“Ta…… Không có……” Tần Tự lắp bắp nói “Ngươi đừng ăn bánh mì……. Ta nấu
cơm…… Nấu cơm cho ngươi……” Y thuận tay cầm lấy di động nhìn nhìn, đã là
bốn giờ hơn.
Tần Tự vội vàng chạy xuống phòng bếp nấu cơm, Diệp
Địch Sinh đặt dao xuống, vẫn ngồi ở trên băng ghế không nhúc nhích. Hắn
nhìn thanh niên bận rộn ở trong phòng bếp, nhìn hồng ngân vẫn chưa tan
biến ở trên mặt y, trái tim cảm giác giống như đang bị một bàn tay vô
hình đè ép.
Hai người đều không hề nhắc lại chuyện đã phát sinh
vào buổi sáng, chuyện cứ như vậy mà nhẹ nhàng trôi qua, phảng phất giống như vài thương tổn, hãm hại cùng với thống khổ đều là ảo giác của hai
người.
Diệp Địch Sinh ăn cơm tối xong, liền quay về phòng mình
xem đống tập tranh mà Tần Tự đưa cho hắn. Mà Tần Tự sau khi rửa sạch bát đũa, liền ngồi vào giá vẽ bắt đầu sáng tác tác phẩm mới của y. Y vẫn
hoạch định vào lúc hai giờ sáng mới cảm thấy bản thân có chút mệt mỏi.
Ban ngày ngủ rất nhiều, đến khuya, đại não ngược lại lại vô cùng tỉnh
táo.
Sau khi rửa thuốc màu cùng với bút vẽ xong, Tần Tự khẽ liếc
nhìn cửa phòng của Diệp Địch Sinh, do dự rất lâu, y mới chậm rãi đi đến
trước cánh cửa kia, xoay tay nắm.
Trên sàng đan màu xanh sẫm, nam sinh đang ngủ, gương mặt an tường mà yên tĩnh, khuôn mặt trắng nõn
thanh lệ giống như một bông hoa quỳnh lặng lẽ nở rộ trong bóng đêm. Tần
Tự có một loại dự cảm, nếu y cứ tiếp tục tù cấm hắn ở trong này, bông
hoa quỳnh này rất nhanh sẽ bởi vì mất đi ánh sáng cùng với bầu không khí mới mẻ mà héo rũ.
Tần Tự thống khổ nắm chặt nắm tay, để ở bên miệng.
**
Diệp Địch Sinh khó có khi ngủ ngon. Không có chuyện nửa đêm bị quấy rầy cùng với dây dưa, cũng không có vấn đề đáng xấu hổ vào lúc sáng sớm, tinh
thần của hắn thoạt nhìn tốt hơn mấy ngày hôm trước rất nhiều.
“Địch Sinh, ngươi tỉnh.” Lúc hắn rửa mặt xong ra khỏi phòng, liền đụng phải
Tần Tự đang đi ngang qua, người nọ cười chào hắn “Buổi sáng hôm nay muốn ăn cái gì?”
Diệp Địch Sinh ngẩn người một lúc, không tự nhiên,
nói “Tùy tiện đi.” Tần Tự quen với loại ngữ khí này, giống như bọn họ đã nhận thức từ rất lâu trước kia.
“Ta đây pha nước chanh cho ngươi uống đi.” Tần Tự mở tủ lạnh, cầm mấy quả chanh, cùng với một túi mỳ Ý
“Sau đó làm cho ngươi một phần mỳ Ý.”
Diệp Địch Sinh ậm ừ ân một
tiếng, hắn đi tới cửa ban công ở phòng khách, nhìn cây đại thụ cao lớn
ngoài cửa sổ, cùng với bầu trời màu xanh lam, nhỏ hẹp. Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh sáng phản chiếu trên lá cây màu xanh đậm tạo nên một loại
cảm giác chói mắt, cơ hồ khiến hắn không thể nhìn thẳng.
Cửa sổ
trong phòng hắn bị khóa chặt, nhưng cái cửa ra ngoài ban công này lại
không bị khóa. Hắn đẩy cánh cửa ra, chậm rãi đi ra ban công, hít sâu vào lồng ngực bầu không khí mới mẻ ở bên ngoài.
Tần Tự cầm một gói mỳ Ý đứng ở cửa ra ban công, vô thanh nhìn thấy một màn này.
“Ta hôm nay muốn đi ra ngoài một chuyến.” Lúc ăn bữa sáng, Tần Tự bỗng nhiên mở miệng.
Đáy mắt của Diệp Địch Sinh có chút ngạc nhiên, nhưng hắn rất nhanh liền cụp mắt xuống, uống một ngụm nước chanh.
“Trước khi đi ta sẽ nấu cháo cho ngươi, trong tủ lạnh có dưa muối với tô bính, đợi nó nguội là có thể ăn.”
Diệp Địch Sinh dùng đũa quấy quấy mỳ Ý ở trong đĩa, trước kia hắn chưa bao
giờ ăn thứ này, chỉ ăn bữa sáng kiểu Trung. Nhưng lần đầu tiên nếm thử
mỳ Ý, phát hiện hương vị này cũng không tệ lắm.
Tần Tự không nghe thấy hắn trả lời, cũng không giận mà thản nhiên nói “Đại khái là hai ba giờ chiều ta sẽ trở về. Máy tính đã sạc đầy điện, nếu ngươi chán có thể dùng xem phim.”
Diệp Địch Sinh cuối cùng gật gật đầu.
Tần Tự ăn xong bữa sáng của mình, thu dọn bàn ăn, cầm chìa khóa rời khỏi chung cư.
**
Tần Tự lái xe đi về phía khu trung tâm thương nghiệp của thành phố, ở bên
trong siêu thị mua vài túi đồ, nhét vào trong cốp xe, lại tiếp tục đi
đến một tiệm thuốc.
Đi ra khỏi tiệm thuốc, Tần Tự ngồi ở trên xe, lấy di động ra vào mục tin nhắn, đọc xuống dưới rất lâu rất lâu, mới
tìm được một cái địa chỉ Tần Phi gửi cho y.
Tần Phi sau khi ly
hôn cũng có nói chuyện tình cảm vài lần, nhưng kết quá đều không quá
tốt. Có nhà trai nhìn trúng tiền của Tần gia, có nhà trai ghét bỏ y là
con chồng trước, nhưng toàn bộ không có một ai chân tâm đối với Tần Phi. Nhiều năm như vậy, có thể nói chuyện tình cảm đến bước bàn việc hôn
nhân này, cũng chỉ có một mình Vương tổng.
Tần Tự dựa theo địa
chỉ, tìm đến chung cư của Tần Phi, nằm trong một tiểu khu ở ngoại thành
nhưng cách thành phố rất gần. Đây là lần đầu tiên sau khi Tần Phi chuyển đến, y đặt chân tới nơi này.
Y ấn chuông cửa rất lâu, cái cánh
cửa phòng trộm mới chậm rãi mở ra. Tần Phi với gương mặt tái nhợt tiều
tụy xuất hiện ở cổng, nàng vừa nhìn thấy Tần Tự, liền sửng sốt trợn to
mắt “Tiểu Tự, sao ngươi lại tới đây?”
“Ta có để quên một tập
tranh ở chỗ của ngươi, lúc ngươi chuyển nhà qua đây, hẳn là cũng chuyển
nó qua đây đi?” Tần Tự lảng tránh ánh mắt của nàng.
“Là tập tranh bản Monet kia đi? Ta có nhớ……” Tần Phi ấn ấn trán của mình “Để ta tìm cho ngươi, ngươi đi vào ngồi đi.” (N/A: Monet là một họa sĩ nổi tiếng người Pháp, là một trong những người sáng lập ra trường phái ấn tượng.)
Tần Phi uống rượu, Tần Tự ngửi thấy một mùi rượu thản nhiên thoát ra từ
người nàng, cau mày nói “Không cần, ta còn có việc, ta chờ ngươi ở cửa,
ngươi tìm tập tranh rồi mang ra cho ta là được.”
Tần Phi sửng sốt nhìn y, nàng nhìn Tần Tự từ trên xuống dưới, bỗng nhiên chú ý tới nửa
bên mặt của y ửng đỏ có chút không bình thường “Tiểu Tự, mặt ngươi đây
là…… Làm sao?”
“Không có gì, không cẩn thận bị bỏng một chút.” Tần Tự nghiêng qua, mang theo biểu tình không muốn tiếp tục nói chuyện.
Tần Phi im lặng, nàng hất hất mái tóc dài của mình, quay lại căn phòng tối
như mực. Tìm ở trong thư phòng một lúc lâu, nàng mới tìm được tập tranh
mà Tần Tự nói. Nàng nhớ rõ lúc Tần Tự chuyển ra ngoài ở một mình, có nói qua tập tranh này là phiên bản cũ rồi, y đã mua phiên bản mới, bản này
nàng xử trí thế nào cũng được. Không nghĩ tới y còn quay trở về tìm nàng đòi tập tranh này.
“Đây, nó đã có chút hôi hám, để ở trong thư
phòng lâu lắm rồi, trước khi mở ra ngươi nhớ lau chùi một chút.” Tần Phi đưa tập tranh dày cộp cho thanh niên đang chờ ở cửa.
Tần Tự cầm lấy tập tranh, kẹp dưới nách, xoay người đi ra ngoài.
“Tiểu Tự!” Tần Phi bỗng nhiên gọi y lại.
“Thực ra ngươi cố ý đến gặp ta đúng không? Muốn xác nhận ta không xảy ra chuyện gì?”
Lưng Tần Tự cứng ngắc.
“Ngươi suy nghĩ nhiều.” Y xoay người, cất bước đi vào hành lang.