Từ cái hôm hai người chia tay cùng với cảm xúc không tốt, vài ngày liên
tiếp Diệp Địch Sinh không hề nhìn thấy thân ảnh của Tần Tự ở sân trường. Hắn cứ theo sinh hoạt bình thường, đi phòng thực nghiệm, về ký túc xá
rồi đi thư viện. Sau này, Văn Điềm từ chỗ Trịnh Minh Vũ xin được số điện thoại của hắn, mỗi ngày đều gửi tin nhắn hỏi han ân cần, Diệp Địch Sinh rất ít khi trả lời tin nhắn của nàng, một phần là vì hắn không có bất
cứ cảm giác gì, hai là hắn cảm giác tình trạng hiện tại của hắn không
thích hợp bắt đầu một đoạn luyến ái. Cho nên, liền tính Trịnh Minh Vũ
dùng mọi cách tác hợp, hắn vẫn thủy chung cẩn thận duy trì thái độ xa
cách.
“Nha, Địch Sinh, ta nói, ngươi cũng quá không có suy nghĩ,
Văn Điềm người ta đều săn sóc quan tâm ngươi như vậy, ngươi liền không
có một chút suy nghĩ khác sao?”
Giữa trưa, Diệp Địch Sinh lại
chạm mặt Trinh Minh Vũ ở trong căng tin, người nào đó vô cùng oán hận,
toàn bộ quá trình ăn cơm đều líu ra líu ríu nói không ngừng.
“Điều kiện của Văn Điềm rất tốt a, nàng xinh đẹp, tính cách văn tĩnh. Nghe
nói số người theo đuổi nàng đều có thể xếp từ học viện của ngươi đến
căng tin, ngươi cứ như vậy không cân nhắc suy xét lại sao?”
Diệp
Địch Sinh chậm rãi nhai miếng cá chiên trong miệng, hắn nhìn Trịnh Minh
Vũ đầy mặt toàn là biểu tình khó chịu, bất đắc dĩ cười cười “Minh Vũ,
ngươi muốn nghe ta nói lời thật sao?”
“Đương nhiên là nói thật
a.” Trịnh Minh Vũ hận không thể dứt khoát bổ đầu Diệp Địch Sinh ra, muốn nhìn xem hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Văn Điềm rất tốt, nhưng ta
đối với nàng không có cảm giác khác, làm bạn bè thì có thể, thế nhưng
yêu đương –” Diệp Địch Sinh dừng một chút, thong thả lắc đầu “Thật sự
không được.”
“Ai nha, chẳng phải chỉ là nói chuyện yêu đương thôi nha, còn nhìn nhau thuận mắt nữa.” Trịnh Minh Vũ thật sự không hiểu
được suy nghĩ của hắn “Ngươi nói, ngươi khẩn trương như vậy làm gì, cũng không phải bảo hai người các ngươi lập tức kết hôn!”
Diệp Địch
sinh nhẹ nhàng cười cười, tự giễu nói “Có lẽ đi, do ta quá khẩn trương.
Mặc kệ thế nào, ý tốt của ngươi ta xin nhận, lần sau mời ngươi ăn cá
nướng.”
“Uy, một bữa cá nướng liền đuổi ta đi?! Ta nói ngươi cái
người này…” Hai người đi ra căng tin, Trịnh Minh Vũ còn đang lải nhải,
Diệp Địch Sinh lấy cớ hắn còn phải đi họp tổ thực nghiệm, nhanh chóng
tạm biệt hắn ở ngã rẽ, vội vàng bận rộn đi về phía khu học viện của hắn.
Lại không nghĩ rằng, hắn vừa mới đi tới cổng lớn, một giọng nữ dịu dàng lập tức vang lên gọi hắn dừng lại.
Diệp Địch Sinh quay đầu lại, nhìn một nữ nhân trung niên gương mặt thanh tú
đứng ở phía sau hắn, nghi hoặc hỏi “Xin hỏi ngươi là?”
“Ta là mụ
mụ của Tần Tự.” Nữ nhân kia nở một nụ cười với hắn “Mạo muội quấy rầy,
hiện tại ngươi có rảnh không? Ta có thể nói chuyện với ngươi một chút
được không?”
**
Bên trong tiệm cà phê,
Diệp Địch
Sinh ngồi ở phía đối diện với Tần Phi, hơi câu nệ một chút, uống một
ngụm Latte trong tay. Tần Phi lẳng lặng đánh giá hắn, bỗng nhiên nhếch
môi cười cười.
“Nhìn ngươi ngoài đời đẹp trai hơn trong ảnh chụp.”
Ảnh chụp? Ảnh chụp nào? Diệp Địch Sinh nhíu nhíu mày, đang muốn nói chuyện, liền nghe Tần Phi thở dài, u ám nói “Mấy ngày hôm trước tiểu Tự phát
sốt, hình như là ở bên ngoài mắc mưa, thêm với di chứng lưu lại từ đợt
tai nạn giao thông, sốt cao không lùi, ở trong bệnh viện chuyền dịch hai ngày, tối hôm qua mới tốt một chút.”
Cánh tay cầm ly cà phê của Diệp Địch Sinh nhất thời cứng đờ, lông mày của hắn mạnh mẽ nhăn lại.
“Vốn dĩ ta không nên tới tìm ngươi, ta đoán ngươi hẳn là cũng không vui khi
nhìn thấy ta, chung quy tiểu Tự từng đối với ngươi……” Tần Phi không nói
thêm câu nào, mà nở một nụ cười khổ.
Diệp Địch Sinh khẽ nhìn xuống, nhìn vào nước cà phê màu nâu sẫm bên trong chén gốm trắng, không nói câu gì.
“Nhưng ta vẫn đến.” Tần Phi thở ra một hơi, trong ánh mắt lóe ra một chút cảm
giác giãy dụa cùng với do dự, cuối cùng nàng nhắm chặt mắt, chậm rãi nói “Bởi vì ngươi là người tiểu Tự thích, hơn nữa lúc hắn phát sốt, vẫn
luôn kêu tên ngươi……”
Diệp Địch Sinh nghe được câu nói kia, ánh
mắt ngưng đọng, ngực phảng phất giống như bị một cây búa lớn gõ mạnh vào một cái. Hắn lại nâng tầm mắt nhìn lên, trong ánh mắt nhiều vài tia
hoảng loạn cùng vô thố.
“Ta không có ý khác, chỉ hy vọng ngươi có thể đi nhìn hắn một chút. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn, ta cũng
không miễn cưỡng, về sau cũng tuyệt đối sẽ không đến đại học T quấy rầy
ngươi.”Tần Phi xoa xoa thái dương, giống như không có chuyện gì, đặt một chiếc chìa khóa lên mặt bàn, lại gọi nhân viên tạp vụ đến tính tiền.
Gửi tiền xong, nàng lễ phép chào tạm biệt Diệp Địch Sinh, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
Diệp Địch Sinh ngồi ở trước bàn, mãi cho đến khi ly
Latte trên tay trở nên lạnh lẽo, cũng không có uống thêm một ngụm. Tầm
mắt của hắn dừng ở trên chiếc chìa khóa đặt trên mặt bàn, đó hẳn là chìa khóa phòng chung cư của Tần Tự, nếu hắn cầm lấy nó, có nghĩa là hắn
muốn trở lại căn nhà đầy ác mộng kia……
……………………
“Sư huynh, buổi chiều ta có chút việc, khả năng không có cách nào đi phòng thực nghiệm. Ngươi có thể giúp ta nói với đạo sư……”
Nhận được câu trả lời khẳng định ở đầu dây bên kia, Diệp Địch Sinh mới thả
lỏng. Đặt di động vào trong túi, hắn kéo cánh cửa tiệm thuốc, cô nàng
thu ngân ở bên trong vừa nhìn thấy hắn, hai mắt liền tỏa sáng, nhiệt
tình nói “Chào ngài, xin hỏi ngài cần mua gì sao?”
“Ta có một
người bạn bị cảm mạo, muốn mua thuốc cho hắn.” Diệp Địch Sinh nói ngắn
gọn biểu đạt ý đồ đến, tầm mắt lại băn khoăn nhìn từng hàng thuốc đặt
trên kệ thủy tinh.
“Bệnh trạng như thế nào? Phát sốt? Có đau đầu, ho khan không?” Cô nàng dứt khoát đi tới, ân cần hướng dẫn hắn “Nếu
không phát sốt, có thể chỉ cần uống thuốc bình thường thôi…..”
Ở
tiệm thuốc mua thuốc xong, Diệp Định Sinh nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ, còn chưa đến một giờ. Hắn quyết định đi xe bus đến chung cư
của Tần Tự, nếu hắn nhớ không nhầm, chung cư mà Tần Tự ở hắn là nằm ở
sát khu vực ngoại thành, cách nơi này đại khái khoảng nửa giờ xe bus.
Xem xét lộ tuyến xong, Diệp Địch Sinh khoác ba lô, đi về phía trạm xe bus.
Mãi cho đến lúc lên xe, trong lòng hắn vẫn còn có một thanh âm đang tự
hỏi, ngươi thật sự muốn đi gặp Tần Tự sao? Y là người đã từng tù cấm
ngươi, ngươi chẳng lẽ cứ như vậy dễ dàng bỏ qua y sao?
Diệp Địch
Sinh không có đáp án trả lời cho mấy câu hỏi này, hắn có thể rất kiên
định cự tuyệt Văn Điềm, sẽ không có nửa điểm ái muội với nàng, nhưng khi đối diện với Tần Tự, hắn lại trở nên không quả quyết như vậy. Lần lượt
thỏa hiệp, thoái nhượng, cho tới hôm nay, thậm chí chủ động đi tới cái
nơi mà hắn chưa từng tưởng tượng sẽ quay trở lại, chỉ để nhìn y…..
Ngươi cũng cùng hắn, trở thành kẻ điên? Diệp Địch Sinh âm thầm cười nhạo
chính mình, hắn nhìn cảnh vật chợt lướt qua bên ngoài cửa sổ, vô lực
nhắm chặt hai mắt.
Lúc hắn đi tới cửa chung cư của Tàn Tự, đã gần ba giờ. Diệp Địch Sinh hít sâu một ngụm khí, đầu tiên ấn chuông cửa,
nửa ngày không thấy phản ứng, sau này dường như nhớ tới cái gì, móc chìa khóa trong túi, mở cửa chung cư.
Lại trở về cái nơi mang cho hắn vô số ác mộng, tâm tình của Diệp Địch Sinh không khỏi có chút thấp
thỏm. Đẩy cửa ra, phòng khách vẫn là bộ dáng như trước, khung ảnh trống
rỗng lồng kính lung tung chất đống ở trong góc, trên ghế sa lông phân
tán thuốc màu, bút cùng với dầu thông, trong cơn hoảng hốt, Diệp Địch
Sinh tựa hồ còn có thể nhìn thấy, Tần Tự để chân trần đi từ ngoài cửa đi vào……
“Tần Tự?” Bước chân của Diệp Địch Sinh có chút chần chừ, hắn đi tới cửa phòng của Tần Tự, nhẹ nhàng gõ cửa.
Giống như lúc trước, không có nửa câu đáp lại. Cửa khép hở, Diệp Địch Sinh
vừa lấy tay đẩy cửa liền mở ra. Cái đống tròn tròn gồ lên trên giường
phá lệ bắt mắt, Diệp Địch Sinh mạc danh nhẹ nhàng thở ra, xách túi thuốc đi tới.
Hơn nửa khuôn mặt của Tần Tự đều chôn ở trong chăn, hai
gò má của y có chút hồng, mắt nhắm chặt, hàng lông mi anh tuấn dù trong
giấc ngủ cũng gắt gao co vào một chỗ. Diệp Địch Sinh đứng ở bên giường,
nhìn thân ảnh cuộn tròn trên giường của Tần Tự, đặt túi thuốc lên nóc tủ đầu giường, liền nghĩ cứ như vậy lặng lẽ không tiếng động rời đi.
Chỉ là, hắn vừa xoay người, cánh tay liền bị người nắm lấy. Diệp Địch Sinh
khẽ giật nảy trong lòng, lúc hắn đang suy nghĩ xem Tần Tự tỉnh lại lúc
nào, một thanh âm khàn khàn rơi vào trong tai hắn.
“Đừng……”
Tần Tự tuy rằng vẫn còn sốt nhẹ, nhưng ý thức lại rất tỉnh táo. Lúc bên
ngoài vừa mới vang lên tiếng động, y liền biết được có người đến, chỉ là lúc trước y còn tưởng là Tần Phi, không thèm để ý. Mãi đến lúc cửa
phòng mở ra, trong lúc mơ mơ màng màng, y tựa hồ thấy được một thân ảnh
cao gầy……
“Địch Sinh……” Tần Tự kêu tên của hắn, âm thanh nặng nề, từ tính, mang theo cầu xin yếu ớt, ánh mắt cũng mở ra “Ở bên cạnh ta
một lát…… Được không……”
Lực đạo nắm cánh tay của hắn cũng không
nặng, hắn tùy tiện vung tay cũng có thể thoát ra được. Diệp Địch Sinh
hơi mím môi, nghiêng người, một tay vươn qua tách tay của Tần Tự ra. Hắn cảm giác được, lúc hắn đưa tay tách tay của Tần Tự ra, đầu ngón tay của nam nhân đều trở nên run rẩy.
Diệp Địch Sinh nhét tay hắn vào
trong nệm, trong ánh mắt bi thiết mà tuyệt vọng của Tần Tự, hắn đi đến
phòng khách, kéo một cái ghế gấp vào phòng, ngồi xuống bên giường.
“Ngủ đi.” Thanh niên biểu tình lạnh nhạt “Ta không đi, ở lại nơi này cùng ngươi.”