Không hiểu có phải cảnh cáo của Đàm Tranh hiệu quả hay không, Mục Thiểu Hoa sau đó thu liễm không ít, ngay cả trợ lý của hắn
cũng không chủ động bắt chuyện với Tiểu Tề. Đàm Tranh thấy bọn họ an
phận, trông coi ở trường quay mấy hôm lại rời đi làm việc.
Công
ty quảng cáo bên kia trả lời có thể sắp xếp lại lịch cho phù hợp với
lịch trình quay phim của Mục Thiểu Hoa. Đàm Tranh sau khi biết, thở dài
một hơi, xem ra Phương Lỗi quả thật cố hết sức để nâng đỡ Mục Thiểu Hoa, nếu không có ông chủ của Thiểm Diệu Quốc Tế mở miệng, công ty quảng cáo sao có thể chạy theo đuôi Mục Thiểu Hoa như thế.
Nhưng nếu ngày
quay đã được sắp xếp xong, Đàm Tranh cũng không quan tâm chuyện này nữa. Xử lý xong hợp đồng, Đàm Tranh ngồi trong văn phòng, cuối cùng có thể
nghỉ một chút.
Trong lúc rảnh rỗi, hắn lại nhớ tới mẹ mình, do dự một lúc, hắn lấy di động ra, gọi tới số trong nhà. Lúc này rất nhanh có người nghe máy, nghe thấy giọng nói quen thuộc bên kia đầu dây, trong
mũi Đàm Tranh có chút chua xót.
“Chào bác, cháu là bạn của Đàm
Tranh, cháu họ Phong…..” Đàm Tranh hít sâu vài lần, cố giữ bình tĩnh
nói. Hắn cùng mẹ nói chuyện thật lâu, hầu hết thời gian đều cùng bà nhớ
lại chuyện trước kia, cuối cùng còn hẹn mẹ sẽ đến nhà thăm hỏi, mới ngắt điện thoại.
Sau khi nói chuyện, Đàm Tranh cúi đầu, hai tay ôm
mặt, thật lâu không buông ra. Giữa khe hở các ngón tay dường như có nước mắt chảy ra, còn có âm thanh nghẹn ngào khe khẽ, quanh quẩn trong căn
phòng buổi chiều…..
Nói chuyện với mẹ xong, Đàm Tranh cuối cùng
cũng thả lỏng, biết mẹ tuy đau buồn nhưng vẫn kiên cường sống, tuy hắn
không còn là Đàm Tranh, nhưng vẫn có thể quan tâm đến mẹ, dùng một
phương thức khác quan tâm bà.
Nghe giọng của mẹ an ủi Đàm Tranh
rất nhiều, cho dù mẹ không biết hắn hiện tại nhưng hắn đã dùng danh
nghĩa ‘tưởng nhớ Đàm Tranh’, nghĩ lại trong lòng cảm thấy không được tự
nhiên. Thở dài, Đàm Tranh chú ý lại vào công việc.
…..
Công ty giải trí Tinh Hải sau khi mất đi đại minh tinh là Đàm Tranh, dựa vào nghệ sĩ bên dưới vẫn có thể cạnh tranh với công ty giải trí khác. Chẳng qua giải diễn viên xuất sắc nhất giải Kim Tượng đã rơi vào tay Yến Cẩn, làm cho chủ tịch Tinh Hải không vui.
Hơn nữa gần đây Thiểm Diệu
Quốc Tế dốc sức đẩy mạnh hoạt động, vừa mở tin tức giải trí, đã thấy
tràn ngập tin tức của nghệ sĩ công ty đối thủ. Nghệ sĩ của Tinh Hải dù
là tin quay phim chụp ảnh đều bị tin của Mục Thiểu Hoa đẩy đi.
Chủ tịch của Tinh Hải càng thêm không vui, hắn triệu tập phòng PR (quan hệ
công chúng), để bọn họ nghĩ viện pháp chèn ép thông tin của Mục Thiểu
Hoa, còn như vậy nữa, nghệ sĩ của bọn họ không thể làm gì được.
Hội nghị rườm rà tiến hành cả một buổi chiều, đợi cho phòng PR được thả ra
khỏi phòng họp, mọi người như bị lột một lớp da, tả tơi trở lại phòng
của mình.
Trong phòng uống nước, mấy nhân viên kế hoạch nhìn bộ
dáng thảm hại của phòng PR, không phúc hậu cười, trong đó một người nói, “Tôi thấy bọn họ như bị đánh một trận vậy.”
“Cùng ông tổng họp không phải chính là đi đánh giặc sao?” Người còn lại nhướng mi nói, những người khác ha ha cười.
“Được rồi, chúng ta đừng cười bọn họ, phòng PR đã bị làm cho khổ sở rồi,có
khi tiếp theo sẽ đến lượt chúng ta.” Một người khác bình tĩnh nói, những người khác nghe thấy vậy, dưới đáy lòng cầu nguyện tiếp theo không phải phòng bọn họ.
May mắn chịu đến giờ tan tầm cũng không bị ông chủ gọi tới dạy bảo, nhân viên phòng kế hoạch nhanh chóng thu dọn đồ, khi
chuẩn bị hết giờ, điện thoại nội bộ vang lên. Mọi người hai mặt nhìn
nhau, trên mặt đều xanh lét.
Quả nhiên, trưởng phòng sau khi ngắt điện thoại, liền tuyên bố hôm nay phải tăng ca. Trong văn phòng tiếng
kêu than vang khắp nơi, mọi người hỏi rõ ra mới biết cấp trên tạm thời
quyết định, phải giúp Cảnh Thâm tổ chức buổi tặng chữ ký.
Cảnh
Thâm vốn ra mắt là một ca sĩ, sau lại chuyển hướng phát triển trong giới điện ảnh nhưng hàng năm vẫn phát hành đĩa nhạc. Gần đây đúng lúc thấy
Cảnh Thâm phất lên, ông chủ vung tiền rộng tay, quyết định dùng Cảnh
Thâm ép lại sự nổi bật của Mục Thiểu Hoa.
Cảnh Thâm trong giới giải
trí cũng coi như tiền bối, huống chi khi hắn là ca sĩ, thành tích đạt
được không tệ, sau chuyển sang phim truyền hình, đóng mấy bộ phim thần
tượng, cũng đạt được danh tiếng tốt.
Tin Cảnh Thâm muốn tổ chức
buổi ký tặng, trong thời gian ngắn khiến cho nhiều người chú ý, bởi vì
khi Cảnh Thâm chuyển sang đóng phim truyền hình, hàng năm tuyên truyền
ký tặng không nhiều, lúc này lại tổ chức khiến cho fan của hắn rất vui
mừng.
Mở mạng hoặc báo, tạp chí đều là tin buổi ký tặng của Cảnh
Thâm, thật đúng là đè ép tin tức của Mục Thiểu Hoa. Chủ tịch Tinh Hải
thấy hiệu quả không tồi, quyết định lại đẩy một cái nữa, lôi kéo toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Bởi vậy hôm sau nữa, các phóng viên đều
nhận được bản thông báo của phòng PR công ty Tinh Hải, tuyên bố buổi ký
tặng của Cảnh Thâm sẽ có khách quý bí mật, thân phận của vị khách này
chỉ có thể đợi đến ngày đó mới công bố.
Đồng thời trên trang web
của công ty, trên blog, đều công khai video của người mới được chọn,
video chỉ ngắn ngủn mười giây, nhưng người xuất hiện trong video kia
khiến cho tất cả mọi người phải xôn xao.
Đàm Tranh khi nhận được
tin tức, hắn đang ở trường quay cùng Mục Thiểu Hoa và Yến Cẩn, bởi vì
trong trường quay tin tức bị giới hạn nên khi hắn nhận được điện thoại
của trợ lý đang rất kích động, nghe thấy như đang lọt vào sương mù, căn
bản không hiểu đối phương đang nói gì.
Cuối cùng trợ lý bỏ lại
một câu, xem weibo. Đàm Tranh đành phải ngắt cuộc gọi, lấy di động lên
weibo, trên trang của hắn có một bài mới, là trợ lý @ cho hắn, hắn tiện
tay nhấn vào video, giây tiếp theo đông cứng tại chỗ.
Người trong video kia, chỉ lộ ra khuôn mặt nghiêng, liền tạo thành một trận sóng to gió lớn. Bởi vì khuôn mặt nhìn nghiêng kia, Đàm Tranh rất quen thuộc,
có thể nói hắn trước đây mỗi ngày nhìn vào gương đều sẽ thấy hình dáng
này.
Đúng vậy, khuôn mặt kia, cùng với thiên vương quá cố, Đàm Tranh, có thể nói là giống nhau như đúc.
Đàm Tranh không dám tin trừng mắt nhìn màn hình di động, mười giây ngắn
ngủi đã hết, lại làm cho hắn đứng tại chỗ gần một phút. Bỗng phục hồi
lại tinh thần, hắn nhanh chóng xem lời giới thiệu nội dung, mới biết đây là nghệ sĩ mới của Tinh Hải.
Lúc này bên cạnh truyền đến một
tiếng động lớn, hắn quay đầu nhìn lại, Yến Cẩn vốn ngồi ở ghế xem kịch
bản, lúc này cậu nắm di động, vẻ mặt tái nhợt đứng trước ghế dựa.
“Yến Cẩn, cậu không sao chứ?” Đàm Tranh chậm rãi nói, ánh mắt nhìn chằm chằm phản ứng của đối phương. Yến Cẩn như không nghe thấy tiếng nói của hắn, chỉ đứng thẳng sững sờ trừng mắt nhìn di động.
Hắn đi tới, rút
ra di động của cậu, nhìn qua quả nhiên là video kia. Yến Cẩn phản ứng
ngây ngẩn làm cho trong lòng Đàm Tranh nổi lên một chút khác thường, hắn vỗ nhẹ vai cậu, thấp giọng nói, “Yến Cẩn, cậu có khỏe không?”
“A?….. Tôi, tôi không sao?” Yến Cẩn phục hồi lại tinh thần, ấp úng nói, sau đó vươn tay tới Đàm Tranh, “Xin trả lại di động cho tôi.”
Đàm Tranh đặt di động lên tay Yến Cẩn ngón tay không cẩn thận chạm vào lòng bàn
tay cậu, một mảnh lạnh lẽo. Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, Yến Cẩn
lúc này đã thu lại sự thất thố, khôi phục khuôn mặt lạnh không chút thay đổi như bình thường.
Hắn không nhìn ra trên mặt cậu có gì khác
thường, thu tay lại, đầu ngón tay dường như còn lưu lại cảm xúc lạnh lẽo vừa rồi, lạnh lẽo lại nhẹ nhàng. Hắn nhẹ xoa đầu ngón tay, hơi thất
thần nhìn cậu.
“Có việc sao?” Yến Cẩn bị hắn nhìn phiền, mở miệng hỏi, Đàm Tranh chớp mắt nhìn, ho khan một tiếng, “Khụ, cậu có khỏe
không? Tôi vừa rồi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm.”
“Không có
việc gì.” Yến Cẩn một bộ không muốn nói chuyện nhiều, Đàm Tranh cũng
không mở miệng nữa. Đúng lúc đến cảnh quay tiếp theo của Yến Cẩn, Đàm
Tranh lui lại, nhìn Yến Cẩn đi xa.
Đàm Tranh xoay người đi đến
chỗ không người, gọi điện thoại, đợi cuộc gọi được nhận, hắn thản nhiên
nói, “Alo, giúp tôi điều tra một chút về nghệ sĩ mới trong weibo của
Tinh Hải.”
“….. Ừ, quy tắc cũ, gửi kết quả đến hòm thư của tôi,
tiền tôi sẽ trực tiếp đưa.” Đàm Tranh nói xong liền ngắt điện thoại, để
lại di động vào trong túi, chậm rãi đi tới bên cạnh đạo diễn.