Trọng Sinh Võng Duyên Chi Tiên Thanh Đoạt Nhân
[Thế giới] Bắc Hải Băng: Ai yo……[≧▽≦]/~ Thằng chó Tường Thụy hôm nay
xuất môn mặc nội y màu đỏ a (nếu giết người quá nhiều, tên và trang bị
của người chơi sẽ bị nhuộm thành màu đỏ), thật là thiếu văn hóa~
[Thế giới] Qua đường Giáp: [Vỗ tay] Băng Băng tỷ V5! Con heo Tường Thụy gần
đây bị bệnh lở mồm long móng. Mấy người có liên can hay không liên can
gì đó, đều tới chơi cho thỏa thích đi a!
V5: uy vũ, vô đối
[Thế giới] Ông nội tiên gia: Cái gì? Tên này còn dám login? Các huynh đệ, cướp trang bị! [kích động]
[Thế giới] Lão già: Cười chết tao! Thằng chó Tường Thụy, mày mấy ngày nay có phải là không được ăn cơm hay không a, hay là buổi tối vận động quá
sức? Sao dễ ngã vậy? Ông đây mới có cấp 59 đã giết mày tới ba lần rồi,
rất không có cảm giác thành tựu!
……
Khung nói chuyện phiếm bùng nổ một trận hóa lá cành, Mục Thụy thở hổn hển tắt khung trò
chuyện, nhưng cho dù có tắt, chỉ cần người chơi bỏ ra 5 đồng mua mấy cái đạo cụ lưu manh vẫn có thể treo câu nói của mình ở phía trên khung
chính, không muốn xem cũng không được.
Tâm tình hiện tại của Mục
Thụy chỉ có thể dùng hai chữ buồn bực để hình dung. Chơi hết ba ngày, gã trừ bỏ chết đi sống lại, sống lại rồi lại chết đi thì cái gì cũng chả
được hưởng.
Rey ca, Rey đại gia, ngài rốt cuộc đã làm gì cái
gì!!! Như thế nào hôm nay lại như con chuột chạy qua đường, mọi người
đều đồng lòng hô to đánh chết a
Nhân vật Tường Thụy này mang hồng danh, không được vào thành. Mục Thụy lại không biết có thể dùng tiền để mua đạo cụ tẩy hồng danh, chỉ có thể cho nhân vật chạy trốn vào mấy cái xó xỉnh hẻo lánh, đem nguyên cả cái bản đồ thế giới ra đi khắp một
lượt. Nhưng mặc kệ gã trốn ở góc nào, chỉ cần 10 phút sau đã bị người ta tìm ra, sau đó lại là một màn huyết vũ tinh phong, phong đao tuyết
kiếm, kiếm khí như hồng. Nói trắng ra, chính là Mục Thụy liều mạng trốn, cả đám người sống chết đuôi theo, phốc, lại sống lại, tìm chỗ khác
trốn, lại bị phát hiện, lại trổn, lại đuổi, chết đi sống lại vô hạn tuần hoàn. May mắn, game Hồng Hoang Thiên Hạ không giống như mấy game online khác bị người ta giết sẽ rớt trang bị, bằng không ngay cả quần lót cũng không có mà mặc.
Mục Thụy đương nhiên sẽ không PK, cho dù gã
đang mang hồng danh, trang bị cấp 70, tay cầm vũ khí Thiên Vực cao cấp,
nhưng chỉ mới chơi vài ngày không đủ để gã trở thành cao thủ PK. Cho dù
gã có là thiên tài luyện được tuyệt kỹ vô song, nhưng giữa trận thế tấn
công của mấy chục nhân vật cấp 70 mà nói, còn có thể đứng sừng sững
không ngã thì sẽ không phải là người, mà là GM (game manager – người
quản lý game).
Nhìn lên trên đỉnh cái đầu lâu hiển thị thời gian
tẩy hồng danh, còn đến hai mươi mấy tiếng lận nha. Mục Thụy cắn chặt
răng quyết định nhẫn, chờ hồng danh biến mất, liền trốn vào trong thành, để xem các người còn có thể giết ta được nữa không. Mục Thụy dĩ nhiên
không biết game Hồng Hoang Thiên Hạ này hoàn toàn không giống với Thiên
Long Bát Bộ, dù trong hay ngoài thành gì, người chơi vẫn có thể chơi đến cao hứng.
Tìm thấy trên bản đồ U Cốc có một chỗ hẻo lánh không
người đến, Mục Thụy lập tức đem Tường Thụy giấu vào giữa hai tảng đá đó. Mục Thụy càng ngày càng cảm thấy cái nhân vật của mình làm sao mà giống Linh Vũ a, giống một tên thích khách Võng Lượng giỏi trốn tránh hơn.
Thừa dịp không người quấy rầy, gã tập làm quen với mấy cái thao tác chạy tốc độ. So với ngày đầu tiên ngay cả đường cũng không biết đi, chỉ có thể
ngơ ngác đứng đực tại chỗ, mặc cho người ta chà đạp, hiện tại Mục Thụy
cũng đã học được cách chạy trốn như thế nào rồi.
Nhìn nhìn thời
gian, đã sắp 10 phút rồi, Mục Thụy đã chuẩn bị sẵn sàng. Quả nhiên, có
vài cái nhân vật nho nhỏ đang bắt đầu tụ họp, lên ngựa, phóng đến chỗ
gã.
Móa! Lừa gạt! Cưỡi ngựa mà lại có thể baylà cái lề gì thốn!
Lại một lần nữa a lên một tiếng cộng thêm tiếng nhạc nền ai oán té xuống
đất, nhìn nhân vật Dịch Kiếm mang bộ cánh màu đỏ sau lưng tên “ Túy dịch vấn thanh phong” đang đứng trên đầu mình, Mục Thục lập tức nổi xung, cố nén cơn xúc động muốn chửi ầm lên. Mục Thụy vừa mới chuẩn bị nhấn nút
xác định sống lại, chính giữa màn hình liền bắn ra cửa sổ “Khanh Trần sử dụng Thất Tinh gọi hồn bạn, nhận hay không?”. Mục Thụy chưa từng gặp
loại tình huống này, nghi hoặc nhấn đồng ý, kết quả hình ảnh đen trắng
liền khôi phục lại màu sắc bình thường, nhân vật cùng từ dưới đất đứng
dậy.
Mục Thụy hoàn toàn không biết thế sự hiểm ác khôn lường, ăn
một bình hồng dược, lại theo thói quen buff cho mình vài cái trạng thái, kết quả giây tiếp theo màn hình là biến thành màu đen trắng.
Nhìn thấy cái thông báo “Bạn đã bị Túy dịch vấn thanh phong giết chết”, Mục
Thụy giận sôi máu, lý trí “ba ba ba” đứt phựt toàn bộ, không thèm quản
cái thi thể nằm rạp trên mặt đất, trực tiếp dùng kênh thế giới chửi
người:
[Thế giới] Tường Thụy: Túy dịch vấn thanh phong, mày cái
thằng chó chết! Ba ngày nay mày đem người tới không ngừng giết tao còn
chưa đủ hả? Bất quá, muốn giết liền giết, chơi công bình một chút có
được không!! Đã bao vây tứ phía, còn chơi trò tấn công trên không, cái
phi hành đạo cụ này mày mua bao nhiêu tiền? Khẳng định là không rẻ đi,
đáng giá sao? Bộ có tiền là muốn làm gì cũng được sao.
[Thế giới] Tường Thụy: Tao cũng chả muốn so đo nữa. Chết thì chết rồi, mày còn bắt tao sống lại rồi giết là thế quái nào? Mày muốn canh xác hả? Muốn giết
thì cứ theo quy củ đi, đi đường ngang ngõ tắt làm cái gì? Tao có phải
không cho mày giết đâu. Tụi mày mấy ngày nay giết tao còn chưa đã sao?!
[Thế giới] Đẹp trai siêu cấp: Cái thằng post phía trên bị ngu hả? [+﹏+]~
[Thế giới] Khanh Trần: Dám mắng Dịch ca, mày muốn chết!
[Thế giới] Bắc Hải Băng: Ha ha ha, chết cười, bé cún con Tường Thụy a, mày
sao lại trở nên đáng yêu như vậy?Chị thiệt là yêu mày quá nga~.[¯﹃¯]
nước miếng.
[Thế giới] Tịch Nguyệt: [ ⊙o⊙] Oa, Tường Thụy chính hiệu xuất hiện! Mau chụp ảnh chung!
[Thế giới] Túy dịch vấn thanh phong: Cậu không phải tên kia, cậu là ai?
……
Nhìn thấy những lời này, Mục Thụy sợ tới mức ra cả một thân mồ hôi lạnh.
Theo bản năng nhấn nút tắt máy, thẳng đến khi màn hình tối đen lại một
mảnh, Mục Thụy mới có thể chiêu hồn về. Người này chơi nhân vật của
người kia rất bình thường mà, gã chột dạ làm cái gì chứ!
Tuy bản
thân phản ứng hơi thái quá, nhưng Mục Thụy bị hành hạ cả một ngày có
chút không muốn tiếp tục chơi game nữa. Vừa lúc Lucas kêu ăn cơm, liền
xách mông chạy xuống lầu.
Nhìn Mục Thụy đang cố gắng chiến đấu
với món mỳ Ý, Paul nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nghĩ đến cuộc gọi ngày
hôm nay, mở miệng ướm lời: “Rey, có muốn đi nghỉ mát không?”
“A?” Cắn cái nĩa, Mục Thụy sững sờ. Đời trước thứ nghĩ đến duy nhất là phải
kiếm miếng ăn nhét đầy bụng, sau lại do thân thể không được tốt, hai từ
nghỉ mát này đối với gã mà nói là cỡ nào xa lạ a.
“Mẹ con hôm nay gọi điện thoại. Mẹ nói mẹ rất nhớ con, cho nên, ý của cha là, cái kia,
con có muốn đến Z quốc chơi một chuyến không?” Paul có chút ấp úng, bởi
vì Rey cực kỳ không thích mẹ.
Trở về Z quốc? Mục Thụy mắt sáng rỡ, đúng vậy!!!
Trở về Z quốc, buổi sáng sẽ được thưởng thức món sữa đậu nành với bánh
quẩy. Trở về Z quốc có thể tránh được cái tên kinh tởm ngày nào cũng gửi một bó hồng cho gã. Trở về Z quốc có thể thoải mái tìm công việc dạy
tiếng Anh hay tiếng Pháp gì đó cũng được. Nhưng điều quan trọng nhất
chính là, trở về Z quốc, buổi tối có thể không cần nghe thấy mấy thanh
âm khiến cho mặt đỏ tai hồng ở phòng cách vách nữa!
Hơn nữa, ở Z
quốc có mẹ ruột a, là mẹ đó, dù gã không nhớ mặt mũi của người này! Tuy
sẽ rất nhớ cha và Lucas, nhưng đến lúc đó quay về thăm họ không phải là
được rồi sao.
Chủ yếu chính là người phương Đông thoạt nhìn thì
thuận mắt hơn a! Mục Thụy bên trong vẫn là người Z quốc 100%, đối với
cuộc sống phương Tây vẫn không thể quen được.
“Được, con cũng rất muốn đi.” Mục Thụy cười tủm tỉm đồng ý, đôi mắt lam lưu chuyển quang mang làm mê muội lòng người.
Xuống máy bay, hai chân một lần nữa lại đứng trên đất Z quốc, Mục Thụy thiếu
chút nữa đã chảy nước mắt. Như thế nào lại có cảm giác lá rụng về cội
tang thương cực điểm như vậy a? Đeo balô lên lưng, Mục Thụy đi ra khỏi
cửa phi trường.
Mùa hè ở C thị mặc dù có chút nóng bức, nhưng ở
trong căn phòng có điều hòa chỉnh ở mức 23 độ vẫn đổ mồ hôi thì chỉ là
do tâm lý áp lực gây ra mà thôi. Nghiêm Nhã Đồng chà sát lòng bàn tay
chảy đầy mồ hôi vào quần. Cô có chút khẩn trưởng, bởi vì chỉ một lát nữa thôi sẽ gặp được người anh trai cùng mẹ khác cha lớn hơn mình 7 tuổi,
là kết quả của lần đầu kết hôn của mẹ. Cô chỉ có thể nhìn ảnh chụp lúc
anh trai 3 tuổi, là một đứa nhỏ tây lai tóc vàng mắt xanh, cực đáng yêu, không biết hiện tại bộ dáng như thế nào nữa.
Mục Thụy vừa đi ra
khỏi cửa sân bay liền nhìn thấy một cô gái yểu điệu, mái tóc đen dài cột thành đuôi ngựa, cả người tràn đầy sức sống thanh xuân, đang quay đầu
nhìn quanh, trong tay còn cầm bảng tên “Rey Duke”. Đây là em gái của
mình sao? Mục Thụy lập tức đi về hướng Nghiêm Nhã Đồng.
Nói thật, Mục Thụy vừa bước ra, Nghiêm Nhã Đồng đã chú ý tới gã. Trừ bỏ cái thân
hình cao 1m8 hơi gầy có thể hấp dẫn tầm mắt người khác, khuôn mặt đẹp
trai như siêu sao, tóc vàng chói mắt, đôi mắt xanh lam thâm thúy mê
người kia, rất dễ khiến cho người đứng chung quanh gã tự động trở thành
ảnh nền.
Nhưng mà, anh trai của cô chắc không đẹp trai tới mức
này đâu…..ha…. vừa nghĩ liền nhìn thấy anh chàng ngoại quốc đẹp trai
siêu cấp sét đánh cũng phải nhìn dừng ngay trước mặt, mỉm cười nhìn
mình.
Nghiêm Nhã Đồng nhìn cái bảng tên trong tay mình bị lấy đi, lắp ba lắp bắp dùng tiếng Anh hỏi: “Anh….Anh là….. Anh trai của tôi
sao?” [tự phiên dịch, giống nhau mà ha.]
“Nếu mẹ của cô tên là
Mục Vũ Phi thì chính xác a.” Dùng tiếng Trung lưu loát trả lời xong, Mục Thụy nhìn cô gái đáng yêu có chút thẹn thùng. Có một cỗ khát vọng muốn
thân cận đột nhiên sinh ra, đây chắc là do huyết thống ràng buộc đi,
thật sự là một cảm giác rất kỳ diệu.
Trời ạ! Cô không chỉ được
ông trời hoàn thành tâm nguyện ban cho một thằng anh trai ra, mà còn là
một anh trai đẹp trai vô đối a! Nghiêm Nhã Đồng cảm thấy hạnh phúc muốn
chết luôn, lập tức tiến tới nắm lấy tay người kia đi ra khỏi sân bay:
“Rey ca ca, tiếng Trung của anh tốt quá a. Hì hì. Em sẽ không tự mình
dùng tiếng Anh để bôi xấu chính mình nữa đâu. Ngày hôm qua mẹ hưng phấn
tới mức ngủ không nổi luôn. Buổi sáng có chút đau đầu nên không có cách
nào tới đón anh, anh đừng trách mẹ nga. Ba em đang đậu xe ngay bên
ngoài, thời tiết quỷ quái này đúng là nóng muốn chết, không có điều hòa
thì chịu không nổi mà.”
Nhìn đứa em gái kéo mình đi líu ríu nói
không ngừng, Mục Thụy dùng ánh mắt từ ái nhìn cô. Dù sao tuổi tâm lý của gã cũng đã vượt qua con số 38 rồi, cô bé này coi như vừa đủ tuổi để làm con gã.
“Ba, anh đây này.” Nghiêm Nhã Đồng lôi Mục Thụy đến gần
chiếc xe Buick màu đen, người lái chiếc xe này là một người đàn ông
trung niên mặc một bộ quần áo hưu nhàn, diện mạo tuy rằng bình thường
nhưng có loại khí chất rất độc đáo, bắt tay với Mục Thụy, nói: “Rey, chú tên là Nghiêm Túc, chào mừng con trở về Z quốc. Chú và Vũ Phi đã đợi
ngày này rất lâu rồi.”
“Chào chú Nghiêm. Con là Mục Thụy, cứ gọi
là là Tiểu Thụy thì được rồi.” Mục Thụy sảng khoái bắt tay người chồng
đương nhiệm chuyên cướp cành ô liu (ý chỉ cướp vợ người ta) của mẹ.
Người này thoạt nhìn rất được. Mục Thụy cảm thấy nếu ở chung với bọn họ
sẽ rất vui.
Nhà của mẹ, là một căn nhà hai tầng nho nhỏ. Xem ra
mấy năm nay mẹ sống cũng không tệ lắm. Bởi về Rey cảm thấy bản thân là
bị mẹ vứt bỏ, cho nên tâm tư không được tự nhiên. Paul cũng không muốn
liên hệ quá nhiều với Mục Vũ Phi, lại càng không muốn thông báo tình
trạng của Rey cho Mục Vũ Phi biết. Do đó, tạo thành một mối quan hệ mẫu
tử không hề biết gì về nhau hơn hai mươi năm trời. Nếu không phải do lúc trước Rey có hành vi nguy hiểm, khiến Paul cảm thấy có trách nhiệm phải nói với mẹ ruột Rey, song phương cả đời cũng sẽ không liên lạc với
nhau.
Mục Vũ Phi đã sớm đứng ở cửa chờ, nhìn thấy đứa con từ một
đứa nhỏ ôm gọn ở trong vòng tay hiện tại đã trở thành một thanh niên đẹp trai, Mục Vũ Phi nhịn không được liền ôm lấy Mục Thụy gào khóc. Bầu
không khí thân nhân lâu ngày gặp lại nhau này hấp dẫn vài người đến cùng nhau rớt nước mắt, này coi như là lễ chào hỏi gặp mặt đi.