Lúc trời chạng vạng, Tần Tự mới xách bao lớn bao nhỏ quay trở lại chung cư.
So với buổi sáng lúc đi ra ngoài, y trầm mặc hơn rất nhiều, Diệp Địch Sinh nhìn y im lặng nấu cơm, im lặng dọn bữa tối lên bàn, cảm giác bản thân
giống như đang xem một đoạn kịch câm.
Hắn đoán Tần Tự có khả năng đang tiến vào một giai đoạn tâm tình vô cùng suy sút. Hắn không rõ ràng táo cuồng là một loại bệnh như thế nào, nhưng phỏng đoán theo nghĩa đen của tên loại bệnh này, táo cuồng tồn tại song song với tinh thần hậm
hực, người này có khả năng lúc thì tâm tình tăng vọt, chốc chốc lại bi
quan tiêu cực. Giống như một đồng xu hai mặt đang xoay tròn, ngươi vĩnh
viễn sẽ không biết được lúc mà cái đồng xu này dừng không chuyển động
nữa, thì mặt nào sẽ hiện ra trước mắt ngươi.
“Ăn cơm đi.” Tần Tự múc cho hắn một chén canh rong biển, sau đó kéo ghế, bản thân ngồi xuống, bưng bát cơm lên bắt đầu bới cơm.
Diệp Địch Sinh còn chưa uống xong canh, Tần Tự đã ăn cơm xong. Y bảo Diệp
Địch Sinh ăn cơm xong không cần dọn dẹp bát đĩa bẩn, ngày mai y sẽ thu
dọn. Sau đó y trực tiếp đi tới cửa ban công, cầm lấy một cái giá vẽ cùng với mấy hộp thuốc màu, trở về phòng mình.
Diệp Địch Sinh nhìn
cái bóng dáng toàn thân được bao phủ một cỗ bi thương biến mất sau cánh
cửa, trong mắt lóe ra một tia sửng sốt.
Tần Tự đang vẽ lại một bức tranh thủy tiên của Monet.(N/A: ở đây mình nghĩ là bức Blue Water Lilies của Monet, tạm dịch là tranh thủy tiên nước.)
Tranh của Monet là đại biểu cho trường phái ấn tượng, từ trước đến nay lấy
bút pháp thô sơ, màu sắc cùng với cùng với ánh sáng cho người ta cảm xúc rõ ràng mà nổi danh. Tần Tự cũng từng vẽ không dưới hai mươi bức tranh
theo trường phái ấn tượng. Trên thực tế, lấy trình độ hiện tại của y, vẽ lại tác phẩm của các nghệ sĩ nổi danh, cơ hồ có thể đánh tráo được với
tranh thật. Nhưng hôm nay không biết làm sao, y pha thuốc màu thôi mà
tốn thời gian gấp đôi mọi ngày.
Lúc Tần Tự sửa chữa lại bức tranh lần thứ hai, nhìn chằm chằm hồ nước với màu sắc tối tăm cùng với những
bông thủy tiên không có sức sống, một loại cảm giác vô lực cùng với thất bại bỗng nhiên sinh ra từ sâu trong đáy lòng của y.
Một tác phẩm thất bại, cũng giống như cuộc sống đầy thất bại của y.
Tần Tự lột giấy vẽ xuống, vo thành một đoàn, ném vào trong cái thùng rác đã sớm bị các loại giấy nhồi đầy.
Y đứng dậy, mở cửa phòng ra, để chân trần đi vào phòng bếp.
Đông đông. Cửa phòng của Diệp Địch Sinh bị gõ vang.
“Muốn uống bia không?” Tần Tự cà lơ phất phơ đứng ở cửa, tay trái của y cầm
một lốc bia lon, tay phải siết một lon bia đã bị uống hơn phân nửa, tựa
hồ có chút say.
Diệp Địch Sinh thoáng đề phòng nhìn y.
“Úc, ta quên, ngươi không uống rượu, thuốc lá cũng không hút, nhất định là
một thanh niên ba tốt.” Tần Tự vòng qua hắn, đi vào trong phòng, đặt
mông ngồi xuống giường, tiếng mở một lon bia vang dội, đồng thời lắc lắc lon bia ở trong tay.
“Thử một chút đi, ta sẽ không ép buộc ngươi, chỉ uống một lon?”
Tần Tự tựa hồ có chút say, làn da màu lúa mạch hơi lộ ra chút hồng, con
ngươi đem nhiễm hơi nước của y nhìn Diệp Địch Sinh, đáy mắt tràn ngập
chờ mong cùng với khẩn cầu. Chỉ trong tích tắc như vậy, Diệp Địch Sinh
thiếu chút nữa liền mềm lòng.
“Được, ta uống với ngươi một lon.” Diệp Địch Sinh nhìn xiềng xích trên chân, nhẹ giọng nói.
“Ngạch…… Hương vị của bia thế nào? Có phải rất đắng hay không?” Tần Tự khoanh chân ngồi ở trên giường, lớn tiếng nói chuyện.“Khá tốt.” Diệp Địch Sinh cầm lấy lon bia, uống một ngụm, cảm giác lạnh lẽo
cùng với vị đắng rất nhanh liền tràn ngập trong cổ họng, khiến hắn không tự giác nhăn mi lại.
“Lại uống thêm một ngụm……” Ánh mắt của Tần Tự sâu thẳm nhìn một bên mặt của hắn.
Diệp Địch Sinh nhìn y một cái, lần này ngửa đầu, uống hơn phân nửa lon bia.
“Ha ha…… Sảng khoái.” Tàn Tự lại mở một lon bia mới đưa tới bên miệng của
mình, lúc Diệp Địch Sinh còn chưa uống hết nửa lon bia còn lại, y đã
uống xong hai lon.
“Ta nói chuyện này với ngươi……. Thực ra lần
trước ngươi mắng ta…… Ngạch, là kẻ điên…… Không hề mắng sai.” Tần Tự
uống say, sắc mặt ửng hồng, khoác tay lên bờ vai của hắn, một bên ngây
ngô cười, một bên lộn xộn nói “Ta chính là…… kẻ điên…… ta từng phải vào
bệnh viện tâm thần…… hơn nữa mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc…….
bọn họ đều rất sợ ta…… Ha ha, sợ ta cầm dao giết bọn họ…… Ha ha, ngươi
nói có buồn cười hay không…….”
Diệp Địch Sinh siết chặt lon bia trống rỗng trong tay, không nói gì.
“…… Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng có một người bạn nào……. Mới trước đây…… ta thường xuyên, thường xuyên chuyển trường…… Sau mỗi lần ta phát bệnh,
bọn họ đều sợ ta…… Mới học được một nửa trung học cũng nghĩ học……” Tần
Tự lắc lư lon bia trong tay, trong miệng của y nồng nặc mùi rượu, ngữ
điệu tự giễu mà mờ mịt “Ngay cả mụ của ta cũng không thích ta…… Nàng
muốn có một….. đứa con ưu tú, có thể làm cho nàng nở mày nở mặt…… Mà
không phải ta…… một quái vật….. một kẻ điên……”
“Tần Tự” Diệp Địch Sinh đoạt lấy lon bia trong tay y, cụp mắt nói “Ngươi uống say, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Ta…… Không cần.” Tần Tự bắt lấy cổ tay của hắn, cả người sát lại gần hắn,
trong phút chốc phả ra một mùi rượu nồng nặc “Ta biết…… Ngươi cũng căm
ghét ta…… Nhưng là…… Nhưng là…..” Y nhìn ánh mắt trốn tránh của Diệp
Địch Sinh, nhìn vẻ mặt cương ngạnh của hắn, bỗng nhiên cảm giác những
lời nói còn lại bị nghẹn ở trong yết hầu, mỗi một âm tiết phát ra đều vô cùng gian nan “Ta…… Thật…… Rất thích ngươi……”
**
Cả Tần Tự cũng nói không rõ được bản thân vào lúc nào triệt để mê luyến Diệp Địch Sinh.
Y vẫn còn nhớ rõ hoàn cảnh của lần đầu tiên bọn họ gặp mặt. Ngày đó, khi y nhận được tin tức kết hôn của Tần Phi, mà đối tượng kết hôn là một nam
nhân xa lạ y chưa từng được nghe nhắc tới, cái loại cảm xúc phẫn nộ khi
bị người lừa gạt cùng ruồng bỏ ngay lập tức thổi quét y, Y chạy ra khỏi
Tần gia, lái xe du đãng ở xung quanh thành thị, ngay cả vào lúc nào đâm
phải một cái xe tải cũng không biết. Xe tải bỏ chạy khỏi hiện trường, y
không cài dây an toàn, trán va chạm lên kính chắn gió, đau đến mức muốn
hôn mê. Khi đó thậm chí y từng nghĩ, cứ như vậy mà chết đi cũng được.
Cho đến khi Diệp Địch Sinh xuất hiện.
Y nhớ rõ hôm đó Diệp Địch Sinh mặc một cái áo khoác jacket tối màu, cùng
với một cái quần dài cùng màu, tóc của hắn rất đen, khiến cho làn da đặc biệt trắng nõn. Hắn khom lưng gõ cửa sổ xe của y, nôn nóng xác nhận
tình trạng của y. Màu máu tràn ngập tầm nhìn, y nhìn đôi môi hồng nhạt
của hắn khép mở, đường cong từ cằm đến cổ hết sức cốt cảm mà xinh đẹp.
Y không biết được cái đó có được coi là nhất kiến chung tình hay không.
Khi nhân viên y tá nâng cáng đặt y đi lướt qua nam nhân, khóe mắt của y
liếc nhìn thấy thẻ sinh viên của nam nhân hơi lộ ra khỏi túi áo khoác,
thuận tay trộm đi. Khi đó, trong lòng của y nghĩ rằng, nhất định phải
lưu lại thứ gì đó, khiến y có thể tìm đến hắn.
Đó là một loại cảm giác khó có thể hình dung, không phải lần đầu tiên y nhìn thấy hắn,
liền cảm thấy tim đập loạn nhịp, nháy mắt rơi vào bể tình. Mà là theo
thời gian trôi qua từng ngày một, cảm giác mất mát đầy xa lạ mới bắt đầu lên men. Hơn nửa tháng nằm trong viện, y thường xuyên nhìn chằm chằm
tấm thẻ sinh viên kia, một lần lại một lần nhớ lại lần đầu tiên bọn họ
gặp nhau.
Y cảm giác ngọn lửa hi vọng đã chết lặng rất lâu trong
lòng tựa hồ một lần nữa sống dậy, y tích cực phối hợp trị liệu, tham gia phục kiện. Y bắt đầu chờ mong ngày mai đến, chờ mong một ngày được xuất viện, chờ mong…… được nhìn thấy hắn một lần nữa.
**************
Tác giả có lời muốn nói: Giải thích thêm một chút, bệnh mà tiểu thụ mắc
phải là song tướng chướng ngại, thuộc về loại hình táo cuồng cùng với
chứng hậm hực hỗn hợp phát tác. Từng chữa khỏi một lần, thế nhưng dễ bị
tái phát.
Ps: truyện này khiến ta phải tìm hiểu rất nhiều lĩnh
vực mới, về gia đình, về tình yêu, về bệnh trạng cùng với trạng thái
hàng ngày, ta cảm giác có lẽ có gì đó có thể kích thích nhân tâm. Tuy
rằng giấu diếm cùng đả kích khiến ta cảm thấy thất bại.