May là vết thương trên mặt Yến Cẩn không nghiêm trọng, trang điểm một chút coi như bình thường. Đàm Tranh lúc này đứng cạnh
Dương Thiệu, thông qua màn hình nhìn Yến Cẩn cùng Mục Thiểu Hoa diễn.
Tâm trạng Yến Cẩn lúc này đã tốt hơn, dù là biểu hiện, giọng nói hay động
tác đều rất đúng chỗ, Mục Thiểu Hoa ngược lại, vẻ mặt cứng ngắc, hiển
nhiên chưa nhập vai.
“Cắt! Cảnh này bỏ qua, nữ chính thứ hai quay đi.” Dương Thiệu nhíu mày quát, để Mục Thiểu Hoa đi xuống nghỉ một
chút, trước quay cảnh Yến Cẩn cùng diễn viên nữ. Mục Thiểu Hoa sắc mặt
khó coi đi tới chỗ nghỉ, Đàm Tranh nghĩ nghĩ, đi tới.
“Thiểu Hoa, cậu và Yến Cẩn đều là nghệ sĩ dưới tay tôi, tôi sẽ không bất công với
ai.” Đàm Tranh đi đến trước mặt Yến Cẩn, mở miệng nói, Mục Thiểu Hoa
không lên tiếng, Đàm Tranh tiếp tục nói, “Cho nên tôi hy vọng cậu không
tiếp tục nhằm vào Yến Cẩn nữa.”
“….. Anh Phong, anh nói không bất công, vậy chuyện này là sao?” Mục Thiểu Hoa châm biếm cười cười, như
muốn nói Đàm Tranh đang tự vả vào miệng mình.
“Tôi hiểu Yến Cẩn
hơn cậu, nếu không phải có người chọc vào cậu ấy, cậu ấy ngay cả nhìn
cũng lười.” Đàm Tranh thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói. Không đợi Mục
Thiểu Hoa trả lời, hắn nói tiếp, “Còn nữa, về sau weibog của cậu sẽ có
người phụ trách để ý, cậu chuyên tâm diễn tốt là được.”
Mục Thiểu Hoa thầm cắn răng, trong lòng có chút nghi hoặc, quan hệ của Phong
Thiếu Phi và Yến Cẩn không ác liệt như hắn nghĩ, hắn trước rõ ràng nghe
Phương Lỗi nói, Phong Thiếu Phi và Yến Cẩn không hợp nhau.
Nếu
không phải Phong Thiếu Phi và Yến Cẩn không hợp, hắn cũng sẽ không yêu
cầu Phương Lỗi muốn làm nghệ sĩ của Phong Thiếu Phi. Vốn tưởng Phong
Thiếu Phi chắc chắn không có để tâm tới Yến Cẩn, hắn có thể nhân cơ hội
này đẩy đối phương đi, nhưng tình huống hiện giờ lại khác rất lớn so với hắn tưởng tượng.
Hắn xung đột với Yến Cẩn, Phong Thiếu Phi lại
trực tiếp uy hiếp sẽ không làm người đại diện của hắn, còn nói weibo về
sau sẽ có người phụ trách, chắc chắn là bởi vì weibo trước của hắn, cho
nên mới sắp xếp như vậy.
Đàm Tranh cũng không chú ý đến tâm tư
của Mục Thiểu Hoa, hắn đã nói hết lời, liền rời đi. Rất nhiều lúc, hắn
không thích nói thẳng, sẽ lưu lại ba phần đường sống, nhưng khi đối mặt
với Mục Thiểu Hoa, hắn lại nhịn không được mà nói nặng lời.
Đối
với chuyện một lời không hợp liền vung quyền làm Đàm Tranh rất không
vui. Hắn cảm thấy động tay chỉ người không có văn hóa mới làm, huống chi là nghệ sĩ có giáo dục có tác phong, càng nên học quản lý cảm xúc của
mình.
Lúc này địa vị của Mục Thiểu Hoa trong lòng Đàm Tranh đã
tụt dốc không phanh, rơi không còn gì nữa. Vốn xem thường đối phương
không có thực lực, không có kỹ năng diễn, dựa vào quy tắc ngầm, hiện giờ còn có tính cách xấu, có khuynh hướng bạo lực.
Nếu là trước kia, Đàm Tranh tuyệt đối sẽ không tiếp xúc với những người như thế. Nhưng
đành chịu, hắn hiện giờ là người đại diện của đối phương, không chỉ mỗi
ngày tiếp xúc còn phải nghĩ cách nâng đối phương, này so với khi phát
hiện bản thân thành người đại diện của Yến Cẩn còn gay go hơn.
Khi Đàm Tranh nói chuyện với Mục Thiểu Hoa, Yến Cẩn đang diễn với nữ diễn
viên. Yến Cẩn trong phim đóng vai nam chính thứ hai thâm tình, biết rõ
nữ diễn viên trong lòng đã có người nhưng vẫn yên lặng thích đối phương, giúp đỡ đối phương, mà nữ chính thứ hai này là em gái của nữ chính,
nhất kiến chung tình với nam phụ, từ đầu đến cuối lại không thể tiến vào trong lòng cậu.
Người đóng vai nữ phụ là một người gần đây rất
có tiếng tăm, nữ diễn viên mới ra mắt. Nữ diễn viên này năm này mới tròn mười tám, đúng thời điểm thanh xuân dào dạt, mặt mũi vui tươi rất được
yêu thích, cười rộ lên hai má còn có lúm đồng tiền, lại tăng thêm vài
phần đáng yêu.
Nhưng cô ở trước mặt Yến Cẩn lại có vẻ rất căng
thẳng, nói lời thoại liên tục bị vấp, phạm lỗi không ngừng, NG liên tục, Dương Thiệu ném kịch bản vào cô, phẫn nộ quát, “Cắt! Đi học thuộc lời
thoại cho tôi, còn sai nữa thì không dùng.”
Cô gái bị đạo diễn
dọa hai mắt đẫm nước, tay trái bị kịch bản đánh trúng, đánh rất đau, lại không dám oán giận, khóc thút thít quay người nhặt lên kịch bản, vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ đi tới chỗ nghỉ.
Yến Cẩn thở ra một hơi, cảnh
diễn vừa rồi, là nam phụ nói hết những khổ tâm trong lòng với nữ phụ,
nói tình yêu say đắm vô vọng của mình, còn có đau khổ trong lòng. Bởi vì cô gái này cứ NG liên tục, khiến cậu phải một lần lại một lần lặp lại,
cứ lặp lại trong suy nghĩ của cậu.
Cậu cũng rất giống nam phụ, đều là cầu mà không được, cũng không thể bỏ. Khoảng cách xa nhất trên thế
giới, không phải khoảng cách sống chết, mà là cậu đứng trước mặt anh lại không thể nói yêu anh.
Yến Cẩn đã không còn nhớ rõ, tại sao cậu
đọc một đoạn thoại này lại nhớ rất sâu, đoạn thoại này biểu đạt sự bất
đắc dĩ cùng chua xót trong lòng.
Cậu trở lại ghế của mình, ngồi
xuống nhẹ thở dài, thật ra cậu và người cậu thích so với tình huống miêu tả trong kịch bản kia còn thảm hơn, cậu cùng người cậu thích, đều là
một nước không thể có hai vua, như nước với lửa.
Yến Cẩn rõ ràng
muốn đối xử thật tốt với đối phương, nhưng mỗi lần đều nói sai, khiến
cho đối phương hiểu lầm tâm ý của bản thân. Cũng bởi hai người ở công ty khác nhau, cơ hội gặp mặt vốn không nhiều, còn bị bản thân đánh vỡ.
Cậu xoa mặt, tâm tình hôm nay gần như không khống chế được, đều là cuộc gọi kia làm hại. Yến Cẩn nhớ tới cuộc gọi vừa rồi, lấy ra di động trong túi áo khoác, mở khóa màn hình, nghĩ nghĩ soạn một tin nhắn gửi đi.
Đàm Tranh đi tới, Yến Cẩn đúng lúc đóng lại di động, hắn đi tới bên cạnh
Yến Cẩn, ôn hòa nói, “Tiếp theo buổi tối mới có cảnh diễn của cậu, đi
tẩy trang trước đi, trang điểm không tốt cho vết thương.”
Yến Cẩn không đáp lại, chỉ gật gật đầu đứng lên, đi tới phòng tranh điểm. Hiện
giờ đúng lúc là giờ ăn cơm, Tiểu Tề cầm hộp cơm của Yến Cẩn quay lại,
chỉ thấy một mình Đàm Tranh.
“Anh Phong, anh Yến đi đâu rồi ạ?”
Tiểu Tề nghi hoặc hỏi, Đàm Tranh hai tay để trong túi quần, thản nhiên
nói, “Đi tẩy trang.” Tiểu Tề a một tiếng, để xuống hộp cơm, đang muốn đi tới phòng trang điểm, sau lại truyền đến tiếng nói của Đàm Tranh, “Tiểu Tề, chúng ta nói chuyện.”
Tiểu Tề trong đầu lộp bộp, đi theo Đàm Tranh tới chỗ cung cấp nước trà cho tổ làm phim. Đàm Tranh pha hai cốc
cà phê, đưa cho Tiểu Tề một cốc, Tiểu Tề nơm nớp lo sợ nhận lấy, khẩn
trương mím môi chờ hắn mở miệng.
“Tiểu Tề, chiều hôm nay cậu ở đâu?” Đàm Tranh uống một ngụm cà phê, híp mắt nhẹ giọng hỏi.
“Anh Yến để quên đồ trên xe, tôi chạy đi lấy cho anh ấy.” Tiểu Tề cố bình tĩnh nói.
“Ừ, cậu rất quen thân với trợ lý của Thiểu Hoa sao?” Đàm Tranh tiếp tục
hỏi, Tiểu Tề sắp xếp lại câu chữ, “Cũng không quá quen thuộc, gặp nhau
sẽ chào một tiếng, ngẫu nhiên tán gẫu vài câu thôi.”
“Hôm nay hai người đồng thời biến mất, tôi sẽ không truy cứu, sau này còn có tình
huống như vậy nữa, hai người sẽ bị đuổi việc.” Đàm Tranh nói xong, đổ đi cốc cà phê còn chưa uống hết, ném cốc vào thùng rác, xoay người đi.
Đi không quá vài bước thì gặp trợ lý của Mục Thiểu Hoa, trợ lý của Mục
Thiểu Hoa là một cô gái, tuổi gần bằng Tiểu Tề, nhưng tâm tư lòng dạ sâu hơn Tiểu Tề. Chiều nay Yến Cẩn cùng Mục Thiểu Hoa xung đột, bên cạnh
hai người lại không có trợ lý, Yến Cẩn sau khi bị thương, Tiểu Tề vẫn
không biết.
Cho dù Tiểu Tề là bị người ta quấn lấy, thất trách là thất trách, Đàm Tranh không muốn vạch trần thủ đoạn của trợ lý Mục
Thiểu Hoa, lại trực tiếp tạo áp lực cho Tiểu Tề, để hắn chủ động rời xa
đối phương.
Nếu Tiểu Tề thông minh, nên biết phải làm thế nào,
cậu ta là trợ lý của Yến Cẩn, nếu dám can đảm duỗi tay ra ngoài, hắn
không ngại thay Yến Cẩn đổi một trợ lý thích hợp hơn.
“Tự giải
quyết cho tốt.” Đàm Tranh khi tới sát bên người cô gái, lạnh lùng để lại bốn chữ này. Cô gái giật mình ngẩn người, dừng bước quay đầu lại, Đàm
Tranh đã đi xa. Cô híp mắt, quay đầu đi tới chỗ Tiểu Tề.
“Tiểu
Tề, em đang tìm anh a, anh Mục gọi đồ ăn ngoài, còn rất nóng, bọn em ăn
không hết, muốn gọi anh tới ăn cùng.” Cô gái cười với Tiểu Tề, không
nghĩ Tiểu Tề tránh ánh mắt của cô, thấp giọng nói, “Tôi không đi, mọi
người cứ ăn đi.”
Khuôn mặt tươi cười của cô gái cương cứng trên
mặt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cười nói, “Được, bọn em ăn trước,
anh có đói thì đến ăn.” Nói xong còn thân thiết vẫy tay với Tiểu Tề mới
xoay người đi.