừa dịp lấn
sâu vào trong khoang miệng. Chiếc môi xinh đẹp của cô bị hai cánh môi
của người nào đó mút vào thật sâu, mang theo hơi thở nam tính của mình
hòa vào nguồn dưỡng khí. Lâm Doanh nhắm mắt dựa theo cảm giác ngọt ngào
mơn trớn lan tỏa khắp cơ thể mà nhịp nhàng đáp trả nụ hôn của Sở Trường
Hy.
Sở Trường Hy hôn Lâm Doanh đến khi khuôn mặt của cô ửng hồng
vì hô hấp không đều mới nhẹ nhàng di chuyển cánh môi của mình trượt
xuống chiếc cổ cao của Lâm Doanh. Lâm Doanh vẫn nhắm mắt, hai cánh tay
không biết từ lúc nào đã choàng qua cổ của Sở Trường Hy, cơ thể mềm mại
khẽ dựa vào hai bàn tay đang chạy loạn phía sau lưng của cô làm điểm tựa khẽ rướn cao đầu tiếp nhận sự xâm lấn của anh.
“ … Không được
phép ăn mặc khiêu khích như vậy nữa biết không? … Anh không dám cam đoan lần sau anh sẽ dừng lại ở vị trí này đâu! … “ – Sở Trường Hy sau khi
lưu luyến hôn lên phần xương quai xanh gợi cảm của Lâm Doanh rồi lại tìm đến chiếc môi của cô, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ mới khẽ lên tiếng,
giọng khàn khàn vì phải cố gắng kiềm nén.“ Ân! “ – Lâm Doanh chầm chậm
mở mắt, trên khuôn mặt vẫn còn phảng phất hơi thở của Sở Trường Hy. Sau
khi ý thức được bản thân mình suýt nữa đã làm chuyện đi quá giới hạn với anh, cô vội vàng cúi đầu che giấu khuôn mặt ửng hồng nóng hổi rồi cắn
môi tự sỉ vả bản thân.
“ Lâm Doanh ơi là Lâm Doanh, hai lần mày
bị tên nhỏ mọn này hôn nhưng lần nào mày cũng là người nhiệt tình đáp
trả. Mày đừng có mê trai đến mức lú lẩn như vậy có được không? … Người
mày yêu là ai? … Không phải mày nhất định phải tìm gặp anh ấy cho bằng
được hay sao? … Tại sao mày luôn miệng nói yêu anh ấy nhưng lại đắm chìm trong hạnh phúc khi hôn một người đàn ông khác! … Đồ lẳng lơ! … Đồ phản bội! “
“ … Doanh Doanh, anh xin lỗi! … Em đừng khóc! … Anh xin
lỗi! … “ – Sở Trường Hy đau lòng dịu dàng đưa ngón tay gạt dòng nước mắt bất ngờ trào ra khỏi khóe mắt rồi chảy dài trên gương mặt của Lâm
Doanh.
“ … Không phải lỗi của anh! … Là lỗi của tôi! … Xin lỗi
anh! “ – Lâm Doanh chống tay đứng dậy khỏi chiếc bàn làm việc của Sở
Trường Hy. Cô đưa tay quệt nước mắt rồi cụp mắt, cúi đầu thấp giọng lên
tiếng.
Nói xong cô vội vàng bước về hướng cửa ra vào rồi mở cửa
đi ra ngoài mà không dám ngẩng đầu nhìn Sở Trường Hy nên không hề biết
rằng người đàn ông vừa mới hôn cô khi nhìn thấy những biểu hiện tự trách cùng những giọt nước mắt kia của cô có bao nhiêu đau lòng, có bao nhiêu ganh tỵ lẫn chua xót …
***
Trong một quán bar quen thuộc, Trác Đình hào hứng tường thuật lại cho ông xã tương lai của mình, Đường Tâm và Tô Cẩn Hiên nghe chuyện vui trong công ty vừa xảy ra sáng nay.
Sau khi Trác Đình kể xong, Tống Duật Phong khẽ nhíu mi tâm suy nghĩ rồi
nghiêng đầu nhìn sang Tô Cẩn Hiên lên tiếng hỏi:
“ Mỹ nữ họ Lý lại có mối quan hệ thân thiết với Sở Trường Hy có phải chính là Lý Phi Phụng không? “
Tô Cẩn Hiên nhấp một ngụm cooktail mới chậm rãi đáp lời:
“ Sở Trường Hy từ trước đến giờ chỉ mới để cho một người phụ nữ duy nhất có được đãi ngộ cao như vậy thôi! “
“ Lý Phi Phụng, cô ta có mối quan hệ gì với Trường Hy vậy? “ – Trác Đình tò mò cất giọng hỏi.
“ Cô ta chính là mối tình đầu của Trường Hy, cũng chính là người đã làm
cậu ấy tổn thương sâu sắc nhất! “ – Tống Duật Phong tỏ vẻ khó chịu khi
phải nhắc đến cái tên Lý Phi Phụng cùng câu chuyện cũ.
“ Đình
Đình, em nói Lâm Doanh vào phòng làm việc của cậu ấy gần một tiếng đồng
hồ mới trở về phòng làm việc của mình đúng không? “ – Tô Cẩn Hiên nhìn
Trác Đình nghiêm túc đưa ra câu hỏi.
“ Dạ! … Em nghe lễ tân Thái
báo cáo lại kết hợp với thời gian Lâm Doanh lên phòng làm việc của anh
ấy có thể khẳng định được lúc anh ấy gặp lại tình cũ Doanh Doanh cũng có mặt ở đó. “ – Trác Đình không kém phần nghiêm túc đáp lời.
Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong đồng thanh “ Ồ! “ lên một tiếng, khuôn mặt lại tỏ vẻ dễ chịu.
“ Sao anh lại hỏi chuyện này? “ – Đường Tâm nheo mắt nhìn Tô Cẩn Hiên thắc mắc.
“ À! Bốn người bọn anh đều thống nhất một quan điểm đó chính là không
tuyển trợ lý nữ và không tiếp chuyện với phụ nữ trong phòng làm việc quá 10 phút! Chỉ có người yêu hay vợ của bọn anh mới có đủ thẩm quyền lưu
lại phòng làm việc của bọn anh quá thời gian quy định trên mà thôi! “
“ Ồ! Thì ra là như vậy! “ – Đường Tâm và Trác Đình đồng thanh lên tiếng.
***
Lâm Doanh thẫn thờ gấp lại cuốn sách mới tinh còn thoang thoảng mùi giấy
mới trên tay lại rồi lặng lẽ ngã người ra sau chiếc ghế dựa bằng gỗ yêu
thích mà cô vẫn thường ngồi đọc sách.
… Cuối cùng thì người đàn
ông mà cô ngưỡng mộ lẫn đem lòng yêu thương kia đã thông báo cho toàn
thế giới biết anh đã tìm được mảnh ghép hoàn hảo của đời mình! … Cô đã
chậm chân mất rồi! … Là bởi vì cô chậm chân hay bởi vì cô và anh không
có duyên phận như người ta vẫn thường nói? … Mười năm trời … cô đã dõi
theo anh mười năm trời … cũng đã từng thuê thám tử tìm kiếm thông tin cá nhân của anh cùng những nơi anh từng đi đến … cô cũng không nhớ rõ số
lần mình háo hức lẫn tràn trề hy vọng kéo vali tìm đến nơi anh đang ở
chỉ với một mục đích duy nhất là được gặp anh … được một lần nói với anh về những tình cảm mà cô dành cho anh … nhưng chưa lần nào cô đạt được
mơ ước của đời mình …
Lâm Doanh khẽ nhắm chặt đôi mắt, hôm nay
ánh nắng chói chang đến mức làm cô như bị hoa cả mắt, tâm trí cũng theo
đó rơi vào mông lung.