“Tô tiểu thư, người ăn một chút gì đi.” Đằng quản gia gõ cửa phòng
Đại Lận không dưới mười lần, nhưng trong phòng vẫn im lặng như cũ.
Đại Lận khóa trái cửa phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn khốn khổ áp lên mặt kính thủy tinh lạnh lẽo.
Cô không muốn biến thành một con chim nhỏ bị Duệ Triết giam trong lồng
sắt, chịu đựng nhục nhã mà anh ban cho cô. Cô ngồi tù ba năm, mất cha
mất mẹ, mất cả nhà cửa, xem như đã trả đủ nợ cho anh rồi, đã rất đủ rồi, sao còn phải chịu thêm nhục nhã...
“Giúp tôi nhốt lại đám chó săn trước cửa được không? Tôi muốn đi làm.” Cô bước đến, nhẹ nhàng mở cửa
ra, khuôn mặt ưu thương tái nhợt, trên cổ non mịn còn lưu lại chằn chịt
những vết hôn sâu, kéo dài từ xương quai xanh đến ngực, quần áo cũng
không che nổi.
Quản gia chỉ liếc một cái liền rõ sự tình, khó xử
nói: “Bọn chó săn đó chỉ nghe lời của cậu chủ... Tô tiểu thư, trước tiên hãy ăn chút đã!”
Đại Lận lập tức đóng cửa lại, không cho quản gia đem bất cứ thứ gì vào.
Ngoài cửa truyền đến một chuỗi âm thanh gọi tên Đại Lận, nhắm mắt cũng biết
là Trâu Tiểu Hàm, giọng nói thanh thanh rất dễ nghe: “Đại Lận ở trong
phòng sao? Em là Tiểu Hàm đây!” (mình đổi cách xưng hô cho hợp nhé ^^)
Đại Lận tựa lưng lên cánh cửa, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn về phía cửa sổ.
Tiểu Hàm ở ngoài gõ cửa một lúc, không nghe thấy Đại Lận trả lời liền sợ rối cả lên, thương tâm khóc nức nở: “Duệ Triết, có phải chị Đại :ận đã xảy
ra chuyện? Quản gia mau lấy chìa khóa mở cửa ra, Đại Lận không thể gặp
chuyện gì không hay!”
Cho nên âm thanh mở khóa leng keng ngoài cửa truyền tới.
Đại Lận xoay người mở cửa ra, không hề nhìn Tiểu Hàm mà trực tiếp nhìn Duệ
Triết, lạnh nhạt nói: “Để cho tôi ra ngoài, tôi muốn đi làm!”
Môi
mỏng Duệ Triết khẽ nhếch lên, ánh mắt thâm thúy dừng lại trên vết ngôn
in trên ngực cô, liếc mắt một cái, khóe môi nâng lên: “Cô muốn đi ra
ngoài thì cứ việc. Không ai cản cô.”
Tiểu Hàm cũng nhìn thấy dấu
vết hồng hồng sưng đỏ, còn mang theo vết hằn, hình như không phải muỗi
cắn, cô hấp một ngụm khí lạnh, hoảng hốt nói: “Đại Lận, có phải chị mắc
bệnh sởi? Để em dẫn chị đi khám!”
Sống trong gia giáo nhiều năm,
cô gái ngoan ngoãn Trâu Tiểu Hàm chưa từng tiếp xúc quá thân mật với
người khác phái, không biết rằng vết hồng hồng đó là do bị đàn ông hôn
mà ra. Cô nhìn vết thương chằn chịt trên ngực Đại Lận mà đau lòng, nắm
tay Đại Lận muốn dắt đi bệnh viện.
Cho đến lúc Duệ Triết mất kiên
nhẫn hô một tiếng ‘Tiểu Hàm’, cô mới bối rối ngưng lại, xoay người nhìn
anh Duệ Triết của mình. (Của mình… Ái chà chà… :no: )
Ánh mắt Duệ Triết thâm trầm, tuấn nhan trầm duệ, ý bảo không cần xen vào chuyện của Đại Lận, mau buông tay ra.
“Duệ Triết, chị Đại Lận bị thương...” Tiểu Hàm vẫn rất lo lắng cho Đại Lận.
“Đó không phải bị thương, không ảnh hưởng gì đến sức khỏe.” Anh hung ác
liếc Đại Lận một cái, khuôn mặt tuấn tú lạnh đi vài phần, nhìn về phía
Trâu Tiểu Hàm: “Em đã thăm xong Đằng trạch* rồi, chúng ta mau đến khách
sạn Lira, ông nội chắc cũng đến rồi.”
*Đằng trạch: Biệt thự nhà họ Đằng
Tiểu Hàm vui sướng đứng lên, buông tay Đại Lận rồi nhanh chóng nhảy đến bên
cạnh anh, mừng rỡ ôm lấy cánh tay, ngưỡng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, môi
mắt cười đến híp lại, lộ ra hàm răng trắng tinh:“Anh Duệ Triết, ông nội
Đằng có khó tính không?”
Đằng Duệ Triết rất ít khi cười, giờ phút này lại buông mắt xuống, cưng chiều nhéo nhéo mũi cô nói: “Có.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Hàm lập tức cong xuống.
Đại Lận đứng một bên nhìn, chợt nhớ đến mình trước kia.
Trước kia cho dù cô có quấn lấy anh thế nào, anh cũng sẽ không nhéo nhéo mũi
cô như thế, sẽ không dịu dàng nói chuyện với cô như vậy. Bởi vì cô không thể hiểu anh, chỉ luôn chọc cho anh tức giận.
Mà Tiểu Hàm cũng cư xử rất đứng mực, không hề khóc lóc bỏ chạy như những người phụ nữ khác, mà là chỉ làm nũng với anh, ngây thơ cái gì cũng không hiểu;
Lúc
anh và Diệp Tố Tố yêu nhau, Tiểu Hàm không hề làm phiền anh, theo đuổi
anh, mà chỉ lặng lẽ ở cạnh anh... Cô ấy thuần khiết, vừa thông minh vừa
gia giáo, cũng chẳng nhiễm thói hư tật xấu của tiểu thư, mà chỉ trầm
tĩnh nhẹ nhàng;
Tiểu Hàm chính là một tờ giấy trắng, còn không
biết đó là dấu hôn. Cô tốt bụng, hiền thục, trí tuệ hơn người, quả là
một cô gái xứng đáng.
Mà Đại Lận chỉ là một kẻ thiếu suy nghĩ.
Cô hơi cúi đầu, không muốn để ý đến hai người trước mặt, xoay người khóa cửa phòng lại.
Ba năm trước, khi anh phát tiết trên người cô trong biệt thự trên núi, cô
mới biết được dấu hồng hồng như thế là dấu hôn, là dấu vết hoan ái của
nam và nữ, không phải do kiến cắn, cũng không phải do bị sởi .
Mà
lúc đó cô mang danh ác độc, điêu ngoa tùy hứng, thử hỏi nếu cô nói cô
không biết cái vết hồng hồng đó là gì, Đằng Duệ Triết nhất định sẽ mắng
cô: Cô đúng là loại phụ nữ đáng chết, còn không biết xấu hổ mà giả vờ
thanh cao! Nhìn xem tôi yêu cô như thế nào!
Anh vẫn luôn nghĩ rằng cô dùng thân thể này để giao dịch với Xá Dật, cho rằng cô là loại con
gái dễ dãi. Bởi vì, cô đã từng theo đuổi anh.