Lâm Tiêm Tiêm nhốt mình ở trong phòng, Mộ thái thái phái người mời ra, mời không được.
Cuối cùng, không ai để ý cô nữa, cũng không thèm quan tâm cô có đói bụng hay không, thật sự chán ghét trạng thái nổi điên của cô đến một giới hạn
nhất định!
"Lão Mộ, mau ra nhìn xem Cổ Dư nè, Cổ nha đầu nhà
chúng ta đã trở lại!" Mộ thái thái thật sự vui sướng, vẫn lôi kéo tay Cổ Dư mà hỏi han ân cần, nhưng Cổ Dư đối với bà ôn hòa, chính là lẳng lặng uống trà, cười thản nhiên.
Hiện tại người trở về này là Cổ nha đầu sao? Hỏi lương tâm của bọn họ trước, bọn họ có từng tin tưởng cô hay không?
Một bên, Mộ bí thư cũng nhìn Cổ Dư, thật sự kinh ngạc và vui mừng đối với
sự xuất hiện của Cổ Dư! Nhưng đồng thời ông hiểu rõ hơn so với Mộ thái
thái, lúc trước Mộ gia bọn họ lựa chọn Từ Thanh Huyên mà buông tay Cổ
Dư, đó là hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cùng Cổ gia!
Cho dù Cổ Dư
trở về, vậy cũng không thể quay về như trước kia! Dù sao lúc trước, là
Cổ Dư đẩy ngã Lâm Tiêm Tiêm xuống dưới, Mộ gia bọn họ vẫn không chịu tha thứ tư tâm của Cổ Dư, trong lòng vẫn tồn tại một khúc mắc!
"Mộ
thái thái, cô ấy không phải Cổ Dư, cô ấy là Jasmine." Đông Húc ngồi bên
cạnh Cổ Dư giải thích cho hai ông bà, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt của Cô
Dư, nhíu mày, không rõ vì sao Cổ Dư lại có thể bình tĩnh như thế?
Lần này hắn đưa cô đến đây, là vì chuyện đứa bé, nhưng việc đã đến nước
này, vì sao Cổ Dư không suy nghĩ vạch trần chuyện này với ông ngoại cùng Mộ thái thái?
Chỉ cần Cổ Dư mở miệng, Mộ bí thư tuyệt đối sẽ
truy cứu chuyện đứa bé, đem điều tra rõ ràng tất cả âm mưu, mà Lâm Tiêm
Tiêm làm xằng làm bậy kia, sẽ lập tức bị đuổi ra khỏi nhà, lộ nguyên
hình!
Nhưng mà hiện tại, Cổ Dư chỉ lẳng lặng uống trà, có chút
đăm chiêu nhìn Mộ thái thái, nghe Mộ thái thái nói hết sự nhớ thương
dành cho cô, đôi khi lại mở miệng cười, tao nhã hào phóng.
Vừa
rồi, Mộ thái thái tạm thời rời khỏi chỗ này, bởi vậy hai ông bà Mộ gia
tạm thời còn chưa biết Kiêu Kiêu vô cùng có khả năng là con của Cổ Dư,
chỉ biết Lâm Tiêm Tiêm lại đang tức giận, làm ầm khiến gia đình cảnh gà
chó không yên.
"Xin hỏi hiện tại tiểu thư Jasmine đang làm việc ở đâu?" Mộ bí thư lên tiếng hỏi, cũng cảm thấy cô gái trước mặt này không phải là Cổ nha đầu trước kia, Cổ nha đầu sẽ không im lặng như vậy, ánh
mắt cũng sẽ không sâu và trầm như vậy, lại nói: "Ở lại ăn chút cơm rau
dưa đi, trong nhà có chút chuyện khiến cô chê cười rồi."
Cổ Dư
thì đứng lên, cầm túi xách của mình chuẩn bị cáo từ, trên mặt vẫn mang
theo nụ cười mỉm, "Tôi vừa nhớ ra mình còn chút việc cần xử lý, xin cáo
từ trước."
Dựa theo pháp luật, con vẫn thuộc về Lâm Tiêm Tiêm, có giấy chứng sinh của bệnh viện, tất cả thủ tục đều đầy đủ hết, bởi vậy
trước mắt nhịn một chút, cô sẽ dùng một loại phương pháp khác để con trở về bên người mình.
Đứa con đáng yêu của mẹ, mẹ nhất định sẽ đưa
con trở về bên mẹ trong thời gian ngắn nhất! Hèn gì mỗi lần gặp lại, con đều chồm đến muốn cô, thì ra mẫu tử liền tâm, con cũng nhu thuận giống
như lúc còn trong bụng cô!
"Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, chờ dọn
cơm lên đi." Mộ thái thái vội vàng giữ tay cô lại, sốt ruột đứng lên,
không chịu để cô liền rời đi như vậy, cầm chặt lấy tay của cô, "Ở nước
ngoài có khỏe không? Nghe nói con còn làm việc ở nơi giao dịch đó, đó là nơi trước kia Cổ Dư từng làm việc......"
"Đúng là tôi làm việc ở sàn giao dịch." Cổ Dư nhẹ nhàng cười, sắc mặt hơi lạnh như băng nhìn Mộ thái thái, "Đi làm ở sàn giao dịch có rất nhiều người, không chỉ có mỗi vị Cổ Dư này, bất kì ai có năng lực đều có thể đến nơi này đi làm. A.
Mộ bí thư, Mộ thái thái, lần này đã quấy rầy rồi, không cần tiễn tôi
đâu."
Cô rút tay ra, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, chậm rãi đi ra phía cửa.
Thì ra đứa con ngày đó, là bị mẹ con Lâm gia đánh tráo đến nơi này cho Lâm
Tiêm Tiêm! Cái ngày Lâm Tiêm Tiêm ngã xuống dưới đất, Mộ thái thái đã
hung hăng đẩy cô mang thai đang nhằm về phía Lâm Tiêm Tiêm, không hỏi rõ xanh đỏ trắng đen, trực tiếp nhốt đánh Cổ nha đầu nhà bọn họ xuống mười tám tầng địa ngục, suốt đời không thể xoay người!
Nhưng mà hôm nay, bọn họ ôm nuôi đứa con mà cô mang thai, lại tiếp đón Lâm Tiêm Tiêm vào cửa tôn sùng làm thiếu nãi nãi!
Nếu Mộ thái thái biết Lâm Tiêm Tiêm vì đánh vào tâm lý yêu cháu nội của bọn họ, cướp lấy đứa con của Cổ Dư cô, không biết có thể một lần nữa xem kỹ cái nhìn của bọn họ dành cho Cổ nha đầu, rốt cuộc có tin tưởng ngày đó
Cổ Dư không phải là người gây ra cú ngã đó hay không?
Nhưng mà
tin hay không đã không còn quan trọng, cô căn bản không cần bọn họ tin
hay không tin, cô chỉ cần danh chính ngôn thuận đưa con về bên mình, làm cho tất cả ân oán nửa năm nay một lần nữa trả hết!
"Jasmine?" Đông Húc ở phía sau trầm giọng kêu cô, ý đồ giữ cô lại.
Nhưng cô đã muốn đi ra ngoài, bước nhanh xuống bậc hang, đi ra khỏi ngôi nhà lớn này.
Trong vòng ba ngày tới, cô sẽ khiến Lâm Tiêm Tiêm tự tay giao con của cô ra, hai bàn tay trắng cút xéo khỏi Mộ trạch!Rốt cuộc Lâm Tiêm Tiêm cũng liên hệ được với Lâm Ngọc Nhi, nhưng Lâm
Ngọc Nhi nói với cô rằng, hiện tại Cổ Ngạo truy bắt rất nhanh, bà không
thể xuất hiện, chỉ có thể tìm điện thoại công cộng gọi gấp cho cô, nói
ngắn gọn!
"Tiêm Tiêm, không phải mẹ đã nói trước với con, con
nhất định không được mất lí trí trước mặt anh ta mà, vì sao con vẫn
không nghe lời?" Lâm Ngọc Nhi thật sự thất vọng với trạng thái sắp nổi
điên của con gái, "Hiện tại hối hận thì có ích lợi gì?!"
"Mẹ, Dạ
Triệt đã thay lòng, nếu con không làm ầm lên, anh ấy sẽ được đằng chân
lân đằng đầu." Lâm Tiêm Tiêm kể rõ lời sâu kín, không muốn khắc khẩu với Lâm Ngọc Nhi, chỉ muốn biết hiện tại phải làm sao giờ, "Kế sách kia của mẹ hiện đã không thể thực hiện được, Dạ Triệt không thích con dịu dàng
ôn nhu, cũng không sợ con lại tự sát. Hiện tại con nên làm cái gì bây
giờ?"
"Đi tìm An Đề, để An Đề giúp con đối phó với Cổ Dư." Lâm
Ngọc Nhi bình tĩnh trấn an con gái, đi vài bước trong buồng điện thoại
công cộng, cảnh giác nhìn bốn phía, tựa như đã nghĩ ra đường lui cho con gái từ sớm, "Nhưng mà con không thể để Mộ bí thư biết mình đi tìm An Đề nhờ giúp đỡ, mà là bị con trai của ông ta bức phải rời nhà trốn đi,
mang theo đứa con đi cùng."
"Một chiêu này lần trước con đã dùng qua rồi."
"Lần này là đi thật, hiểu không?" Lâm Ngọc Nhi ôm điện thoại chỉ điểm cô,
đôi mắt thì nhìn quanh bốn phía, sợ hãi có người đuổi theo đến đây, "Con đi tìm An Đề, nói dối thêm một chút, để An Đề giúp con đuổi Cổ Dư ra
khỏi KS, để cô ta cút ra nước ngoài. Trong nước bên này, con để mộ bí
thư phải cảm thấy áy náy với con việc con trai ông ta có tình nhân bên
ngoài, lão gia hỏa này sẽ giúp con, dù sao con mới là con dâu của ông
ta."
Lâm Tiêm Tiêm nheo mắt lại nghĩ nghĩ, chấp nhận lời đề nghị
này của mẹ ruột, nhưng lập tức, cô nghĩ tới một vấn đề mâu chốt, "Mẹ,
hình như Mộ thái thái đã biết đứa trẻ này không phải do con sinh ra. Bà
ta vì bảo vệ mặt mũi, tạm thời giữ kín bí mật này. Ở trong mắt bà ta,
chỉ cần con giúp Dạ Triệt, bà ta có thể chấp nhận tất cả. Nhưng giấy
không gói được lửa, một ngày nào đó bà ta sẽ nói lộ hết, sau đó lấy lí
do này nọ, đuổi con ra khỏi nhà!"
"Hiện tại bà ta đối xử với con như thế nào?" Lâm Ngọc Nhi nhăn mày lại.
"Từ khi biết Kiêu Kiêu không phải con ruột của con, bà ta đã nổi lên ý niệm này trong đầu rồi, hơn nữa Cổ Dư đến gõ cửa thăm nhà, bà ta lại bắt đầu nói tốt cho Cổ Dư, lựa chọn vợ mới cho con trai của bà ta!"
"Vậy Mộ Dạ Triệt đối xử với con cũng như vậy sao? Chẳng lẽ một chút hi vọng
hợp lại, hai người cũng không có sao?" Giờ phút này, tuy rằng Lâm Ngọc
Nhi đang tức giận với thái độ của Mộ thái thái, nhưng bà cũng biết rõ,
trước mắt không thể trở mặt với Mộ gia, mà là để Mộ gia đứng bên này với Tiêm Tiêm, vì thế lại bình tĩnh mà nói:
"Trước khi chuyện đứa
con chưa có bị vạch trần, con nhất định phải tâm bình khí hòa sống cùng
Mộ Dạ Triệt. Cổ Dư tốt với anh ta, con cũng sẽ đối tốt với anh ta hơn.
Anh ta nói không thương con, con phải làm cho anh ta yêu mình. Mặc kệ
nói gì đi nữa, hiện tại con mới là người bên gối của anh ta, thiếu nãi
nãi của Mộ gia. Cho dù chuyện này có bị làm ầm lên, công chúng cũng sẽ
bảo vệ vợ chính là con, Cổ Dư cô ta vĩnh viễn là bên thứ ba. Mặt khác,
về lão thái bà họ Mộ này, nếu bà ta biết mình biết người, con cứ sống
chung với bà ta. Nếu bà ta muốn đuổi con đi, con liền nhìn mặt bà ta mà
sống một chút, phụ nữ thời điểm nên ngoan sẽ ngoan. Bọn họ không muốn
sống tốt, con cứ kéo bọn họ làm tấm đệm lưng cho mình trước!"
"Mẹ, con biết rồi, mẹ ở bên ngoài cũng chú ý an toàn một chút." Lâm Tiêm
Tiêm cúp máy, sau đó xoay qua, cười lạnh nhìn tiểu bảo bảo đang ngủ say.
Tuy rằng đôi khi con trai có vẻ cáu kỉnh, nhưng dù sao cũng là đứa con đã ở chung với cô nửa năm, vẫn có cảm tình với người mẹ này.
Cô dùng thêm nhiều thời thời gian dỗ dành, cậu bé liền dựa vào trong lòng cô mà ngủ, cánh tay ôm chặt cô.
Bởi vậy tiếp theo, cô sẽ mang đứa con này rời nhà trốn đi, để Mộ bí thư đi xử lý chuyện này!
Trên thực tế, cô sớm đã nghĩ tới việc tìm An Đề nhờ hỗ trợ, chính là đang
đợi thời cơ mới để hoàn toàn hủy diệt Cổ Dư, nếu mẹ ruột cũng tán thành
việc cô đi tìm An Đề, như vậy cô phải đi thôi.
Trong vài ngày tới, cô cũng sẽ làm cho Cổ Dư thành hai bàn tay trắng, kéo xuống gương mặt giả dối kia!Cổ Dư lại đây gõ cửa thăm nhà Mộ gia, chính thức đến thăm, Mộ thái thái
mừng rỡ nhanh chóng lao xuống từ trên lầu, giữ chặt tay cô không chịu
thả, "Jasmine, lúc này con nhất định phải nếm thử một ít đồ ăn mà ta
làm."
Mộ thái thái đã muốn xác định cú ngã nửa năm trước kia, Cổ
Dư cũng không phải cố ý đụng vào Lâm Tiêm Tiêm, mà là Lâm Tiêm Tiêm này
cố ý ngã cầu thang đến quen rồi, nổi điên giống một kẻ điên! Hơn nữa bà
nghi ngờ, Lâm Tiêm Tiêm chính là mượn một lần cơ hội kia, bế về một đứa
bé từ bên ngoài, không chừng là tìm một người khác mang thai hộ!
Bởi vậy Mộ thái thái vô cùng áy náy với Cổ Dư, vừa muốn nghe được lời giải
thích từ miệng Cổ Dư, cũng muốn giữ Cổ Dư lại, quay về như cũ.
Nhưng Jasmine không quen ở cùng bà, chỉ cười nhẹ, nhìn lên lầu, "Đông Húc đâu?" Thật ra cô lại đây là thăm Kiêu Kiêu.
Nhưng trong phòng Lâm Tiêm Tiêm thật im lặng, xem ra cậu bé đã được cô nàng
dỗ dàng đi ngủ, tính làm một người mẹ dịu dàng để con kề cận mình.
Vì thế cô lại nhẹ nhàng cười, cầm món quà trong tay đặt lên bàn, xoay
người hướng về Đông Húc đang đi xuống cầu thang, cười nói: "Đông Húc,
hôm qua công ty xảy ra chút chuyện, có lẽ anh sẽ hứng thú muốn biết
tin."
Hai ngày nay Đông Húc ngủ lại Mộ gia, quan hệ cùng Jasmine
có vẻ thần bí mà ái muội, hai người có thể sóng vai tay trong tay đi ăn
cơm, lại không phải mối quan hệ yêu đương.
Giờ phút này, Đông Húc đến gần về phía cô, ôm chào cô một cái, lại nói nhỏ bên tai cô, "Đừng
đùa thật cùng tiểu cữu. Tiểu cữu là một người đàn ông sinh lý bình
thường, buổi tối hai người ở cùng một chỗ, sẽ không tránh khỏi lửa gần
rơm, như vậy lại khiến bản thân mình bị thương."
Cổ Dư đem mặt chôn trong hõm vai của hắn, cũng cười, "Đừng lo lắng cho em, tất cả sẽ xong nhanh thôi."
Một bên, Mộ thái thái thấy hai người ôm đến thâm tình, thật lâu cũng không
rời xa nhau, liền cười đi qua một bên, để chú Tiền gọi điện cho thiếu
gia, "Gọi Dạ Triệt về đi, nói Đông Húc đưa vị hôn thê lại đây, người một nhà cùng nhau đoàn tụ."
Không thể tưởng tượng được đi một vòng
thật lớn, Cổ nha đầu vẫn là cháu dâu nhà bà. Như vậy thật sự là quá tốt, hiện tại Cổ Dư lại đến tìm Đông Húc, đủ thấy tình cảm hai người ổn
định, dành tình yêu cho đối phương.
Như vậy cớ sao mà không vui cho được! Cổ nha đầu hay là Jasmine, bọn họ vẫn là người một nhà!
"Vâng, thái thái." Chú Tiền cười hòa ái, cầm điện thoại, quả nhiên theo lời gọi điện cho Mộ Dạ Triệt, "Thiếu gia......"
Bên này, Jasmine cùng Đông Húc đã ôm xong, dùng ngón tay vén tóc ra sau tai một cái, thẹn đỏ mặt nhìn bốn phía.
Hiện tại để Mộ Dạ Triệt về đây chứng kiến tình yêu của cô cùng Đông Húc sao?
Không, thời điểm bây giờ còn không phải, Mộ thái thái nóng vội quá mức rồi!
Nếu nhất định để cô lại bước vào Mộ gia lần nữa, vậy cũng nhất định là do
Mộ Dạ Triệt cam tâm tình nguyện cưới cô về, sau đó......
Vì thế
cô mỉm cười đi tới phía Mộ thái thái, lấy ra một món quà cho trẻ nhỏ ở
trong túi xách, hỏi tình hình con, "Hôm qua tiểu thiếu gia khóc rất
nhiều, uống chút nước này xem sao, cổ họng con nít dễ bị thương lắm. Đây là cháu nhờ người ta mua được, rất khó kiếm."
"Vậy cám ơn
Jasmine." Mộ thái thái vội vàng để người làm nhận quà, bất đắc dĩ nhìn
lên lầu mà nói: "Ngày thường Kiêu Kiêu rất ngoan, nhưng gần đây không
hiểu sao, cứ luôn luôn khóc. Không biết có phải Thanh Huyên lại đánh nó
nữa hay không, thật khiến người ta không bớt lo được......"
"Mộ
thiếu nãi nãi đánh con sao?" Jasmine âm thầm nheo mắt lại, một tia tức
giận nhanh chóng hiện lên trong ánh mắt, gương mặt lại cười, nói: "Thì
ra là tiểu thiếu gia nghịch ngợm. Nhưng mà nói như thế nào, Từ tiểu thư
cũng không nên ra tay đánh một đứa bé còn nhỏ như vậy."
Thì ra ngày đó ở văn phòng, không hiểu sao cô lại hoảng hốt, là vì con bị Lâm Tiêm Tiêm đánh! Người đàn bà độc ác này!
"Thật ra bình thường Thanh Huyên cũng không đánh con, chính là do gần đây nó
cùng Dạ Triệt xuất hiện một ít vấn đề, nên mới phát tiết lên người con
trai." Mộ thái thái biết không thể vạch áo cho người xem lưng, nhất là
không thể nói việc này trước mặt Cổ Dư, nhưng nếu đã gặp lại, bà nói một hai câu với Jasmine cũng là không có gì, lại thở dài:
"Thật đúng là oan nghiệt mà, ép buộc lâu như vậy, thương tổn đến nhiều người như
vậy, hai người bọn họ vẫn không thể sống hạnh phúc. Sớm biết rằng cưới
Cổ nha đầu nhà ta thật tốt, cũng không đến nỗi hiện tại phát hiện chính
lòng mình, phải chạy ra bên ngoài tìm cô gái khác mà giải quyết buồn khổ rồi hủy diệt chính mình."
Cổ Dư cong môi cười nhẹ, mắt mèo nhìn
chằm chằm gương mặt nhìn nghiêng đang kích động của Mộ thái thái, nhẹ
giọng nói: "Mộ thiếu nãi nãi thật ôn nhu, Mộ thị trưởng đây là gây tội
gì vậy?" Thì ra Mộ thái thái còn không biết cô gái bên ngoài kia chính
là cô, nhưng mà xin lỗi, vì để mẹ con Lâm gia nếm thử cảm giác tan nát
cõi lòng, cô không thể không làm như vậy.
Mộ Dạ Triệt ở bên ngoài phải yêu một cô gái khác, đây là hắn tự tìm.
"Jasmine, nếu con là Cổ nha đầu thì tốt biết bao, Mộ gia chúng ta thật có lỗi với con." Mộ thái thái đột nhiên kích động cầm lấy tay cô, gắt gao giữ lấy, đôi mắt rõ ràng có ngấn lệ, "Từ nửa năm trước, Mộ gia chúng ta vẫn
không thể bình yên, cưng cô ta, chiều cô ta, còn bị cô ta được đằng chân lân đằng đầu. Ta làm sao có thể quên cô ta là con gái của Lâm Ngọc Nhi
được, một người mẹ như vậy, có thể dạy dỗ con gái thành cái dạng gì
chứ...... Hơn nữa đứa con kia cũng không phải......"
"Đủ rồi, Mộ
thái thái." Lâm Tiêm Tiêm mang theo túi hành lý, ôm đứa con ở trên lầu
nghiến răng nói một tiếng, lủa giận tận trời chạy vọt xuống dưới lầu,
hung hăng nhìn chằm chằm lão thái bà này!
Lão thái bà chết tiệt
này, nói cái gì đều phanh phui chuyện của cô ra hết! Rõ ràng có mới nới
cũ, vọng tửng đón Cổ Dư vào cửa làm vợ Dạ Triệt! Lâm Tiêm Tiêm cô còn
chưa có chết, đây là đang có ý đồ gì!
"Mộ thái thái, mẹ con tôi
còn đang ở đây! Có phải muốn tôi đâm đầu chết cho bà xem!" Cô uy hiếp Mộ thái thái, giận trừng mắt nhìn Cổ Dư lại tìm đến, căn bản đã không còn
cơ hội chung sống hòa bình cùng Mộ Dạ Triệt, mà là chỉ cần có Cổ Dư tồn
tại, tất cả người của Mộ gia sẽ nghiêng về bên kia, không hề đứng chung
bên này với cô!
"Vậy cô chết đi cho ta xem nào!" Mộ thái thái
cũng phẫn nộ chạy tới bên này, đã đạt tới giới hạn không thể nhường nhịn loại áp chế này của Lâm Tiêm Tiêm, đi tới phía cầu thang, "Vì bảo vệ
thanh danh nữ vương do sao chép gian lận mà có của cô, ta giúp cô hẹn
gặp Mạch Tư Cát, kết quả Mạch Tư Cát bị đuổi khỏi Vienna, sự nghiệp còn
chưa gượng dậy nổi. Cô mở miệng đúng là lợi hại, nguyền rủa ta bị lão Mộ đuổi ra khỏi Mộ gia, ngay sau đó, cô không có việc gì lại chạy đi cố ý
ngã cầu thang, làm sảy thai, cũng bị kiểm tra sức khỏe sinh sản......"
"Vậy rốt cuộc bà muốn như thế nào?" Đối mặt với ánh mắt trào phúng của Cổ Dư lạnh như băng ở bên cạnh, Lâm Tiêm Tiêm hoàn toàn bùng nổ, ném hành lí
trong tay xuống, đẩy Mộ thái thái một phen, "Như vậy không được, như kia cũng không được, rốt cuộc các người muốn bức tử tôi đến như thế nào.
Hiện tại con trai bà phản bội tôi, không phải tôi có lỗi với anh ta, tại sao tất cả mọi người lại quay ngược chỉ trích tôi? Tôi lấy cúp quán
quân, sinh con đều không phải vì Mộ gia các người sao? Tôi xứng đôi với
Dạ Triệt thì các người mới bằng lòng cho tôi vào cửa, các người hỏi
chính mình một chút sẽ chấp nhận Lâm Tiêm Tiêm ngày xưa sao?!"
Nhưng Lâm Tiêm Tiêm đang bùng nổ không nghĩ tới, Mộ thái thái xông lên cầu
thăng là giằng co cùng cô, bị cô hung hăng đẩy như vậy, Mộ thái thái
trực tiếp ngã từ cầu thang xuống, tuy rằng chỉ có vài bậc cầu thang,
nhưng thời điểm ngã xuống, đầu bị đập mạnh vào góc bàn, phút chốc máu
chảy ra như suối!Cổ Dư cùng Đông Húc yên tĩnh một bên đang xem biến này cũng bị dọa
khiếp, ngàn vạn lần không thể tưởng tượng được Lâm Tiêm Tiêm chó cùng
rứt giậu, thế nhưng lại động tay chân!
Theo dự đoán của Cổ Dư,
người phụ nữ này cùng lắm là xách hành lý bỏ chạy, chạy đi tìm viện
binh, sau đó hoàn toàn xé rách mặt cùng Mộ Dạ Triệt!
"Mau gọi 120!" Cô nheo mắt lại.
---
Mộ thái thái nằm trong vũng máu, bởi vậy, Lâm Tiêm Tiêm động tay đả thương người khác không chiếm được sự tha thứ của bất kì ai.
Lâm Tiêm Tiêm vốn muốn chế tạo biểu hiện giả dối bỏ nhà ra đi, nhưng
Jasmine nhiều lần xuất hiện kích thích cô, từng bước ép sát Mộ gia,
khiến cô không được ưa chuộng, căn bản không cần bỏ nhà ra đi, liền trực tiếp bị đuổi ra khỏi nhà.
Đây là gia đình tranh cãi một hồi, Mộ
bí thư không muốn kinh động đến cảnh sát làm lộ chuyện xấu trong nhà,
bởi vậy chính là để Lâm Tiêm Tiêm mang theo hành lí mà cô đã sửa soạn từ trước, quay về nhà mẹ đẻ mà bình tĩnh.
Đứa con thì ở lại Mộ gia, cũng như chờ đợi phán quyết quyền nuôi nấng.
Tuy rằng Mộ bí thư vẫn xem cô là con dâu, không hề truy cứu chuyện cũ,
nhưng là người phải có đức độ, Lâm Tiêm Tiêm hết lần này đến lần khác
cãi lộn, làm cho Mộ bí thư cảm thấy, Lâm Tiêm Tiêm đang cố ý giấu diếm
một việc! Nếu không sẽ không ra tay đẩy ngã người!
Giờ phút này,
Mộ Dạ Triệt bị gọi về gấp đứng bên cạnh giường bệnh của Mộ thái thái,
nhíu mày nhìn Mộ bí thư trên xe lăn, "Đã xảy ra chuyện gì, khiến cô ấy
phải ra tay đẩy người?"
"Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, ba thầm nghĩ muốn hỏi con, hiện tại con tính làm như thế nào?" Mộ bí thư quay đầu
lại đau kịch liệt nhìn con, "Con có biết, người mà Đông Húc đưa về là Cổ nha đầu không? Thanh Huyên có phản ứng rất lớn với cô ấy, lần trước còn cãi lộn, không cho cô ấy vào cửa. Bởi vậy lần này Cổ Dư được Đông Húc
đưa về có mục đích còn chưa đủ rõ sao? Thanh Huyên vẫn nói con có tình
nhân ở bên ngoài, mà cô tình nhân này, cố tình lại là Cổ nha đầu! Chính Thanh Huyên, cũng có chuyện gạt chúng ta!"
"Jasmine và Đông Húc ở cùng một chỗ sao?" Mộ Dạ Triệt hiện lên tia kinh ngạc, lại không phản
ứng quá lớn đối với những lời này, trầm giọng nói: "Hiện tại quả thật Cổ Dư đã trở lại, nhưng cô ấy không phải là Cổ Dư trước kia, cô ấy là
Jasmine. Chút chuyện kia của Lâm Tiêm Tiêm thì con không muốn nhiều lời, ba đã nói vậy cũng đã nhìn rõ con người của cô ấy."
"Nhưng dù
sao hiện tại cô ấy cũng là vợ của con." Mộ bí thư nhắc nhở hắn. Trên
thực tế Mộ bí thư cũng không tính đem con và Lâm Tiêm Tiêm tách ra,
chính là Lâm Tiêm Tiêm cùng Mộ thái thái cứ ở nhà là khắc khẩu, như nước với lửa, phải để Lâm Tiêm Tiêm về nhà mẹ đẻ mà bình tĩnh lại.
Hơn nữa nhìn vết thương của vợ không phải nhẹ, ông phải xem lại chuyện này, không thể để Lâm Tiêm Tiêm cứ nổi giận đối xử với mọi người như vậy
miết! Cô ra tay đẩy ngã người, nhất định là bị sự việc nào đó bức đến
nóng nảy, mới tính làm vậy để xong chuyện!
Mộ Dạ Triệt trầm mặc,
xoay người nhìn mẹ nuôi nằm trên giường bệnh, thật lâu sau mới nói: "Con sẽ giành quyền nuôi con, để Kiêu Kiêu ở với con. Tuy rằng con không
phải là một người chồng tốt, nhưng con sẽ gắng làm một người cha tốt."
"Nếu thật sự không còn đường lui, không thể hợp lại cùng Thanh Huyên, vậy
thì giải quyết đi." Mộ bí thư hơi hơi thở dài, đẩy xe lăn đi về phía
trước, "Nếu chuyện tình của con cùng cô Jasmine này là thật, vậy con hãy suy ngẫm lại, sau khi con kết hôn cùng cô Jasmine này, sẽ chấp nhận đứa con của con cùng Thanh Huyên sao? Cổ nha đầu năm đó, cũng xóa bỏ đứa
con của chính mình."
Mộ Dạ Triệt trầm mặc, bởi vì hắn cũng không biết đáp án này.
---
Lâm Tiêm Tiêm được như mong muốn, mang theo túi hành lí, bị 'Đuổi' ra khỏi Mộ gia, không ai giữ cô lại.
Vì thế cô lập tức gọi điện cho Lâm Ngọc Nhi, đem toàn bộ bất hạnh kể rõ
không bỏ sót chi tiết nào cho mẹ ruột nghe, "Kiêu Kiêu bị giữ lại trong
nhà, con cũng không dự đoán được ả tiện nhân kia lại dám ngang nhiên
xuất hiện trước mặt con, còn kẻ hát người múa với lão thái bà kia mà
vạch mặt con, bởi vậy trước khi Mộ thái thái nói ra chân tướng của Kiêu Kiêu, một tay con đã đẩy ngã bà ta xuống...... Lúc ấy Mộ bí thư ở ngay
trên lầu nhìn thấy, Cổ Dư kia thì ở một bên nhìn con mà khiêu khích, con thật sự muốn diệt sạch những mầm tai vạ, để bọn bọ ngậm mồm lại!"
Lâm Ngọc Nhi không thể tưởng tượng được kế hoạch của hai mẹ con lại không
thuận lợi như vậy, ra cửa đã đụng phải Cổ Dư, liền an ủi con gái: "Nếu
Cổ Dư đã xuất hiện ở Mộ gia, bây giờ con lập tức bay qua Singapore tìm
An Đề."
"Nếu trong khoảng thời gian đó, Mộ Dạ Triệt hoàn toàn vứt bỏ con, quyết định kết hôn cùng Cổ Dư thì con phải làm sao giờ? Con tìm An Đề nhờ giúp đỡ còn có ý nghĩa sao? Thật ra hiện tại con không nền
rời xa anh ấy, phải bảo vệ anh ấy thật tốt......" Lâm Tiêm Tiêm dần dần
tỉnh táo lại, "Mẹ, cho dù nói như thế nào, là anh ấy thích con."
"Không rời đi thì có thể làm gì giờ? Anh ta đã thay lòng đổi dạ, chính là đang dần dần yêu một cô gái khác!" Lâm Ngọc Nhi tức giận đến rống to trong
điện thoại, "Hiện tại việc con cần làm là đả kích ả Cổ Dư kia, khiến cô
ta hai bàn tay trắng, khôi phục vẻ xấu xí của cô ta! Cuối cùng thì người đàn ông này mới trở lại bên cạnh con! Bây giờ lập tức đi tìm Lí Mỹ
Thắng, sau đó để bà ta đưa con đi gặp An Đề!"
Không cho phép con gái nhùng nhằng nói thêm gì, bà nhanh chóng cúp máy, để Lâm Tiêm Tiêm lập tức về nhà mẹ đẻ bàn bạc kỹ hơn!