Đằng Duệ Triết đi rồi, Tiêu Tử vội vàng từ bệnh viện chạy đến đây, do người ở câu lạc bộ gọi đến, nói Đại Lận không đi làm, cũng không ai
liên hệ được, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không. Anh chấn động, lập
tức lái xe chạy đến Đằng gia.
Nhìn thấy những con chó săn, anh chửi ầm lên, hận tên họ Đằng này đến tận xương tủy!
Mẹ kiếp ! Tên Đằng Duệ Triết này tính toán gì mà dám dùng chó săn hù dọa
Đại Lận? Đại Lận cực khổ trong ngục tù ba năm, là do ai làm? Hắn đã muốn hại Đại Lận cửa nát nhà tan, làm Tô gia tan lạc suy bại một cách êm
đẹp, người nhà qua đời, bây giờ còn muốn gì nữa!
Chỉ cần là người
có quyền thế, có thể hành hạ một cô gái cơ khổ vô y như thế sao ? Còn
muốn biến cô thành cái dạng gì nữa! Đại Lận năm đó còn là một đứa nhỏ
chưa hiểu chuyện, bị phạt nặng như thế vốn đã quá sức chịu đựng!
Đại Lận đứng ngay cửa sổ, nhìn thấy Tiêu Tử lái xe đến, vừa hoảng hốt vừa
vui mừng la to một tiếng ‘Tiêu Tử’, như bắt được phao cứu sinh, chạy
thục mạng xuống lầu. Tiêu Tử đến cứu cô, cứu khỏi nơi cô từng coi là
thiên đàng, nhưng hiện tại chỉ là cái địa ngục ghê sợ.
Tiêu Tử ở
cửa Đằng gia nhấn chuông liên hồi, bắt quản gia phải dẫn bầy chó săn đến chỗ khác, nếu không Tiêu Tử anh sẽ tố cáo Duệ Triết bắt cóc người trái
phép!
Nhưng người quản gia nói với anh đó là bầy chó giữ nhà, dây
xích chỉ dài một thước, nuôi thả ở trong sân, sẽ không cắn người bừa
bãi, từ xưa đến nay người ra vào Đằng gia đều không sợ, vấn đề là người
đi ngang qua có dám chọc bọn chúng hay không.
Mà Tô tiểu thư lại vô cùng sợ chó, cô không chịu bước chân ra khỏi phòng, họ cũng không còn biện pháp nào khác.
Nói vậy có nghĩa là, họ không giam giữ Đại Lận, mà là vì cô nhát gan, không dám đi ngang qua bầy chó trước nhà! Đây cũng chính là đe dọa người bị
giam lỏng còn gì!
Tiêu Tử nghe xong nổi trận lôi đình, mạnh mẽ đẩy cửa đi vào, quả nhiên phát hiện đám cho săn thể trạng to lớn nhảy phốc
lên, tiếng dây xích va đập leng keng trên mặt đất, làm cho người ta chân tay run rẩy; Khi anh đi đến trước mặt, bọn chúng chỉ có thể hướng đầu
tới cắn, răng nanh cách chân anh chỉ vỏn vẹn vài xăng-ti-mét.
Lông tóc anh chẳng bị tổn hao dù chỉ một cọng, trực tiếp đi vào đại sảnh, ôm choàng lấy Đại Lận từ lầu trên chạy xuống.
“Tiêu Tử.” Đại Lận chui vào lòng anh, toàn thân sợ hãi mà lạnh run lên, hai tay ôm chặt thắt lưng của anh.
Anh đau lòng không ngớt, nâng mặt cô lên, hôn vào trán, nắm tay cô một lần
nữa trở về phòng thu dọn hành lý, đưa cô ra khỏi chốn quỷ quái này.
L
úc hai người vừa đi đến cửa, bọn chó săn hung ác đứng bên ngoài lại lần
lượt đứng lên, bộ mặt dữ tợn, như hận không thể cắn xé anh và Đại Lận
thành từng mảnh nhỏ.
“Chuyển lời cho đại thiếu gia của các người,
tôi sẽ tố cáo hắn bắt nhốt Tô tiểu thư phi pháp, xâm phạm nhân quyền tự
do của người khác!” Anh trừng mắt nhìn quản gia cảnh cáo, nắm tay Đại
Lận với khuôn mặt nhỏ nhắn bị hù dọa đến tái nhợt hướng ra ngoài cửa.
Đại Lận đi phía sau anh, bây giờ mới phát hiện dây xích bọn chó săn không
đủ dài, căn bản chuyện nhảy phốc lên người mà cắn cô là không thể, chỉ
là Đằng Duệ Triết cố ý hù dọa cô. Nếu cô có can đảm lao ra ngoài, cô đã
có thể thoát đi như thế này.
Cũng mặc kệ chuyện bầy chó đó có bị
xích lại hay không, lá gan của cô cũng không lớn tới mức có thể đi tiếp
cận đàn chó săn hung dữ. Chỉ có ba năm trước, cô mới có gan theo đuổi
Duệ Triết.
Chính là Đằng Duệ Triết không biết, cô không chỉ sợ bầy chó săn kia, mà còn sợ ánh nhìn như lang sói của anh. Sự can đảm kia
vốn không còn nữa, thật sự bây giờ chỉ tồn tại nỗi sợ hãi, duy nhất nỗi
sợ hãi.
Tiêu Tử đưa cô đến khu nhà của Tiêu gia, sắm cho cô một bộ đồ mới, cho cô thời gian tắm rửa kì cọ.
Hoa viên Tiêu gia rộng lớn, khoảng mấy trăm bình*, ba Tiêu hiện tại không
có ở đây, ông đến bệnh viện để chăm sóc bác Tiêu gái, chờ kết quả kiểm
tra.
*Bình : đơn vị đo lường, một bình tương đương với 36 mét vuông.
Một nơi rộng lớn như thế, chỉ có cô và Tiêu Tử ở trong.