Trọng Sinh Võng Duyên Chi Tiên Thanh Đoạt Nhân
Lại mở to mắt, nhìn trần nhà và vách tường đều đồng một màu trắng bạch,
Mục Thụy liền biết mình lại tới bệnh viện. Ai~ Cái thân tàn tật trước
kia mười năm trời còn chưa trú qua bệnh viện một lần nào, hiện tại được
cái thân thể trẻ tuổi khỏe mạnh thì một tháng vào ở tới hai lần.
“Rey, con rốt cục cũng tỉnh. Sao lại đột nhiên té xỉu a?” Bên cạnh truyền đến thanh âm nghẹn ngào của Lucas.
“Thật có lỗi, để cho ba lo lắng rồi.” Lúc lắc cánh tay bị truyền nước biển có chút đau nhức, Mục Thụy hiện tại tâm tình không tốt chút nào.
Lúc trước té xỉu cùng gã chả có quan hệ tí ti nào, cái loại thương tâm
thống khổ cùng cảm giác tuyệt vọng kia là của Rey. Bị người mình yêu
khinh bỉ lại hiểu lầm, khiến linh hồn 26 tuổi Rey còn chưa hoàn toàn
tiêu tán bị một phát nàyphá tan toàn bộ. Trước khi Mục Thụy hôn mê có
nghe thấy thanh âm linh hồn vỡ ra. Hiện tại cho dù có nhắc tới tên
Kevin, tim cũng sẽ không còn đập nhanh nữa. Tuy nói ra không được phúc
hậu cho lắm, nhưng Mục Thụy vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Loại cảm giác không thể khống chế thân thể, cảm xúc dễ bị người khác chi
phối thật sự rất là không xong. Kevin với gã một chút quan hệ cũng không có, lại bởi vì nghe hắn ác ngôn ác ngữ mà run rẩy tới mức hôn mê, Mục
Thụy thực sự chán ghét cái loại cảm giác vô lực này.
Cửa bị đẩy
ra, Paul mang theo một thân sát khí nổi giận đùng đùng đi đến, nhìn Mục
Thụy đã tỉnh lại, gương mặt mới nhu hòa hơn một chút: “Bảo bối, sao rồi, có chỗ nào không thoải mái nữa không? Tên Kevin chết tiệt, cha nhất
định phải chấm phá vài nét trên mặt nó mới được!”
Hiển nhiên là đã biết nguyên vì sao Mục Thụy bị hôn mê rồi.
“Bỏ đi, cha, chỉ cần đừng để hắn xuất hiện ở trước mặt con là được rồi.”
Mục Thụy dùng sức nhoẻn miệng cười một cái, trấn an người cha đang nổi
giận đùng đùng, sau đó lại mệt mỏi nhắm mắt lại.
Hai người cha ở lại canh giấc ngủ cho con, trong mắt tràn đầy sầu lo.
Lúc này cửa lại bị đẩy ra lần nữa, Mục Thụy nhắm mắt nhằm trên giường cảm
nhận được đầu ngón tay bất giác run lên. Không cần nghĩ cũng biết, người có thể tạo ảnh hưởng đến thân thể mình lớn như vậy, chỉ có Kevin. Mục
Thụy không nghĩ tới người này thế nhưng lại có sức ảnh hướng lớn đến Rey như thế, ngay cả khi linh hồn đã rời khỏi thể xác vẫn có thể sinh ra
phản xạ có điều kiện a.
“Cút! Ai cho mày vào!” Pau cố ý đè thấp tiếng rống giận.
“Chú Paul, làm ơn đừng quên dùng lễ nghi của quý tộc chứ. Con chỉ tới thăm
bệnh thôi. Ngài không thể dùng thiện ý mà đối đãi với khách thăm bệnh
sao.” Quả nhiên là giọng nói của Kevin, tao nhã lại chân thành còn mang
theo một chút ủy khuất, so với cái kẻ nói chuyện ác độc lưu manh nào đó
cứ như hai người xa lạ.
“Thiện ý cái rắm! Mày rốt cuộc nói với
Rey cái gì? Nếu không vì nể mặt cha mày, tao đã chém chết mày rồi. Chỉ
hy vọng mày về sau đừng trêu chọc con tao nữa!”
“Không, chú Paul
à, con lần này tới là mang theo thành ý mà. Thấy Rey như vậy con cũng
cảm thấy rất áy náy. Lỗi duy nhất của con chính là con không phải đồng
tính. Nhìn thấy đứa bạn tốt nhất của con vì con mà biến thành như vậy,
con rất không đành lòng. Con đến chính là muốn nói với Rey, con đồng ý
cùng cậu ấy thử ở chung một thời gian. Tuy rất khó bảo chứng thành công, nhưng trong tình yêu ai cũng ngang hàng với nhau. Con đồng ý với cậu ấy cũng là tự cho bản thân một cơ hội.”
Người bên trong lập tức trầm mặc, Mục Thụy không ngừng gào thét trong lòng không cần cho gã cái cơ hội này, thật sự không cần a!
Nhưng dĩ nhiên bọn người Paul chưa thể có tâm linh tương thông với Mục Thụy
được, bọn họ chỉ biết con của mình thầm mến Kevin đã mười năm, vì Kevin
mà tự sát. Hiện tại tên khốn nạn này rốt cục cũng đồng ý cho con người
ta một cơ hội, đây không phải là điều Rey đã mơ tưởng từ rất lâu sao?
Tuy bọn họ không muốn gặp tên khốn nạn này, nhưng vì hạnh phúc của con,
bọn họ chấp nhận cố gắng đi thích cái thằng khốn này.
“Hy vọng điều mày nói là sự thật. Nếu mày còn khiến Rey thương tâm, tao liền….”
Nếu còn giả bộ ngủ, khả năng bản thân sẽ bị đóng gói quăng cho một thằng
đàn ông khác là cực kỳ cao, Rey tuy không muốn trực diện nghênh tiếp tên chán ghét này, nhưng không thể nào không mở miệng chặn lại lời cha đang sắp sửa nói ra: “Cám ơn cậu đã cho tôi một cơ hội. Nhưng tôi nghĩ tôi
không cần nữa.”
“Cậu nói thật sao?” Gã đàn ông da trắng cao lớn,
tóc quăn màu rám nắng, mũi cao, đôi mắt màu lục bạc hà, đôi môi mỏng khẽ mím lại thành một đường, khuôn mặt hoàn mỹ như bức tượng David đang cầm một bó hoa đứng trước cửa, bộ tây trang mặc trên người phác họa toàn bộ đường cong hoàn hảo. Dáng người rất được. Nói tóm lại, đây là một tên
đàn ông phi thường tuấn mỹ có mị lực, cả người tản ra khí chất tao nhã.
“Đúng vậy.” Dù người có đẹp tới đâu cũng là đàn ông, đã không còn bị Rey ảnh
hưởng, vì thế Mục Thụy đối với cái tên Kevin này một chút cảm giác cũng
đều không có. Kỳ thật, nói đi nói lại, Mục Thụy luôn dùng ánh mắt của
người phương Đông mà xem xét. Người ngoại quốc dài hay ngắn gì đó gã
không phân biệt rõ. Đối với người da trắng, gã còn có hi vọng mà nhận
diện gương mặt. Nhưng đối với người da đen, gã thật sự không có cách nào a.
“Hi vọng cậu sẽ không vì quyết định của ngày hôm nay mà hối
hận.” Kevin, cho dù đã bị cự tuyệt, vẫn giữ nguyên phong độ, đem bó hoa
đặt trên tủ đầu giường bệnh, cầm lấy bàn tay Mục Thụy không bị truyền
nước biển lên, nhẹ nhàng in lại một nụ hôn, tiêu sái rời đi.
Tay
ông đây bị tên đàn ông khác hôn a!!! Mục Thụy vì bất ngờ không kịp phòng thủ bị người khác ăn đậu hủ hung hăng chà tay xuống giường, nội tâm
không ngừng nguyền rủa tên lưu manh.
“Rey, con thật sự buông tha cho nó sao? Con thương nó như vậy mà.” Lucas vẫn có chút không yên tâm.
Mục Thụy nhịn không được cho gửi cho người kia một cái xem thường.Thương hắn hả? Đúng vậy.Quỷ mới thương hắn á.
Mới vài tiếng trước cái tên Kevin này gọi điện thoại vừa uy hiếp vừa chửi
rửa vừa rõ ràng bảo gã là tên cứt chó, vài tiếng sau lại chạy tới đây
nói chuyện vừa thâm tình lại chân thành bảo nguyện ý cùng gã thử một
chút.
Mông mày mọc trên đầu hả! Tưởng chú đây là cái trứng ung
ngu ngốc sao, vừa thấy liền biết trong đó chứa đầy âm mưu dương mưu rồi, tao mới không ngu mà chọt cái đầu vô đó đâu.
“Ân, phải, con phát hiện con không còn cảm giác gì với hắn nữa rồi.” Cười một cái, Mục Thụy đáp.
Tình yêu phương Tây nếu nói trắng ra thì chỉ có hai chữ, chính là “cảm
giác”. Có cảm giác mới ở cùng nhau, không cảm giác liền chia tay. Loại
tình cảm tự do này đối với người Z quốc như Mục Thụy mà nói chính là cái loại thiếu trách nhiệm nhất, nhưng lý do này không phải dùng cũng tốt
lắm sao?
“Vậy sao, chúc mừng con, con trai của cha, con được tự
do rồi.” Paul cũng lộ ra nụ cười tươi hết cỡ, ôm lấy đứa con, sau lại
bắt đầu hôn người bạn kết tóc còn đang rơi lệ phát tiết tình cảm dư thừa trong người.
Tôi ngất. Chúc mừng tôi? Hai người hôn nhau làm cái gì? Mục Thụy vô tình bị bắt làm khán giả xem cảnh hôn nồng nhiệt đầu
đầy hắc tuyến.
Qua nửa năm, cuộc sống Mục Thụy thập phần thoải
mái. Nếu xem nhẹ việc Kevin thường thường gửi đến một bó hoa tươi, trên
thiếp viết đầy lời tâm tình động kinh buồn nôn, thì cuộc sống quả là quá hoàn hảo.
Rey cực kỳ mê Z quốc, Mục Thụy sớm đã biết. Dù sao
trong thân thể này cũng có một nửa huyết thống là truyền nhân của rồng,
dĩ nhiên sẽ có loại cảm giác tràn ngập khát khao muốn đến Z quốc. Rey 3
tuổi đã theo Paul rời khỏi Z quốc, tuy mấy năm nay có chuyên tâm học
tiếng Trung, nhưng trình độ cũng chỉ tới cỡ vác rìu qua mắt thợ. Rey
thường thường oán giận văn chương Z quốc là ngôn ngữ kỳ diệu nhất khó
học nhất trên thế giới. Chỉ có một âm tiết lại có tới mấy chữ viết khác
nhau. Một chữ lại có một đống khái niệm. Đống khái niệm này tùy thuộc
vào ngữ cảnh mà chuyển thành một đám ý tứ khác nhau. Học đã nhiều năm
vậy mà chỉ mới tới mức miễn cưỡng nghe hiểu được đối thoại hằng ngày,
còn phải là loại đối thoại chính thống. Giống như người Z quốc không
hiểu vì sao người ngoại quốc nói cảm ơn còn thể thể dùng từ cheers [cụng ly] để nói, Rey cũng không hiểu vì người Z quốc vừa gặp mặt liền nói
“Cùng đi ăn đi?”
Người nói ra cái lời nói quê mùa này thường là
kẻ học ngoại ngữ nửa vời. Nhưng từ khi Mục Thụy vào trú ngụ trong thân
thể Rey, loại vấn đề này không còn tồn tại nữa. Hiện tại, Rey không chỉ
có thể nói một hơi lưu loát tiếng phổ thông, ngay cả mấy giọng của địa
phương khác nhau cũng không thành vấn đề! Mục Thụy trọng sinh không ngờ
lại có thể sống tốt đến vậy a!
Nửa năm này còn có một tin tức
đáng mừng khác, chính là Mục Thụy rốt cục cũng tìm được một hộp nữ trang Rey giấu ở ngăn kéo. Bên trong không chỉ có nhật kí, còn có vài ghi chú tin tức trọng yếu, dựa vào quyển sổ này gã tìm được mật mã mở máy tính. Mục Thụy vừa khởi động máy liền nhìn thấy ở trên desktop có biểu tượng
game online thần thoại 3D, sản phẩm của Z quốc – [Hồng Hoang Thiên Hạ].
Mục Thụy thích chơi game, thỉnh thoảng trực ban đêm chỉ có một mình, gã đều dùng phương thức này để giải quyết tịch mịch. Game 2D chơi đã nhiều, dù sao thì phòng trực ban chỉ có một cái máy tính tồi tàn mà thôi, cấu
hình không đủ cao để cài đặt game 3D, chơi lâu nhất chính là [Thiên Long Bát Bộ]. Mục Thụy chỉ có thể chơi những trò miễn phí, về phần cái trò
chơi tự xưng là miễn phí đó rốt cục có lấy được tiền hay không, đây gọi
là nhân giả kiến nhân nha. Có người đốt vào đó cả mấy trăm vạn, nhưng
cũng có người như Mục Thụy từ đầu tới đuôi đều không nhả ra một phân
tiền nào, bởi vậy có thể tưởng tượng cái người tay phải có chút không
được linh hoạt này chơi game có bao nhiêu thảm. Thẳng đến sau khi ở trên kênh YY tìm được tràng pháo tay cùng một đống lời ca ngợi, Mục Thụy
liền hoàn toàn từ bỏ game online, mỗi tối đều ngâm mình trong kênh YY ca hát suốt đêm. Vài năm sau, không chỉ luyện thành một ca vương, còn trở
thành nhân vật cấp bậc đại thần ca xướng nổi danh trên mạng.
Được rồi, không nhớ lại chuyện xưa nữa, nhìn đến game online này, lại nhớ
đến quyển sổ kia có ghi chép tài khoản mật mã game, Mục Thụy giật giật
ngón tay phải đang trong tình trạng cực kỳ linh hoạt.
Ha ha, game a, Mục hán tam trở lại đây!
[Hồng Hoang Thiên Hạ] là game online đồ họa 3D miễn phí được công ty trò chơi phát hành phiên bản beta trên mạng cuối năm ngoái, lấy tiểu thuyết thần thoại [Sơn Hải Kinh] làm nền, còn lại thì dùng mấy cố sự thần thoại
Trung Quốc làm bối cảnh game online. Khung cảnh chủ yếu trong game là
thế giới tiền sử hoang dã, các người chơi tự mình dấn thân vào doanh
trận chính nghĩa chiến đấu cùng yêu ma. Đặc điểm của trò chơi này là
phong cảnh tuyệt đẹp, tạo hình nhân vật đẹp, thao tác linh hoạt, được
xưng là World of Warcraft phiên bản Trung Quốc. Mục Thụy đã xem trailer
của game này rồi, chế tác game quả thật rất tinh tế rất đẹp, nhưng xui
xẻo lúc đó máy tính quả thật quá cùi bắp, chỉ có thể ngồi đó rên rỉ tiếc hận mà thôi.
Sơn Hải Kinh: link
Cô nói cái tên Rey chỉ
học tiếng Trung được tới trình độ người nửa mù chữ thì chơi game online Z quốc làm cái gì á? Nhìn xem hiểu không hả?
Sau khi update game,
may mà có tính năng dò server, bằng không với mấy chục cái server thế
kia sẽ khiến Mục Thụy đầu váng mắt hoa mất. Nhập mật khẩu, lập tức một
nhân vật nam cấp 70 tên “Tường Thụy” xuất hiện ngay trang nhân vật. Đã
chơi tới mãn cấp rồi a, thật sự rất rất là giỏi, Mục Thụy lướt qua mạng
thấy giới thiệu hiện tại game này chỉ mới chạy tới cấp 70 thôi, không
khỏi có chút cảm thán.
Không hổ là game được người ta truyền tụng có nhân vật tuyệt đẹp, nhân vật được chế tác thập phần tinh mỹ, mái tóc bạc dài chấm ngang vai, gương mặt tuấn tú, giữa mi tâm còn có ấn ký ba
cánh hoa màu đỏ, áo giáp xen lẫn áo thô màu lục, thắt lưng được khảm
lông vũ, sau lưng còn có một đôi cánh hỏa diễm, tay cầm cung tiễn phát
ra kim quang óng ánh, cả người phiêu dật phi phàm lại lợi hại như một
con chim ưng.
Nhân đây viết vài dòng giới thiệu chức nghiệp của
nhân vật: Linh Vũ, có tiễn kỹ (kỹ năng bắn cung) và kỹ năng chạy tốc độ
có thể công kích đối thủ ở cự ly xa, là thợ săn tinh chuẩn nhất, sứ giả
chính trực nhất, tinh linh nhanh nhạy nhất.
Nguyên lai nhân vật
mà Rey chơi là nằm trong tám đại môn phái: Thiên Ky (Thiên Cơ), Linh Vũ, Võng Lượng (yêu quái), Dịch Kiếm, Vân Lộc, Thái Hư, Hoang Hỏa, Băng
Tâm. Phái Linh Vũ tương đương với tộc Ma Thú trong World of Warcraft, có thể đặt cạm bẫy, vũ khí là cung tiễn.