Ngày hôm sau nữa, Diệp Địch Sinh rời giường rất sớm, đi đến phòng thực
nghiệm, bổ sung nốt một tổ số liệu thực nghiệm lúc trước chưa hoàn
thành. Chờ viết xong báo cáo thực nghiệm, đã sắp gần đến mười hai giờ
trưa, Diệp Địch Sinh lúc này dường như nhớ tới cái gì, đi đến bên cửa
sổ, nhìn nhìn ra ngoài.
Nhưng mà, ở khu vực cổng lớn đại học
không có một bóng người, chỉ có mấy sinh viên khoác ba lô thỉnh thoảng
đi qua. Diệp Địch Sinh đứng ở trước cửa sổ nhìn mất một lát, đột nhiên
cảm giác hành động này của hắn thật sự có chút đáng cười, liền khép cửa
sổ lại, ngồi trở về chỗ ngồi trước bàn làm việc.
Vừa vặn vào lúc này, Trịnh Minh Vũ gọi điện thoại lại đây.
“Đi ra ngoài ăn cơm không?” Thanh âm ở đầu dây bên kia sang sảng mà thanh thúy.
“Được a.” Diệp Địch Sinh xoay xoay cây bút ở trong tay, đáp ứng rất kiên quyết.
“Yêu, hôm nay dễ hẹn như vậy a.” Trịnh Minh Vũ tựa hồ cũng không nghĩ tới có
thể hẹn Diệp Địch Sinh dễ dàng như vậy, liên tục cảm thán vài tiếng
“Ngươi, cái tên học bá, muốn gặp ngươi một chút còn khó hơn gặp hiệu
trưởng của chúng ta a!”
“Được rồi, đừng trêu chọc, địa chỉ ở đây, gửi cho ta đi.” Diệp Địch Sinh cảm giác bản thân hắn xác thật cần đi ra ngoài một chút. Gần đây thời gian hắn chui ở trong phòng thực nghiệm
rất dài, thế cho nên trong đầu thường sẽ mạc danh xuất hiện vài suy nghĩ kỳ lạ, tỷ như, vừa rồi hắn thế nhưng đi đến trước cửa sổ, muốn nhìn xem người nào đó có đến hay không……
Địa chỉ nhà hàng mà Trịnh Minh
Vũ gửi đến cách đại học T không xa lắm, đi xe đạp khoảng mười phút là
đến. Diệp Địch Sinh đi tìm đường, cưỡi xe đạp cũng chỉ mất khoảng hai
mươi phút là đến. Trịnh Minh Vũ chờ ở cửa tiệm, nhìn thấy xe hắn, xa xa
liền phất tay với hắn.
“Khó có khi mời được ngươi đi ra ăn cơm
một lần, vừa lúc lão bản phát tiền lương, bữa này ta mời ngươi, thế
nào?” Trịnh Minh Vũ ôm vai hắn, bên trong ánh mắt đều là ý cười.
Diệp Địch Sinh đi vào bên trong cùng với y, khóe miệng khẽ nhếch “Ta đây
liền xin miễn thứ cho kẻ bất tài, lần sau ta lại mời ngươi.”
“Được a.” Trịnh Minh Vũ cười hì hì, dẫn hắn đến bên cạnh một cái bàn bốn
người, ấn bờ vai của hắn ngồi xuống, Diệp Địch Sinh vừa thấy hai nữ sinh ngồi đối diện, liền biết được tâm tư của Trịnh Minh Vũ. Hắn cũng không
vạch trần, chỉ là lễ phép gật đầu với hai người, sau đó ngồi xuống.
“Tiểu Lê, Văn Điềm, giới thiệu với các ngươi một chút, đây là đồng hương của
ta, cũng thuộc nhóm Thiết ca, tên là Diệp Địch Sinh, học viện vật lý.”
Nữ sinh tên gọi tiểu Lê buộc tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng thoải mái, mi nhãn
thanh tú, mỉm cười gật gật đầu với Diệp Địch Sinh. Mà nữ sinh tóc dài
buông xõa ở bên cạnh nàng vẫn còn ngây ngốc nhìn Diệp Địch Sinh, một lúc lâu cũng không phục hồi tinh thần.
“Soái đi, ánh mắt đều nhìn
chăm chăm.” Trịnh Minh Vũ chậc một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Diệp Địch
Sinh, tiếp tục giới thiệu hai cô gái với hắn “Hai nàng đều là đồng sự
nghiên cứu sinh của ta, bên trái là tiểu Lê, bên phải là Văn Điềm, giống chúng ta, đều là nghiên cứu sinh năm nhất, đều thuộc học viện nhân
văn.”
“Chào hai người.” Diệp Địch Sinh lễ phép cười cười với hai người.
Văn Điềm liền lập tức đỏ mặt, mà tiểu Lê ngược lại, thoải mái xem xét hắn,
đồng thời bất mãn liếc nhìn Trịnh Minh Vũ “Ngươi thật giỏi a Trịnh Minh
Vũ, nhận thức một cực phẩm soái ca như này, thế nhưng hiện tại mới giới
thiệu cho chúng ta! Không được, phải phạt ngươi ba ly!”
“Không
phải ta không giới thiệu, người ta là cỏ xanh của học viện vật lý, không dễ dàng đi ra khỏi cửa phòng thực nghiệm. Bằng không, vừa đi ra khỏi
cửa liền lập tức bị thư tình đè chết……”
Diệp Địch Sinh không nói
nhiều, đa số thời gian đều cúi đầu ăn cơm, nhưng bộ dáng ôn hòa có lễ
cùng với diện mạo tuấn tú đã đủ để lấy được niềm vui của hai cô gái.
Trinh Minh Vũ nhìn Văn Điềm ngồi phía đối diện, thường thường ngẩng đầu
liếc nhìn Diệp Địch Sinh, bộ dáng cúi đầu đầy ngượng ngùng, đáy lòng từ
sớm liền nở hoa.
“Tiểu Lê, ngươi không phải nói sau khi ăn xong muốn
đi khảo sát sao? Đi thôi, ta đi với ngươi.” Lúc ăn xong, bốn người vừa
đi ra cửa nhà hàng, Trịnh Minh Vũ liền lập tức nháy mắt ra hiệu cho tiểu Lê.
“Nhưng ta còn muốn cùng văn Điềm __ ” Nhận thấy ánh mắt có ý đồ của Trịnh Minh Vũ, tiểu Lê nhanh chóng kịp thời phản ứng, hắc hắc
cười hai tiếng “Văn Điềm a, ta không trở về ký túc xá luôn được, để đồng hương của Trịnh Minh Vũ đưa ngươi về, được không?”
Văn Điềm đứng ở bên cạnh Diệp Địch Sinh, niết phần vải ở dưới chân váy, có chút khẩn
trương, lại có chút ngượng ngùng không thể nói thành lời, nàng nhẹ giọng nói “Có thể a, các ngươi muốn đi khảo khác thì lập tức đi đi thôi,”
“Diệp Địch Sinh, ta giao Văn Điềm cho ngươi a.” Trịnh Minh Vũ ôm bả vai của
Diệp Địch Sinh, chớp mắt vài cái ám chỉ. Diệp Địch Sinh bất đắc dĩ gật
gật đầu, nhìn theo thân ảnh dần đi xa của hai người.
Xoay người,
liền nhìn thấy nữ sinh thanh lệ đứng bên cạnh mang sắc mặt quẫn bách
nhìn hắn, Diệp Địch Sinh thở dài trong lòng, nói “Ngươi mặc váy, không
tiện ngồi xe đạp, chúng ta đi bộ trở về đi.”
“Được.” Văn Điềm gật gật đầu, khẽ vén lớp tóc dài buông xõa ra sau vành tai. Sau đó đi cùng
với Diệp Địch Sinh đến chỗ hắn để xe.
Diệp Địch Sinh đẩy xe, Văn
Điềm đi ở bên cạnh hắn. Lúc đầu bầu không khí còn có chút xấu hổ, lúc
sau, Diệp Địch Sinh mở điện thoại ra nghe đài, nghe qua vài tin tức nóng hổi trong buổi tối này. Văn Điềm thấy hứng thú, cũng bỏ qua cảm giác
mất tự nhiên, bắt đầu nói chuyện với hắn. Hai người vừa đi vừa trò
chuyện, lúc đến dưới cổng khu ký túc xá nữ, không khí đã trở nên vô cùng tự nhiên.
“Cái kia…… Cám ơn ngươi đã đưa ta trở về.” Văn Điềm
người cũng như tên, văn tĩnh, điềm đạm, xinh đẹp. Dáng người nàng thon
thả, mặc một cái váy hoa liền thân đứng ở dưới khu ký túc xá, chỉ một nụ cười ngượng ngùng, liền khiến cho những nam sinh vừa đi qua nhìn đến
không thể dời mắt được.
Nhưng biểu tình của Diệp Địch Sinh lại
không có nhiều biến hóa, hắn lễ phép mà xa cách gật đầu với Văn Điềm
“Không cần cảm ơn. Ta đi trước, gặp lại sau.”
Văn Điềm không nghĩ tới hắn cứ như vậy xoay người dứt khoát rời khỏi, không khỏi cắn môi
dưới, có chút ủy khuất cùng cô đơn đi vào khu ký túc xá. Nàng cho rằng
Diệp Địch Sinh hẳn là hiểu được vì sao mà Trịnh Minh Vũ lại để cho hai
người đơn độc đi trở về với nhau, nàng còn hiểu rõ được ý của Trịnh Minh Vũ, không nghĩ tới Diệp Địch Sinh thế nhưng ngay cả số điện thoại của
nàng cũng không có ý lưu vào danh bạ……
Diệp Địch Sinh cũng không
biết những suy nghĩ này của Văn Điềm. Hắn xoay người, dắt xe đi trở về
khu ký túc xá nam, chỉ là chưa đi được hai bước, một thân ảnh cao lớn
liền xuất hiện ngay trước mắt hắn, chặn đường đi của hắn.
Không
cần nhìn lên, Diệp Địch Sinh cũng biết được là ai. Hắn dừng xe đạp lại,
ánh mắt lạnh nhạt nhìn người trước mắt “Sao ngươi lại tới đây?”
“Đưa quần áo cho ngươi.” Tần Tự xách một gói to trong tay, sắc mặt không tốt chút nào, tầm mắt vẫn nhìn về phía khu ký túc xá nữ ở sau lưng Diệp
Địch Sinh, vừa rồi, hình ảnh lúc Diệp Địch Sinh đưa Văn Điềm trở về khu
ký túc xá, đều rơi vào trong mắt y, nhịn xuống cảm giác chua xót cuộn
trào mãnh liệt dưới đáy lòng, y miễn cưỡng nở một nụ cười “Nữ sinh kia
rất xinh đẹp, là đồng học của ngươi sao?”
Diệp Địch Sinh liếc mắt nhìn về phía sau, lại quay đầu lại, nhìn Tần Tự, lãnh đạm nói “Không
phải đồng học, là một người bạn của bạn ta.”
“Là đối tượng mà bạn ngươi giới thiệu cho ngươi?” Ngữ điệu của Tần Tự có chút chua.
Diệp Địch Sinh nhìn sắc mặt âm trầm của y, nghĩ mối quan hệ của ta với ngươi là gì, dựa vào cái gì ngươi lại dùng loại ngữ khí này chất vấn ta.
Trong cảm giác bị sự vô tâm cùng với tức giận thúc giục, ngữ khí khi hắn nói chuyện cũng mang theo ý tứ bén nhọn “Đây là sinh hoạt cá nhân của
ta, ngươi không có quyền xen vào đi.”
“Ngươi –” Tần Tự có chút
câm nín, y nhìn ánh mắt lạnh lùng của Diệp Địch Sinh, trái tim hơi hơi
đập mạnh hơn. Y nhét gói to vào giỏ xe đạp của Diệp Địch Sinh, đen mặt,
mạnh mẽ xoay người đi về.
Diệp Địch Sinh không ngăn y lại, mà
trầm mặt nhìn thân ảnh của Tần Tự biến mất khỏi đường lớn. Thật lâu sau, hắn mới buông cánh tay đang siết chặt tay cầm xe đạp ra, mím môi, leo
lên xe đạp đi về khu ký túc xá nam.