Bữa tiệc sinh nhật ấm cúng kết thúc, Lý Khắc Lập quang minh chính đại tha Bình An lên phòng.
Bình An nằm sấp trên giường, bừng bừng hứng thú đùa nghịch chiếc đồng hồ mới của mình, bỏ mặc con gấu teddy một mình cô linh trong góc bàn.
Lý Khắc Lập lắc đầu cười, ngồi bên cạnh vỗ vào mông cô: “Ăn xong liền nằm, không sợ thành heo à.”
Bình An xoay người nằm ngửa lại, sờ sờ chiếc bụng phẳng lì của mình bĩu môi. Đừng tưởng cô dễ hù dọa.
“Chín giờ rồi, không đi ngủ sao?”
“Ngủ cả buổi chiều rồi, giờ không buồn ngủ.” Bình An bi ai nói, đây là lần đầu tiên trong đời cô bị ‘mất ngủ’.
"Nếu em không buồn ngủ thì chúng ta làm chút vận động tốt cho sức khỏe đi." Anh nháy mắt vô liêm sĩ nói.
"Được thôi, nếu anh muốn chết thì cứ đến." Cô híp mắt đe dọa, bây giờ eo cô
còn chưa hết mỏi, nếu Lý Khắc Lập có hai cái mạng thì mới dám xông vào.
Lý Khắc Lập chỉ đùa giỡn với cô, hôm nay là lần đầu tiên của Bình An, anh đâu phải là người không biết tiết chế đến như vậy.
Ngày hôm sau, Bình An dậy muộn 30 phút so với mọi ngày, điều này khiến cô
bối rối không thôi, Lý Khắc Lập đã khiến cuộc đời cô phát sinh hai lần
ngoại lệ, đối với việc này Bình An vẫn luôn thấp thỏm bất an, cảm giác
như cuộc sống của mình đã bị xáo trộn.
Ăn sáng xong, Lý Khắc Lập lại muốn đưa cô đến công ty, tựa như đôi vợ chồng tân hôn không muốn rời xa nhau dù chỉ một phút.
"Không đi." Bình An không nể tình dội một gáo nước lạnh.
"Sao vậy?" Anh u oán hỏi như một nàng dâu nhỏ.
"Ở nhà xem sách, đi làm gì."
"Vào công ty xem cũng được mà." Anh không cho là đúng.
"Lãng phí thời gian trung chuyển." Thời gian là vốn là vàng, thời gian của cô càng
là kim cương.
"Không công bằng, vì cái gì anh phải cực khổ đi làm kiếm tiền nuôi em, còn em thì ở nhà thoải mái đọc sách."
"Đời vốn không công bằng." Bình An phủ phàng nói.
"Em thật sự không muốn đi với anh sao? Anh và em sẽ không rời nhau, khi đọc sách mỏi mắt em ngẩng đầu lên nhìn anh để giải trí, thỉnh thoảng anh sẽ ngưng công việc đến hôn em một cái. Thế nào, có thú vị hơn ở nhà xem
sách một mình không."
Bình An ngẫm nghĩ, cảm thấy đề nghị này
thật mê người: "Đi thôi." Đến bây giờ mới nhận ra tầm quan trọng của cô
chứ gì, không nỡ xa cô chứ gì.
Sau đó, Lý Khắc Lập dùng vẻ mặt
của người chiến thắng dắt tay người đẹp đến công ty, anh không nghĩ gì
nhiều, chỉ là không muốn xa Bình An lâu quá.
Lần đầu tiên cùng Lý Khắc Lập đến công ty, Bình An trở thành vạn chúng chú mục. Thứ nhất là
vì ngoại hình cô quá nổi bậc, chỉ cần nhìn vào liền không muốn rời mắt.
Thứ hai bởi đây là lần đầu tiên Lý Khắc Lập dẫn phụ nữ đến công ty,
chẳng những thế mà còn trong tình trạng tay nắm tay nữa chứ. Lý Khắc Lập mặc dù có cuộc sống cá nhân khá phức tạp, nhưng anh luôn tuân thủ quy
tắc không ăn cỏ gần hang nên hình tượng của anh trong mắt nhân viên vẫn
rất tốt.
Đám tinh anh trong công ty nhìn thấy cặp đôi hoàn hảo đi vào thang máy, liền châu đầu với nhau bàn tán.
“Ai vậy? Xinh đẹp quá, là minh tinh sao?”
“Chưa thấy qua, nhưng thực sự quá đẹp, có khi nào là bà chủ tương lai của chúng ta không?”
“Tám phần mười là như thế, chậc chậc, người đàn ông hoàn hảo như sếp cuối
cùng cũng trở thành hoa có chủ, chúng ta xem như hết hy vọng.”
“Bất quá thì cứ đập chậu bứng hoa, tình yêu không có lỗi.”
“Thôi cho tôi xin, nếu đem tôi so với bà chủ tương lai thì trực tiếp bị loại
ngay từ vòng gửi xe rồi. Hơn nữa nếu có đập chậu thì cũng là việc của
đồng chí thư ký, chứ nhân viên thấp cổ bé họng như chúng ta, muốn sờ đến cái chậu còn khó huống chi là ngắt hoa.”
Dắt Bình An đi một vòng công ty như một quốc vương đang khoe khoang về giang sơn của mình, tuy
nhiên Lý Khắc Lập lại khá thất vọng khi không nhìn thấy sự sùng bái và
kích động trong mắt Bình An, lúc này anh mới tiu nghĩu đưa cô về lên
phòng của mình.
“Phòng làm việc của anh ở tầng cao nhất?” Bình An khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên, cũng là phòng lớn nhất trong tòa nhà này.” Lý Khắc Lập dùng ngữ
điệu tự hào nói, vị trí này thể hiện cho quyền lực cùng sự thao túng.
“Nếu có địa chấn, anh là người chết trước nhất.” Bình An lại phủ phàng dội
nước lạnh. Thế giới trước kia của cô thường xuyên xảy ra địa chấn, cho
nên cô thật không hiểu nổi một ông chủ như Lý Khắc Lập tại sao lại đặt
phòng làm việc của mình ở tầng cao nhất của tòa nhà.
Lý Khắc Lập giật giật khóe miệng: “…Lớp vỏ trái đất ở khu vực của chúng ta khá ổn định, sẽ không có địa chấn đâu.”
“Lõi trái đất vẫn luôn quay, anh đừng quên điều này.”
Lý Khắc Lập do dự, anh có nên đổi vị trí phòng làm việc không?
Thang máy chuyên dụng chạy đến tầng cao nhất, vừa mở cửa ra cũng chính là
phòng làm việc của Lý Khắc Lập, căn phòng rộng lớn, được bày trí hiện
đại và xa hoa, nhưng Lý Khắc Lập lại không có tâm tư khoe khoang với
Bình An, hiện tại anh đang cân nhắc mức độ an toàn khi làm việc ở một
nơi cao như thế này.
“Khụ.” Lý Khắc Lập khẽ ho một tiếng, lấy lại tinh thần: “Em có thể ngồi ở sô pha hoặc ghế bành sát cửa sổ bên kia,
đều rất thoải mái, nếu mệt thì vào phòng nghỉ nằm, đương nhiên, nếu em
thích thì có thể ngồi trong lòng anh để đọc sách.”
Bình An không
thèm nâng mắt, cầm túi sách đi đến ghế bành an tọa, nơi đó ánh sáng khá
tốt, Lý Khắc Lập tiếc hùi hụi nhìn theo, kiềm lòng không được hôn lên má cô một cái, sau đó mới hài lòng trở lại bàn làm việc khởi động máy
tính.
Hai người mỗi người một việc, nhưng không khí trong phòng
hài hòa và ấm áp đến kỳ lạ, nhưng chỉ mười phút sau, bầu không khí tốt
đẹp này lại bị phá vỡ bởi âm thanh gõ cửa.
Nữ thư ký thân hình
nóng bỏng, trên tay cầm tách cà phê tiến vào, giày cao gót gõ lên sàn
cộc cộc, một đường đi đến bàn làm việc của tổng giám đốc tựa như bước
trên sàn catwalk. Lý Khắc Lập luôn tuân thủ quy tắc không ăn cỏ gần
hang, tuy nhiên là con người, ai cũng yêu cái đẹp, nên anh không ngại để những người phụ nữ xinh đẹp vây quanh mình, thỉnh thoảng nhìn người đẹp lượn tới lượn lui trước mắt cũng là một hình thức giải trí.
Andrea nghiêng người đặt cốc cà phê xuống bàn, động tác này như có như không
ẩn hiện khe ngực sâu hút phía dưới cổ áo sơ mi bị buông lỏng hai chiếc
cúc:
“Sếp, cà phê của anh.”
Ngay từ khi Andrea vừa mới xuất
hiện, Bình An đã nâng mắt khỏi quyển sách, nhìn bộ dáng lẳng lơ của cô
ta, trong lòng cô tràn đầy địch ý, lại một kẻ muốn được bao nuôi sao? Lý Khắc Lập nuôi mình cô là đủ rồi.
Bình An đứng dậy, thong thả lại gần Lý Khắc Lập, sau đó một cách nghiễm nhiên ngồi vào lên đùi anh, tựa vào lồng ngực săn chắc, tiếp tục đọc sách.
Mỹ nhân chủ động yêu
thương âu yếm, Lý Khắc Lập mừng còn không kịp, khẽ đổi tư thế để Bình An có thể ngồi một cách thoải mái nhất, sau đó nâng tay ra hiệu với thư
ký: “Tiếp tục đi.”
Andrea cau mày nhìn Bình An, rất không vui vì
sự xuất hiện của con kỳ đà này. Cô rất tự tin vào ngoại hình bản thân,
còn hy vọng rằng một ngày nào đó sự quan tâm săn sóc của mình sẽ làm cảm động tổng giám đốc, nào ngờ giữa chừng lại bị người khác xen ngang. Vừa rồi có lời đồn tổng giám đốc đưa người yêu đến công ty, cô còn nửa tin
nửa ngờ, sếp của cô xuất sắc như vậy, người như thế nào mới có thể xứng
với anh ấy được chứ? Khi nhìn thấy Bình An dùng vẻ mặt đương nhiên ngồi
vào lòng Lý Khắc Lập, anh thì lại dung túng cưng chiều hành động vô lễ
của Bình An, đến lúc này cô không muốn tin cũng không được. Ánh mắt cô
nhìn Bình An cũng trở nên khó chịu và tràn đầy đố kị.
Người đã
thành tinh như Lý Khắc Lập sao lại không nhận ra ác ý của Andrea. Anh
vẫn luôn biết cô có ý đồ quyến rũ mình, nhưng không làm ảnh hưởng đến
công việc nên Lý Khắc Lập cũng không thèm để trong lòng, nhưng hôm nay
khi thấy Andrea dùng ánh mắt này để nhìn Bình An, không hiểu sao trong
lòng anh lại cảm thấy tức giận. Cô ta là cái gì mà dám nhìn Bình An như
thế.
Trong lòng đã kéo Andrea vào sổ đen, vẻ mặt của Lý Khắc Lập vẫn biểu hiện cực kỳ phong độ: “Đã báo cáo hết chưa?”
“Thưa sếp, lịch trình hôm nay chỉ có bấy nhiêu.”
“Được rồi, cô ra ngoài đi.”
Andrea bị đuổi đi, trên gương mặt không nén được thất vọng, không thể làm gì khác hơn xoay người bước đi.
Nhìn theo bóng lưng của Andrea, Bình An cảm thán: “Thật lợi hại.”
“Cái gì lợi hại?” Lý Khắc Lập hỏi.
“Bước chân của cô ta mất cân bằng như thế mà vẫn không bị ngã, rất lợi hại.”
Bình An chỉ vào Andrea đang dùng những bước đi catwalk nói.
Quan
sát thêm một lúc, cô lại phát biểu: “À không, phần mông của cô ta đánh
rất mạnh về phía ngược lại, như thế sẽ giúp cô ta giữ cân bằng dễ hơn.”
Andrea chưa ra khỏi phòng, bị lời phán xét của Bình An làm cho xém té ngã. Lý Khắc Lập thì cố nén cười đến mức cả người run rẩy.
Khi trong phòng chỉ còn hai người, Lý Khắc Lập hỏi: “Em không thích thư ký của anh?”
Bình An không phủ định: “Ánh mắt của cô ta nhìn anh rất đáng ghét.”
“Hửm, đáng ghét thế nào.” Lý Khắc Lập biết nhưng vẫn vờ hỏi.
“Giống như ánh mắt anh lúc nhìn tôi vậy.”
Lý Khắc Lập cúi người cắn vào vành tai của cô: “Nhóc con, em đang gián tiếp chê ánh mắt của anh đáng ghét có đúng không?”
“Làm sao có thể so sánh như thế được, chủ thể bị nhìn không giống nhau.” Cô cau mày không cho là đúng.
“Vậy anh không đáng ghét?”
“Đương nhiên.”
Lý Khắc Lập bật cười thành tiếng, tiếng cười của anh trầm thấp nhưng lại tràn đầy vui sướng.
“Bình An, em thật đáng yêu.”
Bình An khịt mũi kiêu ngạo: “Biết thế thì tốt.” Bây giờ mới nhận ra chỗ ưu
điểm của cô chứ gì. So với đám nhân loại nông cạn bên ngoài, Lý Khắc Lập xem như tương đối có tri thức hơn.
Hai người gắn bó nhau như một cặp sinh đôi, kẻ xem sách, người xử lý công việc, rất nhanh liền hết
buổi. Bình An bị đánh thức khỏi thế giới học thuật, tuột khỏi người Lý
Khắc Lập, xoa xoa mông. Ngồi thế này tuy thoải mái nhưng thời gian dài
lại ê mông quá, không tốt chút nào.
Lý Khắc Lập kéo Bình An lại,
giúp cô xoa mông, quang minh chính đại ăn đậu hũ, thế mà Bình An vẫn
không mảy may hay biết, còn tỏ ra vô cùng hưởng thụ. Cái này là do cô
trì độn, hay bởi kỷ năng ăn trộm đậu hủ của anh quá xuất thần nhâp hóa?
Xoa chốc lát, Lý Khắc Lập lại vỗ một cái thật kêu lên mông Bình An, sau đó hỏi:
“Đói chưa, muốn ăn gì?”
“Muốn ăn ngon.” Cô rất tin tưởng khẩu vị của Lý Khắc Lập, chỉ cần anh nói ngon thì món đó chắc chắn tuyệt vời.
Lý Khắc Lập cưng chiều hôn lên môi cô: “Đi thôi, dắt em đi ăn ngon.”