Tần Tự ghét nhất là loại ánh mắt này của hắn, y cảm thấy khó chịu cùng
với phẫn nộ yên lặng đã lâu trong ngực y lại bắt đầu quay cuồng không
ngớt, từ trong cổ họng của y phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, mạnh mẽ cúi đầu, mạnh mẽ cắn lên đầu vai của Diệp Địch Sinh.
“A……” Diệp Địch Sinh đau đớn thở hắt ra, nhưng lập tức gắt gao mím môi, sắc mặt tái nhợt chịu đựng cơn đau nhức trên đầu vai.
Trên da thịt trắng nõn hiện ra hai hàng dấu răng rõ ràng, Tần Tự nếm được vị máu tươi, trong mắt khôi phục một chút thanh tỉnh. Y không biết vừa rồi bản thân bị làm sao, y giống như hoàn toàn không khống chế được bản
thân, y thậm chí nghĩ một ngụm cắn đứt yết hầu của Diệp Địch Sinh, nuốt
vào dòng máu trong thân thể hắn.
“Xin lỗi…… Xin lỗi……” Tần Tự
luống cuống tay chân từ trên người Diệp Địch Sinh ngồi dậy, thoát áo của mình lau đi vết máu trên đầu vai của hắn. Khóe mắt lại thoáng liếc qua
xiềng xích trên chân hắn, lại móc chìa khóa ra mở khóa cho hắn. Mà mặc
kệ y làm gì, Diệp Địch Sinh chỉ nằm ở nơi đó, ánh mắt xuyên qua y, hờ
hững nhìn bức tranh sơn dầu trên tường.
Tần Tự ngược lại lại tình nguyện hắn nói gì đó, tốt nhất là giống như ngày hôm qua, nói vài câu
mang theo đao thương châm chọc y, có lẽ đáy lòng y còn có thể thoải mái
một chút. Diệp Địch Sinh như vậy khiến y thúc thủ vô sách, y gãi gãi tóc của mình, khóe mắt liếc nhìn đến tính khí mềm nhũn giữa hai chân của
thanh niên, mắt sáng lên, lập tức vươn tay qua, cầm lấy vật thể mềm nhũn kia vào trong tay, lộng lên xuống.
Nhưng lúc này, mặc kệ y dùng
lực như thế nào, kích thích quy đầu trơn mềm cùng với lỗ nhỏ trên đỉnh
như thế nào, căn tính khí kia vẫn chỉ giữ nguyên trạng thái bán cương.
Tần Tự có chút nóng nảy, há miệng khẩu giao cho hắn, khiến răng nanh
không cẩn thận vài lần đụng tới côn thịt non mềm, càng khiến tiểu gia
hỏa tinh thần vốn không phấn chấn triệt để uể oải.
Tần Tự không
biết bản thân còn có thể làm gì. Y mạnh mẽ vò nhổ mái tóc thô cứng của
mình, đi xuống giường, lung tung tìm kiếm gì đó trong tủ đầu giường. Đột nhiên, tầm mắt của y dừng ở một tuýp thuốc mỡ mới tinh còn chưa bị mở
ra. Đây là lúc trước Tần Phi đến xem y, mua cho y, bởi vì mỗi lần y hoàn thành một bức tranh, thường đem tay của mình rạch rất nhiều vết, nhưng y không để ý, chỉ có Tần Phi mới chú ý đến chuyện này.
Y cầm lấy
tuýp thuốc mỡ kia, giống như đăm chiêu liếc nhìn Diệp Địch Sinh. Mắt của người nọ đóng chặt, phảng phất giống như đã nhận mệnh. Tần Tự biết nam
nhân với nam nhân thì làm như thế nào, làm nghề này của bọn họ, đồng
tính luyến ái rất nhiều, y từng có một người mẫu là đồng tính luyến ái
nam, còn cố ý thoát quần áo câu dẫn y ở phòng vẽ tranh, đương nhiên,
người nọ không thành công. Châm chọc là, trước khi gặp được Diệp Địch
Sinh, y chưa từng nghĩ bản thân lại là một thành viên trong đó.
Tính giao giữa nam nhân với nam nhân tuy rằng vi phạm với nguyên tắc của tự
nhiên, nhưng khoái cảm mang đến lại không khác gì khi làm tình với người khác phái. Tần Tự biết rõ điểm này, y niết tuýp thuốc mỡ trên tay, do
dự rất lâu, mới đứng dậy cởi quần dài của mình, cởi quần lót, sau đó
tách hai chân quỳ ở giữa hai chân của thanh niên.
Một lúc lâu đều không thấy Tần Tự có động tác tiếp theo, chỉ nghe được âm thanh sột
soạt, một lúc sau, trong không khí bay đến một mùi hương thanh đạm.
Trong lòng của Diệp Địch Sinh kinh nghi bất định, cảnh giác mở mắt ra,
liền nhìn thấy người nọ toàn thân trần trụi, giang rộng hai chân ngồi ở
trước người của hắn, một cánh tay không được tự nhiên vòng qua đùi, thò
vào địa phương bí ẩn giữa hai chân, không biết đang làm gì.
Ngay từ
đầu Diệp Địch Sinh còn không quá rõ ràng, cho rằng Tần Tự đang làm trò
gì mới mẻ để sửa chữa hắn, mà khi tầm mắt của hắn dừng ở khu vực giữa
hai chân đang dang rộng của Tần Tự, bên tai nghe được âm thanh dâm mĩ mà quỷ dị, nhất thời giống như bị sét đánh trúng một cái, ánh mắt trừng
to, không dám tin nhìn Tần Tự.
Màu da của nam nhân hơi tối, hai
chân thon dài mà cường tráng, cơ đùi theo động tác của y mà hơi run run. Cửa sổ trong phòng vốn không mở, khiến cho bầu không khí trở nên oi bức mà dính dấp, mồ hôi trong suốt từ trên trán của Tần Tự chảy xuống, làm
ướt vạt tóc ngắn ở hai bên thái dương của y. Y cắn môi dưới, lại nhét
thêm một ngón tay với vào nơi bí ẩn giữa hai chân của mình.
Cảm
giác không thích hợp đã không còn cường liệt giống như lúc đầu, Tần Tự
cẩn thận dè chừng đưa hai ngón tay với vào bên trong, mở ra nội bích
căng chặt. Bởi vì tác dụng của thuốc mỡ, cơ vòng chậm rãi thả lỏng, dũng đạo khô khốc cũng bắt đầu trở nên trơn ướt mềm mại. Tần Tự gian nan
liếc mắt nhìn lên, nhìn gương mặt lộ ra kinh ngạc của Diệp Địch Sinh.
“Ngươi điên rồi……” Diệp Địch Sinh không dám lại nhìn về phía giữa hai chân
quang lõa của y, khởi động thân thể định đẩy y ra. Nhưng Tần Tự vừa bị
hắn đẩy một cái, chóp mũi đột nhiên vang lên một tiếng rên rỉ ngọt nị.
Bởi vì tác dụng từ bên ngoài, hay đầu ngón tay trạc đến một địa phương
hơi hơi lồi ra ở bên trong dũng đạo. Tần Tự không có thời gian dư thừa
để tiếp tục nghĩ, y rút ngón tay ra, xê dịch thân mình, cầm lấy tính khí bán cương ở giữa hai chân Diệp Địch Sinh, liền ngốc ngốc dang hai chân
ra ngồi lên.
“Tần Tự!”
Diệp Địch Sinh mồ hôi lạnh chảy
ròng ròng, đây nhất định là hành vi tự ngược. Liền tính hắn không hiểu
tính giao giữa nam nhân với nam nhân, cũng biết hậu môn là địa phương
dùng để bài tiết, không thích hợp dùng để tính giao. Nhưng Tần Tự phảng
phất như không nghe thấy, một đôi mắt đen láy cố chấp gắt gao nhìn chằm
chằm hắn, cầm lấy quy đầu non mềm để ở chỗ nhập khẩu nhỏ hẹp mà cọ xát.
Diệp Địch Sinh đương nhiên là liều mạng chống đẩy, thường xuyên kích
thích qua lại, chỗ đó của hắn không ngờ lại trướng lên một chút.
Sắc mặt của Tần Tự lộ ra vui mừng, càng thêm khẳng định phỏng đoán trong
lòng. Y giang chân ra, tận lực khiến cho huyệt khẩu của mình thả lỏng,
chậm rãi ngồi xuống. Khí tức của Diệp Địch Sinh không ổn, trên gương mặt tuấn tú bị lây dính tình dục trở nên ửng hồng, trong mắt đều là quẫn
bách cùng với khắc chế. Hắn cơ hồ bị Tần Tự bức bách đến mức không còn
đường trốn.
Nhục huyệt ướt mềm sợ hãi mở ra, đem quy đầu của hắn
nhét vào trong đó. Diệp Địch Sinh kêu rên, khóe mắt đỏ lên, gắt gao cắn
lấy môi dưới đến đỏ ửng. Tần Tự thấy hắn nhẫn nại như vậy, tâm trạng
phức tạp vô cùng, đơn giản không tiếp tục do dự, cắn răng ngồi thẳng
xuống.
“Ân……” Sắc mặt của hai người trở nên phá lệ vặn vẹo. Rất
đau, đây là cảm giác thống khổ mà Tần Tự chưa từng cảm thụ qua, giống
như bị một thanh đao lớn từ trong thân thể đâm thẳng chém y thành hai
nửa. Nhưng cảm giác thống khổ này cũng không thuần túy như vậy, bên
trong còn kèm theo một loại cảm giác gì đó không nói nên lời. Nghĩ đến
Diệp Địch Sinh đang ở trong thân thể, y lại từ ở bên trong cơn đau đớn
cảm nhận được một tia ngọt ngào.
Diệp Địch Sinh cũng đau, tuy
rằng đã làm trơn, nhưng dũng đạo của nam nhân quá mức căng chặt, giống
như một vòng dây thun gắt gao buộc chặt dục vọng của hắn. Hắn thử rút
dương vật của bản thân ra, nhưng vừa động một cái, bả vai liền bị Tần Tự cầm lấy, trên trán nam nhân phủ một tầng mồ lôi mỏng manh lấm tấm, sắc
mặt xanh trắng đến cực điểm, lại vẫn nở một nụ cười với hắn “Đừng động…