“ Ở nơi cánh cổng dẫn vào thiên đường anh đã cùng em ước hẹn! “
***
“ Con bà nó! … Hắn viết như vậy Doanh Doanh biết phải làm sao? … “ –
Diệp Hân tức giận quăng cuốn sách lên mặt bàn, nghiến răng lầm bầm.
Trác Đình đọc đến dòng cuối cùng của cuốn truyện đang cầm trên tay cũng cảm
thấy mình hít thở không thông, đầu óc mơ mơ hồ hồ. Trác Đình cố gắng
nhíu mày rà soát lại từ đầu đến cuối những thông tin về Sở Trường Hy và
những tình tiết truyện xoay xung quanh nhân vật này mà mình đã đọc,
không biết cái thông tin Sở Trường Hy chính là nhà văn nổi tiếng HTS, là tác giả của bộ truyện Mẫu Đơn Máu có còn chính xác hay không? … Nếu Sở
Trường Hy không phải là nhà văn HTS thì chuyện tình cảm giữa anh và Lâm
Doanh sẽ đi đến đâu? … Còn nếu như anh chính là tác giả HTS vậy thì tại
sao anh lại kết thúc bộ truyện theo một chiều hướng hoàn toàn bất ngờ
như vậy?
“ … Đình Đình, Hân Hân! Đầu giờ chiều nay chúng ta
sẽ có cuộc họp khẩn cấp! Chủ tịch muốn nghe chúng ta báo cáo về dự án ra mắt sản phẩm sắp đến! “ – Đường Tư Thần đẩy cửa bước vào đưa mắt nhìn
Trác Đình và Diệp Hân thông báo.
“ Em không tham dự được
không? … Sáng giờ em không liên lạc được với Doanh Doanh! … Không biết
cậu ấy có bị vỡ tim mà chết không nữa! “ – Diệp Hân đưa mắt nhìn Đường
Tư Thần lên tiếng nói, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“ Em đừng lo! Doanh Doanh vừa điện thoại liên lạc với Chủ Tịch, hình như cô ấy xin nghỉ một thời gian! “
“ … Doanh Doanh chịu không nổi cú sốc lần này nên muốn bỏ đi xa đó! … Mười
năm trời tâm tâm niệm niệm yêu thương một người! … Cậu ấy có biết bao
nhiêu người theo đuổi mà chỉ chấp nhất một suy nghĩ phải tìm gặp người
đó để bày tỏ tình cảm của mình! … Mười năm trời chỉ đổi lấy được một
dòng kết truyện xuyên thẳng vào tim như vậy … cậu ấy chịu không nổi đâu! “ – Diệp Hân tức đến mức ứa nước mắt.
“ Lâm Doanh đi du lịch cho thư giãn tinh thần cũng tốt. Em đừng có suy nghĩ tiêu cực như vậy! “ – Đường Tư Thần dịu giọng trấn an.
“ Ân! “ – Diệp Hân thở dài ngồi vào bàn làm việc.
“ Sở Trường Hy hôm nay có đi làm không anh? “ – Trác Đình nhìn Đườnng Tư Thần khẽ nghiêng đầu lên tiếng hỏi.
“ Cậu ấy vẫn đi làm bình thường nhưng khi nghe tin Lâm Doanh xin nghỉ
phép vẻ mặt cũng không được ổn cho lắm! “ – Đường Tư Thần thành thật đáp lời.
“ Lát nữa em và Hân Hân sẽ có mặt đầy đủ! “ – Trác Đình mỉm cười cam đoan.
“ … Ok! “ – Đường Tư Thần gật đầu đồng ý, anh khẽ đưa mắt nhìn Diệp Hân đang ngồi cắn môi sau đó xoay người rời đi.
Cuộc họp Hội đồng cổ đông của Trác Thị vẫn diễn ra bình thường trong một bầu không khí nghiêm túc. Trước khi Lâm Doanh xin nghỉ phép đã gởi toàn bộ
các mẫu thiết kế của mình và một bản kế hoạch chi tiết về chủ đề và nội
dung liên quan của chương trình ra mắt sản phẩm sắp đến.
Chủ
đề của chương trình ra mắt sản phẩm lần này được chính nhà thiết kế đặt
tên. Khi nhìn vào tập tài liệu được in sẵn đặt trên bàn, Trác Đình và
Diệp Hân đồng thời đưa mắt nhìn nhau. Tại sao chủ đề lần này lại là Pháo Hoa?
Trác Đình và Diệp Hân đang lăn tăn suy nghĩ đột nhiên nghe giọng của Sở Trường Hy vang lên:
“ Tất cả các mẫu thiết kế của Lâm Doanh trong chương trình này đều lấy
cảm hứng từ những phần trong bộ tiểu thuyết Mẫu Đơn Máu. Nếu muốn sử
dụng một cách hợp pháp chúng ta sẽ phải liên hệ với bên phía tác giả của bộ truyện để xin phép hoặc ký hợp đồng sử dụng tác quyền! Tôi sẽ đứng
ra chịu trách nhiệm về phần này và phần hình ảnh mà chúng ta sử dụng
trong chương trình! Thời gian sắp tới có lẽ tôi phải đi công tác xa. Tôi sẽ trao đổi và giải quyết công việc qua email. “
Nghe Sở
Trường Hy trình bày ý kiến của mình xong, Trác Tần suy nghĩ một lúc rồi
gật gù tỏ vẻ hài lòng. Đường Tư Thần, Trác Đình và Diệp Hân đều cho rằng Sở Trường Hy vì muốn đứng ra cáng đáng công việc thay cho người con gái mình yêu nên mới ôm hết những công việc khó nuốt này, cả bọn cảm động
đưa mắt nhìn Sở Trường Hy tỏ ý thán phục. Trình Hạo Thiên là bạn thân
lâu năm với Sở Trường Hy, anh thừa biết Sở Trường Hy đang viện lý do để
chạy đi tìm Lâm Doanh nên chỉ im lặng bỏ phiếu tán thành.
***
California!
Lâm Doanh ngồi trên một chiếc ghế đá, tỉ mĩ dùng chiếc bút chì trên tay
phác họa một bức tranh, trên nền giấy A3 trắng tinh từ từ hiện lên hình
ảnh một cặp uyên ương trẻ tuổi đang đứng ôm nhau ngắm khung cảnh hoàng
hôn tuyệt đẹp trên cây Cầu Cổng Vàng nổi tiếng. Lâm Doanh như hòa mình
vào trong khung cảnh lãng mạn, vào trong hạnh phúc của cặp đôi nọ đến
mức không nhận một người đàn ông lặng lẽ bước đến ngồi bên cạnh cô từ
rất lâu. Cô ngắm nhìn cặp uyên ương nọ rồi nhoẻn miệng mỉm cười phác họa hình ảnh đó vào trang giấy còn người đàn ông kia chỉ im lặng chăm chú
ngắm nhìn cô.
Trời mờ tối, những ngọn đủ sắc màu lại khoác
lên cây Cầu Cổng Vàng một chiếc áo mới lung linh rực rỡ. Lâm Doanh đưa
bức tranh lên cao cẩn thận ngắm nhìn, sau khi cảm thấy hoàn toàn hài
lòng với bản vẽ của mình mới hít sâu một hơi, đan hai bàn tay vào nhau
lấy thế duỗi thẳng lưng rồi xoay người thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.
Lâm Doanh đến thành phố này được ba ngày, cả ba ngày nay công việc chính
của cô là tản bộ dọc theo cây cầu xinh đẹp này rồi lưu lại khoảnh khắc
hạnh phúc của những cặp đôi đã chọn nơi này để tận hưởng niềm hạnh phúc.
“ Bộp! “ – Cây viết chì trên tay Lâm Doanh bất ngờ rơi xuống đất rồi lăn
đến nằm ngay dưới một đôi giày tây đen bóng. Lâm Doanh theo phản xạ cúi
người nhặt lấy cây bút chì.
“ Ui da! “ – Lâm Doanh rướn thẳng lưng đưa tay xoa bóp thắt lưng miệng khẽ suýt xoa, cô mải mê tô vẽ đến
mức không hề biết rằng mình đã giữ nguyên một tư thế ngồi suốt hai tiếng đồng hồ và bây giờ cái cột sống của cô đã biểu tình cảnh cáo chủ nhân
của nó.
Lâm Doanh chưa kịp khom lưng lần thứ hai để nhặt lại
cây bút chì của mình thì một bàn tay thon dài đã nhanh chóng nhặt nó lên rồi đưa đến trước mặt cô.
“ Thank you so much! “ – Lâm Doanh gật đầu cảm ơn rồi dùng hai tay nhận lấy cây bút chì, lúc này cô mới
ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông vừa giúp mình nhặt đồ. Khi vừa nhìn
thấy khuôn mặt của anh, Lâm Doanh chớp chớp đôi mắt bồ câu xinh đẹp của
mình ngạc nhiên cất giọng hỏi:
“ Anh đến đây khi nào? … Anh ngồi cùng em bao lâu rồi? “
“ Anh đến đây gặp đối tác để thảo luận hợp đồng nhưng họ hẹn anh ngày
khác lại đến! … Anh rảnh rỗi nên đi dạo rồi vô tình nhìn thấy em! “
“ Thật sự trùng hợp đến như vậy sao? “ – Lâm Doanh nhíu mi tâm lẩm bẩm.
“ Em thuê nhà gần đây à? “ – Sở Trường Hy mỉm cười hỏi.
“ Ân! Em thuê một căn Home stay nhỏ cũng khá gần đây, đi bộ hết cây cầu
này rồi đi thêm một quãng đường nữa sẽ đến. Anh thuê khách sạn nào? “ –
Lâm Doanh cố gắng bày ra vẻ mặt tự nhiên tiếp tục cùng Sở Trường Hy trò
chuyện.
“ Anh vừa mới đến đây lúc chiều, nhận được thông tin
tác giả HTS sẽ đến tòa soạn F để làm việc nên anh lập tức đặt vé chạy
đến đây, ngay cả hành lý cũng còn ký gởi ở sân bay … nhưng cuối cùng vẫn không gặp được anh ta. Họ hẹn anh cuối tháng lại đến. “ – Sở Trường Hy
bình thản tường thuật lại câu chuyện.
“ Anh đến gặp anh ấy để bàn về vấn đề tác quyền à? “ – Lâm Doanh nghiêng đầu hỏi.
“ Uhm! “
“ Anh cũng chưa ăn tối đúng không? Nếu anh không ngại thì cùng em về nhà
dùng bữa cơm rồi hãy về?! “ – Lâm Doanh nhẹ nhàng đề nghị.
“ Tất nhiên là được! “ – Sở Trường Hy nhoẻn miệng mỉm cười gật đầu đồng ý.
“ Để anh xách túi giúp em! “
“ Trong nhà em chỉ có sẵn thịt và trứng thôi! Gần nhà có một siêu thị nhỏ, chúng ta vào đó mua thêm một ít rau củ… “
“ Anh cũng phải mua thêm đồ dùng cá nhân và áo để thay … “
***
Căn Home stay Lâm Doanh thuê tuy nhỏ nhưng còn rất mới và sạch sẽ, dọc hai
bên lối đi là những khu đất nhỏ trồng hoa camero màu vàng, nhà không có
sân rộng nhưng lại có một dãy hành lang được bố trí sẵn chiếc bàn gỗ mây và mấy cái ghế nhỏ bằng gỗ dùng để phơi nắng và đọc sách. Trong nhà chỉ có một trệt, một lầu. Lâm Doanh chỉ sử dụng khu vực tầng trệt còn căn
phòng trên lầu vẫn còn bỏ trống.
Lâm Doanh tuy là tiểu thư
con nhà giàu nhưng từ năm mười sáu tuổi vì theo đuổi mối tình đầu cao
đẹp đã thường xuyên kéo vali lên đường thực hiện kế hoạch vạn dặm tìm
chồng nên khả năng bếp núc của cô cũng được tích lũy từ dạo đó.
Trong lúc Sở Trường Hy lên trên lầu tắm rửa thay quần áo, Lâm Doanh cặm cụi
vào bếp nấu cơm. Vì đã quen với cuộc sống tự lập nên Lâm Doanh chế biến
thức ăn trong thời gian rất ngắn, vậy nên khi Sở Trường Hy sạch sẽ thơm
tho bước xuống lầu đã thấy Lâm Doanh bắt đầu dọn thức ăn lên bàn. Bữa
cơm đơn giản chỉ với vài miếng thịt chiên sả, trứng sốt cà, cải thìa
luộc và canh bí ngô thịt băm nhưng Sở Trường Hy lại ăn một cách vô cùng
ngon miệng.
Sau khi dùng mấy trái táo làm món tráng miệng,
nói những câu chuyện vô thưởng vô phạt, Sở Trường Hy đứng dậy chào tạm
biệt Lâm Doanh tỏ ý muốn rời đi cho cô nghỉ ngơi.
Lâm Doanh
tiễn Sở Trường Hy đi đến tận lối rẽ vào nhà mới dừng lại, cô đứng im
lặng dõi mắt nhìn theo bóng lưng của anh mỗi lúc một xa. Lâm Doanh cắn
môi nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nhấc chân chạy theo hướng Sở Trường
Hy vừa đi khuất.
“ Nếu anh vẫn phải ở lại đây để làm việc và
anh thích cũng không khí ngoại ô yên bình như thế này thì có thể ở lại
đây. Căn phòng trên lầu em không dùng đến, anh có thể sử dụng. Có anh ở
chung em cũng đỡ phải đề phòng kẻ xấu đột nhập vào nhà… “ – Lâm Doanh
nhìn bóng lưng người đàn ông trước mặt, cô hít sâu một hơi rồi lớn tiếng nói.
Những lời Lâm Doanh vừa nói làm bước chân Sở Trường Hy
ngừng lại, anh nhẹ nhàng xoay người, ánh mắt sáng tựa ánh trăng chứa đầy hình ảnh của cô, trên môi nở nụ cười tựa gió xuân phơi phới.