Jasmine tiếp tục đến thăm Mộ gia, mà Mộ gia giờ phút này, Mộ thái thái
thì nằm viện, Lâm Tiêm Tiêm thì về nhà mẹ đẻ, chỉ còn lại ba người Mộ bí thư, Mộ Dạ Triệt, tiểu bảo bảo ở lại trong căn biệt thự rộng lớn.
Ngày này, là cô ngồi xe Mộ Dạ Triệt đến đây, Mộ Dạ Triệt sắp hoàn toàn chấm
dứt quan hệ cùng Lâm Tiêm Tiêm, sau đó công khai mối quan hệ của hai
người bọn họ, để cô trở thành vị hôn thế tiếp theo của hắn.
Cho nên sau khi suy tư mãi, rốt cuộc cô cũng miễn cưỡng chấp nhận, sau đó hắn danh chính ngôn thuận đưa cô về Mộ gia.
Lúc này, cô mang một món quà tặng cho tiểu bảo bảo, vào cửa liền ôm cậu bé
vào trong lòng, hôn hôn cậu bé, dùng ngón tay yêu thương vuốt ve khuôn
mặt mềm mại, "Con lớn lên thật xinh đẹp." Không có Lâm Tiêm Tiêm ở nhà,
con liền không hề khóc, mà là đáng yêu nhu thuận, ngoan ngoãn.
Tiểu bảo bảo thì tò mò nhìn cô, đôi mắt to đang đánh giá mẹ ruột của mình,
cái đầu chui vào trong lòng cô, sau đó lại ngẩng đầu nhìn, nhăn mặt với
cô.
Cổ Dư cười rộ lên, gắt gao ôm con vào lòng, cùng nắm bàn tay
nhỏ bé của con. Từ giờ phút này trở đi, cô cùng con vĩnh viễn sẽ không
chia lìa nữa, đây là con trai của cô, một ngày nào đó sau ngày này không lâu đâu, cô sẽ khiến mẹ con Lâm gia trả toàn bộ món nợ mà bọn họ đã nợ
mẹ con cô!
Một bên, Mộ bí thư cùng Mộ Dạ Triệt thấy Jasmine cùng
con ở chung hòa hợp, liền liếc mắt nhìn nhau một cái, không biết nên vui sướng hay là nên khổ sở.
Mộ Dạ Triệt đi đến bên này, cũng dùng
chính bàn tay to cầm lấy bàn tay nhỏ bé của con, nói với Cổ Dư:
"Jasmine, hình như con rất thích em."
Con thấy ba đi tới, càng thêm vui mừng, thân thể nhỏ bé quẩy trong lòng Cổ Dư, cái miệng cười vui.
Cổ Dư cũng cười, lấy tay vuốt mái tóc mềm của con, dán mặt mình lên tóc
của con, cùng con da kề da, cười nói: "Tiểu thiếu gia thật đáng yêu, em
rất thích."
Con cũng ôm cô, ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ, đôi mắt trong suốt nhìn ba Mộ Dạ Triệt.
Một lát sau, Mộ Dạ Triệt cùng Cổ Dư gặp mặt riêng ở trong phòng, Cổ Dư đi
một vòng trong phòng, cười nói: "Mộ trạch thoáng nhìn hoành tráng thật,
nhưng không biết vì cái gì, lòng em đột nhiên có một cảm giác tội lỗi,
cảm giác chính mình đã hủy diệt một gia đình."
"Cho dù không có
em, Mộ gia cũng từng bước đi đến đây." Mộ Dạ Triệt chậm rãi đi đến phía
cô, vốn dĩ hắn muốn nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, để cô đừng suy nghĩ nhiều nữa, nhưng hắn không thể xác định Jasmine có chấp nhận hắn thật
sự hay không, liền đổi lại đi tới bên cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài mà nói ngưng trọng:
"Có một số việc, anh không còn mặt mũi nào để
nhìn em. Bởi vậy Jasmine em không cho anh cơ hội, anh đều chấp nhận. Về
chuyện Lí Mỹ Thắng sao chép gian lận bị vạch trần, về tình về lý em đều
không sai. Cho dù là ai, với trình độ thật sự của Lâm Tiêm Tiêm, cũng có một ngày cô ấy bị vạch trần bêu danh. Mà anh hi vọng em, có thể thật sự quay lại làm chính mình."
Cổ Dư nghe vậy nhẹ nhàng cười, chủ
động đến gần hắn, cái trán khẽ dựa ở trên vai hắn, cười nói: "Nhưng mà
anh thích em của hiện tại sao? Nghe nói Cổ Dư trước kia, thật sự khiến
anh chán ghét."
Thân hình Mộ Dạ Triệt âm thầm chấn động, xoay
người nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng, nhìn chăm chú vào cô mà nói: "Đó
không phải là chán ghét, mà là một loài tiếc nuối rèn sắt không thành
thép. Đến khi cô ấy bị người ta hãm hại thương tâm rời đi, anh mới biết
được chính mình thương cô ấy sâu đậm. Anh rất nhớ cô ấy, nhưng anh vẫn
không nói nên lời."
"Hiện tại anh có thể nói." Cổ Dư ôn nhu cười
nói ở trong lòng hắn, hai tay ôm lấy tấm lưng của hắn, thân hình chui
chui trong ngực hắn, "Tuy rằng em không nghe thấy, nhưng em có thể cảm
nhận được trái tim của anh đang tố cáo với em, anh muốn bắt đầu lại cùng cô ấy. Thật xin lỗi vì anh đã lầm tin Từ Thanh Huyên, khiến cô ấy phải
đi xa tha hương."
Mộ Dạ Triệt ôm sát cô, gương mặt đau kịch liệt dán lên sợi tóc của cô.
"Tất cả đã qua đi, thật ra cô ấy càng muốn nghe anh nói với cô ấy, rằng anh
yêu em, xin hãy gả cho anh." Cổ Dư chôn sâu mặt trong hõm vai của hắn,
ngửi hơi thở tươi mát trên người hắn, cười ôn nhu, "Tuy rằng những lời
này có chút chậm trễ, nhưng cô ấy đuổi theo anh lâu như vậy, bị thương
nhiều lần như vậy, cũng không để ý đến nửa năm chia lìa này. Chỉ cần anh nhìn rõ bộ mặt thật của Từ Thanh Huyên, sự chờ đợi của cô ấy là đáng
giá."
"Cổ Dư." Mộ Dạ Triệt gọi tên của cô, ôm chặt lấy cô, sâu thẳm trong đôi mắt chứa đầy sự hối hận.
---
Ngoài cửa, Đông Húc nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, che khuất hai người đang ôm nhau ở bên trong.
---
Hắn xoay người đi xuống dưới lầu, nhìn Mộ bí thư ở trong phòng khách, mặt
lạnh bình tĩnh nhìn, bỗng nhiên cười lạnh mà nói: "Ông ngoại, thật ra
lần này con đưa Jasmine trở về, cũng không phải vì để cho cô ấy gặp lại
mọi người gả cho Dạ Triệt, mà là muốn cho ngài cùng Mộ thái thái hiểu
được, Jasmine ở nước ngoài nửa năm nay, luôn luôn phải điều trị. Cô ấy
mất tích cũng không phải chạy án, mà là xảy ra tai nạn xe cộ, thiếu chút nữa mất mạng."
Hai tay hắn đút túi quần, nhưng hắn lại híp mắt
lại, nhìn sắc mặt đang biến sắc của Mộ bí thư, "Hai tháng trước khi con
đi đón cô ấy, lỗ tai của cô ấy đã hoàn toàn không còn nghe được, như vậy ngài còn kiên trì cho rằng, là Cổ Dư cố ý hãm hại Lâm Tiêm Tiêm, sau đó chạy án nữa không? Chẳng lẽ ở trong mắt hai người, Cổ nha đầu là trả
thù xong đua xe nên xảy ra tai nạn xe cộ, so ra còn thua cả một Lâm Tiêm Tiêm tâm thuật bất chính sao? A, uổng phí lúc trước cô ấy lại nhiệt
tình với hai người như thế nào!"
Nét mặt Mộ bí thư một mảnh tro tàn, đôi môi run lên kịch liệt, "Đông Húc?"
Nhưng Đông Húc không muốn giải thích nhiều, chính là lại cười lạnh: "Tất cả
chân tướng đã rõ ràng, ngài cùng Mộ thái nhất định sẽ biết được lúc
trước là hai người đã vong ân phụ nghĩa như thế nào, giúp mẹ con Lâm gia lật kèo như thế nào! Ngài có từng suy nghĩ một chút rằng, Lâm Ngọc Nhi
là mẹ đẻ của Lâm Tiêm Tiêm, làm sao bà ta có thể buông tha Cổ Dư một
mình ở bên ngoài được? Mà sự chê cười lớn nhất đời này của Dạ Triệt,
chính là lấy lí do vì yêu mà cưới con gái của Lâm Ngọc Nhi, thương tổn
cô gái mà chính mình yêu nhất! Hiện tại quay đầu lại không biết là buồn
cười lắm sao? Tiểu cữu căn bản không xứng có được hạnh phúc!"
"Đông Húc, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?!" Mộ bí thư ngồi trên xe lăn bắt
đầu kích động rống to, thiếu chút nữa ngã khỏi xe lăn xuống đất, "Con
nói Cổ Dư xảy ra tai nạn, lỗ tai không còn nghe thấy ư!? Chẳng lẽ không
phải do cô ấy cảm xúc kích động mà lao xe trên đường sao? Con nói cô ấy
bị mẹ con Lâm gia hãm hại, vậy chứng cớ đâu? Vì sao bọn họ lại muốn làm
như vậy? Lúc đó Thanh Huyên cũng đã gả gấp cho Dạ Triệt, cái thai cũng
thật khỏe mạnh, bọn họ không cần thiết phải làm như vậy!"
Đông Húc thì lạnh mặt nhìn ông ngoại, không có nói nữa, khóe môi nhếch lên cười mỉa mai, xoay người đi ra ngoài.
Xem ra thật đúng là không nên nói gì với ông ngoại, nên để hai ông bà tận
mắt chứng kiến sự thật vào một ngày nào đó không lâu sau đi, để xem bọn
họ đã tổn thương Cổ Dư sâu đậm như thế nào, lại nâng cao Lâm Tiêm Tiêm
đến ra sao!
Mộ bí thư cùng Mộ thái thái, vĩnh viễn tin tưởng những gì chính mắt mình nhìn thấy!
Sau khi Đông Húc rời đi không lâu, Cổ Dư xuống lầu, cầm túi xách chuẩn bị
đến bệnh viện thăm Mộ thái thái, Mộ Dạ Triệt thì đi theo bên cạnh, gương mặt tràn đầy hạnh phúc, xem ra là đã quay về chỗ cũ cùng Cổ Dư, một lần nữa chiếm được lòng cô.
"Trước măt chờ một chút." Mộ bí thư thì
kêu giữ bọn họ lại, mắt nhìn Cổ Dư, nhíu mày nói: "Dạ Triệt, bây giờ con còn chưa có tiện cùng ra cùng vào với Jasmine, hai người tách ra rồi
đến bệnh viện, đừng để có lời dị nghị."
Mộ Dạ Triệt có chút tức
giận, trịnh trọng nhìn ba mà nói: "Ba, con đang muốn nói cho ba biết,
Jasmine đã đồng ý ở cùng một chỗ với con. Mộ gia chúng ta thật có lỗi
với cô ấy, lúc trước cô ấy cũng không có......"
"Vậy thì cũng
phải đợi sau khi con cùng Thanh Huyên hoàn toàn chấm dứt quan hệ đã, con mới có thể cưới cô ấy!" Mộ bí thư nhìn thẳng về phía trước mà nói lạnh
nhạt, không nói thêm gì nữa, đôi tay khô gầy âm thầm nắm chặt tay vịn xe lăn, nhịn xuống cơn sóng cuộn trong lòng. Tuy rằng ông thật vui sướng
vì Cổ nha đầu đã trở lại, nhưng Cổ Dư sao lại có thể phá hư gia đình của người khác được?
Cái này cùng việc làm bên thứ ba có khác gì
nhau đâu? Nếu thanh danh truyền ra ngoài, Dạ Triệt lại không biết mang
tiếng xấu gì nữa!
"Em đi trước, quấy rầy." Thấy cha con Mộ gia
cãi nhau, Cổ Dư lập tức cầm túi xách đi ra phía cửa, không hề đối mặt
với Mộ bí thư.
"Jasmine!" Mộ Dạ Triệt thì đuổi theo cô, một phen
giữ chặt cổ tay không cho cô đi, nghiêng người nói lạnh nhạt với Mộ bí
thư: "Chúng ta đã thương tổn Cổ Dư một lần, lúc này con tuyệt đối không
để cô ấy chạy đi nữa! Xin ba cho con một cơ hội, để con bù đắp cho cô
ấy!"
"Đây chính là chuyện của con, chính mắt con nhìn người!"
Trên thực tế Mộ bí thư cũng có chút tức giận, giận con hồ đồ, thế nhưng
giờ này ngày này lại kiên quyết lựa chọn Cổ Dư, khiến tất cả trở thành
chê cười.
Nay Cổ Dư đến gõ cửa thăm Mộ gia, cùng với Lâm Tiêm
Tiêm lúc trước với thân phận bên thứ ba tìm đến tận Mộ gia, có khác gì
nhau đâu?
Hiện tại Cổ nha đầu một lần nữa đi qua con đường trước
kia mà Lâm Tiêm Tiêm đi, lúc trước Lâm Tiêm Tiêm đã làm cái gì, cô liền
trả lại gấp đôi, khiến Lâm Tiêm Tiêm không khống chế được cảm xúc, làm
loạn Mộ gia gà chó không yên. Cổ Dư như vậy, thật sự còn yêu Dạ Triệt
sao? Ông thật sự không dám xác định rằng cô còn yêu Dạ Triệt!
"Jasmine, chúng ta đến bệnh viện." Mộ Dạ Triệt đưa Cổ Dư ra ngoài, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô ngồi lên xe của mình.
Tuy rằng Cổ Dư lợi dụng Lí Tư Tư để bức Lâm Tiêm Tiêm rời khỏi ngai vàng nữ vương, đi lại gần gũi cùng phu nhân Bích Ti, nhưng nếu không phải như
vậy, bọn họ làm sao lại biết được lúc trước Lâm Tiêm Tiêm cũng không
phải bị đẩy ngã xuống, mà là sớm đã có âm mưu, chính mình cố ý ngã?!
Hắn rõ ràng nhớ rõ khi xảy ra sự việc lúc đó, chính hắn đã dùng một loại
ánh mắt như thế nào mà đối xử với Cổ Dư, trực tiếp đạp cô xuống mười tám tầng địa ngục! Chính mình như vậy khiến hắn xấu hổ vô cùng!
Nhưng đối mặt với Cổ Dư đã quay về, hắn không thể còn như vậy lại làm cho cô
thương tâm rời đi, nếu không tiếp theo, chờ đợi hắn sẽ là sự chờ đợi vô
tận cùng thống khổ, khiến hắn sẽ không bao còn gặp lại Cổ Dư được nữa!
Chán ghét có phải là thích không? Nếu hắn thật sự không thích một người, lại làm sao cứ không ngừng khủng hoảng cô? Mà hẳn là không hề có cảm giác,
luôn luôn bình tĩnh, chứ không phải cứ mãi lo được lo mất, tâm tình phức tạp, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo cô!
"Em nghĩ hiện tại em không
tiện để đến bệnh viện thăm Mộ thái thái." Cổ Dư lẳng lặng ngồi bên người hắn, hơi hơi nghiêm mặt, nhìn phong cảnh quen thuộc bên ngoài, "Hình
như Mộ bí thư không thích em cho lắm."
Mộ Dạ Triệt thì thả chậm
tốc độ lái xe, vươn một bàn tay, nắm phủ lên bàn tay của cô, mắt nhìn về phía trước trầm giọng mà nói: "Em nhất định phải thực hiện lời hứa lúc
nãy đã đồng ý với anh, chờ anh cưới em. Mặc kệ em là Jasmine, hay là Cổ
Dư, em vẫn là người mà anh muốn tìm kiếm. Anh thật may mắn vì em đã trở
lại, điều này chứng minh em không có hoàn toàn quên anh."
Cổ Dư
thì cười nhẹ nhàng, dựa đầu vào vai của hắn, cười hạnh phúc, "Điều may
mắn nhất của em là, rốt cuộc anh không hề hiểu lầm em. Nếu em không dùng cách này để bức Lâm Tiêm Tiêm lộ ra bộ mặt thật, anh vĩnh viễn sẽ không trở lại bên cạnh em, em cũng không thể được mọi người tha thứ...... Dạ
Triệt, tuy rằng tâm lý của em cũng bất an giống anh, nhưng suy nghĩ cẩn
thận, chúng ta đã bỏ lỡ nhiều lắm. Chúng ta không nên vẫn dừng lại ở
trước kia, mà phải quý trọng những ngày sau này, anh nói có đúng không?"
Dạ Triệt thì nhẹ nghiêng khuôn mặt qua đây, quay đầu hôn hôn lên trán cô,
sau đó tiếp tục lái xe, để cô lẳng lặng ôm bên người hắn, "Chờ anh giải
quyết tất cả mọi chuyện."
"Vâng." Cổ Dư dựa vào hắn, đôi mắt hạnh phúc xẹt qua một tia cười lạnh, ánh mắt dời về phía ngoài cửa xe.
---
Chuyện của Mộ thái thái xảy ra thật sự đột nhiên, nhưng mặc kệ ngày ấy có xảy
ra hay không, với mối quan hệ như nước và lửa trước mắt của Mộ thái thái cùng Lâm Tiêm Tiêm, hai người đã luôn muốn ra tay với đối phương.
Bởi vậy bất hạnh lần này coi như là đầu tiên, để Mộ thái thái nhận được một bài học.
Cũng may, Mộ thái thái không có bị chấn thương sọ não, chính là xây xát, chảy một ít máu, thần kinh não không bị ảnh hưởng.
Nhưng mà với tình hình hiện tại của Mộ gia, chuyện đầu tiên sau khi Mộ thái
thái lành bệnh, chính là đuổi Lâm Tiêm Tiêm ra khỏi Mộ gia, lấy tội cố ý đả thương người mà từ chối quyền giám hộ của Lâm Tiêm Tiêm với đứa con, hoàn toàn chấm dứt mảnh chướng khí mù mịt này!
"Cô ta đã bị đuổi về nhà mẹ đẻ sao? Kiêu Kiêu có bị cô ta đưa đi không?" Giờ phút này, Mộ thái thái đang gọi điện thoại, đối với Lâm Tiêm Tiêm đã là hận đến
nghiến răng nghiến lợi, "Kiêu Kiêu không bị cô ta đưa đi là tốt rồi, gần đây cô ta có chút không được bình thường, sau này đừng cho vào nhà
nữa!"
"Thái thái, ngày đó thiếu nãi nãi hình như bị tiểu thư
Jasmine kích thích, mới ra tay đẩy người. Thật ra trong chuyện này, thái thái cũng có chút không đúng. Sao ngài có thể quở trách người nhà trước mặt người ngoài được chứ? Đổi lại là ai cũng sẽ tức giận! Hơn nữa tiểu
thư Jasmine này đã bị ngài xem thành con dâu tương lai, mỗi ngày đều đến thăm, chính ngài còn không biết mình có chút nóng vội sao?" Chú Tiền
bình tĩnh phân tích cho bà nghe, cười cười, "Ngày đó, ngài cùng thiếu
nãi nãi suýt chút nữa là đánh nhau, hai người đều rất kích động."
"Chú nói tôi không thể nóng vội được sao! Cô ta hở một chút là đòi chết, bỏ
nhà ra đi, ai chịu nổi!" Mộ thái thái cất cao giọng, chỉ sợ không tan
được cục tức trong lòng này, chỉ biết càng ngày càng giận hơn, "Một tay
thì ôm con, một tay thì xách hành lý, không biết là đang dọa ai nữa! Kệ
cô ta thôi, cô ta so ra còn kém xa Cổ nha đầu! Lần này ra đi thật đúng,
đúng lúc đem vị trí này trả lại cho Cổ Dư!"
"Thái thái, xin ngài
bớt giận, tôi cứ cảm giác chuyện này không có đơn giản như vậy, tiểu thư Jasmine này nói là đến đây gặp thiếu gia Đông Húc, nhung tôi lại cảm
thấy cô ấy là đến thăm Mộ gia, cố ý khiêu khích thiếu nãi nãi, công khai mối quan hệ bí mật giữa cô ấy và thiếu gia. Trước kia lúc Cổ tiểu thư
còn ở Mộ gia, thiếu nãi nãi cũng từng làm chuyện như vậy, vài lần đến
thăm khoe bụng bầu, khiến Cổ tiểu thư cuối cùng phải dọn ra khỏi Mộ gia, đi làm ở nơi giao dịch. Bởi vậy tiểu thư Jasmine này, chắc là tính đem
một số chuyện trả lại nguyên vẹn cho thiếu nãi nãi."
"Từ từ." Mộ
thái thái vội vàng cắt ngang lời chú Tiền, khiếp sợ ngồi dậy từ trên
giường bệnh, "Vừa rồi chú nói cái gì mà mối quan hệ bí mật? Chú nói là,
cô gái cùng Dạ Triệt thuê phòng khách sạn là Cổ nha đầu?!"
Thì ra Cổ Dư không có cùng một chỗ với Đông Húc, vậy thật sự là quá tốt!
"Xem ra thái thái còn không biết, hiện tại thiếu gia đã cầu hôn tiểu thư
Jasmine rồi, đang giải quyết chuyện li hôn cùng Từ gia. Tiểu thư Jasmine thì mỗi ngày đến thăm Mộ gia, chăm sóc tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia
cũng rất thích cô ấy."
"Vậy thật là quá tốt! Chú Tiền, chú lập tức đi chuẩn bị, Cổ nha đầu nhà chúng ta đã trở lại!"
"Thái thái, ngài có cần suy nghĩ kỹ một chút không, có lẽ tiểu thư Jasmine này cũng không phải là Cổ tiểu thư."
"Cô ấy chính là Cổ Dư! Đừng nói nhiều nữa, lần này chúng ta phải giúp Dạ
Triệt níu kéo cô ấy! Lúc trước là chúng ta có lỗi với cô ấy!"
Bên ngoài phòng bệnh, Cổ Dư cùng Dạ Triệt đã đến nơi thăm Mộ thái thái,
xách giỏ hoa quả, nhẹ nhàng mở cửa ra, "Bác gái, thân thể đã đỡ chưa?"
Mộ thái thái thấy Cổ Dư cùng con đi vào, phút chốc cười rạng rỡ, nói
chuyện điện thoại giản lược lại, lòng tràn đầy vui mừng nhận giỏ hoa quả của Cổ Dư, nói với Dạ Triệt: "Dạ Triệt, mẹ không sao, có gì cần nói con nhất định phải nói với Jasmine, đừng để nghẹn trong lòng, nhất định
phải nói ra với Jasmine."
Dạ Triệt nhìn mẹ thấy không có gì đáng
lo, nói nghiêm túc: "Sau khi giành được quyền giám hộ, con sẽ đưa Kiêu
Kiêu ra nước ngoài. Có lẽ có chút tàn nhẫn, nhưng sẽ giúp ích đối với sự trưởng thành của nó."
"Nhất định phải làm như vậy sao?!" Mộ thái thái cùng Cổ Dư đều khiếp sợ, nhưng người nói chuyện là Mộ thái thái,
bà không đồng ý con trai làm như vậy, nhưng có chút muốn nói lại không
thể nói ra trước mặt Cổ Dư, nhân tiện nói: "Dạ Triệt, con hãy nghe mẹ
nói, đừng đưa Kiêu Kiêu ra nước ngoài, để nó đi theo mẹ là được rồi. Chờ con cùng Jasmine kết hôn, mẹ cùng Kiêu Kiêu sẽ dọn ra ngoài ở, tuyệt
đối không quấy rầy đến hai người. Sau này hai người còn có thể có con
chung."
Đứa bé này vốn dĩ chính là không biết Lâm Tiêm Tiêm lôi
từ đâu ra, không thể làm DNA, nếu vạch trần chuyện này trước mặt Cổ Dư,
có lẽ lại nhảy ra nợ cũ năm xưa, làm cho Dạ Triệt bị lộ mặt không biết
rốt cuộc có bao nhiêu tình nhân bên ngoài!
"Bác gái, Kiêu Kiêu
rất đáng yêu, cháu rất thích." Cổ Dư mỉm cười lên tiếng, tỏ vẻ chấp nhận đứa trẻ này. Trên thực tế, cô là vì con mà đến, "Cháu thật sự đồng ý
làm người giám hộ cho Kiêu Kiêu, đứa trẻ này cùng cháu rất có duyên với
nhau."
"Vậy thì tốt quá!" mộ thái thái ăn nhịp cùng cô, quả nhiên lưu luyến đứa cháu này, đau lòng cháu nội của mình hơn tất cả, "Chờ sau khi hai người có con, Kiêu Kiêu trưởng thành, ta và nó sẽ xuất ngoại.
Hiện tại nói chuyện hôn sự của hai người trước, thật ra ta vẫn cảm thấy, Từ gia sau khi xảy ra nhiều chuyện gièm pha không ai chấp nhận như vậy, bọn họ sẽ không còn mặt mũi nào ép Mộ gia chúng ta chấp nhận đứa con
gái bại hoại của mình, lúc trước đúng là Mộ gia chúng ta thật sự mắt mù
rồi, bị cô ta lừa cố ý ngã từ trên cao xuống, liền tin đó là sự
thật......"
Cổ Dư lẳng lặng nghe, bên môi có nụ cười lạnh như ẩn như hiện, nhìn Mộ thái thái trước mặt.
Do nhớ rõ trước kia, Mộ thái thái yêu thương cô giống như mẹ đẻ, cưng
chiều Cổ nha đầu trong lòng bàn tay, nhưng từ khi có cháu nội, Mộ thái
thái liền trở nên không giống trước kia nữa, đem toàn bộ một lòng đặt
lên người cháu nội, để cho Lâm Tiêm Tiêm được quý nhờ con!
Chẳng
lẽ Mộ thái thái không biết, mọi người là ích kỷ sao? Lúc trước bọn họ
đối xử với cô như vậy, cô làm sao lại để con của mình tiếp tục ở Mộ gia?
---
Lâm Tiêm Tiêm theo Lí Mỹ Thắng bay qua Singapore, thời điểm trở về, Mộ gia
đã lấy tội danh ra tay đẩy người bị thương, để tòa án tước quyền giám hộ con của cô!
Mà trong hòm thư của cô, sớm đã có một văn bản được gởi qua, chờ cô ký tên.
"Là anh có lỗi với tôi, dựa vào đâu mà ép tôi ký tên giống phạm nhân hả?!"
Vừa mới trở về cô hung hăng xé nát tờ giấy này, sau đó lại lấy cái túi
hiệu hung hăng đánh lên hòm thư, điên cuồng phát tiết cơn tức của mình,
"Muốn hoàn toàn chấm dứt quan hệ với tôi, để kết hôn cùng cô ta sao? Anh nằm mơ đi! Sau khi tôi bị thương anh còn muốn quay đầu sao? Phải chết
thì mọi người cùng chết!"
Sau khi phát tiết xong, cô vén vén sợi tóc tán loạn của mình, sau đó hít sâu một hơi, ngồi lên xe, lái thẳng đến Mộ trạch!
Nhưng mà người hầu của Mộ gia chặn cô ngoài cửa, cho dù cô có ấn chuông cổng thế nào, chính là không đi ra.
"Bây giờ tôi còn là thiếu nãi nãi của Mộ gia nha, các người muốn tôi đuổi
việc các người phải không?" Cô cầm túi xách rống to ngoài cổng, dùng sức lấy tay gõ lên cổng, "Ba, con là Thanh Huyên đây, con biết sai rồi,
ngày đó con không nên lỡ tay đẩy mẹ ngã, là con không cẩn thận......"
Một lát sau, màn hình điện tử xuất hiện hình ảnh Cổ Dư ôm con, Cổ Dư nắm
tay con mà vẫy vẫy, cười nói với ngoài cổng: "Con, trước kia có phải dì
này từng đánh con không? Hiện tại mẹ sẽ giúp con trả lại gấp bội! Một
người nhẫn tâm thương tổn một đứa trẻ, mẹ nhất định sẽ khiến cô ta mất
đi từng thứ mà cô ta trân quý nhất!"
Cô nheo mắt lại.
Lâm
Tiêm Tiêm thì sửng sốt, lập tức máu nóng dồn lên đầu, vừa chột dạ vừa
phẫn nộ, hung hăng đá một cái lên cánh cổng, "Tiện nhân, mở cửa cho tao! Đây là nhà của tao!"
"Có bản lĩnh như vậy thì tự mở đi." Cô Dư
ôm con rời đi, một lần nữa ngồi xuống sô pha, tiếp tục chơi cùng con,
sau đó cùng nắm lấy tay con. Đây là mẹ con cô thật lâu trước kia, lúc
con còn nằm trong bụng đã hiểu được bắt tay cùng cô.
Bởi vì mẹ dùng phương thức này kêu con rời giường, trao đổi cùng con.
Ngoài cửa, Lâm Tiêm Tiêm còn đang đá cổng, cuối cùng dùng tay đẩy ngã bồn hoa lớn ở cửa, ý đồ hủy diệt nơi này, phát tiết một bụng giận của mình.
Mộ bí thư đến bệnh viện đón Mộ thái thái về thì từ xa xa nhìn thấy cô đang nổi điên ở cổng chính, lại càng thất vọng về cô, bảo tài xế dừng xe ở
cửa, nói với Lâm Tiêm Tiêm: "Cô trở về khi nào?"
"Ba!" Lâm Tiêm
Tiêm lập tức bổ nhào lên cửa kính xe, thiếu chút nữa quỳ gối trước mặt
ông, "Ba, cầu xin ba tha thứ cho con, ngày đó con không cố ý đẩy mẹ ngã. Lúc đó con nghe được mẹ nói muốn để Jasmine làm con dâu của mình, nhất
thời con nổi giận, mới làm ầm với mẹ......"
"Vậy ngày đó vì sao
cô lại mang theo túi hành lý?" Mộ bí thư nhíu mày hỏi cô, không muốn
nghe cô giải thích gì, "Vốn dĩ cô muốn bỏ nhà ra đi, cũng không suy nghĩ lo lắng cho cái nhà này. Thật ra có rất nhiều chuyện, người một nhà
chúng ta có thể ngồi xuống cùng nhau thương lượng, không cần gây chiến,
không cần làm ầm gà chó không yên."
"Ba, con biết sai rồi." Giờ
phút này Lâm Tiêm Tiêm liên tục gật đầu, lại không ngừng rơi lệ, bám lên cửa kính xe mà đau khổ cầu xin, "Ba, ba cho con vào nhà đi, quyền nuôi
con không thể giao cho Jasmine! Cô ta sẽ ngược đãi Kiêu Kiêu, dù sao
cũng không phải do cô ta đẻ ra......"
Cô làm nhiều việc không ai chấp nhận được như vậy, đương nhiên là muốn ồn ào, không làm ầm thì Mộ Dạ Triệt không biết thu tay!
"Mà Kiêu Kiêu cũng không phải do cô đẻ ra nha!" Mộ thái thái lành bệnh
nhưng trên ót còn dán băng gạc, nghe vậy lập tức chán ghét liếc mắt
nhìn lâm Tiêm Tiêm, lông mày dựng đứng, "Ta nói cô đang làm ầm ĩ cái gì! Vì bình an của gia đình này, ta mới che giấu tin tức cô chưa từng sinh
con, nghĩ gia đình hưng thịnh, nhiều một chuyện cũng không bằng thiếu
một chuyện! Mà cô lại khen ngược, không chỉ có lừa ta bước chung thuyền
cùng mình, tìm người giúp cô gian lận trong cuộc thi, còn bị cô đẩy
xuống cầu thang, thiếu chút nữa bị cô diệt khẩu! Cô dám nói lúc cô đẩy
ta không nghĩ đến điều này sao? Cô đã nghĩ xong hết mọi chuyện rồi, đơn
giản chỉ cần đẩy ngã để ta chết là xong chuyện!"
"Bà nói cái gì?" Mộ bí thư bên cạnh giật mình thật mạnh, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vợ, "Vừa rồi bà nói cháu nội chúng ta......" Không phải con ruột sao?
Tin tức này khiến ông như bị sét đánh ngang tai, lại khiến thân thể sắp
gần đất xa trời này lung lay sắp đổ.
Đây là quả báo bọn họ lúc trước đã bức Cổ Dư đi sao?
"Lão Mộ, ông đừng kích động." Mộ thái thái vội vàng vuốt vuốt ngực chồng,
nói nhỏ: "Lần trước cô ta cố ý ngã nằm viện, bác sĩ có nói cho tôi biết, thân thể cô ta không có dấu vết mang thai sinh đẻ gì cả. Nói cách khác, đứa trẻ này là cô ta ôm từ bên ngoài về, nhưng vẫn là con của Dạ
Triệt."
Ngoài xe, Lâm Tiêm Tiêm chột dạ không dám lại khóc nữa, lui về phía sau vài bước, nhìn sắc mặt Mộ bí thư.
Cô cảm giác được không thích hợp, nhưng mà đang lúc cô cảm thấy không ổn
muốn xoay người chạy khỏi nơi này, Mộ bí thư quát lớn với cô, để cô chậm lại, "Thanh Huyên, khoan đi đã, theo ta vào nhà.""Ba, con......"
"Bước vào!" Mộ bí thư đã được chú Tiền đẩy xe
lăn, vẻ mặt tức giận tiến vào sảnh, cùng đợi Lâm Tiêm Tiêm công bố tất
cả chân tướng sự việc.
Trong nhà, Cổ Dư để giúp việc ôm con trở
về phòng, chính mình thì cười lạnh với những người trước mặt, nhìn Lâm
Tiêm Tiêm đi vào cửa.
Chuyện đầu tiên Lâm Tiêm Tiêm đi vào cửa,
chính là lập tức chạy hổn hển về phía cô, chụp lấy cô là nghĩ đến chuyện lao vào đánh nhau với cô!
"Ả đàn bà chết tiệt, mày đem Dạ Triệt cùng con trả lại cho tao!"
Cổ Dư thì không đánh lại, không hề cử động, môi gợi lên chút cười lạnh, chờ người bên cạnh kéo kẻ điên này ra xa!
"Đủ rồi, Thanh Huyên, cô không có tư cách cãi lộn ở trong này!" Mộ bí thư
sai người hầu kéo Lâm Tiêm Tiêm ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Tiêm
Tiêm, "Tuy rằng hiện tại ta không tán thành lắm chuyện Dạ Triệt cùng
Jasmine ở chung một chỗ, nhưng những chuyện mà cô đã làm, càng khiến
người ta thất vọng thêm! Nói cho ta biết, đứa trẻ này từ đâu mà đến?
Chuyện này cùng chuyện lần trước cô ngã từ sân khấu xuống, có liên quan
trực tiếp với nhau không?"
"Không có, ba." Lâm Tiêm Tiêm quỳ gối
trước mặt Mộ bí thư, than thở khóc lóc ôm lấy chân của Mộ bí thư, nước
mắt như mưa mà cầu xin, "Đó là con của con, là con bị Cổ Dư này đẩy ngã
xuống dưới......"
"Nhưng bác sĩ nói, cô không có dấu vết mang thai sinh đẻ!"
"Vậy cũng không thể chứng minh được đứa con này không phải của con, ba, ba
nhất định phải tin tưởng con, con tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì có
lỗi với Mộ gia." Lâm Tiêm Tiêm ôm lấy một chân của Mộ bí thư không chịu
buông, dĩ nhiên là bị buộc đến đường cùng, không thể lại dùng lời nói
dối để che dấu mình!
Tuy rằng không bắt được chứng cứ Lâm Ngọc
Nhi làm chút chuyện kia với Cổ Dư, toàn bộ manh mối đã bị tiêu hủy, nói
miệng không bằng chứng, nhưng Cổ Dư biết rõ điều này, đầu tiên là tiếp
cận Mộ Dạ Triệt, làm cho Mộ Dạ Triệt tin tưởng cô không rời xa cô, ngay
sau đó tiến vào Mộ gia, làm cho Mộ thái thái cũng tin cô, chỉ cần những
người này tin cô, bọn họ sẽ tin những gì cô nói.
Hiện tại, không
ai trong Mộ gia tin tưởng Lâm Tiêm Tiêm cả, cô ngã xuống từ sân khấu cao chiếm được sự đồng tình cùng thương tiếc, từ thời điểm dạo gần đây cô
hay nổi điên, đã bị Cổ Dư bóc dần gần như không còn gì!
"Được
rồi! Nếu cô tiếp tục không thừa nhận, chúng ta đi làm xét nghiệm DNA."
Mộ thái thái sai người hầu kéo Lâm Tiêm Tiêm ra, không cho phép cô đến
gần Mộ bí thư, sau đó kéo Cổ Dư ở bên cạnh qua đây, nói với Lâm Tiêm
Tiêm đang cực kỳ bi thương: "Nhìn cho rõ, Jasmine mới là con dâu của Mộ
gia ta, cô ấy bỏ qua chuyện trước đây, nguyện ý làm người giám hộ cho
Kiêu Kiêu. Hiện tại thủ tục quyền giám hộ đã làm xong, cô ấy mới là
người mẹ hợp pháp dựa trên pháp luật, giờ chỉ cần cô ký tên, là cô ấy có thể bước vào mộ gia tiếp tục tiền duyên với Dạ Triệt. Lúc trước nếu
không phải cô dùng âm mưu lừa gạt mọi người, Mộ gia sớm đã cưới Jasmine
vào cửa, cũng không khiến Dạ Triệt chậm trễ chuyện kết hôn, cô thật đáng chết......"
Cổ Dư thì cười nhẹ, nhìn Lâm Tiêm Tiêm trước mặt.
"Thủ tục quyền giám hộ đã làm xong? Tôi mới là mẹ của nó, sao có thể chuyển
qua cho cô ta được?!" Lâm Tiêm Tiêm phát ra tiếng thét chói tai, tức tốc chạy về phía Cổ Dư, nhưng bị người hầu kéo lại đúng lúc, "Mày là đồ
tiện nhân, mày dựa vào cái gì cướp đi Dạ Triệt, cướp đi con của tao, năm đó mày đẩy ngã tao từ trên cao xuống còn chưa đủ sao? Mày thế mà biến
thành tiểu tam đến phá hoại gia đình tao! Mày là đồ vô sỉ! Tao --"
Phách một tiếng, đột nhiên có người cho cô một cái tát, một cái tát thật hung hăng, khiến cô lập tức ngậm miệng lại, đứng ở chỗ này nhìn người tát,
nhưng người này không phải là Cổ Dư, mà là Mộ thái thái!
Mộ thái
thái tức giận đến nổi tay phải run run, "Tất cả mọi người đều biết Lâm
Tiêm Tiêm cô không từ mọi thủ đoạn, không ai dám đẩy ngã cô cả! Quyền
giám hộ chuyển qua cho Jasmine, là vì cô ra tay đánh người, con nhỏ
không thể đi theo cô. Hiện tại lập tức cút xéo khỏi Mộ gia ngay!"
"Tôi không đi, tôi không có sai, người sai mới là cô ta! Cô ta mới là bên
thứ ba!" Lâm Tiêm Tiêm tế rống, gân xanh nổi đầy trên trán, hung ác giận dữ trừng mắt với Cổ Dư, "Nếu mày yêu Dạ Triệt, sẽ không hủy diệt tất cả của anh ấy như vậy! Vốn dĩ tao có thể lấy hình ảnh camera hai người đến thuê phòng ở khách sạn để anh ấy thân bại danh liệt, nhưng tao lại đem
hủy chúng, bởi vì tao thương anh ấy, tao không thể làm cho anh ấy hai
bàn tay trắng!"Cổ Dư nở nụ cười một chút, tán thưởng người phụ nữ này vĩ đại, nhưng cô
vẫn không nói lời nào, chính là lẳng lặng nhìn Lâm Tiêm Tiêm đang phẩn
nộ, đuôi lông mày nhướng cao.
Tình yêu vĩ đại cỡ nào, Mộ Dạ Triệt nhất định sẽ cảm kích cô ta yêu cuồng dại, ngược lại theo đuổi một lần nữa.
Lần này Lâm Tiêm Tiêm chính thức bị đuổi ra khỏi Mộ gia, người hầu ném toàn bộ hành lý của cô ra ngoài, trực tiếp ném tới cổng đại viện thị ủy.
Người ngoài thì đồn đãi, Từ Thanh Huyên hai lần gian lận, cuối cùng cố ý ngã cầu thang để trốn thi. Ở nhà, Từ Thanh Huyên ngược đãi con, khiến
bản thân mất quyền nuôi nấng. Đẩy ngã mẹ chồng xuống cầu thang, suốt
ngày cãi nhau, gia đình không thể bình an......
Vì thế nữ vương
đàn violincent khiến cả nước ngưỡng mộ dĩ nhiên là bị người ta khinh
thường, các chiến tích lần lượt bị bại lộ, lại khiến cho nhóm fan của
mình lấy làm hổ thẹn.
Mà càng khiến người ta nghẹn hòng nhìn trân trối, cũng chính là chuyện xảy ra ở bữa tiệc rượu tiếp theo.
Mộ gia tuyên bố với bên ngoài, tìm được Cổ nha đầu mất tích đã lâu, lần
này cố ý tổ chức bữa tiệc cho Cổ nha đầu, là vì muốn an ủi Cổ nha đầu,
để Lí Mỹ Thắng hủy bỏ lệnh truy nã nửa năm trước với Cổ Dư!
Mộ
thái thái tự mình đứng diễn thuyết trên bục, thần sắc ngưng trọng tạ lỗi với các vị khách quý, cũng làm rõ, sự cố ngã từ sân khấu cao nửa năm
trước cũng không phải do Cổ Dư gây ra, mà là một người khác.
Vì
bảo vệ mặt mũi, bà không có tiện công bố chuyện chính Lâm Tiêm Tiêm cố ý ngã xuống, chỉ có thể nói cảnh sát đã bắt được người này, đang thẩm tra xử lý. Mà ngay lúc đó Cổ Dư đúng lúc đứng ngay bên cạnh Từ Thanh Huyên, mới tạo thành hiểu lầm!
Ngay sau đó, bà kể chút chuyện gièm pha
của Từ Thanh Huyên, nói là có chút chuyện quả thật không thể chịu được,
tính cách hai người không hợp, Từ Thanh Huyên chia tay cùng con trai là
chuyện tất nhiên, mọi người sau này vẫn là bạn.
"Chúc mừng Mộ
thái thái đã tìm được con nuôi, may mắn chính là sợ bóng sợ gió một
hồi." Các vị khách cụng ly chúc mừng với bà, không hỏi chuyện của Mộ Dạ
Triệt. Nhưng mọi người đều hiểu được, tình cảm không hợp thì chia tay,
tất nhiên còn có thể tái hôn. Đây là chuyện thật thông thường, bọn họ
không hỏi, chỉ còn chờ uống rượu mừng, đưa quà cưới.
"Cám ơn mọi
người đã bớt chút thời gian đến đây, mời tự nhiên." Mộ thái thái mang
theo Mộ Thanh Nhàn Mộ Thanh Vận đi xuyên qua đám người, mặt mày hớn hở,
nhìn về phương hướng phòng nghỉ: "Jasmine sao vẫn chưa đi ra?"
"Để con đi nhìn xem." Thanh Vận mặc váy dạ hội thâm lam đi đến phía phòng
nghỉ, cứ cảm thấy bầu không khí đêm nay có chút không bình thường, khiến người ta thấy quái dị.
---
Cổ Dư cùng Mộ Dạ Triệt ở trong phòng nghỉ, Mộ Dạ Triệt đem một chiếc nhẫn
kim cương luồn vào ngón tay áp út của cô, đặt lên môi hôn hôn, "Đêm nay
anh sẽ công bố mối quan hệ của chúng ta, còn có thân phận của con."
Sau khi Lâm Tiêm Tiêm bị mời ra khỏi Mộ gia, Mộ Dạ Triệt về nhà thế này mới biết được, con là bị Lâm Tiêm Tiêm ôm từ bên ngoài mà vào!
Khó
trách đôi khi nhìn cặp mắt linh động của con, hắn sẽ nhớ tới Cổ Dư mất
tích! Lúc con nâng đầu, tò mò đánh giá bốn phía, thần thái kia thật sự
rất giống Cổ Dư!
Mà trên thực tế hắn cũng vẫn không rõ, vì sao
Lâm Tiêm Tiêm có thể mang thai. Nhưng nếu đã mang thai, hắn thân là đàn
ông cũng không có cách nào khác giải thích.
Nay, mẹ ruột của
con không phải Lâm Tiêm Tiêm, thế nhưng lại khiến hắn nhẹ thở ra một
hơi. Hắn dám khẳng định, cho dù không có đi làm xét nghiệm DNA, con cũng là của Cổ Dư!
Hắn nhìn thấy con được nửa tuổi, thế nhưng thật đúng là con của hắn cùng Cổ Dư! Lúc trước Cổ Dư cũng không phá thai, cô lừa hắn!
Tin tức này vừa khiến hắn khiếp sợ, đồng thời cũng làm cho hắn sau khi
thích ứng với chuyển biến này, cảm thấy có chút không thích hợp trong
đó!
Tại sao con của Cổ Dư lại ở nơi này cùng Lâm Tiêm Tiêm, bị ôm về Mộ gia?
Nếu đổi lại nửa năm trước chính mắt thấy Lâm Tiêm Tiêm ngã xuống, hắn nhất
định sẽ không nghĩ như vậy một chút nào, lại càng không có thời gian đi
tin tưởng Cổ Dư! Nhưng hiện tại, những gì Lâm Tiêm Tiêm làm dĩ nhiên
khiến người ta giận sôi!
Chẳng lẽ đúng là hắn với Cổ Dư tách ra,
đoạn thời gian kia hắn hoàn toàn buông tay với cô, mẹ con Lâm gia đã
động tay chân từ giữa sao?
Đầu tiên là Lâm Tiêm Tiêm ngã xuống từ sân khấu, ngay sau đó Cổ Dư bị tai nạn xe......Giữa hai chuyện này xảy
ra, đúng là bởi vì hắn không tin Cổ Dư, thất vọng xuyên thấu đối với cô, mới không nhìn ra manh mối trong đó, làm cho mẹ con Lâm gia chui vào
chỗ trống!
Thì ra đây là lúc trước hắn đối xử với Lâm Tiêm Tiêm cùng Cổ Dư khác nhau, hắn thật đáng chết!
"Có phải sớm quá hay không?" Cổ Dư nhìn chiếc nhẫn kim cương lóe sáng này,
thân thể dựa vào trong lòng hắn, "Em cảm giác tất cả đến quá nhanh."Quả nhiên chỉ có đi bước một đến gần bọn họ, xé rách mặt nạ giả nhân
nghĩa kia của Lâm Tiêm Tiêm, bọn họ mới có thể tin tưởng cô, ngược lại
bắt tay đi điều tra mọi chuyện.
Chính là kết quả điều tra còn quan trọng sao?
Cô muốn, chỉ là bọn họ tin tưởng mỗi một câu nói của cô, đừng dùng loại
ánh mắt đó mà hoài nghi nhìn cô, đem Cổ nha đầu ngày xưa trở thành tội
phạm!
Với việc làm đắc tội của Lâm Ngọc Nhi Lâm Tiêm Tiêm, anh
trai Cổ Ngạo liền có thể đem hai người này phải chịu tội trước pháp
luật, để bà già kia phải sống nửa đời còn lại trong lao tù! Loại chuyện
bắt được hung phạm này căn bản không cần Mộ Dạ Triệt hắn ra tay.
Bởi vậy cứ tiếp tục chơi đi, trò chơi còn chưa chấm dứt.
"Em nghỉ ngơi trước, chờ anh đi gặp khách rồi đến đón em.' Mộ Dạ Triệt hôn
hôn cái trán của cô, đỡ cô ngồi xuống sô pha, sau đó khoác áo khoác cho
cô, thân hình ngồi xổm xuống trước mặt cô, "Lúc trước biết được em phá
thai, anh thật đau lòng. Nay biết được em giữ con lại, hơn nữa con còn ở bên cạnh hơn hơn nửa năm nay, đến bây giờ anh không thể tin được đây là sự thật. Cổ Dư, hãy để anh say này được yêu em, còn có những đứa con
của chúng ta."
Cổ Dư mỉm cười, để hắn đi làm chuyện của mình.
Mộ Dạ Triệt thì hôn hôn cô, đứng dậy đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hắn nheo mắt lại, phái người lập tức đi điều tra chuyện đứa con bị đánh
tráo, bắt đầu điều tra từ bệnh viện nơi con sinh ra, để đối phương lập
tức lộ diện cho hắn, "Tìm chiếc xe thể thao trước kia của Cổ Dư, hơn nữa tìm cho được Lâm Nho Nhỏ."
"Làm ngay lập tức!"Mộ Thanh Vận đến phòng nghỉ tìm Jasmine, nhưng cô phát hiện, bên trong không một bóng người, Kiêu Kiêu cũng không thấy đâu.
Vài giờ trước, cậu bé còn ở nơi này cung Cổ Dư, đợi Dạ Triệt công bố thân
phận mẹ con của bọn họ. Nhưng hiện tại, Jasmine mang theo con rời khỏi
chỗ này!
Jasmine để lại một tờ giấy -- đây là con của tôi, đoàn
tụ cùng mẹ. Nói Mộ thái thái đừng có ý đồ gì với nó nữa, mong bà ngoài
việc tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cùng Từ Thanh Huyên, thuận tiện giới
thiệu thân phận của Kiêu Kiêu một chút. Tôi sẽ đi làm xét nghiệm DNA với con, sau đó chuyển cho cơ quan tư pháp. Cám ơn mọi người đã tổ chức bữa tiệc an ủi này cho tôi, đây vốn dĩ chính là Mộ gia các người tổ chức
bữa tiệc mai mối cho chính mình, tôi chúc Mộ Dạ Triệt lại gặp gỡ quen
biết nhiều thiếu nữ xinh đẹp, không còn những ngày lẻ bóng.
"Trời ạ, cô ấy quang minh chính đại ôm con đi, bỏ Dạ Triệt rồi!" Mộ thái thái đi theo sau tới được thét một tiếng chói tai, một phen chụp lấy tờ
giấy, thiếu chút nữa lại ngất xỉu, "Vậy phải làm sao bây giờ? Dạ Triệt
còn đang chuẩn bị bữa tiệc, căn bản không biết chuyện này, là Jasmine cố ý đến phá Dạ Triệt cùng Thanh Huyên, chia rẽ bọn họ, chính mình lại rời đi......"
Ngoài cửa, Cổ Dư ôm con tao nhã đi trong đại sảnh
hoành tráng, cùng mỉm cười với khách quý, sau đó cùng trợ lý, ngồi lên
xe của chính mình.
"Con, chúng ta chào tạm biệt bọn họ đi!"
Trên thực tế cô đã muốn giữ mặt mũi cho Mộ gia bọn họ, không có vạch trần
chuyện lúc trước ngay tại trận, để cho Mộ gia đường sống, chờ Mộ bí thư
Mộ Dạ Triệt tự mình đi điều tra chân tướng sự việc.
Bởi vậy Mộ
gia tứ phân ngũ liệt một chút đi, tuyệt đối không an bình, Lâm Tiêm Tiêm cũng là chó cùng rứt giậu tiếp tục làm ầm ĩ, tự làm tự chịu, quả nhiên
là người một nhà tương thân tương ái nha.