Diệp Địch Sinh nhìn nhìn đồng hồ, đã là một giờ chiều.
Hắn đã ăn
hết bánh ở trên tủ đầu giường, chuyện này nghe qua thật sự châm chọc,
tuy rằng buổi sáng hắn còn làm một bộ không bị đồ ăn làm dao động trước
mặt Tần Tự, nhưng khi hắn nằm ở trên giường, bụng đói đến mức dạ dày
muốn co rút, vẫn không nhịn được, thò tay vươn đến chỗ cái khay kia.
Diệp Địch Sinh bắt đầu nghĩ lại ngôn từ cùng với hành động của hắn vào buổi
sáng, hắn vốn dĩ không phải người lãnh khốc ác động, nhưng cả ngày bị
nhốt trong một căn phòng không khác gì lao tù, nhìn thấy một tia hi
vọng, còn phải đối diện với một nam nhân hỉ nộ vô thường, hắn thật sự
không có biện pháp đi duy trì bản chất khiêm tốn cùng với nhường nhịn
trong con người của hắn.
Hắn không chịu nổi khi Tần Tự thân mật
với hắn như vậy, chịu không nổi mỗi tối y đều chui vào trong lòng hắn,
càng chịu không nổi khi y khẩu giao cho hắn. Đáng cười, chẳng lẽ Tần Tự
cho rằng hắn sẽ mềm lòng sao, sau đó sẽ tha thứ toàn bộ những gì mà y đã làm với hắn?
Tuyệt đối không có khả năng! Vô luận y tra tấn thân thể hắn, hay có ý đồ dẫn dắt tâm lý của hắn, hắn đều sẽ không bị y nắm
mũi dắt đi. Tù cấm chính là tù cấm, là một tội vi phạm tự do nhân quyền, mặc kệ y nhún nhường hay làm gì cho hắn, hắn sẽ không bao giờ tha thứ
cho y!
Ý nghĩ của Diệp Địch Sinh dần trở nên kiên định, hắn cũng
theo đó mà bình tĩnh lại. Hắn đi vào toilet rửa mặt, nhìn thanh niên với sắc mặt tối tăm ở trong gương, rất lâu, hắn mới lau khô tay, đi ra khỏi phòng.
Hắn vẫn quá xúc động, tuy rằng hắn đã thành công chọc
giận Tần Tự, nhưng cũng khiến cho cảm xúc của bản thân suýt chút nữa
không thể kiểm soát, hoàn toàn mất nhiều hơn được. Hắn đáng lẽ là phải
lãnh tĩnh, trấn định hơn một chút.
Diệp Địch Sinh đi đến cửa phòng Tần Tự, do dự một chút, mới đưa tay gõ cửa.
Không có đáp lại. Diệp Địch Sinh biết Tần Tự không có rời đi chung cư, y
khẳng định vẫn còn ở trong phòng. Hắn ghé tai vào cửa nghe một chút, bên trong phòng là một mảnh tĩnh mịch. Diệp Địch Sinh bỗng nhiên có một
loại dự cảm không tốt, hắn nhanh chóng vặn tay nắm cửa, cửa phòng khẽ mở ra. Hắn nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đột nhiên cô đọng.
Trên bốn vách tường đều dán đầy ảnh chụp, mà người trong ảnh chụp, hoặc là mỉm
cười, hoặc suy tư, hoặc bình tĩnh, đều là cùng một người.
Diệp
Địch Sinh ngẩn người rất lâu, mới chần chờ đi tới trước mặt một bức
tường gần nhất. Chính giữa là một bức ảnh chụp được phóng đại, nam sinh
cao gầy đang ngồi bên một cái bàn dài trong thư viện, hắn đang tập trung đọc một quyển sách tiếng anh chuyên ngành. Ánh sáng nhàn nhạt hắt qua
cửa sổ thủy tinh rải lên người hắn, khiến áo sơ mi màu trắng của thanh
niên cũng nhiễm lên một màu sáng ấm áp. Diệp Địch Sinh nhìn tấm ảnh chụp kia, không tự giác rùng mình một cái.
Hắn bỗng nhiên hiểu được
toàn bộ, Tần Tự tựa hồ có một loại bệnh trạng mê luyến đối với hắn, bằng không sẽ không đến trường học rình coi hắn, còn chụp nhiều ảnh đến như
vậy, còn in ra dán lên trên tường. Diệp Địch Sinh nhíu nhíu mày, muốn
rời khỏi căn phòng khiến hắn tâm phiền ý loạn này, nhưng chân vừa bước
ra khỏi cửa, lại do dự dừng lại bước chân.
Hắn là vì muốn xác
định Tần Tự có ở trong này hay không nên mới vào, hắn đại khái biết được người bị bệnh tâm thần là như thế nào, rất nhiều thời điểm, chỉ một
chút kích thích rất bé nhỏ không đáng kể cũng có thể khiến cho họ không
kiểm soát được mà phát cuồng. Nếu Tần Tự không có ở trong phòng, với cái trạng thái lúc đó của y mà đi ra ngoài, chẳng phải là rất nguy hiểm……
Suy nghĩ trong đầu của Diệp Địch Sinh lộn xộn, hắn ấn ấn trán, thong thả
bước xung quanh căn phòng. Hắn thật sự chán ghét Tần Tự, nhưng cũng
không đến mức coi như không có gì mà nhìn y bước đến đường cùng. Hắn
nhìn xiềng xích trên chân, lại bỗng nhiên cảm giác bản thân thập phần
đáng cười. Lo lắng cho một người tù cấm bản thân, hắn đang bị mắc chứng
Stockholm sao? (N/A: Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là
thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu
ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể
tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.)
Hít sâu một ngụm khí, Diệp Địch Sinh quyết định không làm gì nữa, về phòng
của mình ngủ một giấc. Nhưng lúc hắn đang muốn xoay người, khóe mắt đột
nhiên liếc nhìn đến một cái tủ quần áo làm bằng gỗ màu nâu sậm ở góc
tường. Từ lúc hắn vừa mới đi vào phòng đã bắt đầu chú ý đến cái tủ quần
áo này, rất cao, cũng rất to, cơ hồ có thể chứa được vài người trưởng
thành……
Đồng tử của Diệp Địch Sinh bỗng nhiên co rụt lại, hắn
bước hai bước đi tới trước cái tủ quần áo kia, nhanh chóng kéo cửa tủ
ra. Hình ảnh trước mắt khiến trong lòng hắn run lên. Nam nhân cao lớn ôm đầu gối ngồi ở bên trong tủ quần áo, đầu của y lệch sang một bên dựa
vào thành tủ, thái dương còn có vệt ứ đỏ rõ rệt, mắt mũi nhắm tịt, nhìn
qua thì là đang ngủ.
Y thế nhưng thật sự là ở bên trong tủ quần
áo…… Diệp Địch Sinh nhìn tư thế ngủ của nam nhân không khác gì của trẻ
con, hơi cúi đầu, nhếch nhếch khóe miệng, cười khổ.**
Tần Tự bị một tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức.
Mắt y vẫn còn nhắm, qua loa sờ soạng một lúc, hơn nửa ngày mới mò được di
động của mình. Y cầm điện thoại áp lên một bên tai, không kiên nhẫn, nói “Uy?”
“Tiểu Tự, là ta.”
“Cữu cữu?” Tần Tự ngay lập tức mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy. Lúc này y mới phát hiện, bản thân lại
nằm an ổn trên giường, y rõ ràng nhớ là lúc trước y vẫn luôn ngồi ở bên
trong tủ quần áo.
“Tiểu Tự, ngươi nghe ta nói, mụ mụ ngươi không
tính toán kết hôn cùng với nam nhân kia, trừ phi có sự đồng ý của ngươi. Nhà trai bây giờ đang rất buồn bực, mụ mụ ngươi bị kẹt ở giữa rất khó
xử. Ta gọi cuộc điện thoại này cho ngươi –”
“Bảo ta đi khuyên nàng kết hôn sao?” Tần Tự lạnh lùng nói.
“Không phải, Tiểu Tự, tâm tình của mụ mụ ngươi hiện tại hẳn rất không tốt, ta
gọi điện thoại nàng không nghe, ta nghĩ cũng chỉ có ngươi có thể liên hệ với nàng. Bất quá, ta không muốn bắt buộc ngươi làm cái gì, ta chỉ muốn ngươi biết, mụ mụ ngươi không quá ích kỷ giống như ngươi tưởng tượng,
nàng rất yêu ngươi. Vì ngươi, nàng có thể buông tay nhiều thứ.”
“Yêu ta?” Tần Tự lắc lắc đầu, chỉ thấy vớ vẩn cùng với buồn cười “Hơn hai
mươi năm, ngay cả phụ thân của ta hình dáng như thế nào, hiện tại đang ở đâu ta cũng không biết. Trước khi ta không bị bệnh, nàng ở khắp nơi
khoe ta là nhi tử thiên tài, vừa bị bệnh, nàng ngay lập tức đưa ta đến
bệnh viện tâm thần không khác gì đang xua đuổi ôn dịch. Trong nửa năm
kia, một lần… một lần nàng cũng không thèm đến nhìn ta. Ngươi còn không
rõ ràng sao, nàng yêu thương nhưng là có điều kiện đi kèm. Ngươi cảm
giác nàng không ích kỷ? Yêu thương ta?”
“Tiểu Tự……” Âm thanh ở đầu dây bên kia mang theo một chút bất đắc dĩ cùng với không đành lòng.
“Cữu cữu, ngươi đừng khuyên ta, ta cũng không muốn mối quan hệ của ta với
ngươi không tốt. Ta tắt máy a.” Tần Tự hít hít mũi, quyết đoán tắt điện
thoại. Thái dương ẩn ẩn truyền đến một trận đau đớn, y nhịn không được
lấy tay sờ sờ, cảm giác trơn trượt, còn mang theo mùi thơm của thuốc mỡ.
Ánh mắt đen sâu của Tần Tự xẹt qua gì đó. Y đi xuống giường, để chân trần
nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, bên trong phòng khách, thanh niên tuấn tú
ngồi ở bên cạnh bàn dài, sắc mặt bình tĩnh, đang cầm dao bôi mứt quả lên trên mặt bánh mì.
Hình ảnh này quá mức tốt đẹp, khiến Tần Tự
thậm chí cho rằng bản thân sinh ra ảo giác. Rõ ràng chuyện phát sinh
buổi sáng vẫn còn rành rành ngay trước mắt, y thiếu chút nữa mất luôn cả dũng khí mở cửa phòng.
“Ta không vào được phòng bếp, chỉ đi đến
được tủ lạnh. Ăn hết toàn bộ đồ ăn còn lại của ngươi, ngươi chắc không
ngại?” Diệp Địch Sinh cảm thấy được ánh mắt chăm chú của y, quay sang
nhìn y. Ánh mắt của hắn rất lạnh nhạt, không phải lạnh lùng, không phải
chán ghét.
Tần Tự sững sờ nhìn hắn.
Diệp Địch Sinh cắn một miếng bánh mì phớt một ít mứt blueberry, nhíu mày “Bất quá mấy cái bánh mì để lâu rồi, trở nên khô cứng. Ngươi có bánh mì cơ sao, có thể nướng
một chút.”