Diệp Địch Sinh không rõ vì cái gì Tần Tự lại muốn tra tấn mình như vậy,
là vì lấy lòng hắn sao? Hắn không cảm thấy người muốn đem hắn tù cấm lại sẽ đi bận tâm cảm thụ của hắn lúc làm tình. Nhưng cảm giác da thịt gần
sát như thế này rất chân thật, khiến hắn lại có chút hoảng hốt, nhất
thời không hiểu được bản thân rốt cuộc nên đẩy y ra, hay là thỏa mãn
mong muốn của y.
“Ngươi…… Biến lớn……” Tần Tự đỡ bờ vai của hắn,
sau khi gian nan thích ứng mất một lúc, đôi mày rậm nhíu chặt khẽ giãn
ra. Khóe môi y nhếch lên, lại có thời gian đi đùa giỡn Diệp Địch Sinh.
Mặt của Diệp Địch Sinh nhất thời hồng vô cùng, trong chuyện tình dục,
nguyên bản không có bao nhiêu lý trí đáng nói. Hắn cũng không phải người có tính lãnh đạm, bị Tần Tự trêu chọc đến loại tình trạng này, làm sao
có thể thờ ơ như cũ. Nhưng hắn không muốn bị Tần Tự nhìn thấu suy nghĩ,
đành phải dừng mắt, khiến tầm mắt của bản thân rời khỏi thân thể trần
trụi của nam nhân.
“Địch Sinh, nhìn ta……”
Tiểu huyệt nóng
ướt căng chặt kia đột nhiên hung hăng cắn hắn một cái, phảng phất lướt
qua. Khoái cảm kịch liệt chạy dọc sống lưng của Diệp Địch Sinh, hắn cắn
răng, run run nói “Ngươi đừng……”
Miệng rất nhanh bị người chặn
lên, hai tay Tần Tự nâng mặt hắn, phía dưới gắt gao kẹp lấy hắn, mặt
trên cũng không chịu yếu thế cắn cắn cái miệng của hắn. Hai người đều
mang một thân mồ hôi, da thịt dính nị ma sát lẫn nhau, cảm giác khô nóng trong không khí dần dần dày đặc. Diệp Địch Sinh bị y không hề có kết
cấu hết liếm lại hôn khiến cho tâm hắn loạn không thôi, mạnh mẽ bóp chặt eo của nam nhân, ưỡn hạ thân.
“A……” Tần Tự bị chọc trúng tử
huyệt, thân thể nguyên bản thẳng tắp lập tức xụi lơ. Thanh niên kia đỉnh lộng một cái vừa mạnh vừa sâu, khiến y vừa đau đớn vừa cảm thấy một tia tê dại xông thẳng đến đỉnh đầu. Y chưa bao giờ trải qua loại cảm giác
tiêu hồn thực cốt này, nhịn không được liền rên rỉ thành tiếng, nội bích phản xạ đem tính khí của thanh niên cắn được càng chặt.
“Tần
Tự……” Diệp Địch Sinh bị y cắn mạnh một chút, kiên nhẫn cơ hồ đạt đến cực hạn. Y bắt lấy cánh tay của Tần Tự, đôi mắt đen tối mà thâm trầm “Ngươi đứng lên, đổi tư thế.”
Tần Tự nghi hoặc nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu nói “Ngươi muốn chạy đúng không?”
Diệp Địch Sinh cười khổ lên tiếng “Ta còn có thể chạy đi đâu. Ngươi chẳng phải muốn làm sao? Ta với ngươi làm, được không?”
“Thật?” Tần Tự lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vàng đứng dậy, lúc dương vật rút ra
khỏi tiểu huyệt ướt át phát ra một tiếng cô thu, trong căn phòng yên
tĩnh lại phá lệ rõ ràng.
Diệp Địch Sinh nghe được âm thanh đó mặt đỏ tai hồng, thầm nghĩ mau chóng kết thúc trận làm tình này. Hắn khiến
Tần Tự đổi một tư thế dễ dàng tiến vào, nam nhân quỳ ghé vào trên
giường, toàn thân trần trụi. Trước khi tiến vào, hắn vội vàng liếc nhìn
huyệt khẩu một cái, hình như có chút sưng đỏ, nhưng hắn đã không còn chú ý nữa.
Dù sao Tần Tự cũng không quý trọng thân thể của y, hắn
cần gì phải tốt bụng nghĩ cho y. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn mạc danh
dâng lên một cảm giác chán ghét bản thân, vì vừa rồi hắn đối với Tần Tự
không có chút mềm lòng cùng do dự nào. Hắn quỳ ở trên giường, nhìn thân
thể nam tính của Tần Tự hoàn toàn mở rộng trước mắt hắn, làn da màu lúa
mạch căng chặt, những chỗ hõm vào trên lưng, hai cánh mông mượt mà bóng
loáng……. Hắn nhắm chặt mắt, lại mở ra, khắc chế cảm giác không thích hợp trong lòng, tách mở hai phiến mông đầy đặn, đem phân thân của mình chôn vào.
Đích xác thật chặt, cũng rất nóng, nhưng vẫn còn nằm trong
phạm vi khống chế của hắn. Diệp Địch Sinh đỡ eo của Tần Tự, im lặng
không lên tiếng bắt đầu đưa đẩy. Hắn đoán Tần Tự khả năng là có khuynh
hướng tự ngược, tình dục bình thường căn bản không thể thỏa mãn y.
“Cáp a……. Dùng lực…… Lại dùng lực…….”
Quả nhiên, hắn mới động chưa được một lúc, người ở phía dưới đã liên tục
cầu xin, bên trong ngữ điệu còn mang theo tiếng khóc. Ánh mắt của Diệp
Địch sinh ám ám, tăng mạnh cường độ va chạm, hai khỏa thịt cầu phía dưới va chạm với thịt đùi cong nẩy vang lên tiếng ba ba rung động. Tần Tự
rên rỉ đứt quãng, có khi giống như thống khổ, có khi lại giống như sảng
khoái. Diệp Địch Sinh khiến cho bản thân không để ý đến âm thanh khàn
khàn kia, chỉ chết lặng đỉnh hạ thân về phía trước.“A a……”
Không
biết đụng vào chỗ nào trong nội bích căng chặt, tiếng rên rỉ của nam
nhân đột nhiên trở nên cao vút, âm cuối lại mang theo một cảm giác mềm
mại đáng yêu. Một khắc đó Diệp Địch Sinh cũng có chút thất khống, nhục
huyệt ướt mềm vô lực mút lấy hắn, phảng phất giống như muốn hút lấy toàn bộ chất lỏng của hắn. Hắn không hề tự giác nắm lấy xương hông của Tần
Tự, thẳng tắp đỉnh mạnh về phía trước, liền đem tinh dịch ấm áp phun vào sâu trong tràng đạo của nam nhân.
“Ân……. Địch Sinh…….” Tần Tự
cũng bắn, tấm sàng đan tối màu dính đầy bạch trọc. Y phảng phất giống
như vừa mất đi toàn bộ khí lực đã sở hữu, vô lực ghé vào trên sàng đan,
thở hổn hển, đường cong rõ ràng của xương bả vai phập phồng lên xuống.
Diệp Địch Sinh rút dương vật của mình ra, dùng sàng đan xoa xoa, tựa
người vào đầu giường bình phục hơi thở. Nhưng mà hắn vừa nhắm mắt lại,
liền cảm giác có một vệt bóng ma phủ lên trên người hắn.
Là Tần
Tự, nam nhân một điểm cũng không giống với người vừa trải qua một hồi
làm tình, y quỳ ngồi ở trước mặt hắn, lẳng lặng nhìn thanh niên với
gương mặt hơi hơi ửng hồng “Vừa rồi làm vậy, rất thoải mái đi?”
Lồng ngực của Diệp Địch Sinh phập phồng một chút, hắn mở mắt ra, không có
nửa điểm mang theo tình dục nhìn y “Rất thoải mái. Bất quá, thì làm
sao?”
“Làm sao cái gì?” Tần Tự có chút nóng nảy, y phát hiện được kể cả hai người đã kề sát đến mức gần như thế, nhưng tâm của Diệp Địch
Sinh vẫn cách y rất xa.
“Ta không phải người vô năng, cùng bất cứ một ai lên giường cũng đều có khoái cảm sinh lý. Vô luận là nam nhân,
hoặc là nữ nhân, là ngươi, hay không phải ngươi, cũng không có khu –”
“Diệp Địch Sinh!” Tần Tự bỗng nhiên thò tay bóp chặt cổ hắn, sắc mặt dữ tợn mà vặn vẹo “Đừng nói…… Đừng nói được hay không……”
“Có cái gì phải phủ nhận?” Diệp Địch Sinh cười lạnh, hắn hoàn toàn không có động tác nào phản kháng, mặc kệ cảm giác hít thở không thông tra tấn
hắn “Nam nhân vốn chính là động vật dùng nửa người dưới để suy nghĩ……
Bất quá chính là –” Hắn đột nhiên ngừng nói, sắc mặt trở nên cực kỳ cổ
quái, trừng lớn đôi mắt nhìn người đối diện.
“Ta sẽ bóp chết
ngươi……” Ngữ khí của Tần Tự tràn đầy uy hiếp cùng với tàn nhẫn, nhưng
trong mắt rõ ràng có hai hàng lệ rơi xuống. Diệp Địch Sinh cho rằng
chính mình xuất hiện ảo giác, nhưng lúc hắn chăm chú nhìn lại, toàn bộ
hốc mắt của nam nhân đều đỏ, một giọt lại một giọt nước mắt từ khóe mắt
của y lăn xuống.
Giam cầm trên cổ không biết biến mất từ lúc nào, Diệp Địch Sinh mờ mịt trợn to mắt, nhìn Tần Tự cúi gằm mặt xuống, trán
để tại hõm vai của hắn, xương bả vai run run theo bả vai của y, phập
phồng lên xuống.
“Ta sẽ bóp chết ngươi……” Y vẫn còn đang nói
những lời uy hiếp, nhưng ngữ khí lại yếu đuối vô lực, hỗn loạn, đứt
quãng và nghẹn ngào. Sắc mặt khiếp sợ của Diệp Địch Sinh biến thành vô
thố, Tần Tự khom lưng không khác gì một con tôm, mái tóc đen ngắn ngủn
cọ xát vào hõm vai của hắn, nước mắt lạnh lẽo thấm vào làn da của hắn.
Nam nhân từ đầu tới cuối cường thế sắc bén đột nhiên trở nên yếu thế như vậy, khiến hắn hoàn toàn không biết phải làm sao.
“Tần Tự……” Hắn bất chấp, muốn đẩy đầu của Tần Tự ra.
Nam nhân khẽ động, nhưng là vương tay chặt chẽ ôm lấy vòng eo của hắn, thân hình cao lớn cũng cố sức dựa sát vào trong lòng hắn.
Tinh thần và thể xác của Diệp Địch Sinh lúc này đều mệt mỏi, thật sự không
muốn tiêu phí khí lực đấu tranh với y. Hắn nhắm mắt lại, ngả đầu ra sau, bất đắc dĩ mệt mỏi chìm vào trong giấc ngủ đen đặc.