Một buổi sáng nhanh
chóng trôi qua, Bình An không còn ngâm mình trên sô pha mà bắt đầu thực
hiện một thói quen của mình, tuần tra lãnh thổ mới. Mặc dù đây là công
ty của Lý Khắc Lập, nhưng cô cũng đem nó trở thành của mình, giữa cô và
anh ấy tuy hai mà một không phải sao? Câu này cô đã học được trên phim
truyền hình.
Bình An thong thả cất bước dạo quanh quẩn tầng lầu,
càng xem càng không hài lòng, quá cao, quá nhiều rủi ro, với chiều cao
như thế, địa chấn cấp 7 trở lên không biết tòa nhà này có qua được hay
không. Nhất định phải nói Lý Khắc Lập chuyển chỗ, thật hiếm hoi mới có
người khơi dậy sự hứng thú trong lòng cô, cô không thể để anh chết sớm
như vậy được.
Người đang được Bình An lo lắng về an nguy tính
mạng hiện tại vẫn đang trong phòng làm việc, chào đón một vị khách không mời mà tới.
"Đến đây làm gì?" Lý Khắc Lập không nhấc đầu ra khỏi máy tính hỏi.
"Bạn bè thỉnh thoáng đến thăm không được à? Sao dạo này không thấy cậu đến
chỗ tôi chơi?" Đỗ Kiến Văn bắt chéo chân tựa vào sô pha, bộ dáng vô cùng nhàn nhã.
"Bình An thi đại học, tôi làm sao có thời gian mà đi
chơi, chẳng bù với cậu, em trai thi đại học mà vẫn thảnh thơi như mọi
ngày."
"Thi đại học thôi mà, có cần phải làm quá lên thế không, chẳng lẽ cậu chuyển nghề thành vú em rồi sao?"
Lý Khắc Lập lườm bạn mình một cái, không thèm đáp lời, đúng là một kẻ không lý giải phong tình.
"Này, tôi đến đây là để nhắc cậu đấy nhé, sắp hết thời hạn cá cược rồi mà vẫn không thấy cậu thông báo tiến độ, chẳng lẽ chắp tay chịu thua à? Ha ha, tôi nói mà, Bình An chính là khắc tinh của cậu, tôi chọn người là không bao giờ lầm. Mau chóng đem xe đi rửa sạch sẽ thơm tho rồi đưa qua đây
cho ông. Ha ha." Trình độ tự biên tự diễn của Đỗ Kiến Văn đã đạt đến
thượng thừa
Lý Khắc Lập có chút giật mình, nếu Đỗ Kiến Văn không
nhắc, hẳn là anh còn không nhớ đến vụ cá cược tầm phào này, rất nhanh
sau đó, anh liền nhếch miệng cười, khinh bỉ nhìn kẻ vô tri Đỗ Kiến Văn:
"Có phải là vui quá sớm rồi không, ngược lại cậu nên chuẩn bị tinh thần
đưa tiễn đám vợ trong ga-ra của cậu đi, cuối tuần tôi qua tuyển, đến lúc đó không được viện cớ đem hàng ngon đi bảo dưỡng, chỉ chừa lại hàng tồn cho tôi."
Đỗ Kiến Văn há hốc miệng không dám tin: "Cái gì, cậu đắc thủ rồi?"
"Đương nhiên." Lý Khắc Lập nhếch mày đắc ý, cao thủ như anh, như thế nào lại không đắc thủ.
“Khi nào?” Đỗ Kiến Văn hiển nhiên không nghi ngờ Lý Khắc Lập nói dối, tình
bạn của bọn họ đủ vững chắc để trao phía sau lưng cho nhau khi chiến
đấu, huống chi là chuyện nho nhỏ thế này.
“Hôm qua.”
"Nhanh như vậy?" Đỗ Kiến Văn cảm thán, trong lòng ẩn ẩn đau, nổi đau của một người sắp mất vợ thấu trời xanh.
Lý Khắc Lập tặng cho bạn mình một nụ cười thiếu đòn.
Đỗ Kiến Văn bĩu môi hậm hực, chẳng lẽ chỉ cần là phụ nữ, bất kể thể loại
đều không trốn thoát được ma trảo của Lý Khắc Lập sao? Thật là không cam tâm. Đỗ Kiến Văn là một người đàn ông xuất sắc, ngoại hình cũng thuộc
dạng nhất lưu, nhưng chỉ cần đứng bên cạnh Lý Khắc Lập, ánh mắt của phụ
nữ vẫn thủy chung hướng về phía bạn của mình, từ khi đi học đã thế,
trưởng thành rồi cũng thế, nỗi ấm ức này mấy ai thấu hiểu. Vốn định nhờ
vào việc này để hạ sĩ khí của Lý Khắc Lập, ai ngờ không bắt được gà lại
mất luôn cả nắm thóc. Quá đau lòng!
"Đã ăn vào miệng rồi, chừng
nào cậu mới chia tay với cô nhóc kia, à quên mất, cậu còn đưa cô nhóc về nhà nữa đúng không, sao lại làm như thế, chẳng lẽ cậu không biết mời
thần về thì dễ, thỉnh thần đi mới khó sao."
Lý Khắc Lập nhíu mày, cảm thấy lời này có chút không đúng: "Tại sao tôi phải để Bình An đi?"
Đỗ Kiến Văn ngạc nhiên: "Chẳng lẽ cậu định sống cùng cô nhóc?" Sau đó
không có ý tốt nhếch miệng cười: “Đừng nói với tôi là cậu bị thần tình
yêu ngắm trúng rồi nhé.”
Lý Khắc Lập sượng người, theo bản năng
phản bác: "Làm…làm gì có." Anh chưa từng tự hỏi mình từ trước đến nay có yêu thích Bình An hay không, chỉ cảm thấy cô ấy rất thú vị, rất đặc
biệt, không tự giác gợi lên sự hứng thú của mình, ngoài ra cũng không
còn gì khác, nhưng có chắc chỉ như thế không? Anh thật sự không biết.
Thấy vẻ mặt rối rắm của bạn tốt, Đỗ Anh Hào dường như đã nhận được đáp án:
"Không thể tưởng tượng được, một sát thủ tình trường như Lý tổng tại có
ngày gục ngã trước một bụi hoa, không được không được, nhất định phải
báo việc này cho Hoàng Uy biết." Trong chuyện tình cảm từ trước đến nay, Lý Khắc Lập vẫn luôn cao ngạo như một vị chúa tể nắm trong tay quyền
sinh sát, khi muốn nâng một người, anh sẽ sủng cô ta đến tận trời cao,
lúc không còn hứng thú thì cũng chẳng ngần ngại mà vứt bỏ, là một kẻ bạc tình không hơn không kém. Nhưng đối với Bình An thì Lý Khắc Lập hoàn
toàn khác, anh cũng sủng cô, nhưng thay vì chỉ dùng tiền nuông chiều
những tật xấu của phụ nữ, anh càng dốc tâm lo lắng cho cô, từ chuyện ăn
uống đến học tập. Đỗ Kiến Văn ban đầu có chút ngờ vực, nhưng hiện tại vẻ mặt rối rắm chột dạ của Lý Khắc Lập đã nói lên tất cả.
Bị chọc
trúng điểm G, Lý Khắc Lập liên tục phủ nhận: "Đã nói là không phải, đừng có suy nghĩ viễn vông nữa." Trong chuyện tình cảm, anh vốn là một người đầy cao ngạo, làm sao chấp nhận được việc bản thân bị thu phục bởi một
cô nhóc mới lớn như Bình An.
“Hai người đang nói cái gì vậy?”
Giọng nói quen thuộc vang lên, vào tai đám người Lý Khắc Lập tựa như âm thanh phát ra từ địa ngục.
“Bình An, em…em vào lúc nào vậy.” Lý Khắc Lập chột dạ, lắp bắp mở miệng.
“Từ khi anh ta bảo anh đi rửa xe. Hai người đang nói chuyện gì mà có cả tôi nữa?”
“Không có gì cả.” Cả hai đều rất hiểu ý mà ém nhẹm chuyện này.
“Không muốn nói?” Bình An trầm giọng hỏi.
Hơn hai mươi năm bị tôi luyện bởi mạt thể, áp lực Bình An tạo ra không phải người bình thường có thể chịu đựng được, Đỗ Kiến Văn bất giác lắc đầu,
răm rắp trả lời: “Không muốn.”
Cô không nôn nóng, đưa lòng bàn
tay đến trước mặt Đỗ Kiến Văn: “Nhìn.” Một lúc sau, cô lại tiếp tục:
“Khi tôi trở bàn tay, thế giới quan của anh sẽ điên đảo.” Dứt lời, cô
xoay tay, lật mu bàn tay về hướng anh.
Đỗ Kiến Văn ngay lúc đó
như bị người khác rút hết linh hồn, tựa một con rối gỗ chờ người khác ra mệnh lệnh. Đúng vậy, Bình An đã thôi miên anh. Với trực giác của mình,
Bình An đoán được câu chuyện phía sau những lời bông đùa của hai người
bọ họ sẽ khiến cô khó chịu, nhưng không hiểu sao cô lại muốn biết, cực
kỳ muốn, đã rất lâu rồi cô không có cảm giác mãnh liệt muốn tìm tòi thứ
gì như bây giờ.
Nhìn một màn này, Lý Khắc Lập hốt hoảng: “Em đã làm gì cậu ấy.”
Bình An không đáp lời, ánh mắt chăm chú nhìn Đỗ Kiến Văn: “Bây giờ thì trả lời đi, hai người đang nói về việc gì?”
Như dự đoán, Đỗ Kiến Kiến Văn dùng giọng nói không cảm xúc, trình tự, tỉ mỉ kể về trận cá cược của anh và Lý Khắc Lập.
Đến tận lúc này Bình An mới biết, sở dĩ Lý Khắc Lập đối tốt với cô, chẳng
qua chỉ vì một trò cá cược, anh chẳng hề có chút tình cảm nào với cô.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy vô cùng phẫn nộ, cô muốn hủy diệt tất cả, muốn giết chết Lý Khắc Lập nhưng lại luyến tiếc nếu anh chết.
Nhận ra được suy nghĩ tiêu cực của mình, Bình An cảm thấy thực hoảng sợ, cô
suýt chút nữa là mất đi lý trí, đây là điều trước giờ chưa từng xảy ra,
và cũng là điểm mấu chốt mà cô không bao giờ muốn phạm phải, rốt cuộc
chuyện gì đã xảy ra với cô vậy?
Bình An hoảng loạn chụp lấy túi
sách, trốn chạy ra khỏi căn phòng, cô muốn ngay lập tức rời xa nơi khiến cô không kiểm soát được bản thân.
Lý Khắc Lập bị chấn kinh với
thủ đoạn của Bình An, khi Đỗ Kiến Văn dùng giọng nói như một kẻ vô hồn
thuật lại sự việc, anh liền nhận ra bạn mình đã bị thôi miên. Vấn đề là
Bình An học thôi miên từ lúc nào, tại sao anh lại không hề hay biết, đột nhiên anh cảm thấy Bình An trở nên vô cùng bí ẩn, vô cùng xa lạ, không
hề đơn giản và ngốc nghếch như cô biểu hiện thường ngày. Cho đến khi
Bình An xoay lưng rời đi, anh mới nhanh chóng bừng tỉnh khỏi sự kinh
ngạc này.
Lý Khắc Lập chụp lấy tay cô giải thích: “Bình An, nghe
anh nói, mọi chuyện không như em nghĩ đâu.” Anh không biết mình đang làm gì, trong đầu chỉ còn duy nhất suy nghĩ anh không muốn Bình An rời xa
anh.
Bình An dùng đôi mắt sắc bén nhìn anh, xuyên thấu qua cặp
kính cận vẫn có thể trông thấy từng tia sát khí trong đó: “Anh đang cầu
xin tôi sao? Cầu xin kẻ rẻ mạt được anh đổi lấy bởi một trò cá cược rách nát? Lý Khắc Lập, anh buông tay tôi ra, anh không nhận ra sao, hiện tại tôi đang cố kiềm nén ý nghĩ muốn giết chết anh trong đầu, hành động
khôn ngoan nhất có thể trong lúc này chính là cút thật xa khỏi mắt tôi,
có hiểu chưa.” Cô thong thả nhả ra từng chữ một, giọng nói trong veo lại trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết.
Lý Khắc Lập không muốn thừa nhận là mình bị một Bình An hoàn toàn xa lạ này dọa, anh sửng sờ buông cánh
tay, nhìn theo bóng lưng phẫn nộ của cô biến mất khỏi cánh cửa.
Lý Khắc Lập đột nhiên cảm thấy lòng tự ái của mình bị xúc phạm nghiêm
trọng. Bình An có tư cách gì nổi giận đối với anh, anh cho cô ăn ngon,
anh cho cô chăn êm nệm ấm, nhà cao cửa rộng, anh biến cô từ một con vịt
xấu xí trở thành một người phụ nữ lộng lẫy đến mức ai cũng phải ngoáy
nhìn, quần áo cô mặc toàn hàng hiệu, trang sức cô mang đều là phiên bản
số lượng có hạn, cô muốn gì anh cũng nuông chiều, thế nhưng cô lại phẫn
nộ với anh, còn muốn giết chết anh, thật nực cười, dường như cô vẫn chưa nhận ra được vị trí thực sự của mình thì phải. Đem cô ra cá cược thì
sao, anh vẫn luôn cưng chiều cô hết mực, chẳng lẽ vẫn không đủ để bù đắp được hết thảy à. Cô muốn rời xa anh sao? Được thôi, Lý Khắc Lập này từ
trước đến nay chưa từng vướng bận vì bất kỳ người phụ nữ nào, nếu cô đã
quyết định như thế thì sau này đừng có hối hận.
Đỗ Kiến Văn lúc
này mới bừng tỉnh khỏi cơn thôi miên, thấy trong phòng chỉ còn mình và
Lý Khắc Lập liền ngơ ngác hỏi: “Bình An đâu?”
“Cậu không nhớ gì cả sao?” Lý Khắc Lập hỏi.
“Nhớ gì?”
“Thôi quên đi.” Lý Khắc Lập phủi tay, không muốn nhiều lời thêm nữa.
Thấy vẻ mặt âm u của bạn tốt, Đỗ Kiến Văn lại hỏi: “Bình An đâu, chẳng lẽ cô bé giận cậu nên bỏ đi rồi à? Còn không mau đuổi theo giải thích.”
Lý Khắc Lập lớn giọng quát: “Đừng nhắc tên cô ta trước mặt tôi, muốn đi thì cứ đi hết đi.”
Nhìn bộ dạng mất hồn của Lý Khắc Lập, Đỗ Kiến Văn muốn nói gì đó rồi lại
thôi, trong chuyện tình cảm, người ngoài cuộc lúc nào cũng nhìn rõ hơn
người trong cuộc. Có lẽ bạn tốt của mình cần thêm chút thời gian để nhận ra tình cảm của bản thân.